Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 28 : Úc Hương bị phạt

Ngày đăng: 22:51 21/04/20


- Nhị tôn tức.



Đúng lúc này Đường lão thái quân đã tới nơi, bà vừa xuống kiệu, tức thì sắc

mặt đại biến, tôn tức phụ nhà mình, chủ mẫu tương lai của Đường phủ, vậy mà giữa ban ngày ban mặt, lại đi chữa bệnh cho một thanh niên thân trên lõa lồ thế kia.



" Còn ra thể thống gì nữa! Đường gia ta mất hết

thể diện rồi!" Lửa giận xộc mạnh lên đầu, Đường lão thái quân thiếu chút nữa ngã ra, may mà Hàm Hương ở bên nhanh tay đỡ lấy.



Nghe thấy

tiếng Đường lão thái quân, Lâm Úc Hương giật bắn mình, không dám chậm

một giây, thu ngân châm chưa kịp cắm xuống lại, lúc này nàng không dám

đặt người bệnh ở vị trí hàng đầu nữa, nếu không người ta thì sống, nhưng cái mạng nhỏ của nàng lại chẳng còn.



Lâm Úc Hương dám bỏ ngoài tai

lời của Đường Kính Chi, nhưng không dám trái ý Đường lão thái quân, đó

là bà lão giết người không chớp mắt!



- Tôn tức thỉnh an lão thái quân.



Lâm Úc Hương đứng dậy, vội vàng vòng qua Hứa Dũng, tới thi lễ với lão thái

quân, mặt hoa nhợt nhạt, chẳng còn lấy nửa phần điềm đạm trấn định như

vừa rồi.



Đường lão thái quân mặt băng giá, chỉ hừ nhẹ một tiếng

làm Lâm Úc Hương như bị sét đánh, nhích người sang phía Đường Kính Chi,

những ngày qua ở Đường phủ nếu nàng có sai gì khiến lão thái quân tức

giận, Đường Kinh Chi luôn đứng ra đỡ cho nàng, nên nó thành phản ứng bản năng của Lâm Úc Hương rồi.



Nhưng lúc này Đường Kính Chi đang giận nàng, chỉ quay đầu sang một bên, không thèm để ý.



Đường lão thái quân tới muộn một bước, không nhìn thấy cảnh Lâm Úc Hương làm

mất mặt Đường Kính Chi trước bao người, nếu không đã nổi cơn lôi đình,

lúc này bà thấy tay Lâm Úc Hương bị thương, cố áp lửa giận xuống, ra

hiệu cho nàng đứng lên, lạnh lùng hỏi:



- Nhị tôn tức, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?



Khuê danh của nữ tử không thể tùy tiện để bên ngoài biết, cho nên Đường lão


Hứa Dũng nói xong lại vái thật sâu với Lâm Úc Hương.



Đám hộ vệ còn lại cũng học theo, đồng loạt thi lễ.



Lâm Úc Hương vốn định dặn dò thêm một vài việc cằn chú ý, nhưng nàng vẫn

luôn quan sát sắc mặt Đường lão thái quân, thấy mặt bà sầm xuống, thầm

hô không xong, đáng lý ra là vợ người, bất kể nàng làm gì cũng phải tính lên Đường phủ hoặc phu quân của nàng mới đúng, đối phương có cảm tạ

cũng phải cảm tạ Đường lão thái quân, Đường Kính Chi mới đúng.



Kịp thời ngậm miệng lại, Lâm Úc Hương nâng váy lùi lại sau lưng Đường lão thái quân, tỏ rõ lập trường của mình.



Đám Hứa Dũng thấy thế đành phải lễ độ nói vài câu với Đường lão thái quân, sau đó khiêng Trịnh Kiếm Thu xuống núi.



Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng đám Hứa Dũng nữa, Đường lão thái

quân mới hừ lạnh một tiếng lên kiệu mềm về phủ trước, Lâm Úc Hương biết

hôm nay phạm tội lớn rồi, đưa đôi mắt tội nghiệp nhìn Đường Kính Chi cầu cứu, nhưng bất ngờ y lại không để ý tới nàng, chẳng nói chẳng rằng lên

kiệu đi theo.



Nhìn theo bóng lưng Đường Kính Chi rời đi, đột

nhiên Lâm Úc Hương cảm thấy mất mát, lần đầu tiên Đường Kính Chi không

thèm nhìn nàng, mặc dù sớm đã quyết định Đường phủ không phải nơi ở lâu, nhưng vẫn cảm thấy chua xót, làm nàng hoảng hốt, đứng im hồi lâu tủi

hờn lẩm bẩm :" Tên Đường Kính Chi này quả nhiên không phải người tốt."



Tri Đông và Tri Thu nhìn nhau, đều thấy sự hãi phát ra từ sâu trong mắt đối phương, Lâm Úc Hương là chủ tử, phạm phải sai lầm nhiều lắm chỉ phạt

quỳ vài canh giờ, nhưng là thiếp thân nha hoàn, hai đứa chúng nó không

khuyên không can chủ tử, làm việc không nên làm, về phủ rồi sợ là nếm

không ít đau khổ.



Nhẹ thì một trận đòn nát đít, nặng thì đánh chết tươi.



Nhớ tới thủ đoạn thường ngày của Đường lão thái quân, cả hai không rét mà run.



Về Đường phủ, Đường lão thái quân mới vào đại đường, chẳng quay đầu lại, lạnh lùng quát:



- Quỳ xuống.