Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba)
Chương 190 : Truyện cổ tích nàng tiên cá.
Ngày đăng: 20:14 27/06/20
- Đại trưởng lão, chừng nào thì lão có thể hoàn thành mấy con rối này?
Cao Lôi Hoa hỏi.
Đại trưởng lão sờ chỉếc nhẫn không gian trên tay mình nói:
- Nếu không có thì thay đổi thì nội trong hai ngày ta có thể hoàn thành.
Vậy lão hãy cố gắng nhanh lên đi. ta có dự cảm là chúng ta sẽ cần đến mạng lưới tình báo của tổ chức này nhanh đấy.
: Cao Lôi Hoa rút trường kiếm lên vẩy hết máu trên thân kiếm.
- Như vậy đi. Theo kế hoạch, bảy con rối này cũng tốn chút thời gian, nhưng nếu ta đẩy nhanh tốc độ thì đến tối ngày mai là có thể làm xong. Vong Linh Đại trưởng lão thu hồi khối băng xong, sau đó hỏi:
- Cao huynh đệ, tôi thấy tình hình hiện giờ hình như không có chuyện gi dùng thông tin tình báo cơ mà?
- Ta cũng không rõ ràng lắm. Chỉ có điều là luôn luôn có loại cảm giác này. Cao Lôi Hoa gãi gãi trán, hôm ngy. sau khi vào thành, Cao Lôi Hoa liền có cảm
thấy phải bắt đầu chú ý tới tin tức tình báo:
- Vậy cứ thế nhé, phiền Đại trưởng lão vất vả một chút, nhanh chóng hoàn thành bảy con rối này.
- Được, tôi biết rồi.
Vong Linh Đại trưởng lão lên tiêng:
- Cùng lắm thì đêm nay tôi sê cố gắng làm nhanh hơn.
- ừm. vất vả cho Đại trường lão rồi.
Cao Lôi Hoa ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời:
- Cũng nên trở về thôi, Tĩnh Tâm có thể đang đợi chúng ta.
- Đi thôi, không còn lưu lại dấu vết nào cả.
Vong Linh Đại trưởng lão thu hồi mấy bộ xương khô đang thu dọn chiến trường rồi nói.
Làm xong hết mọi việc, Cao Lôi Hoa và Vong Linh Đại trưởng lão bay về hướng tới nhà Tĩnh Tâm.
ở trong bóng đêm, không có nhiều người có thê nhìn thấy thân ảnh của Cao Lôi Hoa và Đại trưởng lão. Hai người nhẹ nhàng hạ xuống đại viện nhà Tĩnh Tâm.
- ủa? Có phải có người khóc đúng không?
Trước khi đây cửa vào nhà, Cao Lôi Hoa chợt nghe được tiếng khóc của một đứa trẻ.
- Hình như là của cô bé bán long nhân kia.
Đại trưởng lão nhất thời không nhớ được tên bọn nhỏ, nhưng vần nhớ được đặc điểm của chúng.
- Để ta đi xem.
Cao Lôi Hoa lên tiếng, rồi tiến vào trong. Đứng trước cửa phòngTĩnh Tâm nói:
- Làm sao vậy? Tĩnh Tâm?
Sau khi vào phòng, Cao Lôi Hoa liếc mắt thấy Kim Toa Nhi đang khóc. Ngay cả Rudolph và Mộng Ti vốn chơi thân với Kim Toa Nhi cũng khóc theo.
Nhất thời, tiếng trẻ con khóc huyên náo cả phòng.
Cả Tĩnh Tâm lẫn mẹ vợ Tĩnh Am lúc này đã vội đến phát điên rồi, cũng không biết phải an ủi ba đứa nhỏ này như thế nào. Càng lúc ba đứa nhò càng khóc dữ dội hơn, có chiều hướng tam ca hợp tấu.
- Ba ba, may quá ba trở lại rồi. Ba nhìn xem. em ấy khóc liên tục.
-
Nguyệt Nhị là người đầu tiên nhìn thấy Cao Lôi Hoa vào cửa liền vội vàng nói.
