[Dịch]Cực Phẩm Thái Tử Gia

Chương 397 : Bữa tiệc tẩy trần cho Ninh Hân

Ngày đăng: 02:29 07/09/19

Sáng thứ hai, Mắt kính ca vội vàng giao bốn người gã đang giữ cho ông Trần, trưởng phòng Hình sự. Bốn tên đó vẻ mặt như mắc bệnh, đến đứng cũng không vững. Mắt kính ca và ông Trần đều thấy khó chịu, liền tiếp nhận bốn tên đó. Buổi chiều, Vương Tĩnh nhận được tin, liền vội vàng báo cho Đường Sinh, nói bốn tên đó đã thay đổi lời khai rồi, đưa luôn cả Bích Nguyệt Hoa ra, thừa nhận bọn chúng đã vu cáo và hãm hại Ninh Hân, đều là do Bích Nguyệt Hoa xui khiến, bọn chúng cũng đã nhận tiền của người ta. Ba tên khác cũng bị đưa ra phúc thẩm, vừa nhìn thấy bốn tên kia thay đổi lời khai bọn chúng cũng cắn răng, cuối cùng cũng thay đổi lời khai. Nói rõ chi tiết vụ việc hãm hại Ninh Hân, trước mắt, Giám đốc Bích Nguyệt Hoa của Giang Lăng Nhân trở thành kẻ bị tình nghi. Không chỉ Ninh Hân, còn có những tài liệu về Lý Vân Phong cũng còn rất nhiều nghi vấn, Trưởng phòng Trần bắt đầu ‘chăm chỉ’ điều tra. Chiều cùng ngày, những lãnh đạo thành phố lại mở cuộc họp, đồng thời báo cáo những tình hình mới cho Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố, Ủy ban Kỷ luật thành phố. Như vậy, Ninh Hân đã được rửa sạch mọi nỗi hiềm nghi. Lúc này một Phó thư ký của Thành ủy đã chuyển thông tin này cho phóng viên thời sự, đài truyền hình và báo chí để họ cùng đưa những tin tức này cho nhân dân nói rõ về sự kiện của Ninh Han hai ngày trước, kết quả là Giang Lăng Nhân đã gặp hoạ. Sáng sớm thứ Ba, khi Đường Sinh đang rửa mặt, liền nghe thấy bên ngoài Sắc Sắc đang nghe điện thoại của ai đó, - Cái gì? Cái gì? Đập rồi? Đập thì tốt, đáng đời. Danh dự của Cảnh sát Ninh Hân có thể để người ta tùy tiện làm nhục được sao? Không phóng hỏa đốt chết bọn chúng là may rồi! Thật tức cười quá đi mất! Đường Sinh ra ngoài vừa hỏi mới biết lúc gần sáng cổng vào của Câu lạc bộ Giang Lăng Nhân bị những người đi qua đi lại đập sập, mấy cái giàn giáo ở công trường gần đó bị người này lấy một ít, người kia lấy một ít, cuối cùng toàn bộ đổ sụp vào Giang Lăng Nhân. Có đến bảy tám người bảo vệ của Giang Lăng Nhân bị đánh bị thương. Vụ việc này lớn rồi, trên thực tế đã có kết quả. Phó cục trưởng Hàn- người phụ trách đưa những tin tức đầu tiên lên báo của Thành phố đã bị đình chỉ công tác, bị Tổ kiểm điểm kỷ luật mời lên điều tra, có lẽ gã cũng không tốt đi đâu được, chắc chắn không còn làm được Phó cục trưởng gì nữa. Chi đội trưởng đội cảnh sát cũng bị đình chỉ công tác, gã là một trong những người chủ chốt trong việc ủng hộ Phó cục trưởng Hàn điều tra vụ việc Ninh chính ủy, vì sao vậy? Bởi vì nhân khí của Ninh Hân quá lớn, uy hiếp đến cả vị trí của Chi đội trưởng. Vốn dĩ Chi đội trưởng đội cảnh sát được điều đến từ Thành phố để điều hành công việc ở đây, gã vốn dĩ không xuất thân từ đội ngũ cảnh sát và cũng không có những tố chất và bản lĩnh gì đặc biệt. Thật ra gã chỉ nắm giữ những việc về mặt hành chính và nhân sự. Những nhân tài thực sự tuổi còn quá nhỏ, không đủ sức để đảm đương trọng trách của Chi đội trưởng, vì phải liên lạc thường xuyên với bên Thành