Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 77 : Câu cá

Ngày đăng: 22:52 21/04/20


Cố ý nhíu mày, Từ Phúc đặt đũa sang một bên, trầm ngầm không nói, làm

Lưu Bưu càng thêm sốt ruột, đợi đến khi Lưu Bưu không kìm được muốn lên

tiếng, mới nói:



- Lưu đại nhân, kỳ thực hôm nay Từ mỗ tìm ngài chỉ muốn mời một bữa cơm thôi, không có việc gì cả.



Chỉ muốn mời cơm?



Lưu Bưu đâu ngu tới mức đó:



- Từ quản gia, hai chúng ta chưa gặp đã hiểu lòng nhau, nói thật, nay

Lưu mỗ tuy chỉ là một chủ sự truân điền, nhưng nếu giúp được gì, tuyệt

đối không chối từ.



Thoáng cái đã đưa quản hệ hai người nâng lên trầm tri kỷ, vô sỉ hết mức.



Từ Phúc ra chiều khó xử, đợi Lưu Bưu giục thêm vài lần mới thở dài nói:



- Lưu đại nhân đã coi Từ mỗ là tri kỷ, vậy xin nói thực, hôm nay tới

tìm ngài không phải có chuyện gì lớn, chỉ là tối qua nghe chủ tử thuận

miệng nói một câu, muốn mua mảnh đất hoang cách thành động 40 dặm, cho

nên mới tìm Lưu đại nhân ăn bữa cơm.



Mua mảnh đất hoang cách thành đông 40 dặm?



Mặt Lưu Bưu tức thì xệ ra, vị quản sự truân điền trước vì muốn khai

phát nơi đó mà mất mũ ô sa, chuyện này hắn biết rõ. Nhưng hắn không ngờ

mảnh đất cả trều đình cũng không muốn khai phát mà Đường gia lại dám

tính tới.



Cơ hội tuy nhỏ, nhưng bỏ lỡ vấn đáng tiếc, nên Lưu Bưu vặn hỏi:



- Đường nhị gia chỉ thuận miệng nói thôi sao?



Từ Phúc gật đầu.



- Vậy Đường nhị gia có nói vì sao muốn mua mảnh đất đó không?



- Chuyện này .. Hình như chủ tử nhà ta định mua lừa ngựa trâu bò về

nuôi, nới đó địa thế rộng lớn, tương đối thích hợp. Lưu đại nhân chắc

không biết, gần đây biên quan chiến tranh liên miên, giá trâu ngựa tăng

lên gấp mấy lần, Đường gia chúng tôi là người làm ăn, tất nhiên cái gì

có thể kiếm được tiền thì làm cái đó. Có điều hôm qua chủ tử chúng tôi

chỉ thuận miệng nói thôi, rốt cuộc có mua hay không thì Từ mỗ không dám

chắc.



Nói tới đó Từ Phúc thở dài:




- Vị này là?



Lưu Bưu định giới thiếu, nhưng Từ Phúc lên tiếng trước:



- Nhị gia, đây là Lưu Bưu Lưu đại nhân.



- Lưu Bưu Lưu đại nhân?



Đường Kính Chi tựa hồ giật mình, giọng đột nhiên cao lên, thái độ thay đổi hẳn, trở nên cung kính:



- Thì ra là Lưu đại nhân, ngưỡng mộ ngưỡng mộ, trước kia nghe nói Lưu

đại nhân tác phong nghiêm minh, là vị quan tốt hiếm có, còn thầm than

không có duyên gặp mặt, hôm nay xem như tại hạ thỏa tâm nguyện rồi.



- Đâu có đâu có.



Lưu Bưu từ khi mất chức thành thủ chưa bao giờ được người ta nịnh bợ như thế, tuy khiêm tốn, nhưng mặt tươi roi rói.



Đường Kính Chi liếc nhìn phương hướng hai người ở lầu hai, mặt trầm xuống, nhìn Từ Phúc quát:



- Đã tới đây sao không biết mời Lưu đại nhân dùng cơm? Đúng là tuổi càng cao càng tụt hậu.



Từ Phúc chỉ vâng dạ, không dám giải thích.



Thấy vừa rồi Từ Phúc ở trước mặt mình kiêu ngạo vô lễ bị mắng, Lưu Bưu

lòng hả hê lắm, bản tính của hắn bạc bẽo, lời nói ra chớp mắt đã thành

vô nghĩa, hơn nữa hắn là mệnh quan triều đình, sao có thể coi một nô tài hạ nhân là tri kỷ, truyền ra mặt mũi biết dấu đi đâu.



Có điều Lưu Bưu vẫn biết cách đối nhân xử thế, nên nói:



- Đường công tử trách oan Từ quản gia rồi, chúng tôi vừa ăn cơm xong, hơn nữa nghe nói ..



- Ồ, ăn rồi? Ăn ở đâu?



Đường Kính Chi cắt ngang, chẳng để ý tới giọng nói cấp thiết của hắn:



Từ Phúc chỉ gian nhã phòng vừa rồi:



- Nhị gia, ngay ở đây.



- Hồ đồ! Lưu đại nhân thân phận ra sao mà ngươi lại mời dùng cơm ở tầng hai? Từ Phúc, về phủ ngươi tự tới hình phòng lĩnh phạt cho ta.



Đường Kính Chi nghiêm giọng quát, Từ Phúc khuỵu xuống, trừng mắt lên nhìn Từ Phúc, y quay sang Lưu Bưu, áy náy nói:



- Tại hạ quản giáo gia nhân không nghiêm, để đại nhân phải chịu khuất nhục, thật đáng chết.