- Ngoan nào. sao Kim Toa Nhi lại khóc thế? Cao Lôi Hoa bước tới bế Kim Toa Nhi lên:
- Làm sao vậy Kim Toa Nhi? Ai bát nạt con vậy? Sao khóc dữ thê? Cao Lôi Hoa búng búng mũi Kim Toa Nhi cười nói.
- Đừng?
-
Nghe thấy giọng nói của Cao Lôi Hoa, Kim Toa Nhi dụi dụi mắt, sau khi mở mắt ra nhìn thấy Cao Lôi Hoa rồi lại khóc lớn hơn.
- Ôi, Nguyệt Nhị, sao Kim Toa Nhi lại khóc như vậy? Cao Lôi Hoa hỏi.
- Hình như vì muốn ba đó. Nguyệt Nhị nói:
- Em ấy sau khi tinh lại không thấy ba ba đâu thế là khóc.
- Hì hì!
Cao Lôi Hoa ngượng ngùng cười, mấy ngày nay mình không ở nhà. Vừa mới trở về lại chạy ra ngoài:
- Ngoan. Kim Toa Nhi, ba ba kể cho con chuyện cổ tích. Đừng khóc nữa. Cao Lôi Hoa bế Kim Toa Nhi lên cao cho chơi trò phi thuyền.
Nghe thấy Cao Lôi Hoa nói vậy, Kim Toa Nhi dần dần ngừng khóc:
- Ba, mụ mụ, chuyện cổ tích, con muốn nghe
Cao Lôi Hoa cười hề hề:
- Con nín đi thì ba sẽ kể chuyện cổ tích.
-Vâng!
Kim Toa Nhi nhẹ nhàng sật đầu sau đó mĩm cười.
Kim Toa Nhi vừa ngững khóc, Rudolph và Mộng Ti ở bên cạnh cũng dụi dụi mắt rồi cũng nín theo.
- Hô- cuối cùng cũng chịu dừng lại.
-
Mẹ vợ Tĩnh Âm thở phào nhẹ nhõm, tiếng khóc của ba đứa trẻ này có sức sát thương quá lớn, cũng không kém năng lực công kích âm thanh của bộ tộc nàng.
Tĩnh Tâm tới cạnh mĩm cười bất đắc dĩ với Cao Lôi Hoa.
- Tĩnh Tâm, đi thôi. Bế mấy đứa nhỏ lên. chúng ta ra phòng khách đi. Cao Lôi Hoa nói với Tĩnh Tâm rồi bế Mộng Ti lên. Tĩnh Tâm bế Rudolph đi theo Cao Lôi Hoa ra phòng khách.
Dưới ánh trăng; Cao Lôi Hoa bế Kim Toa Nhi và Mộng Ti còn Tĩnh Tâm ôm Rudolph ngồi cạnh đó.
Ở phía bên kia của Cao Lôi Hoa là mấy người Nguyệt Nhị và Quang Minh
Thánh nữ Bích Lê Ti. Hiện tại cả gia đình Cao Lôi Hoa ngồi tụm lại vừa vặn
thành một vòng tròn.
- Ngẩng đầu nhìn ba mặt trăng đặc biệt của dị giới, Cao Lôi Hoa mĩm cười, tình :■ cảnh này khiến hắn thật hoài niệm.
- Kể chuyện gì đây nhỉ?
Cao Lôi Hoa ôm hai cô bé giống nhau y như đúc, rồi cố gắng lục lọi trong đầu những truyện cổ tích đã từng kể cho con gái Lỵ Nhi đáng yếu.
- Rồi, kể chuyện cổ tích nàng tiên cá nhé.
Cao Lôi Hoa nói:
- Đây là một truyện cồ tích rất nồi tiếng ở quê hương ta.
- Nàng tiên cá? Ba ba, ngươi nó chính là về mỹ nhân ngư của hải tộc sao? Bảo Bảo đang được mẹ vợ Tĩnh Âm bế ngẩng đầu lên hỏi.
- Hải tộc?
-
Cao Lôi Hoa vỗ vỗ đầu mình, quên mất, ở trên địa cầu nàng tiên cá chỉ có trong truyền thuyết, nhưng đây khôngphài địa cầu, ở đây có mỹ nhân ngư mà.
