Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 40 : Nhân chứng

Ngày đăng: 22:52 21/04/20


Đường Kính Chi cười nhạt chất vấn:



- Lý Trung, ngươi nói hai tiểu nha đầu này vu cáo ngươi, vậy ta hỏi ngươi, vì sao bọn chúng vu cáo ngươi?



- Bẩm Nhị gia, nô tài dù gì cũng là một quản sự, chắc là mấy nha hoàn này trước kia từng cầu xin nô tài chuyện gì đó, nhưng nô tài không đồng ý,

cho nên chúng ghi hận trong lòng, vu cáo nô tài.



Lý Trung trả lời rất kín kẽ:



Đường Kính Chi hừ lạnh, ngươi là quản sự, bọn chúng là tiểu nha hoàn, nếu

không có nguyên nhân đặc biệt, bọn chúng ăn gan báo hay sao dám vu cáo

ngươi? Nhưng dây dưa ở vấn đề này không có ý nghĩa, vì hai bên đều không có chứng cứ hữu hiệu, vì thế Đường Kính Chi quay sang mấy tiểu nha

hoàn:



- Các ngươi nói phụng lệnh Lý quản sự tới chỗ khác làm việc,

vậy hẳn không chỉ có các ngươi, giờ các ngươi tới chỗ mình làm việc,

kiếm vài người có thể chứng minh các ngươi từng làm việc ở đó về đây.



Hai tiểu nha hoàn rối rít gật đầu sau đó đi tìm người.



Lý Trung nghe tới đây mặt chỉ hơi biến sắc một chút liền bình thường trở

lại, trong Đường phủ hắn còn có chút thế lực, trước khi tới cũng đã đánh tiếng dự phòng rồi, hẳn không có kẻ nào cả gan đứng ra đối đầu với hắn.



Lý Trung luôn cho rằng trong Đường phủ thân phận của mình không thấp, rất

có uy, không ai dám đứng ra làm chứng, không ngờ mấy tiểu nha hoàn kia

đi một chuyến, gọi tới tận mười mấy người.



Đường Kính Chi cũng

trố mắt, không khỏi nhìn lại hai tiểu nha hoàn, không ngờ chúng có sức

hiệu triệu lớn như thế, y vốn tưởng bọn chúng kiếm được một hai người là giỏi rồi.



- Nhị gia, những người này đều có thể làm chứng cho nô tỳ.



Nha hoàn lên tiếng đầu tiên là Lục Nhi, chỉ bốn thô sử bà sau lưng nói:



Bốn thô sử bà gật đầu lia lịa.



Nha hoàn còn lại tên Bình Nhi, chỉ ba nam tử sau lưng nói:



- Nhị gia, ba người này có thể làm chứng cho nô tỳ, nô tỳ tới phòng chứa củi làm việc nửa tháng rồi.



- Khốn kiếp, các ngươi chán sống rồi, dám ...


quản sự phân công công việc không đều, bớt xén lương của bọn nô tài.



Chuyện tới nước này Cẩu Oa cũng hiểu đã cùng Lý Trung ở vào thế không đội trời trung, vì tương lai, đánh liều nói ra:



Thực ra nếu đổi lại là Đường lão thái quân hỏi tới, bọn chúng không dám làm

chứng, vì người Đường phủ đều biết, Đường lão thái quân vài ba ngày lại

khen thưởng Lý Trung một phen, nói Lý Trung là tâm phúc của Đường lão

thái quân cũng không hề sai.



Nhưng Đường Kính Chi thì khác, y nổi tiếng công bằng nghiêm khắc, bất kể là gặp phải chuyện gì cũng không thiên vị một bên nào.



Nguyên nhân quan trọng nhất là những hạ nhân này đã bị Lý Trung ép cho không còn đường sống nữa.



- Ngươi ... Ngươi ngậm máu phun người.



Lý Trung tuy vân tỏ ra hung hăng, nhưng khí thế kém đi nhiều:



- Có phải ngậm máu phun người hay không ta tất nhiên sẽ tra rõ, Cẩu Oa,

ngươi nói cho kỹ, Lý Trung phân công công việc không đều ra sao, bớt xen tiền lương của các ngươi thế nào?



- Bẩm Nhị gia, chuyện là thế

này, Đường phủ trên dưới tổng cộng mấy trăm nhân khẩu, theo quy củ,

phòng củi ít nhất an bài 12 người, 8 người phụ trách bổ củi, 4 người phụ trách vận chuyển, chỉ có thể mới đảm bảo đủ lượng củi cung ứng cho các

nhà bếp mỗi Ngày. Nhưng Lý quản sự an bài thiếu 2 người, hơn nữa không

để con cháu ông ta làm việc, hiện ở phòng củi thực sự chỉ có 7 người làm việc. 7 người bọn nô tài chẳng những phải bổ củi còn phải phụ trách vận chuyển, ngày nào làm xong cũng mệt tới không đứng lên nổi.



Cẩu Oa hết sức ủy khuất nói:



- Nhưng chưa phải đã hết, bọn nô tài làm nhiều cũng không mệt chết được,

có điều Lý quản sự chẳng những thiên vị ba đứa cháu của ông ta không

phải làm việc, còn chửi bới bọn nô tài lười biếng, kiếm cớ trừ bớt lương của bọn nô tài.



- Nhị gia, đãi ngộ của Đường phủ vốn không tệ,

nô tài là hạ nhân có đẳng cấp thấp nhất, mỗi tháng cũng được 100 đồng,

số tiền này đủ cả nhà 4 người nô tài chi tiêu rồi. Nhưng Lý quản sự bất

nhân, nô tài làm quần quật từ sáng tới tối còn bảo nô tài lười biếng,

phạt tiền, thế là mỗi tháng nô tài chỉ còn chưa tới 50 đồng, nến là

trước kia cha nô tài cố cắn răng làm thêm bù vào, nhưng gần đây tức phụ

của nô tài sinh con, tiền không đủ dùng nữa ...



Nói tới đó giọng Cẩu Oa hơi nghèn ngẹn.