Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 75 : Muốn làm đại địa chủ

Ngày đăng: 22:52 21/04/20


Nãi nãi đừng vội sốt ruột, nghe cháu trình bày tỉ mỉ chuyện này đã.



Bất kể là ai nghe thấy loại chuyện này đều chấn kinh, cơ bản chuyện lớn thế này chỉ có triều đình mới làm nổi, cho nên Đường Kính Chi phải ổn định

tâm tình của Đường lão thái quân trước, rồi mới đem tính toán của mình

nói ra một lượt.



Nghe xong tính toàn của y, Đường lão thái quân im lặng rất lâu, khó đưa ra quyết định.



Không thể phủ nhận, Đường Kính Chi muốn dùng nạn dân để khai hoang, đào kênh

là chuyện lời lớn, nhưng chuyện liên quan lớn, bất kể là ai, đột nhiên

nghe thấy một chuyện như thế cũng có cảm giác không chân thực.



Để Đường lão thái quân có thời gian thích ứng và cân nhắc trước, Đường Kính Chi mới nói:



- Nãi nãi, nếu chẳng phải tình hình Đường gia hiện nay quá tệ, cháu cũng

không muốn dùng chiêu này, dù sao cách làm thì tốt, nhưng quá mạo hiểm.

Có điều sự thực đã bày ra trước mặt chúng ta, chẳng những có tên cẩu

quan kia nhăm nhe Đường phủ, mà đám người cùng nghề ngửi thấy mùi cũng

ra sức chèn ép công kích Đường gia ta. Chúng ta hết đường rồi, vì sao

không thử một chuyến, tuy mạo hiểm, song cháu cũng đã tính toán kỹ càng, cái lợi cõ mấy chỗ sau...



Hơi ngừng lại một chút cho Đường lão thái quân tập trung nghe, rồi gập tay tính:



- Thứ nhất, giải quyết vấn đề Đường gia ta hiện nay có tài chính nhưng

không có hạng mục nào để kinh doanh, chúng ta có năm sáu trăm miệng ăn,

cho dù tiền nhiều đến đâu cũng miệng ăn núi lở. Thứ hai, sau khi thiên

tai bùng phát, nạn dân sẽ ùn ùn kéo tới, chúng ta cho bọn họ cái ăn, bọn họ nhất định mang ơn huệ của chúng ta, danh tiếng của Đường gia vang

xa, đám Điền Cơ dù có muốn ra tay với Đường gia, cũng phải xét tới phản

ứng của nạn dân. Thứ ba, đất đai trước khi khai hoang không đáng tiền,

nhưng đợi đào kênh xong, giá sẽ tăng vọt, tới mấy chục lần thậm chí còn

nhiều hơn ...



Đường lão thái quân cứ nghe hết một điều mày lại

giãn ra một phần, bà là người trải qua sóng gió đời người, khí phách

không phải phụ nhân bình thường có thể sánh bằng:



- Được, nếu như

cháu đã muốn đánh cược một chuyến, vậy nãi nãi cũng điên với cháu một

lần, cháu cứ làm đi chuyện thuyết phục những người khác để nãi nãi lo.

Có điều cháu nhớ kỹ một điều, bất kể kết quả cuối cùng ra sao, vạn lần

không thể để Đường gia vào tuyệt cảnh, thậm chí tuyệt đường hương hỏa.



Gia gia của Đường Kính Chi còn có bốn đệ đệ, những người này đều được thừa
gia là gia tộc hàng đầu của Lạc Thành, không chỉ vì gia sản to lớn mà vì nhiều đời có người làm quan trong triều, cho nên đám hạ nhân bọn họ ra

ngoài cũng rất có thể diện.



Hồ Nhị là thủ hạ đắc lực nhất của Từ Phúc, thấy đại quản gia sắp đi qua cửa, hỏi nhỏ:



- Đại quản gia, lát nữa bọn thuộc hạ phải biểu hiện ra sao?



Ba người còn lại cũng im lặng lắng nghe.



Từ Phúc dừng chân lại:



- Đừng nói nhiều, cứ bày ra vẻ không coi ai vào mắt là đủ rồi.



Nói xong tiếp tục đi vào trong tiểu viện.



Nói thế nào thì cũng là một nha môn thuộc công bộ, có quan sai canh gác, thấy vậy đi tới:



- Xin hỏi mấy vị muốn gặp vị đại nhân nào.



- Ta muốn tìm Lưu Bưu Lưu đại nhân.



Khấu khí của Từ Phúc tuy rất bình đạm, nhưng lời lẽ cực kỳ vô lễ, dù sao Lưu Bưu là quan viên tại chức, tên hắn đâu thể gọi thẳng thừng ra như thế.



Quan sai kia hơi nhíu mày, nhưng thấy người trước mặt trang phục lẫn khí thế rõ ràng là người có thân phận địa vị, không dám đắc tội, vội khom người thi lễ:



- Thì ra tìm Lưu chủ sự, mời, tiểu nhân dẫn được cho các vị.



Dè đâu Từ Phúc căn bản không nhúc nhích, phất tay nói:



- Khỏi cần vào, ngươi cứ thông báo một tiếng, bảo hắn mau ra gặp ta.



Tới nha môn không vào bái kiến mà muốn quan ra gặp, làm kiêu tới mức này

đúng là xưa nay hiếm, quan sai kia mặt cứng lại, chạy vội đi thông báo.



Được thủ hạ báo cáo, Lưu Bưu tức bể phổi, tên chó má nào dám to gan như thế, dù gì hắn từng làm tới chức thủ thành ngũ phẩm, thế nào cũng có chút sí diện chứ. Có điều giận thì giận, nhưng nay không còn như xưa nữa, thế

nào cũng phải làm rõ đối phương là ai đã, tới lúc đó nổi giận cũng chưa

muộn, lăn lộn quan trường bao năm, chút cảnh giác này cần phải có.



Áp chặt lửa giận xuống, Lưu Bưu sửa sang lại quan phục, rời khỏi đại sảnh, đi bước nào đống thịt mỡ núc ních trên người lắc lư theo bước đó, trông đến tởm, người hơi nghiêng về phía trước, lưng khom khom, vừa mới thấy

Từ Phúc và mấy người hầu đứng giữa đại sảnh, sửng sốt một lúc, rồi nổi

khùng.