Có thể, gần giống mỹ nhân ngư của hải tộc. Chẳng qua ta cũng chưa nhìn qua mỹ nhân ngư của hải tộc. Ha ha.
-
Cao Lôi Hoa cười nói:
- Ta chỉ biết rằng, nàng tiên cá trong truyện cô tích của ta có thân trên giống nhân loại còn bên dưới có đuôi cá.
Lúc này, nghe được lời nói của Cao Lôi Hoa, cả Tĩnh Tâm và Tĩnh Âm đều khẽ run lên, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn về phía Cao Lôi Hoa.
- ĐÓ là một truyện cô tích rất đẹp.
-
Cao Lôi Hoa ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên cao:
- Truyền thuyết kể rằng. ở nơi sâu, rất sâu dưới đáy biển, có một tòa thành rất hoành tráng; hùng vĩ. Tòa thành đó là nhà của vua Biển cả. Trong tòa thành có sáu nàng công chúa, các nàng đều rất xinh đẹp. Nhất là công chúa út, với mái tóc dài màu xanh của biển. làn da nhỏ mịn như cánh hồng, có đôi mắt xanh thẳm như nước biển, khiến nàng còn quyến rũ hơn hẳn năm người chị. Nhưng nàng cũng giống các chị, không có chân, chỉ có một cái đuôi như đuôi cá.
Nàng thích nhất nghe các chị của mình nói về những điều mới lạ trên mặt biển.
Bởi vậy. tiểu công chúa thường nghĩ, sẽ có một ngày mình có thể lên mặt biển
nhìn xem. Đến một ngày, nàng lén bơi lên mặt biển nhìn xem thế giới trên mặt
biển truyền thuyết trong miệng của các tỷ tỷ khác với đáy biển như thế nào
Cao Lôi Hoa vẫn ôm hai đứa nhỏ kể đều đều. Chỉ có điều Cao Lôi Hoa không nhìn thấy cơ thể Tĩnh Tâm đang hơi run rẩy.
Sau khi Cao Lôi Hoa kể đến chuyện tình nàng công chúa và hoàng tử, rồi việc công chúa mất khả năng nói chuyện sau khi lên bở, Tĩnh Tâm không kim được run rầy mạnh hơn.
Ở trong lòng Tĩnh Tâm. Rudolph nghĩ hoặc nhìn mẹ, nó bây giờ còn nhỏ chưa thể nói chuyện, nó chỉ thấy từ đôi mắt màu lam của mẹ, một dòng chất lỏng đang chảy xuống.
Tách- tách- Tiếng động vang lên sau lưng Cao Lôi Hoa làm gián đoạn câu chuyện của hắn, Cao Lôi Hoa nghĩ hoặc quay đầu về phía sau nhìn, đó là nơi Tĩnh Tâm ngồi.
Liền đó Cao Lôi Hoa phát hiện bờ vai Tĩnh Tâm rung rung, Cũng với đó là những tiếng nấc nghẹn ngào. Tĩnh Tâm khóc?! Cao Lôi Hoa cả kinh. Đây là lần - đầu tiên Cao Lôi Hoa thấy Tĩnh Tâm khóc khi tới thế giới này.
- Tĩnh Tâm, nàng làm sao vậy?
-
Cao Lôi Hoa sốt ruột nói, tuy rằng truyện cổ tích mình kể cũng hơi bi kịch, ' nhưng cũng không đến nỗi khiến Tĩnh Tâm kích động thành thế này chứ?
Tách!
Lại một tiêng nữa cất lên. Lúc này đây, Cao Lôi Hoa đã thây rõ ràng cái gì gây ra tiếng động!
Là nước mắt của Tĩnh Tâm. một giọt lệ từ đôi mắt màu xanh lam của Tĩnh Tâm lăn qua khuôn mặt của nàng rối rơi xuống đất. Nhưng khi giọt nước mắt chạm đất thì lại biến thành ngọc trai sáng bóng!
Từng giọt nước mắt không ngững từ tuôn rơi, rồi cũng biến thành nhưng viên ngọc trai.
- Tĩnh Tâm?! Nàng sao vậy? Cao Lôi Hoa sốt ruột hôi.
-Mẹ?
