Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 33 : Ác mộng

Ngày đăng: 22:51 21/04/20


Thở mạnh ra một hơi, Lâm Úc Hương mới thấy ngực dễ chịu hơn, Tri Đông đợi

bên ngoài thấy chủ tử đi ra, vội chạy tới đỡ, Lâm Úc Hương thấy tiểu nha đầu này vẻ mặt bất an, biết lo cho mình, khẽ lắc đầu ý bảo không sao.



Dẫm lên con đường rải đá trải dầy ánh trăng yên ả trong mát, bốn xung quanh cây lá lay động theo gió, trăng đêm nay sáng đẹp nhưng nàng chẳng có

tâm tình nào thưởng thức, im lặng cùng Tri Đông về viện tử, tới trước

cửa phòng, bước chân nàng trở nên ngập ngừng, Đường lão thái quân đã ra

lệnh nàng phải ngủ cùng giường với Đường Kính Chi, nàng không dám không

nghe.



Đường lão thái quân là người nắm quyền tối cao trong Đường phủ, bà sẽ có cách biết nàng có nghe lời hay không.



Tri Đông thấy chủ tử chủ động đi vào phòng Nhị gia, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ

kinh ngạc, mồm há hốc ra, đến khi Tri Thu nghe tiếng động đẩy cửa phòng

ra, nàng mới tỉnh lại, Tri Đông vội đặt tay lên miệng làm ra hiệu im

lặng.



Tri Thu chẳng hiểu ra sao, thấy Tri Đông chỉ chỉ vào phòng

trong, sau đó lấy hai ngón tay ngoắc ngoắc vào nhau, hé môi cười, Tri

Thu choàng tỉnh, sung sướng nắm lấy tay Tri Đông, hai tiểu nha đầu ôm

nhau ăn mừng trong im lặng.



Trong mắt hai tiểu nha đầu, Nhị nãi

nãi là số một, dung mạo nguyệt thẹn hoa nhường chưa nói, lại còn biết

khám bệnh, nấu ăn cực ngon, không ai thích hợp làm chủ mâu Đường phủ

nữa, nhưng nhân vô thập toàn, Nhị nãi nãi có khuyết điểm cực lớn là

không biết lấy lòng Nhị gia, mỗi lần nói chuyện với Nhị gia đều lạnh

băng băng, cứ như Nhị gia nợ tám trăm quan tiền vậy, nếu là ở nhà khác,

Nhị nãi nãi nếm đủ khổ cực rồi, may mà Nhị gia ôn hòa hiền lành.



Hai tiểu nha đầu lo sốt vó, cùng từng khuyên nhủ rồi, nhưng Nhị nãi nãi chỉ cười cho qua, chẳng để trong lòng, như chuyện không liên quan tới mình, đôi khi hai tiểu nha đầu ngồi ngầm nghĩ, sao Nhị nãi nãi thông minh như thế mà không hiểu chỉ có lấy lòng nam nhân của mình mới nắm được đại

quyền mới có cuộc sống sung sướng?



Tới tận hôm nay hai tiểu nha

đầu mới được thở phào, mừng vì Nhị nãi nãi đã tỉnh ngộ, vốn định đi theo hầu hạ, nhưng Lâm Úc Hương phất tay, liền ở lại gian ngoài.



Lâm

Úc Hương mang theo tâm tình phức tạp đi vào gian trong, thấy Đường Kính

Chi đã ngủ say, nàng rón rén tới bên cạnh, khuôn mặt tuấn dật lọt vào
Vào thời đại đó, y học lạc hậu, cho dù chỉ là một trận cảm sốt nhỏ cũng có

thể dẫn tới mất mạng, nhớ lại buổi sáng Lâm Úc Hương bị thương, trong

đầu Đường Kinh Chi có cái chuông gõ mạnh, không phải do vết thương nhiễm trùng chứ?



Thời này không có thuốc kháng sinh, nếu vậy, sẽ chết người.



- Úc Hương, nàng dậy đi!



Đường Kính Chi cuống lên, ôm Lâm Úc Hương vào lòng ra sức lắc mạnh.



Lâm Úc Hương đang gặp ác mộng, nàng mơ thấy đám thích khách ban ngày sống

lại, thù nàng xen vào chuyện không phải của mình, đòi giết nàng, vì thế

nàng xoay người bỏ chạy, chạy mãi, chạy mãi, tới khi không còn chút sức

lực nào nữa, đột nhiên phía trước xuất hiện một bóng người quen thuộc,

giống Đường Kính Chi, lại giống thanh niên nàng cứu ban sáng, nàng mở

miệng cầu cứu, nhưng bất kể nàng cố sức thế nào, ngực như bị đè khối đá

ngàn cân, làm nàng không phát ra được tiếng nào.



Người kia cứ đứng xa xa, chỉ không chịu quay đầu liếc nhìn nàng lấy một cái.



Đám thích khách đã đuổi tới nơi, khuôn mặt máu me hung ác gần ngay gang

tấc, lưỡi đao sáng rợn người vung lên, người kia vẫn không quay lại,

nàng tuyệt vọng từ bỏ, đột nhiên bị Đường Kính Chi lay tỉnh, mắt mở ra

bóng người trong mơ cùng Đường Kính Chi hòa vào làm một.



Đường Kính Chi thấy kiều thê đã tỉnh, mắt chưa hết hoảng loạn sợ hãi, vỗ nhẹ lưng nàng an ủi:



- Đừng sợ, đừng sợ, chỉ là một cơn ác mộng thôi, tỉnh lại là ổn rồi.



Lâm Úc Hương là thiếu nữ 17 tuổi, ban ngày nhìn tận mắt nhìn thấy nhiều

người bị giết chết, đầu rơi máu chảy, về tới phủ lại tiên tiếp hai ba

lần thấp thỏm sợ hãi, đêm gặp ác mộng như thế, cho dù tính cách nàng

kiên cường tới đâu, lúc này cũng không chịu nổi.



Mặt trắng nhợt,

Lâm Úc Hương chỉ muốn tìm một chỗ an toàn dựa vào, liền vùi đầu vào lòng Đường Kính Chi, tay ôm chặt lấy lưng y, chỉ sợ y bỏ mình lại đi mất.