[Dịch]Cực Phẩm Thái Tử Gia

Chương 514 : Ai nghĩ ra chủ ý ngu ngốc này vậy?

Ngày đăng: 02:31 07/09/19

Ban đêm, Đại Vân đại diện Tập đoàn Sở Đại bàn bạc với Lâm Tắc Đống một lúc, mượn cơ hội này cô cũng hỏi về chuyện của em trai một chút. Sở Tình và Bích Tú Hinh gặp mặt cũng có vẻ thân thiết, hơn nữa nếu lúc trước không có Bích Tú Hinh dẫn Uông Sở Tình gặp Đường Sinh, chỉ sợ bọn họ cũng không phát triển nhanh như vậy, trong lòng cô vẫn có một phần tình hữu nghị không đến nỗi nào với Bích Tú Hinh. Hai người phụ nữ thành thục nhỏ giọng nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười thích thú, một bên Đường Sinh và Tạ Trường Quân, Cố Tiểu Trung cũng cúi đầu cũng nói gì đó, bên kia thì Lê Hỷ Mỹ, Bảo Lệ nói chuyện với Tiểu Yên, chỉ một mình chị Trần đang xem ti vi. - Không phải chứ? Đắt vậy sao? Hay là chúng ta đi hưởng thụ một chút? Đường Sinh nghe Tạ Trường Quân và Cố Tiểu Trung nói chuyện, bắt đầu đùa bọn họ, biết hai người này đều là người tiết kiệm, vì vậy nói đùa với họ, quả nhiên, hai người bọn họ gượng cười . - Tôi thấy không đi thì tốt hơn, chúng tôi nghe hai tiểu thương phía Nam bên cạnh nói , ở Nam Phong 3600 đồng một phòng là quá đắt, mà khách sạn năm sao ở Nam Phong cũng chỉ 1800 đồng, thêm 600 đồng thì được qua đêm rồi. Đường Sinh cười ha hả nói: - Tạ huynh có vẻ đau khổ nhỉ? Mà nhìn anh bắt chước trông rất giống, tôi hỏi thật nha, hành động thực tế chưa? Tạ Trường Quân mặt hơi đỏ, liếc trộm Lê Hỷ Mỹ đang nói chuyện với Tiểu Yên bên kia một cái rồi nói: - Tôi cũng không nhịn được nữa đây? - Này, anh đừng giả bộ , tôi không tin anh chưa làm gì Lê Hỷ Mỹ đâu? Nói thật đi chứ? Đường Sinh uy hiếp y. - Hic, nếu tôi đã làm gì thì tôi không phải họ Tạ nữa được chưa? Tôi luôn luôn cẩn thận, chỉ sợ cô ấy có ấn tượng không tốt, không thể so với anh được. Cố Tiểu Trung cũng nói: - Chuyện này thì tôi tin tưởng, Trường Quân thật sự là rất đáng thương, Hỷ Mỹ thật sự rất bảo thủ. - Ồ, tôi nói rồi, các anh gọi cave không? Thuê phòng trọn gói cũng không đắt như vậy. Có thể hưởng thụ mát xa các loại. . . Đột nhiên, Lê Hỷ Mỹ chạy tới, nhìn chằm chằm Đường Sinh nói: - Mát-xa lưng à? Đưa tôi đi cùng nữa? Tôi cũng muốn hưởng thụ? Tạ Trường Quân tái mặt, trừng mắt nhìn lão Đại, trời, sao tai cô thính vậy? Y vội giải thích: - Hỷ Mỹ , cô hãy nghe tôi nói, Đường Sinh nói linh tinh đấy, ý nói xã hội này có một nghề, có một kiểu phục vụ. . . - Có cái đầu anh ý! Lê Hỷ Mỹ rất hùng hổ, - Không phải là mát-xa lưng thôi sao, tôi trả tiền thay anh, có đi không? Đường Sinh và Cố Tiểu Trung đứng lên, chuyện nhà người ta, chúng ta nên tránh đi, Cố Tiểu Trung còn chưa đi, Bảo Lệ Nhu liền từ phía sau véo hông hắn: - Đi, trở về phòng đi, tôi hầu hạ anh, roi da, ngọn nến và nhiều thứ khác, miễn phí phục vụ, cho anh vừa lòng thì thôi. - Không liên