[Dịch]Cực Phẩm Thái Tử Gia

Chương 384 : Không có gan

Ngày đăng: 02:29 07/09/19

Tại tứ hợp viện của ông cụ Liễu tại tỉnh lỵ, tối hôm nay ông cụ Liễu cho gọi tất cả đám con cháu trong Liễu gia tới. Chính sách của ngân hàng Nam Hối vô cùng bất ngờ, việc hợp tác của họ với công ty Cẩn Sinh cũng khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, trong đó chịu thiệt hại nặng nhất chính là Liễu gia, chỉ trong một đêm tài sản đã hao hụt mất 70%, tối qua vẫn còn là một tập đoàn hùng mạnh, sáng nay đã rơi tụt xuống mặt đất. Nhưng nguy cơ sụp đổ của bọn họ thì đã được hoá giải. Liễu Vân Cương cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Những việc làm xuất thần nhập hoá của cháu ngoại đã khiến Liễu gia tránh được một kiếp nạn, bước sang một trang mới. Tập đoàn Liễu gia thực sự cần phải chỉnh đốn rồi. Thực ra lúc này tập đoàn Liễu gia đã thuộc về công ty Cẩn Sinh của người ta rồi, cùng lắm thì cũng chỉ có thể coi là một công ty con của công ty Cẩn Sinh mà thôi. Mai Chước cũng không hề nương tay với tập đoàn Liễu gia, chỉ cần điều sang một Giám đốc phụ trách tài vụ là đã nắm được cả sinh mạng của tập đoàn Liễu gia ở trong tay. Cho dù là người con cả hay người con thứ ba của Liễu gia lúc này cũng chẳng thể làm gì nổi, lúc trước bọn họ đều là những nhân vật nắm quyền quản lý tại tập đoàn Liễu gia, nhưng bây giờ quyền tài chính đã nằm trong tay người khác rồi, giống như bị người bị bắt lấy thóp, chỉ còn biết ngoan ngoãn nghe lời mà thôi. So với khí sắc của Liễu Vân Cương, sắc mặt của người anh cả và người em thứ ba càng khó coi, ngay cả vợ bọn họ cũng đều có bộ dạng thất vọng buồn bã. Đã từ lâu bọn họ nghe nói phía sau công ty Cẩn Sinh có hình bóng của Đường Sinh, La Sắc Sắc là Tổng giám đốc của công ty Cẩn Sinh, mà cô ta đã từng làm thư ký kiêm trợ lý cho Liễu Vân Huệ, điều này chứng tỏ cái gì? Người của Liễu gia đương nhiên nhìn một cái là hiểu ra, công ty Cẩn Sinh chính là của Đường Sinh. Còn La Sắc Sắc thì là người thế nào của Đường gia? Là người của Đường Thiên Tắc, hay là người tình của Đường Sinh? Chắc chắn là một trong hai khả năng này, nếu không Đường gia không thể nào tin tưởng một người ngoài đến vậy, chỉ có một thứ quan hệ mới có thể trói chặt cô ta chính là quan hệ nam nữ. Mà khả năng thứ nhất nhỏ hơn khả năng thứ hai, bởi bọn họ biết tính khí của Liễu Vân Huệ, chị ta sao có thể để cho Đường Thiên Tắc nuôi vợ bé. Chắc chắn là tên khốn Đường Sinh đã làm gì La Sắc Sắc rồi, bởi hắn có tiền sử về mặt này. Cho dù là thế nào, Liễu gia từ nay phải nhìn mặt mũi Đường Sinh mà làm việc rồi, muốn không ngoan cũng không được. Hôm nay mấy anh chị em của Liễu gia chỉ có Liễu Vân Huệ là không tới, lần trước chị ta tát cho Liễu Vân Phong một cái tát, sau khi về nhà cũng đã khóc đỏ cả mắt, dù sao cũng là chị em ruột, cốt nhục tương liên, chỉ trách ông em không biết điều. Nhưng dù sao không gặp vẫn hơn. Mối nguy phá sản đã được hoá giải, bây giờ chỉ còn lại việc dời mộ tổ nữa thôi. Liễu Vân Cương hai ngày nay cũng đã trao đổi với ông cụ Liễu rất nhiều, ông hoàn toàn tán thành việc dời mộ tổ. Kỳ thực lúc đầu cũng là do ông ta nêu