Cực Phẩm Tài Tuấn
Chương 60 : Nữ nhân thông minh đích thực (1)
Ngày đăng: 22:52 21/04/20
Giọng của mụ ta và khàn vừa rè, rống lên nghe như tiếng heo
bị chọc tiết, Lâm Úc Hương nghe mà đau đầu, thầm kêu không ổn, gặp phải
loại người nào không gặp, lại gặp đúng con mụ ngoa ngoắt.
Loại người này căn bản không dùng lý lẽ nói chuyện được, đang lúc nàng không biết làm thế nào thì đột nhiên có người quát:
- Câm mồm, ngươi còn dám kêu la loạn bậy, ta cho ngươi đánh nát đít ngươi trước.
Đương nhiên người quát là Từ Phúc, xưa nay ông ta có tiếng trầm ổn, mừng giận không lộ ra ngoài, lúc này râu tóc dựng ngược, dù Vương Thị tình tình
chua ngoa đanh đá cũng không dám vuốt râu hổ nữa, ngoan ngoãn im lặng
trở lại.
Lâm Úc Hương thấy Từ Phúc ra mặc giúp mình khống chế cục diện, cảm kích gật đầu với ông ta, nói:
- Vương Thị, ngươi nói bà tức Trương Nhị uy hiếp ngươi, vậy ta hỏi, vì sao bọn họ uy hiếp ngươi.
Vương Thị giở trò quanh co càn quấy thì là số một, chứ nói tới lý lẽ thì không phải sở trường, mắt mụ ta đảo như rang lạc:
- Làm sao nô tỳ biết được vì sao, có lẽ vì lần trước bọn chúng tới nhà nô tỳ vay tiền không được, nên sinh oán hận.
- Nực cười, vì không vay được tiền, bọn họ bỏ qua hung thủ để vu cáo ngươi à?
Lâm Úc Hương cười nhạo:
- Ngươi nói lời này tự bản thân nghĩ xem có tin được không?
Vương Thị không tìm được lý do nào tốt hơn, cứ một mực kêu bà tức Trương Nhị vu cáo mụ.
- Hừ, ngươi tưởng chỉ cần không thừa nhận là được sao? Hôm qua bà tức
Trương Nhị tố cáo Lý quản sự, đến tối liền bị hành hung, hung thủ không
phải các ngươi thì là ai?
Vương Thị bị hỏi dồn quýnh cả lên, nhìn trái ngó phải xem có ai giúp mình phải trả lời ra sao không, tiếc là
hiện Nhị nãi nãi đang ngồi trên, Đại quản gia đứng bên nhìn, có kẻ nào
chán sống đi gợi ý cho mụ?
- Chuyện này .... Dù, dù sao cũng không phải nô tỳ làm.
- Mụ nói láo, hôm qua chính mắt ta trông thấy mụ dẫn đám con cháu từ nhà Trương Nhị ra.
Cẩu Oa thấy Vương Thị không thừa nhận bèn chủ động đứng ra làm chứng.
- Nô tỳ cũng nhìn thấy, lúc bọn chúng hùng hổ từ nhà Trương Nhị đi ra,
tay còn cầm gậy gỗ dính máu, nô tỳ tò mò định tới nhà hỏi xem có chuyện
gì thì thấy bà tức Trương Nhị nằm trên mặt đất, hơi thở thoi thóp, khi
Trong lòng nàng thầm hối hận, sớm
biết tên này mạnh miệng như thế, vừa rồi đã bảo Tri Thu tát thêm vài
cái, để hắn không chỉ chảy ít máu ở khóe miệng như lúc này, mà ít nhất
phải rụng vài cái răng.
- Nếu như các ngươi đã thừa nhận tối qua tới nhà Trương Nhị, vậy ta hỏi, các ngươi không tới đánh người thì tới làm cái gì?
- Bẩm Nhị nãi nãi, nô tài đi xin lỗi nhà Trương Nhị, ngày hôm đó nô tài
nghe nói phụ thân làm chuyện sai trái, liền thương lượng với mẫu thân,
nên xin sự cảm thông của bà tức Trương Nhị, cho nên mới cùng thân thích
tới nhà nhận lỗi, mong bọn họ tha thứ cho phụ thân nô tài.
Mắt Lý Phong đảo một vòng, có ngay cách ứng phó:
- Nhị nãi nãi, khi đó phụ thân nô tài chỉ nhất thời nổi lòng tham vì
không ngờ thương tích của Trương Nhị nghiêm trọng đến thế, mong Nhị nãi
nãi rộng lượng tha thứ cho phụ thân nô tài lần này, nô tài sẵn lòng bồi
thường gấp năm lần cho Trương gia.
Thấy Lý Phong từ lúc vào đại
sảnh, chẳng những không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại tư duy mẫn
tiệp, trả lời đâu ra đó, Lâm Úc Hương phải thầm kêu đúng là cha nào con
nấy, trợn mắt nói dối không ngại ngần gì.
- Tội của cha ngươi to lắm, cái đó nói sau, ta hỏi ngươi, ngươi tới nhà Trương Nhị xin lỗi, còn cầm gậy theo làm gì?
Lâm Úc Hương thấy Lý Phong tính cách trầm ổn, nhanh trí, cố ý nói mập mờ về tội của Lý Trung, để Lý Phong rối loạn, tìm chỗ đột phá.
Lý
Phong quả nhiên hơi rối trí, phải biết rằng Lý gia đứng chân được trong
Đường phủ, gây dựng được quyền lực hoàn toàn nhờ Lý Trung, nếu hắn đổ
rồi, cho dù chủ tử không truy cứu chuyện bọn chúng đánh người, Lý gia
coi như cũng đã xong.
Trừ nhà Lý Trung ra, bên ngoài còn quỳ nhà
mấy đứa cháu của hắn, bọn chúng không trấn định được như Lý Phong, hai
kẻ nghe thấy vậy thì ánh mắt hoảng loạn, nhưng do Lâm Úc Hương đang chú ý tới Lý Phong nên không nhận ra.
Lý Phong nghe Lâm Úc Hương hỏi tới chuyện cái gậy, cãi cùn:
- Nhị nãi nãi, gậy do bọn nô tài nhặt ở trên đường, không làm gì cả.
- Không làm gì sao bên trên lại có máu?