Mấy đứa trẻ cũngkhó hiếu nhìn Tĩnh Tâm.
Tĩnh Tâm dụi dụi mắt rồi đột nhiên buông Rudolph ra, chạy ra khỏi phòng khách.
- Tĩnh Tâm!
-
Cao Lôi Hoa hét to một tiếng, hắn không biết Tĩnh Tâm làm sao? Tự nhiên lại thành ra như vậy?
- Ba, mẹ khóc kìa, ba đi an ủi mẹ đi
Kim Toa Nhìn ở bên cạnh chọc chọc Cao Lôi Hoa rồi nói.
Xin lỗi, bảo bối, hôm nay kể truyện cổ tích đến đây thôi. Lần sau, sẽ kể cho các con câu chuyện vui hơn.
-
Cao Lôi Hoa trao một đứa cho Nguyệt Nhi. đứa kia cho Bích Lệ Ti. Sau đó, Cao Lôi Hoa nhanh chóng chạy theo Tĩnh Tâm, hắn không biết tại sao Tĩnh Tâm lại khóc? Lúc này, Tĩnh Tâm không giống bình thường ở trong mắt Cao Lôi Hoa, Tĩnh Tâm không yếu đuối như vậy? ít nhất, từ trước tới giờ Cao Lôi Hoa không thấy Tĩnh Tâm khóc một lần nào.
Cao Lôi Hoa nhanh chân đuổi theo Tĩnh Tâm. Tĩnh Tâm chạy ra khỏi nhà. Cao Lôi Hoa bất đắc dĩ đuổi theo, nhưng không tới gần quá, chỉ đứng khá xa sau Tĩnh Tâm.
Ở trong nhà, mẹ vợ Tĩnh Âm ngồi nhìn cành Cao Lôi Hoa đi xa: "Truyện cổ tích sao mà trùng hợp vậy? Vì sao lại đúng lúc như thế?"
Cao Lôi Hoa chạy theo Tĩnh Tâm tới một bến cảng biển.
Ở trước mắt hắn, lúc này, Tĩnh Tâm đứng im không nhúc nhích. Gió biển thổi tung mái tóc dài màu lam của nàng.
- Đẹp quá.
-
Cao Lôi Hoa không nhịn được buột miệng khen
Cao Lôi Hoa hỏi.
Đại trưởng lão sờ chỉếc nhẫn không gian trên tay mình nói:
- Nếu không có thì thay đổi thì nội trong hai ngày ta có thể hoàn thành.
Vậy lão hãy cố gắng nhanh lên đi. ta có dự cảm là chúng ta sẽ cần đến mạng lưới tình báo của tổ chức này nhanh đấy.
: Cao Lôi Hoa rút trường kiếm lên vẩy hết máu trên thân kiếm.
- Như vậy đi. Theo kế hoạch, bảy con rối này cũng tốn chút thời gian, nhưng nếu ta đẩy nhanh tốc độ thì đến tối ngày mai là có thể làm xong. Vong Linh Đại trưởng lão thu hồi khối băng xong, sau đó hỏi:
- Cao huynh đệ, tôi thấy tình hình hiện giờ hình như không có chuyện gi dùng thông tin tình báo cơ mà?
- Ta cũng không rõ ràng lắm. Chỉ có điều là luôn luôn có loại cảm giác này. Cao Lôi Hoa gãi gãi trán, hôm ngy. sau khi vào thành, Cao Lôi Hoa liền có cảm
thấy phải bắt đầu chú ý tới tin tức tình báo:
- Vậy cứ thế nhé, phiền Đại trưởng lão vất vả một chút, nhanh chóng hoàn thành bảy con rối này.
- Được, tôi biết rồi.
Vong Linh Đại trưởng lão lên tiêng:
- Cùng lắm thì đêm nay tôi sê cố gắng làm nhanh hơn.
- ừm. vất vả cho Đại trường lão rồi.
Cao Lôi Hoa ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời:
- Cũng nên trở về thôi, Tĩnh Tâm có thể đang đợi chúng ta.
- Đi thôi, không còn lưu lại dấu vết nào cả.
Vong Linh Đại trưởng lão thu hồi mấy bộ xương khô đang thu dọn chiến trường rồi nói.
