Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 72 : Háo sắc một lần

Ngày đăng: 22:52 21/04/20


Lời này truyền vào tai, Nhu Nhi ngượng tới chín người, chỉ muốn ôm tai bỏ

chạy ... Nhị gia, giữa ban ngày ban mặt sao lại nói tới chuyện xấu hổ

như vậy được chứ.



Thấy chiêu này có tác dụng, Nhu Nhi không còn

suy nghĩ lung tung nữa, Đường Kính Chi nắm tay nàng dặn dò vài câu rồi

rời đi, mặc dù Lâm Úc Hương thoát hiểm không sao cả, nhưng không tận mắt nhìn Đường Kính Chi vẫn chưa hoàn toàn yên tâm được.



Nhu Nhi

đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng lưng Đường Kính chi đi xa dần, nắm

chặt tay nghĩ :" Nhị gia, Nhu Nhi không những sinh con cho người, còn nỗ lực học tập các vị tỷ muội, nhất định sẽ xứng với người!"



Cùng

lúc ấy Lâm Úc Hương bị Đường lão thái quân cho quỳ ở cửa hơn một canh

giờ, hai đầu gối đau đớn đi mỗi bước là mặt nhăn lại, sau khi về tiểu

viện, chẳng thèm để ý tới gì nữa, ném mình lên chiếc giường êm ái, không nhúc nhích.



Tri Đông Tri Thu dù từ hôm qua tới giờ cũng quỳ

chẳng kém Lâm Úc Hương một khắc nào, nhưng bọn nó đâu thể muốn gì làm

nấy như chủ tử, nên nhịn đau vén váy chủ tử lên, đến khi nhìn thấy hai

đầu gối thâm tím, đều đau lòng.



- Nhị nãi nãi, đều tại nô tỳ nhát gan, nếu khi đó nô tỳ dũng cảm hơn một chút, hỏi thêm lần nữa thì người đã chẳng phải chịu khổ như thế này.



Tri Thu vừa sụt sịt vừa cẩn thận xoa bóp cho Lâm Úc Hương.



Tri Đông ngồi ở một bên cũng đưa tay khõe xoa bóp đầu gối còn lại, nghe thế tay ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn chủ tử, đúng lúc đó Lâm Úc Hương cũng quay sang, cả hai như có tâm linh tương thông cùng thở dài.



Trước đó vì khẩn trương và sợ hãi, nên không dám chắc, lúc này cả hai nàng

đều đã hiểu thấu, vừa rồi quỳ hơn một canh giờ là do Đường lão thái quân cố ý phạt, nếu Tri Thu dám lớn gan hỏi câu nữa, chỉ e khi vào phòng Lâm Úc Hương không may mắn như thế này.



- Chuyện này không trách ngươi được, hai ngươi còn quỳ nhiều hơn ta, mau đi nghỉ đi.



Tri Đông và Tri Thu lắc đầu, Nhị nãi nãi còn đau, bọn nó làm sao đi nghỉ ngơi được, Tri Thu lại nói:



- Nhị nãi nãi đừng lo, bọn nô tỳ mệnh đê tiện, chút khổ này có đáng là gì.



- Đúng thế, bọn nô tỳ từ nhỏ ăn khổ cực mà lớn lên mà, Nhị nãi nãi, chẳng phải người là y sư sao, chẳng lẽ không có thuốc trừ sưng đau?



Tri Đông cũng nói:


Đường Kính Chi ho khan một tiếng, hỏi một câu lảng đi, để cả hai tránh ngượng ngịu, thầm tiếc nuối vừa rồi không kịp nhìn kỹ chân nàng, chẳng biết

bao giờ mới có cơ hội lần hai:



Câu hỏi này Lâm Úc Hương đúng là

khó trả lời, dù sao là nàng tự quỳ, chứ không phải ai bảo, chỉ là nhớ

tới nguyên nhân mình bị quỳ, nàng lại tức điên, nếu chẳng phải vì tên

đáng ghét này gọi Đại quản gia đi thì nói không chừng mình không bị

phạt, nghĩ tới đó nàng hừ một tiếng, quay đầu đi.



Đường Kính Chi

biết Lâm Úc Hương có chút tính xấu, nên kệ nàng hờn dỗi, ngồi đó lặng lẽ nhìn nàng, có câu “đăng hạ khán mỹ nhân, dũ tăng tam phân nhan sắc”,

Lâm Úc Hương vốn rất xinh đẹp rồi, lúc này dưới ánh đèn mờ ảo, hàng mi

nàng cong cong, đôi mắt long lanh, bờ môi hơi vểnh, một vẻ tựa hờn tựa

giận, quyến rũ đến thấu xương, khiến con tim y không kìm nổi phải chao

đảo, không dứt mắt ra được.



(*) nhìn mỹ nhân dưới đèn, sẽ thấy nhan sắc nàng đẹp hơn ba phần.



- Nhìn gì mà nhìn, có gì hay mà nhìn chứ?



Lâm Úc Hương bị y nhìn chằm chằm hồi lâu, mặt càng lúc càng đó, ném cho một cái lườm.



Môi Đường Kính Chi cong lên, thành nụ cười xấu xa:



- Thê tử của ta, ta muốn nhìn thì nhìn chứ, hơn nữa ...



Nói tới đó còn cố ý đưa ánh mắt chiếu xuống ngực Lâm Úc Hương, dù nàng đang nằm ngửa, hai gò đồi ngạo nghễ nhô lên, tạo thành đường cong gợi cảm

làm người ta sinh ra những ý nghĩ ám muội.



- Sắc lang!



Lâm Úc Hương chịu sao nổi ánh mắt đó, thuận tay cầm cái gối ném y:



- Úi da!



Đường Kính Chi cố ý làm bộ không kịp né, để cái gối ném trúng mặt, Lâm Úc

Hương thấy y trúng đòn la oai oái, không nhịn được cười, bao ủy khuất

giận hờn ban ngày phải chịu tan biến theo tiếng cười trong trẻo đó.