Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 11 : Tạm thời nín nhịn

Ngày đăng: 22:51 21/04/20


Đường Kính Chi cố ý sầm mặt xuống cầm chén trà lên vờ ném:



- Xem ta có ném chết ngươi không?



Thị Mặc rối rít chạy tới đỡ lấy chén trà, Đường lão thái quân cười một lúc nữa mới nói:



- Đúng là con khỉ lém lỉnh, lát nữa ra trướng phòng lĩnh thưởng mua kẹo ăn.



Chuyện thưởng kiểu này trong Đường phủ có quy định rõ ràng, nếu không nói số tiền, trướng phòng tự biết xử lý thế nào.



Thị Mặc vội quỳ xuống tạ ơn.



Nói cười một hồi, không khí thoải mái hơn, Đường Kính Chi sai:



- Thị Mặc, đi mời Hồ chưởng quầy vào đi.



- Vâng.



Thị Mặc đáp lời, không bao lâu chỉ huy mấy tráng hán khiêng một người trung niên vào phòng, người trung niên đó nằm trên cáng, mặc áo trường bào

xanh, đầu đội mũ nồi, đó là trang phục gia đinh tiêu chuẩn thời đó, ngực thêu ký hiệu Đường gia, chân phải quấn vài trắng, hai cái nẹp dài từ

mắt cá chân tới đầu gối, vừa vào phòng liền muốn bò dậy thỉnh an.



Đường Kính Chi lên tiếng ngăn lại, bảo hạ nhân đặt ông ta trên mặt đất, hỏi

thăm thương tích, rồi mới hỏi tới tình hình kinh doanh của cửa hiệu, dần dần dẫn dắt vào chuyện chính:



- Hồ chưởng quầy, trước kia ông có đắc tội với mấy tên lưu manh không?



Hồ chưởng quầy vội lắc đầu:



- Bẩm Nhị gia, nô tài không biết ra bọn chúng, tới sau khi bị đánh mới

sai người điều tra, mấy tên đó đều là lưu manh ở thành bắc, không có kẻ

nào tử tế hết.



- Mấy người làm vẫn ổn chứ?



- Bẩm Nhị gia, bọn họ vẫn ổn, chỉ xước xát da thịt, không có gì đáng ngại.



Đường Kính Chi gật gù hỏi:



- Vậy theo ông thấy mấy tên lưu manh đó lấy đâu ra lá gan lớn như thế dám tới cửa hiệu của Đường gia ta gây chuyện? Còn dám đánh gãy chân ông


- Lão thái quân, đây là canh nấm nấu mướp, ăn thường xuyên chẳng những có tác dụng giảm béo, còn có công hiệu đẹp da đấy.



Có nữ nhân nào không thích đẹp cơ chứ? Đường lão thái quân cho dù đã có

tuổi nhưng cũng không phải là ngoại lệ, nghe thế thì phấn chấn nói:



- Vậy sao, thế thì sau này ta phải ăn mỗi ngày.



- Vậy tôn tức sau này làm cho người mỗi ngày.



Lâm Úc Hương cười lấy lòng:



Đường lão thái quân là người đứng đầu hậu viện Đường phủ, nếu như lấy được

lòng bà, có cây đại thụ này làm chỗ dựa, giá trị bản thân sẽ tăng lên,

Lâm Úc Hương mấy ngày trước bị người ta xì xầm mắng chửi khắc chồng, dù

mang cái danh phận chính thê của Đường Kính Chi, nhưng chẳng có chút thể diện nào, trong thời gian chưa thoát khỏi nơi này, nàng cần có chỗ dựa, mà nàng không tin vào tên háo sắc yếu ớt kia.



- Không cần không

cần, ngươi chỉ cần chiếu cố tốt cho đứa cháu ngoan của ta là được rồi,

còn về món ăn này à, ngươi cứ viết cách làm ra, sau đó giao cho nhà bếp

là được.



Sức khỏe Đường Kính Chi vừa có chút chuyển biến tốt, Đường

lão thái quân đương nhiên không muốn chiếm dụng thời gian của Lâm Úc

Hương.



Nhu Nhi thì đang đứng gắp thức ăn cho Đường Kính Chi, mặc

dù miệng tươi cười, nhưng trong lòng thì đắng chát, chủ mẫu biết làm

dược thiện lấy lòng Lão thái quân và Nhị gia, còn nàng chẳng biết cái gì cả, phải làm sao đây?



Tiểu thiếp không được nam nhân sủng ái, trong hào môn đại viện còn không bằng nô tài, vì ít nhất nô tài còn có chủ tử bảo vệ.



" Liệu sau này Nhị gia có đem mình tặng cho người khác không?" Len lén

liếc nhìn Đường Kính Chi đang vùi đầu ăn cơm, Nhu Nhi cứ suy nghĩ lung

tung, nói thực lòng nàng không muốn rời Đường phủ, mặc dù Đường Kính Chi người yếu ớt nhiều bệnh, nhưng là tài tử nổi danh Lạc thành, từng làm

mê mẩn trái tim biết bao thiếu nữ Lạc thành, trong mắt nàng, chỉ cần có

thể ở xa xa nhìn thấy Đường Kính Chi, đó cũng là phúc phận người khác

cầu cả đời cũng không có rồi.