Làm xong hết mọi việc, Cao Lôi Hoa và Vong Linh Đại trưởng lão bay về hướng tới nhà Tĩnh Tâm.
ở trong bóng đêm, không có nhiều người có thê nhìn thấy thân ảnh của Cao Lôi Hoa và Đại trưởng lão. Hai người nhẹ nhàng hạ xuống đại viện nhà Tĩnh Tâm.
- ủa? Có phải có người khóc đúng không?
Trước khi đây cửa vào nhà, Cao Lôi Hoa chợt nghe được tiếng khóc của một đứa trẻ.
- Hình như là của cô bé bán long nhân kia.
Đại trưởng lão nhất thời không nhớ được tên bọn nhỏ, nhưng vần nhớ được đặc điểm của chúng.
- Để ta đi xem.
Cao Lôi Hoa lên tiếng, rồi tiến vào trong. Đứng trước cửa phòngTĩnh Tâm nói:
- Làm sao vậy? Tĩnh Tâm?
Sau khi vào phòng, Cao Lôi Hoa liếc mắt thấy Kim Toa Nhi đang khóc. Ngay cả Rudolph và Mộng Ti vốn chơi thân với Kim Toa Nhi cũng khóc theo.
Nhất thời, tiếng trẻ con khóc huyên náo cả phòng.
Cả Tĩnh Tâm lẫn mẹ vợ Tĩnh Am lúc này đã vội đến phát điên rồi, cũng không biết phải an ủi ba đứa nhỏ này như thế nào. Càng lúc ba đứa nhò càng khóc dữ dội hơn, có chiều hướng tam ca hợp tấu.
- Ba ba, may quá ba trở lại rồi. Ba nhìn xem. em ấy khóc liên tục.
-
Nguyệt Nhị là người đầu tiên nhìn thấy Cao Lôi Hoa vào cửa liền vội vàng nói.
- Ngoan nào. sao Kim Toa Nhi lại khóc thế? Cao Lôi Hoa bước tới bế Kim Toa Nhi lên:
- Làm sao vậy Kim Toa Nhi? Ai bát nạt con vậy? Sao khóc dữ thê? Cao Lôi Hoa búng búng mũi Kim Toa Nhi cười nói.
- Đừng?
-
Nghe thấy giọng nói của Cao Lôi Hoa, Kim Toa Nhi dụi dụi mắt, sau khi mở mắt ra nhìn thấy Cao Lôi Hoa rồi lại khóc lớn hơn.
- Ôi, Nguyệt Nhị, sao Kim Toa Nhi lại khóc như vậy? Cao Lôi Hoa hỏi.
- Hình như vì muốn ba đó. Nguyệt Nhị nói:
- Em ấy sau khi tinh lại không thấy ba ba đâu thế là khóc.
- Hì hì!
Cao Lôi Hoa ngượng ngùng cười, mấy ngày nay mình không ở nhà. Vừa mới trở về lại chạy ra ngoài:
- Ngoan. Kim Toa Nhi, ba ba kể cho con chuyện cổ tích. Đừng khóc nữa. Cao Lôi Hoa bế Kim Toa Nhi lên cao cho chơi trò phi thuyền.
Nghe thấy Cao Lôi Hoa nói vậy, Kim Toa Nhi dần dần ngừng khóc:
- Ba, mụ mụ, chuyện cổ tích, con muốn nghe
Cao Lôi Hoa cười hề hề:
- Con nín đi thì ba sẽ kể chuyện cổ tích.
-Vâng!
Kim Toa Nhi nhẹ nhàng sật đầu sau đó mĩm cười.
Kim Toa Nhi vừa ngững khóc, Rudolph và Mộng Ti ở bên cạnh cũng dụi dụi mắt rồi cũng nín theo.
- Hô- cuối cùng cũng chịu dừng lại.
-
Mẹ vợ Tĩnh Âm thở phào nhẹ nhõm, tiếng khóc của ba đứa trẻ này có sức sát thương quá lớn, cũng không kém năng lực công kích âm thanh của bộ tộc nàng.
Tĩnh Tâm tới cạnh mĩm cười bất đắc dĩ với Cao Lôi Hoa.
