Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 37 : Đi thăm Uyển Nhi

Ngày đăng: 22:52 21/04/20


Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng Lâm Úc Hương thấy Đường Kính Chi chỉ

cúi đầu không nói gì, lửa giận trong lòng bùng lên, uổng công cho mình

thấy y tối qua ăn không vào cơm người khác nấu, hôm nay cắn răng nhịn

đau làm cơm cho y, cuối cùng té ra mình lại là kẻ không có lòng tự trọng đi lấy lòng y à ?



Ôn tình đêm qua bị lửa giận thiêu sạch, Lâm Úc Hương cho rằng Đường Kính Chi không khác gì những tên hoàn khố háo sắc khác.



- Được rồi, buổi chiều ta sẽ bỏ thời gian đi thăm các nàng ấy.



Ăn xong miếng cơm cuối cùng, Đường Kính Chi bỏ lại một câu chẳng ngọt chẳng nhạt, rồi đi khỏi phòng.



Lâm Úc Hương nghe vậy càng hờn giận, ném luôn đũa lên bàn, người này nghe

lời thật đấy, đoán chừng mình không nhắc, y cũng tranh thủ đi thăm mấy

vị di nương kia thôi.



Tức chết đi thôi!



- Nhị nãi nãi ăn no rồi, nô tỳ thu dọn bát đũa đây.



Tri Thu ở bên cạnh mặt xị ra, chẳng đợi Lâm Úc Hương nói gì đã dọn dẹp bát đũa, Tri Đông hơi do dự một chút cũng đi lên giúp.



Vừa rồi Lâm Úc Hương vì giận Đường Kính Chi, căn bản chưa ăn được mấy

miếng, hai nha đầu này ở bên cạnh hầu hạ chẳng lẽ không nhìn ra.



Lâm Úc Hương đang đầy một bụng tức không chỗ phát tiết, nhưng quay sang

phát hiện hiện hai tiểu nha đầu kia sắc mặt còn khó coi hơn cả mình :

‘xin đó, người bị chọc tức là ta chứ’. Nhớ lại thường ngày hai tiểu nha

đầu này luôn mồm khuyên mình lấy lòng Đường Kính Chi, khí thế trên người xì ra, như rau cải gặp sương.



" Không cho ăn thì thôi, ta thèm vào đi lấy lòng tên quỷ háo sắc đó!" Xoa cái bụng đói meo, Lâm Úc Hương ấm ức nghĩ.



Rời thượng phòng, Đường Kính Chi ngần ngừ một chút rồi gọi một tiểu nha

hoàn tới, bảo nó dẫn đường tới viện tử của mấy vị di nương, Nhu di nương và Sương di nương thì y đã gặp rồi, cho nên Đường Kính Chi tính bỏ thời gian ra đi thăm hai vị di nương còn lại.



Từ ký ức trước kia được

biết, khi cưới hai vị di nương này về, sức khỏe Đường Kính Chi đã cực

kém, ban ngày làm hết thủ tục, tới tối liền ngất xỉu, còn chưa động

phòng.



Xung hỉ không có tác dụng, Lâm lão thái quân hết sức không ưa hai vị di nương này, cho rằng cưới các nàng về phí tiền vô ích,

chính vì như thế lần trước dâng hương đáp tạ mới không dẫn hai nàng đi.



Tiểu nha hoàn dẫn Đường Kính Chi tới viện tử của Uyển di nương trước, tiểu

viện này tinh xảo độc lập, có năm sáu gian phòng, cửa sổ được lau sạch


Đường Kính Chi nghe vậy sắc mặt cổ quái, buồn cười hết sức, kỳ thực trên đời

này chỉ có một người nên cảm tạ Lâm Úc Hương, nếu nàng không làm chủ

nhân cái cơ thể này tức chết, y đã chẳng có mặt ở đây.



Ngồi trên

ghế nhìn xung quanh một lượt, cả gian phòng mặc dù sạch sẽ chỉnh tề,

nhưng hết sức đơn sơ, trừ một cái bàn, bốn cái ghế thì không có đồ đạc

gì.



" Chẳng lẽ hạ nhân trong phủ thấy Uyển Nhi không có ai chống

lưng phía sau cho nên lớn gan khinh chủ? Nếu không nàng là một tiểu

thiếp của mình, phòng ốc không thể sơ sài như thế, hơn nữa sau khi vào

đây chưa từng thấy một hạ nhân nào, nhất định là có uẩn khúc."



Đường Kính Chi suy đoán như thế chẳng phải kỳ quái, vì trong hào môn đại viện vốn nhiều chuyện, âm mưu quỷ kế, vu oan hãm hại, nô tài khinh chủ đều

là chuyện thường thấy.



Đương nhiên thường thấy thì thường thấy, nếu như nó phát sinh trên người nữ nhân của Đường Kính Chi, y sẽ không khách khí.



- Uyển Nhi, nha hoàn của nàng đâu cả rồi?



Đường Kính Chi làm ra vẻ thuận miệng hỏi:



- Bẩm Nhị gia, tỳ thiếp thấy bọn chúng ở đây nhàn rỗi không có việc gì làm, bảo bọn chúng đi chỗ khác giúp việc rồi.



Uyển Nhi từ khi gả vào Lâm phủ xung hỉ không thành bị Lâm lão thái quân

ghét, khi đó Đường Kính Chi lại bệnh nặng, vì thế một số quản sự có

quyền lực không coi nàng là chủ tử, thường ngày cơm nước cung cấp cho

nàng đơn giản, không có thịt cá, tới ngay cả nha hoàn bà tử bên cạnh

nàng cũng bị gọi đi làm những việc nặng nhọc.



Có điều chuyện này Uyển Nhi không định nói ra, dù sao sức khỏe Đường Kính Chi vừa mới có chút

khởi sắc, không thể mệt nhọc quá mức.



Đường Kính Chi không ngốc,

tất nhiên đoán ra có uẩn khúc, nhưng chuyện chưa tra rõ, y không phát

tác, gọi tiểu nha hoàn đi cùng tới, nói:



- Ngươi đi gọi hạ nhân hầu hạ Uyển di nương tới đây, ta có lời muốn hỏi.



Tiểu nha hoàn vâng lời chạy đi tìm người.