ra, bây giờ không tán thành thì còn ai tán thành nữa. Ông cụ Liễu cũng đã có vẻ xuôi xuôi. - Tôi đồng ý với đề nghị của Vân Cương, chúng ta đã cho tìm thầy về xem xét mộ tổ, địa hình địa mạo xung quanh biến đổi rất lớn, ngày mai mọi người cùng đi xem thì sẽ thấy, ngay cả mấy người không biết gì về phong thuỷ thì cũng sẽ cảm thấy nơi đặt mộ tổ hiện nay đã không thể chấp nhận được nữa. Người con cả Vân Trường và người con thứ ba Vân Phong đều không phản đối, bọn họ lúc này không quan tâm tới việc này, bởi lúc này ngay cả con cái trong nhà bọn họ cũng không thể thuyết phục nổi. Có thể nói lần này cũng là một lần thay đổi trung tâm quyền lực trong Liễu gia, qua lần này người con thứ hai Liễu Vân Cương đã lại nắm quyền chủ đạo trong gia đình. Trước đây quyền quyết định về nguồn vốn của Liễu gia nằm trong tay người con cả và người con thứ ba, đến lúc cần đi kiếm tiền bọn họ mới nhớ tới người anh hai, còn về quyết định phương hướng phát triển của tập đoàn bọn họ lại chẳng hề coi trong ý kiến của Vân Cương. Nhưng thực ra năng lực của bọn họ thì lại kém xa Liễu Vân Cương. - Mấy người không còn ý kiến gì nữa chứ, vậy chín giờ sáng mai tập trung tại trước mộ tổ Liễu gia. Vân Cương, con thông báo cho Vân Huệ biết. Liễu Vân Cương dạ một cái, ông cụ lại nói không còn việc gì thì ai về nhà nấy, nhưng Liễu Vân Phong lại lên tiếng nói: - Bố, con muốn nói mấy câu, lẽ nào sản nghiệp của Liễu gia lại để công ty Cẩn Sinh lấy đi như vậy sao? Công ty Cẩn Sinh rõ ràng là của Đường gia của anh rể, việc này con không hiểu nổi. Ông cụ hừ một tiếng: - Mày là đứa út, ai cũng đều nhường mày cả, nhưng mày cũng phải trưởng thành lên chứ, sao mày không phân biệt nổi đạo lý vậy? Liễu gia nợ 6 tỷ, ngân hàng mà đòi nợ thì mày bảo Liễu gia có phải phá sản không? Nói, mày nói cho tao nghe xem. Liễu Vân Phong câm miệng không nói được gì, há mồm một lúc mà không thốt ra được lời nào ra cả. Ông cụ lại chống ba toong đứng lên: - Mày còn mặt mũi trách anh rể của mày? Nếu không có anh rể của mày thì Liễu gia bây giờ đã tan nát rồi, ngay mai mày dắt vợ con mày đi ăn xin rồi, chưa biết chừng mày còn bị người ta xách cổ ra toà nữa. Mày có óc không thế? Tao biết mày không phục, nhưng đây là sự thực, mày có gan thì mày bán hết cổ phần trong tập đoàn Liễu gia rồi tự mình xây dựng cơ nghiệp đi, bố mày cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực nói với Đường Thiên Tắc, con trai út của tao không sợ mày, thế nào? Liễu Vân Phong bị ông cụ chửi cho đỏ mặt tía tai, đầu suýt nữa thì đút vào đũng quần, bà vợ ông ta cũng một bộ dạng như vậy. - Làm được không, không dám à? Nếu không thì đừng có khóc lóc oán thán ở đây, mày có bản lĩnh thì đi mua lại công ty Cẩn Sinh đi, ngồi khóc cái cứt ở đây à? Mày chả làm cái cứt gì cả, chỉ nói là nhiều. Mặt mũi của Liễu gia đều bị mày làm mất hết rồi, mất hết rồi mày có biết không? Thằng khốn, cút! Trong mấy ngày này chuyện của Liễu Vân Phong đồn khắp Nam Phong, phố phường đều biết lão nuôi hơn chục cô vợ bé, có mấy cô còn lên tận tổng công ty gây chuyện, nào là: “Sao không đưa xe cho tôi? Biệt thự cũng bán rồi?”, nào là, “Bà mày nuôi con không công cho mày à? Bà toi công để mày ngủ mấy năm rồi. Đền mấy năm thanh xuân cho bà đi!”