phố, thường xuyên phải tham dự rất nhiều hội nghị, thậm chí phát biểu ..v..v.. Nếu không có kinh nghiệm và từng trải trong phương diện này thì sẽ không thể làm được. Nhưng từ khi Ninh Hân xuất hiện, hơn nữa còn là một cán bộ Cảnh sát trẻ tuổi, chức vụ Chính ủy của cô xét ra cũng ngang hàng với Chi đội trưởng của gã, đều là Phó cục trưởng. Chỉ là về phần chức quyền nội vụ thấp hơn nửa bậc, bởi vì Chi đội trưởng đội cảnh sát là chi đội Đảng ủy, cô là Phó cục trưởng. Ai cũng có chút chuyện riêng, Chi đội trưởng đội cảnh sát cũng có chuyện riêng của mình mà xem nhẹ những thực hư của những tài liệu tố giác. Lúc đó chỉ xem qua một lúc liền nói ‘Dù sao cũng là người trẻ tuổi, không quản lý được bản thân, sa đọa cũng không có gì đáng ngạc nhiên.’ Bây giờ Chi đội trưởng bị đình chỉ công tác cũng có chút bất ngờ, cũng chỉ có thể nói mấy câu hối hận để giúp chính bản thân mình. Chủ yếu do uy quyền Ninh Hân cũng lớn, nên áp lực của gã cũng nhiều. Đến nỗi khi áp lực gã giảm đi một chút, nên đắc ý đến nỗi đã thốt ra một câu như vậy. Nhưng sự việc lại không như mong muốn, câu nói này hai ngày nay được lưu truyền rộng rãi trong chi đội. Chi đội trưởng đội cảnh sát còn lấy Ninh Hân như một sự kiện điển hình để mở một cuộc hội nghị phê bình ở chi hội, nào ngờ tất cả cuối cùng đều đổ lên đầu mình. Cho dù phía Thành phố không đình chỉ công tác gã, gã cũng không còn mặt mũi gì ở lại. Vụ việc này chỉ là một nốt nhạc đệm, nhưng Ninh Hân lại càng có thể bước thêm một bước trong đội cảnh sát, chức vụ trong đảng bộ lại càng tăng lên. Mặc dù sự kiện Ninh Hân vẫn chưa kết thúc, nhưng Ninh Hân đã được trả tự do, đình chỉ công tác thì đình chỉ công tác, điều tra thì điều tra, chỉ là về phương diện đối đãi có những sự khác biệt rất lớn. Ninh Hân vẫn là Ninh Hân, hôm nay báo Buổi sáng, báo Pháp luật, báo buổi tối, thậm chí Thời báo kinh tế cũng đăng tải bản tin truyền hình tối qua. Những người dân được lợi còn ở nhà đốt pháo ăn mừng, cảnh tượng đó như đón Tết vậy! Buổi trưa, Đường Sinh tẩy trần cho Ninh Hân, tổ chức mở tiệc ở Cẩn Sinh Cung, mời cả Ninh Thiên Hữu, Vinh Lệ Hoa, Ninh Manh cùng đến. Còn phía bên này có La Sắc Sắc, Vương Tĩnh, Cao Ngọc Mỹ, Lâm Phỉ, còn có trưởng phòng Mã thuộc Cục trị an Thành phố, Đoan Mộc Chân thuộc chi đội cảnh sát..v..v.. Quan Cẩn Du thật ra cũng ở Cẩn Sinh Cung, nhưng cô không ra, chân bị thương là một chuyện, chủ yếu vì sợ sẽ khiến nhiều người chú ý. Ngụy Hưng Quốc của Giang Xỉ, Hoa Anh Hùng, Hoa Anh Tú cũng đến. Ninh Hân cũng cảm thấy cảm động, vốn dĩ cô cũng biết là không sao, trong lòng cũng không cảm thấy chịu oan ức, vì vậy lại càng cảm động hơn. Người dân đã gây ra hai sự việc lớn khiến Ninh Hân rất cảm động: lật đổ tòa soạn báo, đập đổ Giang Lăng Nhân. Từ đó có thể thấy địa vị của cô lớn thế nào trong lòng người dân. - Được dân ủng hộ mà, người ta bình thường làm tốt như vậy. Người khác không vừa mắt cũng được, đố kỵ cũng được, nhưng sự tin yêu của dân chúng bày ra rõ ràng như vậy, ngươi không tin nhưng tôi tin, ngươi không phục nhưng tôi phục.Nào, chị Ninh, ly rượu này, tôi rót đầy để kính chị! Những