Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 53 : Họa mi

Ngày đăng: 22:52 21/04/20


Nhị nãi nãi đẹp quá, cả tiên nữ trên trời cũng không thể sánh bằng.



Tri Thu tròn mắt nhìn kiệt tác của mình, thốt lên:



Tri Đông vừa định lên tiếng phụ họa thì bị Lâm Úc Hương tỉnh lại nói trước:



- Tiên nữ cái gì, các ngươi chỉ biết nịnh chủ tử, không sợ người ngoài nghe thấy cười cho à?



- Chẳng có đâu, luận dung mạo ở trong Đường phủ có ai so được với Nhị nãi nãi, cho dù có kẻ chê bai cũng là do ghen ghét mà thôi.



Tri Thu bĩu môi nói.



- Được rồi, hai đứa các ngươi không biết thẹn, nhưng ta không chịu nổi, thay bộ y phục khác đi.



Lâm Úc Hương cảm thấy bộ y phục này thì đẹp thật nhưng quá bắt mắt.



- Không được.



Tri Đông và Tri Thu cùng ngăn cản, sau đó kéo Lâm Úc Hương ngồi xuống bàn

trang điểm, bắt đầu vấn tóc cho nàng, Lâm Úc Hương không chống lại nổi

hai tiểu nha đầu, thêm vào nàng cũng rất thích bộ y phục này, nên đành

thôi.



Vén mái tóc dài lên, Tri Đông búi tóc cho Lâm Úc Hương, còn Tri Thu lấy ra một cái hộp sơn đỏ trong ngăn kéo, bên trong đều là

trang sức khi Lâm Úc Hương kết hôn được Đường lão thái quân mua cho.



- Nhị nãi nãi xem cái trâm hoa mai trắng này có đẹp không?



Tri Thu lấy một cái trâm ra cắm lên tóc Lâm Úc Hương nhìn ngó.



Lâm Úc Hương nhìn qua loa, chẳng có ý kiến gì, Tri Đông không tán thành:



- Không được, hôm nay Nhị nãi nãi phải trang điểm cho quý phái, màu trắng không hợp, ừm, lấy cái trâm tuyết liên hoa màu tím đi.



Tri Đông vừa nói vừa lấy trong hộp chiếc trầm tím ra, Lâm Úc Hương vốn

chẳng bận tâm, nhưng liếc qua một cái liền chú ý ngay, chỉ tấy chiếc

trân toàn thân ánh tím lưu chuyển, chế tác cầu kỳ, những cánh hoa nhỏ

đều đặn sinh động, cực kỳ đẹp mắt.



Tri Thu cầm hai cái trâm so

sánh, cũng thấy cái tím đẹp hơn, cẩn thận cắm trâm lên búi tóc Lâm Úc

Hương, quả nhiên có trang sức phụ trợ, Lâm Úc Hương càng đẹp thêm ba


Xuân ba bích thảo



Hiểu hàn thâm xứ



Tương đối dục hồng y



***



Uyên ương dệt cánh muốn cùng bay. Đáng thương tóc trắng xua già tới. Sóng xuân cỏ biếc, Phòng sâu sáng rét, áo đỏ tắm cùng ai.



Đường lão thái quân không biết bài thơ trong Xạ Điêu Anh Hùng Truyện đó, tâm

cảnh cũng khác, nhưng bi thương giống nhau, mỹ lệ không còn, thanh xuân

rời xa, giai nhân tuyệt thế xưa nay tóc mai đã trắng, nếp nhăn hằn sâu,

với một mỹ nhân, một mỹ nhân mà nói, đó là bi ai bậc nào?



Lâm Úc

Hương nhắm mắt, mặc cho Đường lão thái quân vẽ mày cho mình, chẳng biết

qua bao lâu, chỉ thấy Đường lão thái quân nâng cằm mình không có bất kỳ

động tác gì, he hé mắt ra, chỉ thấy vẻ mặt Đường lão thái quân phức tạp, xen lẫn vui vẻ, trầm tư, lãnh đạm, thống khổ và thê lương ...



Có lẽ mỗi một vẻ mặt đó đều ẩn chứa một câu chuyện, xâu chuỗi toàn bộ lại, chính là hơn nửa đời người đã qua của Đường lão thái quân.



Lâm

Úc Hương không dám mở miệng chen vào, đứng đó như tượng gỗ, ngay bản

thân nàng cũng không phát hiện ra, trong đôi mắt sáng của nàng phản

chiếu chân thật một lão phụ nhân hơn 50 tuổi, một con người không đeo

trên người cái mặt nạ nào, thật, chính vì thật mà tàn khốc.



Lại

trải qua thời gian rất dài trong đại sảnh mới có một tiếng thở dài,

tiếng thở dài đó lọt vào tai mỗi người, đem tới suy tư khác nhau, Lâm Úc Hương thấy chút xót xa vô cớ, muốn an ủi, nhưng không hiểu phải nói ra

sao. Hàm Hương thì ngạc nhiên nhìn Đường lão thái quân, trầm tư nghiền

ngẫm. Tri Đông Tri Thu thì giật mình, hai tiểu nha đầu non nớt chưa trải đời hoang mang lo sợ.



- Úc Hương, lão thân già rồi, ngươi lui đi, sáng nay không cần hầu ta dùng cơm nữa.



Đường lão thái quân nói xong đứng dậy, Hàm Hương vội đi tới đỡ lấy cánh tay

bà, chỉ cảm thấy cánh tay đó hôm nay nặng hơn thường ngày rất nhiều, mơ

hồ như hơi run run.