quan đến tôi mà, là, là Đường Sinh và Trường Quân đang thảo luận... Cố Tiểu Trung cũng run lên . - Tôi và Đường Sinh nói chuyện gì chứ? Anh cũng nói chuyện rất hăng say mà? Hỷ Mỹ, kỳ thật tôi chỉ vừa nghe họ, tôi... - Đi về phòng, tôi cho anh qua đêm, cho anh sướng chết thì thôi, nhanh lên... Lê Hỷ Mỹ đâu thèm nghe hắn giải thích, ai bắt hắn nói lung tung. Đường Sinh cười như điên, phất tay với hai kẻ đáng thương kia. - Này, không tiễn, hôm nào chúng ta lại thảo luận vấn đề qua đêm... - Anh rắp tâm hại hai người đàn ông tốt chúng tôi đúng không? Lúc này Trường Quân và Tiểu Trung phát hiện ra vấn đề, đồng loạt trừng mắt, tuy nhiên cũng đã muộn, Lê Hỷ Mỹ và Bảo Lệ Nhu có hiểu biết nhất định đối với đàn ông, trong lòng hai người bọn họ không có ý tưởng gì mới là lạ đấy. Kỳ thật các cô chỉ mượn cơ hội này cảnh báo hai tên đó, phòng còn hơn chữa, cứ phải dọa bọn hắn trước! Bốn người đó đi khỏi, Đường Sinh lại tới ngồi bên cạnh Sở Tình, đưa tay ôm eo cô: - Anh buồn cười chết mất... - Anh cố tình hại bọn họ à? Bỏ tay ra, làm cái gì vậy? Sở Tình đánh vào bàn tay đang ôm eo cô, làm như vậy ngay trước mặt Bích Tú Hinh, không phải muốn nói cho chị Bích biết chuyện đó sao? Nhưng kỳ thật trong lòng cô cũng hy vọng mối quan hệ này được công khai. Bích Tú Hinh phì cười nói: - Không sao, tôi muốn trách nhưng không thể trách, có người từ trước đến giờ chính là tên lưu manh... Đường Sinh nghiêng người về phía trước, lấy tay nhéo đùi Bích Tú Hinh một cái, cô ấy mặc váy ngắn đi tất chân màu đen, nổi bật cặp đùi đầy hấp dẫn. - Ui da, cậu muốn ăn đánh phải không? Bích Tú Hinh cũng là lần đầu bị hắn đùa giỡn ngay trước mặt Sở Tình, mặt cũng đỏ lên. - Là ai nói tôi lưu manh? Làm em trai không thể ôm eo chị sao? Không thể sờ đùi chị sao? Trước khi bọn Sở Tình quay về, hắn và Bích Tú Hinh còn đùa giỡn một phen mờ ám, chỉ chưa đè Bích Tú Hinh ra nữa thôi, nhưng Đường Sinh biết giờ chưa phải lúc, cô gái này rất kiên trì, cô ấy thích chơi các loại khiêu khích, cho đến khi không thể chịu đựng nữa mới thôi. Kể cả lâu như vậy không gặp Đường Sinh, cô cũng vẫn chịu đựng được, hôm nay gặp mặt liền phát trút nỗi nhớ, thậm chí muốn phải bò xuống giường mới an ủi được sự cô quạnh bấy lâu nay, nhưng vì Bích Tú Hinh bây giờ vẫn còn sự rụt rè của con gái nên vẫn chưa dám nhiệt tình như vậy. Sở Tình cũng giống vậy, các cô vẫn chỉ là những cô gái thuần khiết, so với những phụ nữ thành thục thì khác nhau nhiều lắm , các cô không dám hành động theo con tim của mình. Có một số thứ sau khi rời xa mới thấy đáng quý, nếu chưa từng có, thì sẽ không thấy tiếc khi phải rời xa. Đường Sinh cũng chỉ đùa giỡn với các cô, cũng không làm gì mãnh liệt để giảm bớt khát vọng trong lòng họ ngay mà định từ từ tiến tới từng bước, từ chạm tay chạn chân, rồi đến môi kề môi…. Để họ hưởng thụ tình