lời nói của Đường Sinh không bao giờ thiếu yếu tố hài hước, lại ẩn chứa sự cảm động. Ninh Hân nhận ly rượu, nói lời cảm ơn với những tình cảm và sự quan tâm của mọi người đối với mình, - Cảm ơn cậu, Đường Sinh, cũng cảm ơn mọi người đã có mặt ở đây hôm nay, cha mẹ, em gái, bạn bè của tôi! Lúc này, cánh cửa lớn bị người khác mở ra, không khí vốn đang hài hòa bỗng nhiên khựng lại, tất cả mọi người cùng quay đầu nhìn. Ách, Lý Trọng Phong? Thư ký riêng của Bí thư Thành ủy. Lý Trọng Phong sau khi đẩy hai cánh cửa ra liền đứng sang một bên, mọi người liền nhìn thấy Bí thư Đường Thiên Tắc bước vào. Đi cạnh ông là hai người Tư lệnh quân khu Cao Hoành Kiến và phó ban kỷ luật Thành phố Bạch Thiện Dân. Oa, nhân vật lớn đã xuất hiện rồi, náo loạn một lúc, mọi người có mặt ở đó đều đứng dậy, Ninh Hân lại càng cảm thấy ấm áp trong lòng. Ninh Thiên Hữu cũng liếc nhìn vợ, rất kích động, lẽ nào con gái ta được nể mặt vậy sao? Bí thư Thành ủy cũng đến! - Ngồi xuống hết đi, tôi đến để xem đồng chí Ninh Hân thế nào, có khỏe không? Ninh Hân! Đường Thiên Tắc bước nhanh đến hỏi. Ninh Hân trả lời, - Bí thư đường, tôi không sao! Ngoài miệng thì nói không sao, nhưng trong lòng lại xúc động vô cùng, dưng dưng nước mắt. Đường Thiên Tắc bắt tay cô, vỗ vỗ lưng cô, - Mặc kệ phong ba bão táp, lòng ta vẫn vững, tố chất rất tốt! Bạch Thiện Dân cũng bắt tay Ninh Hân, - Ninh Hân à, sau này sợ rằng không còn ai đụng đến cô nữa. Cả triệu dân chúng Giang Lăng đều ủng hộ cô. Lật đổ tòa soạn báo, Giang Lăng Nhân, đều là những hành động không tính đến hậu quả. Tôi cũng vì sự nghiệp của Đảng phấn đấu cả chục năm, bây giờ cũng thật sự ghen tỵ đấy! Trên đường đến đây Bí thư Thiên Tắc còn nói người mà được lòng dân thì sẽ được dân yêu quý, bách tính rất thật thà chất phác, bọn họ dám yêu dám ghét, nhiệt tình như lửa! Mọi người bắt đầu vỗ tay, Ninh Hân không nhịn nổi nước mắt chảy dọc hai má, những người phụ nữ như Vinh Lệ Hoa cũng chảy nước mắt. Sau cùng Cao Hoành Kiến cũng bắt tay Ninh Hân, - Đi ngay, làm thẳng, tổ chức sẽ luôn công bằng với cô. Ba vị lãnh đạo lại bắt tay hàn huyên với Ninh Thiên Hữu, Đường Thiên Tắc cười nói: - Chủ tịch xã Thiên Hữu đã cho nhân dân một người con gái tốt! Mọi người lại ngồi xuống, bữa cơm này lại càng trở nên sang trọng. Cả ba nhân vật lớn trong Thành ủy đều ngồi đây, hơn nữa còn có nhân vật số một là Đường Thiên Tắc. Kỳ thực nói thẳng ra, là do Đường Thiên Tắc có cảm tình tốt với Ninh Hân. Cô là ân nhân cứu mạng của con trai ông. Thật ra ông cũng mơ hồ cảm thấy một số việc, cứ lấy dịp Tết năm nay mà nói, Đường Sinh dẫn theo La Sắc Sắc và Ninh Hân đến biệt viện Thanh Trúc. Mặc dù con trai còn nhỏ, nhưng vợ ông Liễu Vân Huệ có còn nhỏ không? Bà không biết dẫn người lên biệt viện Thanh Trúc là có ý gì sao? Vợ ông lại đồng ý cho con trai dẫn người lên biệt viện Thanh Trúc, điều này chứng tỏ bà cũng đã suy nghĩ rất chin chắn, bản thân ông cũng không cần hỏi gì nhiều, sự tín nhiệm của ông đối với bà đã quá đủ. Đường Thiên Tắc hiểu biết nhiều, nhưng ông không dễ dàng mở miệng hỏi những chuyện sẽ khiến người khác xấu