Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba)

Chương 203 : Chiến thần bị một rìu chém chết. (P1)

Ngày đăng: 20:14 27/06/20

Hiện tại tôi là người sống hay là người chết. Lời nói mơ hồ của Vong Linh Nữ Thần khiến Cao Lôi Hoa nuốt nước miếng.
- Tiên sinh Cao Lôi Hoa cứ nói đùa.
Vong Linh Nữ Thần mỉm cười nói:
- Hiện tại ngài không phải đang sống tốt sao? Vậy ngài nói xem ngài là người sống hay người chết?
- Có thể coi là người sống.
Cao Lôi Hoa gãi gãi đầu nói:
- Hay là tôi và Vong Linh tộc các ngươi giống nhau, tuy có thể hành động, nhưng lại là người chết?
- Ha ha, Cao Lôi Hoa huynh đệ đừng làm ta cười.
Vong Linh Đại trưởng lão cười nói:
- Vong linh có thể sống được mà không ăn, không uống, không ngủ, cậu nghĩ cậu giống à?
Cao Lôi Hoa vò đầu bứt tai, hắn thật sự không biết đặc tính này của vong linh:
- Vậy Đại trưởng lão, lão không phải cũng ăn cũng ngủ đó sao?
- Tôi không phải là vong linh.
Vong Linh Đại trưởng lão cười khổ:
- Tôi là vong linh pháp sư, không phải là vong linh.
- Thật là loạn.
Cao Lôi Hoa bất đắc dĩ nói:
- Không nói nữa, dù sao, tôi vẫn còn sống là được.
Vong Linh Nữ Thần mỉm cười nhìn Cao Lôi Hoa, trên người hắn, nàng cảm thấy thần lực, không phải là thần cấp bậc tám, mà là lực lượng của thần cách.
Nhưng dò xét kỹ càng, nàng lại không cảm giác được thần cách của Cao Lôi Hoa.
“Có thể mình đã nhầm.” Vong Linh Nữ Thần thầm nghĩ. Lần trước ở trong phong ấn Cao Lôi Hoa mới đột phá từ bậc bảy lên bậc tám. Làm sao có thể lĩnh ngộ thần cách nhanh như vậy?
Vong Linh Nữ Thần không biết rằng Cao Lôi Hoa đã biến thần lực trở thành chân khí. Vậy nên nếu Cao Lôi Hoa không nguyện ý, không ai có thể cảm giác được khí tức thần lực của hắn. Võ thuật cổ đại khi đến đại thành thì rất coi trọng phản phác quy chân. Tu vi càng cao thì nhìn qua lại càng giống với người thường.
- Mụ mụ.
Giọng nói của Bảo Bảo cắt đứt suy nghĩ của Vong Linh Nữ Thần:
- Mụ mụ đang nghĩ gì vậy?
- A, không có gì.
Vong Linh Nữ Thần lắc đầu rồi hướng tới Cao Lôi Hoa cười xin lỗi.
- Đúng rồi, mụ mụ, con cho ba ba cưới mụ mụ được không?
Tính khí bướng bỉnh của Bảo Bảo lại nổi lên, cô bé vẫn không buông tha ý định muốn ba ba ở cùng mụ mụ.
- Ăn nói lung tung.
Vong Linh Nữ Thần nhẹ nhàng gõ đầu Bảo Bảo:
- Mụ mụ đã sinh con rồi làm sao có thể lập gia đình được nữa?
- Nhưng, Tĩnh Tâm mụ mụ cũng có nhiều con mà ba ba vẫn cưới đó.
Bảo Bảo chu cái miệng xinh xinh nói:
- Hơn nữa ba ba kia không tốt bằng Cao ba ba, từ bé đến giờ, ba ba không thăm con lần nào. Con không cần ba ba như vậy, trên thế giới này chỉ có Cao ba ba là tốt nhất.
Cao Lôi Hoa đứng bên kín đáo lau mồ hôi Vong Linh Nữ Thần rất xinh đẹp, dễ khiến nam nhân sinh ra cảm giác che chở. Nhưng có câu “Con thầy, vợ bạn, gái cơ quan – ba chỗ ấy là không nên đụng vào”. Bất kể như thế nào thì giữa Cao Lôi Hoa và Vong Linh Nữ Thần không thể có khả năng này.