- Tĩnh Tâm, đi thôi. Bế mấy đứa nhỏ lên. chúng ta ra phòng khách đi. Cao Lôi Hoa nói với Tĩnh Tâm rồi bế Mộng Ti lên. Tĩnh Tâm bế Rudolph đi theo Cao Lôi Hoa ra phòng khách.
Dưới ánh trăng; Cao Lôi Hoa bế Kim Toa Nhi và Mộng Ti còn Tĩnh Tâm ôm Rudolph ngồi cạnh đó.
Ở phía bên kia của Cao Lôi Hoa là mấy người Nguyệt Nhị và Quang Minh
Thánh nữ Bích Lê Ti. Hiện tại cả gia đình Cao Lôi Hoa ngồi tụm lại vừa vặn
thành một vòng tròn.
- Ngẩng đầu nhìn ba mặt trăng đặc biệt của dị giới, Cao Lôi Hoa mĩm cười, tình :■ cảnh này khiến hắn thật hoài niệm.
- Kể chuyện gì đây nhỉ?
Cao Lôi Hoa ôm hai cô bé giống nhau y như đúc, rồi cố gắng lục lọi trong đầu những truyện cổ tích đã từng kể cho con gái Lỵ Nhi đáng yếu.
- Rồi, kể chuyện cổ tích nàng tiên cá nhé.
Cao Lôi Hoa nói:
- Đây là một truyện cồ tích rất nồi tiếng ở quê hương ta.
- Nàng tiên cá? Ba ba, ngươi nó chính là về mỹ nhân ngư của hải tộc sao? Bảo Bảo đang được mẹ vợ Tĩnh Âm bế ngẩng đầu lên hỏi.
- Hải tộc?
-
Cao Lôi Hoa vỗ vỗ đầu mình, quên mất, ở trên địa cầu nàng tiên cá chỉ có trong truyền thuyết, nhưng đây khôngphài địa cầu, ở đây có mỹ nhân ngư mà.
Có thể, gần giống mỹ nhân ngư của hải tộc. Chẳng qua ta cũng chưa nhìn qua mỹ nhân ngư của hải tộc. Ha ha.
-
Cao Lôi Hoa cười nói:
- Ta chỉ biết rằng, nàng tiên cá trong truyện cô tích của ta có thân trên giống nhân loại còn bên dưới có đuôi cá.
Lúc này, nghe được lời nói của Cao Lôi Hoa, cả Tĩnh Tâm và Tĩnh Âm đều khẽ run lên, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn về phía Cao Lôi Hoa.
- ĐÓ là một truyện cô tích rất đẹp.
-
Cao Lôi Hoa ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên cao:
- Truyền thuyết kể rằng. ở nơi sâu, rất sâu dưới đáy biển, có một tòa thành rất hoành tráng; hùng vĩ. Tòa thành đó là nhà của vua Biển cả. Trong tòa thành có sáu nàng công chúa, các nàng đều rất xinh đẹp. Nhất là công chúa út, với mái tóc dài màu xanh của biển. làn da nhỏ mịn như cánh hồng, có đôi mắt xanh thẳm như nước biển, khiến nàng còn quyến rũ hơn hẳn năm người chị. Nhưng nàng cũng giống các chị, không có chân, chỉ có một cái đuôi như đuôi cá.
Nàng thích nhất nghe các chị của mình nói về những điều mới lạ trên mặt biển.
Bởi vậy. tiểu công chúa thường nghĩ, sẽ có một ngày mình có thể lên mặt biển
nhìn xem. Đến một ngày, nàng lén bơi lên mặt biển nhìn xem thế giới trên mặt
biển truyền thuyết trong miệng của các tỷ tỷ khác với đáy biển như thế nào
Cao Lôi Hoa vẫn ôm hai đứa nhỏ kể đều đều. Chỉ có điều Cao Lôi Hoa không nhìn thấy cơ thể Tĩnh Tâm đang hơi run rẩy.
Sau khi Cao Lôi Hoa kể đến chuyện tình nàng công chúa và hoàng tử, rồi việc công chúa mất khả năng nói chuyện sau khi lên bở, Tĩnh Tâm không kim được run rầy mạnh hơn.