hổ. Ông chỉ suy tư và tự tìm tòi, ở Giang Lăng cũng đã gần được một năm, sự thay đổi của con trai cũng khiến ông phải suy nghĩ. Đây có lẽ là phản ứng dây chuyền, cũng có thể là một hiệu ứng con bướm, Đường Thiên Tắc cũng còn chút nghi hoặc, nhưng chưa nghĩ thông suốt được. Một con bướm nhỏ ở vùng nhiệt đới Amazon ở Nam Mĩ xa xôi khẽ vỗ vỗ đôi cánh nhỏ của nó, rất có khả năng không lâu sau sẽ có bão nổi lên ở Đông Nam Á hoặc ở Thái Bình Dương. Đây chính là hiệu ứng con bướm dây chuyền, rất mạnh! Đường Sinh cũng không biết chính sự xuyên việt của mình lại xuất hiện nhiều phản ứng như vậy, tóm lại bản thân mình cũng có thể cảm nhân được những thay đổi xung quanh. Có những sự việc vẫn nên phát triển theo quỹ đạo vốn có, nhưng có những việc lại hoàn toàn thay đổi. Cho dù là chính mình nhúng tay làm thay đổi, hay theo hiệu ứng con bướm, tóm lại chúng cũng đã thay đổi. Cha cũng đã thay đổi, trở nên thông minh cơ trí hơn, thâm thúy khó lường. Bữa cơm trong Cẩn Sinh Cung rất vui vẻ, còn Chủ tịch Bích Tông Nguyên của Giang Lăng Nhân lại đang tức giận vô cùng. - Cái gì, cái gì? Không bắt được người nào? Hả? Những tổn thất của Giang Lăng Nhân ai sẽ bồi thường? Có quá đáng lắm không? Những cổ đông nhỏ của Giang Lăng Nhân cũng cười khổ, với chuyện như vậy bọn họ cũng chỉ có cảm giác bất đắc dĩ, rất bất lực. - Đúng, đúng vậy, Bích tổng, cũng không phải không bắt được, bọn họ nói là không bắt được, còn đang điều tra lấy bằng chứng, tôi đoán đã hết trò rồi. Bích Tông Nguyên đã ném vỡ hai cái ly, - Như thế này là sao chứ? Đúng là để cho ả tiện nhân Bích Nguyệt Hoa hại thê thảm rồi. Quát nạt một nhóm người đi rồi, Bích Tông Nguyên thở phì phì đi nói chuyện này với chị gái Bích Tú Hinh, vừa may Uông Sở Tình cũng ở đó. - Chị, chị nói xem, em thật xui xẻo quá, báo chí truyền hình vừa truyền ra như vậy, người dân đã đến đập cửa Giang Lăng Nhân? Lại không bắt được kẻ nào? Đây rõ ràng là không có luật thôi, em đắc tội với ai đâu chứ? Tổn thất của Giang Lăng Nhân, em phải tìm ai đây? - Tìm chính cậu đi, cậu dùng người không đúng, còn trách ai? Bích Nguyệt Hoa bây giờ đã bị cảnh sát truy nã phải không? Người này có thể gây sức ép đấy! Nét mặt Bích Tông Nguyên âm trầm, sợ rằng Bích Nguyệt Hoa bị bắt rồi, sẽ lộ ra không ít bí mật của Giang Lăng Nhân, thì phải làm sao? - Chị, trong khoảng thời gian này, em thật sự rất mệt mỏi, cái này, em, em muốn ra nước ngoài nghỉ ngơi, chị xem có được không? - Đi đi! Bích Tú Hinh trong lòng nghĩ, ngươi nghe nói Bích Nguyệt Hoa bị bắt, sợ sẽ làm lộ những bí mật của ngươi? Uông Sở Tình cũng không nói xen vào chuyện của bọn họ, giả vờ như không nghe thấy, đi đến gần cửa sổ ngắm ánh nắng ở Giang Lăng. Sự kiện Ninh Hân dẫn đến một loạt thay đổi, e là sẽ khiến không ít người Giang Lăng mở mang tầm nhìn đây? Bản thân cô cũng cảm thấy khâm phục sức ảnh hưởng của Ninh Hân. Khi đã đến bước này rồi, thật sự cũng nên biết nhận thức rồi, trong lòng những người dân có lẽ cô ta có không ít uy tín? - Đi đi, cậu cũng nên ra bên ngoài thả lỏng một chút, đi dạo nhiều đi, như vậy có thể sẽ khiến tinh thần cậu thoải mái hơn!