. Chỉ riêng mấy chuyện này báo Nam Phong buổi tối đã có bao nhiêu bài viết, người khác nghe mà đỏ mặt. Liễu Vân Huệ ngượng đến nỗi không còn dám lên cơ quan nữa, bao nhiêu nhân viên đều dùng ánh mắt khác lạ nhìn bà, ồ, hoá ra em trai của trưởng phòng Liễu lại đào hoa đến như vậy, chị gái anh ta không biết đã cấp cho anh ta bao nhiêu lần tiền để phát triển Liễu gia rồi? Người ta tay có quyền lớn mà. Bao nhiêu cách nói như một cơn bão lướt qua, khiến Trưởng phòng Liễu vốn luôn bình thản cũng phải bối rối, đúng là miệng lưỡi thế gian đáng sợ. Cuộc họp gia đình đã kết thúc, ba anh em cùng vợ con đều đi ra cả, Liễu Vân Chi và chồng là Dương Quảng Kỳ cũng đã đi ra, bọn họ chỉ có thể coi là một nửa của Liễu gia, bây giờ đành đóng vai người đi hoà giải, Liễu Vân Chi cũng chỉ trách em trai mấy câu rồi quay sang phía Liễu Vân Cương nói: - Anh hai, em thấy chúng ta vẫn là anh em một nhà, cũng không nên vì việc này mà khiến tình cảm sứt mẻ, lần trước Vân Huệ cũng tát Vân phong một cái, cho dù có gì không đúng thì anh chị em ruột cũng nên bỏ qua, có phải không ạ? - Vân Chi, chú ba có lúc cư xử cũng không được đúng lắm, việc lần này nếu công ty Cẩn Sinh không ra tay thì Liễu gia chắc chắn sẽ sụp đổ, lại còn nói như là công ty Cẩn Sinh cướp đoạt sản nghiệp của Liễu gia. Cô bỏ 6 tỷ trả nợ thay tôi, tôi cũng để cho cô cướp đoạt, cô có bỏ ra được không? Có đúng không? Đúng sai cũng không phân biệt được, lời này mà để Vân Huệ nghe thấy được thì chắc chắn sẽ lại thêm một cái tát nữa đấy. Liễu Vân Cương hít một hơi sâu, nói: - Thôi không nói nữa, tôi về trước. Nói xong ông ta cũng vợ ra xe, nổ máy liền đi. Ở phía bên kia Liễu Vân Phong và vợ Trần Trinh Liên vẫn chưa lên xe, ông anh cả Liễu Vân Trường và vợ Triệu Hoa Như lên xe, ông ta hạ cửa kính xe xuống, nói: - Chú ba, Vân Chi, tôi cũng về trước, việc đã thế này nói gì nữa cũng vô dụng, nghỉ sớm đi. Xe của Liễu Vân Trường cũng đã đi rồi, Trần Trinh Liên cũng lên xe đi, cô ta không thèm để ý đến chồng, lần này có rất nhiều việc xấu bị lôi ra khiến cô ta cũng bị đả kích rất nhiều, còn đang đòi ly hôn Liễu Vân Phong, ông ở bên ngoài nuôi mười mấy cô vợ bé, tôi còn là cái gì nữa? Ông có bản lĩnh thì đi tìm bọn họ đi. Liễu Vân Phong cũng đang đau đầu, hôm nay nói với ông bố mấy câu chẳng qua là để phàn nàn mấy câu thôi, chứ trong lòng ông ta cũng hiểu rõ, chẳng qua là không muốn mất đi địa vị của một đại gia được quyền vung tiền mà thôi. Mấy năm vừa rồi Liễu Vân Phong tôi vênh vang cỡ nào, đi đến đâu mà chẳng có người tung hô nịnh nọt, một đám mỹ nhân xếp hàng đuổi theo, nhưng sau này thì sao? Không tiền không thế, chỉ còn có thể làm công vất vả cho người ta. Như thế thì còn mặt mũi nào để nhìn người khác nữa. Cứ nghĩ đến việc đó là ông ta lại muốn nhảy lầu. Nhưng Liễu Vân Phong không có dũng khí đó, chết vinh vẫn không bằng sống nhục. Nhưng bây giờ phải làm thế nào? Ngay cả vợ ông ta bây giờ cũng đã không thèm nhìn mặt ông ta nữa. - Vân Phong, về nhà đi, có gì mai nói. Cậu cũng thật là, có thời gian thì