- Thực xin lỗi, tiên sinh Cao Lôi Hoa.
Vong Linh Nữ Thần nhẹ nhàng vỗ đầu Bảo Bảo rồi nói với Cao Lôi Hoa.
- Không có việc gì, Bảo Bảo chỉ là trẻ con, không cần để ý.
Cao Lôi Hoa cười ha ha.
- Nữ thần điện hạ, Cao Lôi Hoa huynh đệ, mọi người vào trong nào rồi nói sau, đừng đứng ở cửa nữa, nơi này không phải chỗ để nói chuyện.
Vong Linh Đại trưởng lão nhìn thấy tình cảnh khó xử vội vàng đứng ra giải vây.
- Xin lỗi Cao Lôi Hoa huynh đệ, mời vào trong.
Lúc này Vong Linh Nữ Thần mới phát hiện thấy mọi người vẫn còn đứng ngoài cửa vong linh thần điện, cũng cảm thấy có chút thất lễ, vội vàng mời Cao Lôi Hoa tiến vào trong.
- Chỉ cần gọi là Cao Lôi Hoa thôi.
Cao Lôi Hoa nghe Vong Linh Nữ Thần gọi mình là “Cao Lôi Hoa huynh đệ” lập tức cảm thấy không được tự nhiên. Vong Linh Đại trưởng lão và Tra Lý gọi thế hắn còn không có cảm giác gì, nhưng một nữ nhân lại gọi mình như vậy thật là khác thường.
- Ừ, được rồi Cao Lôi Hoa.
Vong Linh Nữ Thần nheo mắt lại cười nói:
- Đi vào trong rồi nói chuyện tiếp, đừng đứng ở ngoài cửa như thế.
Nói xong, nàng ôm Bảo Bảo đi vào trong thần điện.
Dựa đầu lên vai Vong Linh Nữ Thần, Bảo Bảo làm mặt quỷ với Cao Lôi Hoa.
Cao Lôi Hoa nhún vai đành chịu, đi theo Vong Linh Nữ Thần.
Vừa bước vào, Cao Lôi Hoa cẩn thận đánh giá xung quanh thần điện. Về cơ bản mà nói, kiến trúc thần điện của đại lục này khá giống kiến trúc La Mã ở địa cầu, đều tạo thành từ nhiều cột đá lớn trông rất rộng lớn.
- Nữ thần, Vong Linh Nữ Thần, điện hạ?
Cao Lôi Hoa mở miệng muốn gọi, nhưng lại không biết gọi nàng như thế nào cho phải? Liên tục đổi cách xưng hô, nhưng nói thế nào đều cảm giác không ổn.
- A, Cao Lôi Hoa, anh cứ gọi thẳng tên ta là được rồi.
Vong Linh Nữ Thần cũng phát hiện được bộ dáng của Cao Lôi Hoa, vì vậy cười nói.
- Thật ngượng quá, vậy nàng tên gì?
Cao Lôi Hoa gãi gãi đầu nói.
- Tên ta là Phi Ti Hi.
Vong Linh Nữ Thần nói.
- Phỉ Ti Hi
Cao Lôi Hoa gật gật đầu nói:
- Cho tôi hỏi một chút, nàng còn hận Thú Thần không?
Vong Linh Nữ Thần ngừng lại, rồi hỏi:
- Hắn bảo anh hỏi ta à?
- Không, hắn không có hỏi, tôi chỉ hơi tò mò thôi.
Cao Lôi Hoa nói.
- Vậy à, anh hãy ngồi xuống trước đi.
Vong Linh Nữ Thần ôm lấy Bảo Bảo ngồi xuống ghế:
- Vì sao anh lại muốn hỏi vấn đề này?
Cao Lôi Hoa cũng tiện tay kéo một cái ghế rồi ngồi xuống nói với Vong Linh Nữ Thần:
- Là do tôi thấy mỗi khi nói tới cô thì hắn đều rất áy náy, vẫn không dám đến gặp cô. Ngay cả lần trở về này cũng vậy, hắn cũng không dám đến đây. Cho nên tôi tò mò muốn hỏi một chút.