Ở trong lòng Tĩnh Tâm. Rudolph nghĩ hoặc nhìn mẹ, nó bây giờ còn nhỏ chưa thể nói chuyện, nó chỉ thấy từ đôi mắt màu lam của mẹ, một dòng chất lỏng đang chảy xuống.
Tách- tách- Tiếng động vang lên sau lưng Cao Lôi Hoa làm gián đoạn câu chuyện của hắn, Cao Lôi Hoa nghĩ hoặc quay đầu về phía sau nhìn, đó là nơi Tĩnh Tâm ngồi.
Liền đó Cao Lôi Hoa phát hiện bờ vai Tĩnh Tâm rung rung, Cũng với đó là những tiếng nấc nghẹn ngào. Tĩnh Tâm khóc?! Cao Lôi Hoa cả kinh. Đây là lần - đầu tiên Cao Lôi Hoa thấy Tĩnh Tâm khóc khi tới thế giới này.
- Tĩnh Tâm, nàng làm sao vậy?
-
Cao Lôi Hoa sốt ruột nói, tuy rằng truyện cổ tích mình kể cũng hơi bi kịch, ' nhưng cũng không đến nỗi khiến Tĩnh Tâm kích động thành thế này chứ?
Tách!
Lại một tiêng nữa cất lên. Lúc này đây, Cao Lôi Hoa đã thây rõ ràng cái gì gây ra tiếng động!
Là nước mắt của Tĩnh Tâm. một giọt lệ từ đôi mắt màu xanh lam của Tĩnh Tâm lăn qua khuôn mặt của nàng rối rơi xuống đất. Nhưng khi giọt nước mắt chạm đất thì lại biến thành ngọc trai sáng bóng!
Từng giọt nước mắt không ngững từ tuôn rơi, rồi cũng biến thành nhưng viên ngọc trai.
- Tĩnh Tâm?! Nàng sao vậy? Cao Lôi Hoa sốt ruột hôi.
-Mẹ?
Mấy đứa trẻ cũngkhó hiếu nhìn Tĩnh Tâm.
Tĩnh Tâm dụi dụi mắt rồi đột nhiên buông Rudolph ra, chạy ra khỏi phòng khách.
- Tĩnh Tâm!
-
Cao Lôi Hoa hét to một tiếng, hắn không biết Tĩnh Tâm làm sao? Tự nhiên lại thành ra như vậy?
- Ba, mẹ khóc kìa, ba đi an ủi mẹ đi
Kim Toa Nhìn ở bên cạnh chọc chọc Cao Lôi Hoa rồi nói.
Xin lỗi, bảo bối, hôm nay kể truyện cổ tích đến đây thôi. Lần sau, sẽ kể cho các con câu chuyện vui hơn.
-
Cao Lôi Hoa trao một đứa cho Nguyệt Nhi. đứa kia cho Bích Lệ Ti. Sau đó, Cao Lôi Hoa nhanh chóng chạy theo Tĩnh Tâm, hắn không biết tại sao Tĩnh Tâm lại khóc? Lúc này, Tĩnh Tâm không giống bình thường ở trong mắt Cao Lôi Hoa, Tĩnh Tâm không yếu đuối như vậy? ít nhất, từ trước tới giờ Cao Lôi Hoa không thấy Tĩnh Tâm khóc một lần nào.
Cao Lôi Hoa nhanh chân đuổi theo Tĩnh Tâm. Tĩnh Tâm chạy ra khỏi nhà. Cao Lôi Hoa bất đắc dĩ đuổi theo, nhưng không tới gần quá, chỉ đứng khá xa sau Tĩnh Tâm.
Ở trong nhà, mẹ vợ Tĩnh Âm ngồi nhìn cành Cao Lôi Hoa đi xa: "Truyện cổ tích sao mà trùng hợp vậy? Vì sao lại đúng lúc như thế?"
Cao Lôi Hoa chạy theo Tĩnh Tâm tới một bến cảng biển.
Ở trước mắt hắn, lúc này, Tĩnh Tâm đứng im không nhúc nhích. Gió biển thổi tung mái tóc dài màu lam của nàng.
- Đẹp quá.
-
Cao Lôi Hoa không nhịn được buột miệng khen