yêu ngọt ngào ở giai đoạn bắt đầu yêu, nếu như đốt cháy giai đoạn, thứ tình cảm thần bí đó cũng sẽ mất đi hương vị ngọt ngào, đương nhiên, tình yêu chân chính phải dùng tâm hồn để cảm nhận, trong lòng Sở Tình và Tú Hinh cũng có khát vọng mãnh liệt được ở bên cạnh Đường Sinh, là tình cảm xuất phát từ tâm hồn, mà không phải từ thân thể. Sở dĩ các cô khác Sắc Sắc, Mai Chước, Ninh Hân, Hỷ Mỹ, Vương Tĩnh là bởi vì chuyện này, đó là một tình yêu khác, không có bất luận cái gì ngăn cách, tình yêu đi từ trái tim đến trái tim. Ngửi hương thơm nhẹ nhàng trên thân thể Sở Tình, Đường Sinh liền hưng phấn rất nhanh chóng, bàn tay đặt trên eo cô cũng nhích dần xuống dưới và ôm chặt hơn, tất nhiên Sở Tình cảm giác được, cô dùng ngón giữa nhẹ nhàng vuốt bàn tay Đường Sinh, ý muốn nói xin anh cho em chút thể diện. Đường Sinh hiểu ý, cười đứng dậy, - Tôi chuẩn bị bỏ ra 3600 đồng để hưởng thụ mát-xa đây, hai người có ai muốn đi không nào? - Tôi đi, tôi đi! Sở Tình và Bích Tú Hinh đồng loạt lên tiếng trả lời, - Gọi thêm Tiểu Phí và Tiểu Yên đi cùng nữa! - Cũng được, Tiểu Yên, có 3600 đồng không? Tiểu Phí nữa, đi, đi phục vụ tôi, tiền lãi của cô coi như mời tôi bữa ăn khuya. - Tiểu Yên đến đây... Sở Tình cười gọi cô ấy tới, cô ấy đang nói chuyện gì đó với chị Trần, nghe thấy Sở Tình gọi liền đi tới, - Yên nhi, Đoan Mộc Thị có một loại thủ pháp rất ác độc, nếu em đồng ý thực hiện trên một người, chị cho em mười nghìn đồng. - Hả... Chị Tình, chị không nói đùa chứ? Tiểu Yên không ngờ Sở Tình đang cười tươi như hoa vậy mà có suy nghĩ ác độc như vậy. Bích Tú Hinh cũng nói: - Chị cũng thêm mười nghìn. Cô kéo tay Tiểu Yên ngồi xuống bên cạnh, chị Trần cũng đi tới, không có người ngoài, các cô liền vui vẻ nói chuyện, Sở Tình thì thầm với cô, chị Trần lại gật gật đầu, Đường Sinh cảm giác có vẻ đấu không lại, bèn đứng dậy muốn đi. Kết quả Sở Tình phản ứng nhanh, vừa xoay người liền giữ hắn lại: - Các chị em, mau động thủ, Tiểu Yên, nhanh lên. Tú Hinh, chị Trần cũng lao đến, Tiểu Yên cũng giúp đỡ, ấn Đường Sinh xuống ghế sô pha, cái mông cong lên, cố gắng giãy dụa, nhưng lại tạo thành cơ hội cho Tiểu Yên xuống tay, cô lại nhìn chị Trần, thật sự làm như vậy sao? Chị Trần gật đầu cổ vũ, Tiểu Yên liền trực tiếp dùng hai ngón tay đâm vào giữa vùng đáy chậu của Đường Sinh, chỉ nghe thấy hắn hự một tiếng. Một cảm giác đau buốt từ dưới xương cụt truyền lên, lan đến giữa lưng mới biến mất, là người nào đâm ta, thật ác độc. Đường Sinh rốt cục thoát khỏi ngực Sở Tình, ngẩng đầu lên, chuyển sang nhìn Tiểu Yên, gượng cười nói: - Yên Nhi, anh đây đối xử với em không tệ... - Người ta cũng muốn tốt cho anh, chị Trần bảo em mà, lại có hai mươi nghìn đồng nữa, anh không thể hy sinh một chút vì người ta sao? Tiểu Yên tỏ vẻ khổ sở đáng thương, nói lí nhí nhưng thật ra bảo Đường