đi xin lỗi chị hai đi. Nghe thấy chưa? - Xin lỗi? Chị cả, em e chị hai còn không mở cửa cho em nữa, còn xin lỗi thế nào được? - Không thể nào, dù sao cũng là chị em ruột, trách thế nào thì cũng vẫn là máu mủ ruột thịt, quan trọng là cậu phải biết tỉnh ngộ, quay về đi. Ở nhà của Vân Huệ, Đường Cẩn đang học trong phòng, trưởng phòng Liễu và Mai Chước đang ngồi nói chuyện trong phòng khách, Ninh Hân đã quay về Giang Lăng, ở bên Giang Lăng Lý Vân Phong nói có tình hình mới nảy sinh, cô phải quay về gấp, Đường Sinh nhận được tin nhắn của Đường Cẩn nên mới quay về. Sau khi mời Bích Tú Hinh và Uông Sở Tình đi ăn cơm, định đi thư giãn một chút nhưng lại bị Đường Cẩn gọi về gấp. Hắn vừa quay về thì Liễu Vân Huệ liền nói: - Con trai, chín giờ sáng ngày mai ông ngoại con bảo tập trung trước mộ tổ, chuyện dời mộ tổ cũng là do con nêu ra, cậu hai chỉ là người thực hiện, lẽ nào con không đến. Ông ngoại con còn bảo mẹ đi, nhưng mẹ không muốn đi lắm. - Vậy ạ? Mẹ mà không đi thì con đương nhiên cũng không đi, làm con thì phải đi theo sát mẹ có phải không? - Muốn ăn đánh hả? Liễu Vân Huệ dù cho tâm tình có không tốt thế nào, chỉ cần nhìn thấy con trai là có thể trở nên vui vẻ. Lần này con trai lên thủ đô mấy ngày mà có thể lôi kéo được tập đoàn Ngọc Kinh tham gia hợp tác, lại còn giúp giải quyết 6 tỷ tiền nợ, thật là xuất sắc. Mai Chước che miệng cười, Trưởng phòng Liễu coi cô như con dâu tương lai, cô cũng không thể hiểu nổi đôi mẹ con này, con thì rất xuất sắc, mẹ thì lại rất nuông chiều, kỳ thực Trưởng phòng Liễu cũng không thể quản nổi Đường Sinh, cho dù hắn đã chà đạp lên mấy cô con gái nhà lành thì bà cũng có thể làm gì được nào? Chém hắn hay là giết hắn? Hay là đuổi mấy người phụ nữ quanh hắn đi. Làm mẹ thật khó. Ngoài cách giả vờ không biết thì cũng chỉ còn biết cách đối xử bình đẳng với Đường Cẩn, Ninh Hân, La Sắc Sắc mà thôi. Bây giờ con trai cũng tỏ ra rất có năng lực, chỉ trong hơn nửa năm mà công ty Cẩn Sinh đã phát triển ghê gớm cỡ nào. Vừa rồi nói chuyện với Mai Chước, cô nói công ty Cẩn Sinh phải xây dựng trụ sở chính tại tỉnh lị, bản thân cô ấy tạm thời phải ngủ ở đây, thông báo tuyển dụng đội ngũ quản lý và đội ngũ nhân viên nghiệp vụ có tài, bao nhiêu là việc, Mai Chước không lo mới lạ. Ôi trời ơi, nếu là mình, mình cũng sẽ bận chết mất thôi. Đường Sinh cởi áo khoác ngoài ra ngồi xuống, chị Trần vặn nước tắm cho hắn rồi, đây là việc chị nhất thiết phải làm mỗi khi vào nhà. - Mẹ, con biết chuyện rắc rối với cậu út, nói thật con cũng rất khâm phục cậu út, nuôi mười mấy cô vợ bé, con. Liễu Vân Huệ tức giận trừng mắt nhìn hắn: - Câm miệng lại đi, con nào có tư cách nói cậu ấy. Quản lý con tốt trước đi đã. Đường Sinh còn chưa có thái độ gì thì Mai Chước đã đỏ mặt rồi, mình chẳng phải cũng là một cô vợ bé của hắn sao? Cô không khỏi cúi đầu xuống. Liễu Vân Huệ cũng biết đã động chạm đến Mai Chước, thầm thở dài, mấy người muốn lằng nhằng thì tôi cũng chẳng có cách nào khác, có trời mới biết phải làm thế nào. - Ngủ sớm đi, đều mệt rồi. Ngày mai chúng ta cũng đi ra mộ tổ Liễu gia, ông ngoại con gọi mẹ đến, mẹ cũng không dám không đến