- Mụ mụ, Thú Thần là ai vậy?
Bảo Bảo hỏi Vong Linh Nữ Thần.
Vong Linh Nữ Thần ôm chặt Bảo Bảo rồi ngẩng đầu lên, trong mắt nàng thoáng hiện vẻ cười chê:
- Thú Thần là một tên ngốc.
- Tên ngốc?
Bảo Bảo nhích lại gần trong lòng nàng nói:
- Vậy chúng ta đừng để ý đến đồ ngốc đó, nói chuyện về đồ ngốc chẳng có gì hay cả. Đến đây nào, mụ mụ, chúng ta nói lại chuyện lúc nãy đi.
- Nha đầu này.
Vong Linh Nữ Thần khẽ gõ trán Bảo Bảo rồi nhìn Cao Lôi Hoa :
- Cao Lôi Hoa, chuyện tình của ta với Thú Thần, anh biết được bao nhiêu rồi?
- Tôi chỉ biết là hai người dính tiếng sét ái tình ở trên chiến trường. Rồi sau khi thần ma đại chiến kết thúc Quang Minh Tứ Thần phái Thú Thần đến đây đàm phán với cô. Tiếp đó các ngươi bị bọn họ phong ấn ở nơi này.
Cao Lôi Hoa ngồi dựa vào thành ghế, hứng thú nhìn Vong Linh Nữ Thần nói:
- Sau đó, cô tức giận đã bỏ Thú Thần.
- Đó là những điều hắn nói với anh sao?
Vong Linh Nữ thần vuốt vuốt mái tóc hỏi.
- Hắc hắc, những điều đó đều từ miệng hắn nói ra cả.
Cao Lôi Hoa nói:
- Vậy nên ta muốn hỏi xem cô còn giận hắn hay không? Nghe ngữ khí của hắn dường như cô vẫn giận hắn đúng không?
- Ài, hắn quả thật vẫn như xưa, không chịu động não tí gì.
Vong Linh Nữ Thần Phỉ Ti Hi tựa vào ghế nói:
- Thật ra đã trôi qua bao lâu rồi, chuyện giữa tôi và hắn làm gì còn hận hay không hận nữa chứ? Nếu tôi hận hắn thì sao lại đồng ý để hắn tới đàm phán với tôi, để rồi bị bốn tên kia phong ấn chứ?
- Tốt, có những lời này là được rồi.
Cao Lôi Hoa đứng lên nói:
- Khi nào gặp hắn, tôi sẽ kéo hắn tới gặp cô! Nếu cô không còn hận hắn thì quan hệ giữa hai người có thể có kết quả rồi.
- Cám ơn anh, Cao Lôi Hoa.
Vong Linh Nữ Thần cúi đầu khẽ nói. Tên ngốc Thú Thần kia, nếu không có người khác nói giúp thì e rằng sẽ trốn nàng cả đời luôn.
- Đúng rồi, Cao Lôi Hoa có phải anh vừa tiến lên thần cấp không lâu.
Vong Linh Nữ Thần nhìn Cao Lôi Hoa hỏi.
- Ừm, chính xác.
Cao Lôi Hoa gật đầu nói.
- Vậy anh hãy theo tôi, tôi có vật này muốn anh xem.
Vong Linh Nữ Thần nói với Cao Lôi Hoa:
- Vật này có thể giúp anh rất lớn. Anh đã giúp tôi và Thú Thần nhiều chuyện như vậy, hãy coi đây là một chút báo đáp.
- Cái gì vậy?
Cao Lôi Hoa hỏi.
- Đây là một vật rất thú vị đó.
Vong Linh Nữ Thần đứng dậy, ôm Bảo Bảo rồi vẫy vẫy với Cao Lôi Hoa, tiếp đó tiến vào bên trong thần điện.
Cao Lôi Hoa đành phải đứng lên đi theo sau nàng.
Đi vào thật sâu trong thần điện, Vong Linh Nữ Thần dẫn Cao Lôi Hoa tới một căn phòng nhỏ.
- Tới rồi!
Vong Linh Nữ Thần hô lên rồi đẩy cửa ra.
Bước vào trong phòng, Cao Lôi Hoa ngó nghiêng xung quanh…