Sinh không thể trách cô, - Ý của chị Trần sao? Chị Trần kéo Đường Sinh đứng lên: - Không phải cậu muốn đi tắm sao? Đi, vào phòng tắm, tôi giải thích cho cậu nghe... Chị Trần rất ít khi chủ động thế này, Đường Sinh bị kéo đi theo, phía sau là Tiểu Yên và Sở Tình, Tú Hinh cười duyên: - Tên sói háo sắc đáng thương cuối cùng gặp bi kịch rồi. Lời này là Sở Tình nói, xem ra cô cũng biết chút tin tức. Vào phòng tắm, chị Trần mở nước, sau đó quay người lại giúp Đường Sinh cởi áo ra: - Vừa rồi bị đâm có cảm giác gì? - Trời, dường như không có phản ứng đặc biệt, chỉ cảm thấy tê dại một chút, lan từ xương cụt đến thắt lưng thì hết. - Vậy là được rồi, buổi chiều Ninh Hân điện thoại cho tôi, nói một ít Thái Cực tâm pháp và thủ pháp điểm huyệt của Đoan Mộc Thị, đối với tình trạng của cậu hiện nay thì sẽ có lợi cho cậu, nếu cậu không thể bình tâm tĩnh khí thì đành phải như vậy. - Này này này, rốt cuộc là như thế nào? Có hậu quả gì chứ? Đường Sinh vừa nói vừa ôm eo chị Trần. Chị Trần giúp hắn cởi quần lót, dù sao phải tắm mà, tay cô cầm thằng nhỏ của hắn cười nói: - Quan hệ quá độ lâu ngày sẽ có ảnh hưởng xấu, thể chất của cậu dù mạnh cũng sẽ bị ảnh hưởng, mặt khác tất cả mọi người đều oán hận tâm địa gian giảo của cậu, nên nhất trí thống nhất cách làm này. - Hả! Đây là cách làm gì vậy? Mà này, chị Trần, dường như thằng nhỏ của em trong tay chị không lên được? Sắc mặt Đường Sinh khẽ đổi. Chị Trần cũng không nói gì, bàn tay mềm mại chuyển động lên xuống vài cái, cúi đầu xem xét thấy vật kia vẫn không có động tĩnh gì, mềm oặt như cũ. - Thủ pháp độc môn của Đoan Mộc quả là rất lợi hại, nếu không thằng nhỏ của cậu chống lại được cám dỗ như vậy sao? Chị Trần cười cười nói. - Ôi, em hiểu rồi, các chị hợp sức lại trả thù em? Nói cho chị biết, ai nghĩ ra chủ ý ngu ngốc này vậy? Chị Trần đưa hắn vào bồn tắm, đợi hắn ngồi vào trong mới nói: - Như vậy cũng tốt mà. Cậu không biết mệt mỏi sao? Chủ ý là tôi và Ninh Hân nghiên cứu rồi kết luận, chị là thầy thuốc, tôi có quyền quan tâm tình hình thân thể của cậu, sau này cậu tiếp xúc với cô gái khác cũng không cần xấu hổ nữa rồi! - Cái gì chứ, chị Trần, thật ra không hề mệt mỏi và xấu hổ đâu, nhưng em nghĩ đợi lúc phục hồi chẳng phải là không có ý nghĩa gì sao? Chị Trần nói: - Chỉ cần vài ngày nữa, tôi sẽ học thủ pháp này của Tiểu Yên, tôi ở bên cạnh cậu rồi thì sợ cái gì? Mặt khác, theo góc độ sinh lý học, tình hình hiện nay của cậu có thể tạo thành áp lực cho tuyến tiền liệt, dù không bị thương cũng sẽ ảnh hưởng nội tâm của cậu. Đúng là rất ảnh hưởng tâm tình và cảm xúc, kỳ thật từ sau khi thân thể biến dị, vấn đề này vẫn làm khó Đường Sinh, như vậy lại hay, có cảm giác bình thường trở lại, chỉ có điều trở lại thành quá bình thường, tuy nhiên có chị Trần bên cạnh bất cứ lúc nào bỏ lệnh cấm cũng không sao cả .