Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba)

Chương 217 : Chẳng chỗ nào thiếu những kẻ bại hoại. (P2)

Ngày đăng: 20:15 27/06/20

- Chuyện gì xảy ra?
Nguyệt Sư nhíu mày, nhấc hai cây kiếm còn to hơn người mình chạy thẳng đến chỗ đang tranh cãi ầm ĩ.
- Tiểu đoàn trưởng! Đây là thú nhân từ tiền tuyến chạy về.
Người đàn ông to lớn mạnh mẽ đang tranh chấp với Hổ nhân là lão Ngưu chiến sĩ của Ngưu tộc thủ hạ của Nguyệt Sư.
- Ngươi chính là đoàn trưởng binh đoàn 3 sao?
Một Hổ nhân thân hình cường tráng nhìn Nguyệt Sư từ trên xuống dưới. Trong mắt hắn không khỏi hiện lên vẻ khinh thường. Đối với thú nhân, thì một đứa trẻ con đối với bọn họ chẳng có gì đáng chú ý.
- Đúng vậy!
Nguyệt Sư lạnh lùng lên tiếng. Thấy giọng nói Hổ nhân không tốt đẹp gì, tất nhiên Nguyệt Sư cũng chẳng thèm nể mặt nể mũi gì hắn. Cha từng nói, người ta đối đãi với mình thế nào, mình cũng phải đối với người ta như vậy! Không cần dùng vẻ mặt nhiệt huyết để thuận theo vào cái mông lạnh của người khác. Cũng giống như vậy, mình như thế nào với người ta, thì người ta sẽ như vậy đối với mình:
- Vì sao các ngươi lại tranh chấp với người của ta?
- Không có gì cả, chúng ta chỉ cần các ngươi cung cấp cho một chút thực vật, dù sao những chiến sĩ của chúng ta cũng quá đói rồi!
Hổ nhân nhún vai nói.
Nguyệt Sư chuyển mắt nhìn lão Ngưu:
- Lão Ngưu, lão Hồ Ly đâu? Ngày hôm qua không phải ta đã nói phải đưa cho bọn họ một chút thực vật sao?
- Đoàn trưởng, tôi ở đây!
Lão Hồ Ly chen từ trong đám người ra.
- Sao không lấy thực vật cho bọn họ?
Nguyệt Sư nghi hoặc nhìn lão Hồ Ly. Nguyệt Sư cũng hiểu rõ tính tình của lão Hồ Ly, với tính cách của lão dù có đào sâu ba tấc cũng chẳng bỏ ra một đồng nào, nhưng tuyệt đối không phải loại người ky bo trong những chuyện lớn.
- Không phải chúng ta không cho.
Lão Hồ Ly nhìn tên Hổ nhân một cái:
- Tôi đã cho bọn họ một cái nhẫn không gian rồi. Họ chỉ hơn ba nghìn người, một cái nhẫn không gian cũng đủ cho bọn họ no đủ để trở về!
Nguyệt Sư nhíu mày:
- Vậy sao còn phát sinh tranh chấp?
- Tiểu đoàn trưởng! Là bọn họ muốn cướp toàn bộ nhẫn không gian.
Lão Hồ Ly có chút oan ức nói với Nguyệt Sư:
- Tôi không cho, bọn họ lại muốn cướp!
- Phải vậy không?
Nguyệt Sư quay đầu lại lạnh lùng nhìn ba nghìn Hổ nhân.
- Chuyện này thì thế nào chứ?
Hổ nhân cũng không phủ nhận:
- Nhiều thực vật như vậy ở trong tay một đám tạp quân, cũng chỉ lãng phí mà thôi, không bằng đưa cho Hổ nhân tinh nhuệ chúng ta.
- Không biết xấu hổ!
Giọng nói Nguyệt Sư trở nên lạnh lẽo:
- Thực vật này là binh đoàn 3 chúng ta vất vả cực nhọc cướp được trên tay của nhân loại, cho các ngươi một cái đã tốt lắm rồi. Các ngươi có thể rời đi.
- Các ngươi cướp được từ trên tay của nhân loại sao? Ha ha! Ngươi chọc ta cười chết mất!
Hổ nhân kia cười ha hả lên:
- Dựa vào đội quân rác rưởi của các ngươi sao? Thôi được! Các ngươi không đưa ra, ta sẽ cướp!
Nói xong, chiến sĩ Hổ nhân nhấc chân muốn đi về phía lão Hồ Ly.
“Keng!” Một tiếng, khi Hổ nhân đi được một bước, hai cây kiếm cực lớn xuất hiện ngay trước mặt hắn!
Mồ hôi lạnh từ trên trán Hổ nhân chảy xuống. Hắn quay đầu lại nhìn Nguyệt Sư.
Hai cây kiếm, là Nguyệt Sư rút ra.
- Giỏi thì ngươi bước thêm một bước nữa coi.
Nguyệt Sư cười lạnh:
- Mẹ nó, ngươi dám tiến lên một bước, ta sẽ cho ngươi trở về trong vòng tay Thú thần.
- Ngươi dám!
Chiến sĩ Hổ nhân dừng chân lại, nhưng vẫn ra vẻ anh hùng, quay đầu lại nhìn Nguyệt Sư một cách hung tợn.
- Dám hay không, ngươi cứ thử sẽ biết.
Nguyệt Sư cười lạnh một tiếng, nhìn chiến sĩ Hổ nhân:
- Ngươi thử đi lên trước một bước nữa coi.
Sau khi Hổ nhân nghe thấy câu nói của Nguyệt Sư, vẻ mặt trở nên tái xanh. Hắn giơ chân lên nhưng lại không dám hạ xuống. Hắn rất kinh ngạc khi nhìn thấy một luồng sát ý nồng đậm trong mắt tên đoàn trưởng thiếu niên.
Từ đôi mắt màu vàng của Nguyệt Sư hắn có một cảm giác nếu hắn dám bước về phía trước một bước nữa, thì hai cây kiếm lớn kia sẽ không chút do dự chém thẳng xuống đầu! Hắn dám bước thêm một bước, thì người thanh niên này chắc chắn sẽ giết chết mình!
- Không ai được sỉ nhục chiến sĩ của ta. Vì bọn họ là những dũng sĩ mạnh mẽ nhất. So với những tên khốn trốn chạy từ tiền tuyến trở về rồi diễu võ dương oai trước mặt tộc nhân của mình như các ngươi, thì khác xa.
Cả người Nguyệt Sư tỏa ra một luồng sát ý lạnh lẽo.
Sau đó Nguyệt Sư cũng chẳng thèm nhìn tên Hổ nhân, mà chậm rãi đi về phía sau:
- Lão Hồ Ly! Bây giờ đừng nói đến thực vật của một cái nhẫn, mà một sợi lông cũng không cho bọn hắn. Giữ thực vật của chúng ta lại để cấp cho chiến sĩ. Chúng ta không đem mồ hôi xương máu của mình ném cho bọn rác rưởi không biết tốt xấu này được.
Nguyệt Sư nói với lão Hồ Ly, đối với bằng hữu của mình Nguyệt Sư tuyệt đối sẽ dùng lễ để đối đãi. Nhưng giống như nhóm Hổ nhân này còn muốn thực vật sao? Không chém chết bọn họ thì may mắn lắm rồi. Đi theo bên cạnh Cao Lôi Hoa, hắn đã được chân truyền tính bênh vực người mình Cao Lôi Hoa.
- Thú thần cho chúng ta tình yêu thương đồng loại, nhưng cũng đừng để nó làm chúng ta mềm yếu.
Nguyệt Sư quét ánh mắt qua đám Hổ nhân:
- Bây giờ, các ngươi cút đi. Cũng đừng hi vọng chúng ta viện trợ cho các ngươi, cho dù chỉ là một chút!
Nhìn Nguyệt Sư trước mặt, những người Hổ nhân cảm thấy thân thể nặng nề, một cỗ áp lực khó hiểu dồn ép lên người bọn họ, làm cho bọn họ không dám hít thở mạnh. Mắt bọn họ dán chặt bóng lưng Nguyệt Sư, từ trên người tên chàng trai bé nhỏ này, bọn họ lại cảm nhận được một cỗ khí phách. Tuy rất hoang đường, nhưng thật sự là một cỗ khí phách làm cho bọn họ cảm thấy hít thở có chút khó khăn.
Nguyệt Sư cười lạnh nhìn đội Hổ nhân. Hắn có dòng máu Thú Hoàng, trời sinh đã là Thú Hoàng. Nói cách khác hắn là loại người trời sinh có khí phách vương giả. Bởi vì hắn có tư cách vương giả.
- Báo cáo! Tiểu đoàn trưởng!
Lúc này, vài Ưng nhân được Nguyệt Sư phái đi quan sát tình hình quân địch đã bay đến:
- Phát hiện truy binh của nhân loại đang đuổi tới ở phía sau,!
- Nhanh vậy sao!
Nguyệt Sư nhíu mày:
- Địch nhân có nhân số bao nhiêu? Binh chủng gì?
- Rất nhiều! Đếm không xuể!
Mấy Ưng nhân vội nói:
- Nhìn qua đều là kỵ binh, rất rồi loạn. Không nhìn rõ bọn họ còn binh chủng nào khác không.
- Được rồi!
Nguyệt Sư nhíu mày, sau đó quay đầu lại nhìn ba nghìn Hổ nhân, dùng một giọng khàn khàn nói với bọn họ:
- Bây giờ, ta cho các ngươi hai sự lựa chọn. Một, ta cho các ngươi thực vật, rồi mang theo nó mà tiếp tục làm những tên lính đào ngũ; Hai, các ngươi ở lại theo ta quyết chiến một trận với nhân loại để bảo vệ đất đai của chúng ta... ....