Cực Phẩm Vú Em (Nãi Ba)

Chương 44 : Trả thù

Ngày đăng: 20:11 27/06/20

Lần này là một gã Quang minh mục sư mặc áo bào trắng viền vàng, hắn có một cái đầu tóc vàng thêm một đôi đồng tử màu vàng, thực phù hợp hình tượng bạch mã vương tử của phương Tây. Từ huy chương chữ thập trên ngực thì có thể nhìn ra tên này là nhân vật cao cấp trong Quang Minh Thần điện!
“Không phải cũng tới tìm Tĩnh Tâm đấy chứ?” Cao Lôi Hoa thầm nghĩ khi nhìn Quang minh mục sư chạy như điên tới nơi này.
Tuy nhiên, dường như chuyện trong lòng người ta không hy vọng thì hiện thực lại luôn xảy ra.
Quang minh mục sư anh tuấn chạy tới bên người bọn Cao Lôi Hoa mở miệng kêu to:
- Tĩnh Tâm tiểu thư, hôm nay cô lại có thời gian tới chỗ chúng ta sao? Thật là, tới đây cũng không nhắn với ta một câu, để ta ra ngoài đón cô!
- Ách! Đúng là lại tới vì Tĩnh Tâm.
Cao Lôi Hoa vỗ vỗ trán, sau đó xoay người hỏi Saga:
- Mục sư này có gốc gác thế nào?
Saga nhìn mục sư này đáp:
- Hắn là Ngô Thiên một trong bốn đại giáo chủ của Quang Minh Thần Điện. Đồng thời cũng là giáo chủ trẻ nhất trong Quang Minh Thần điện, đúng rồi, Quang minh ma pháp của mẹ chính là do hắn dạy.
Saga ở một bên giải thích:
- Ngô Thiên mục sư tính tình khá tốt, ở trong học viện hắn cũng có chiếu cố mấy người bọn cháu.
- Ờ!
Cao Lôi Hoa có chút buồn bực hừ một tiếng. Còn có thể nói gì nữa, tên mục sư này thái độ làm người không tồi, quả đúng “tình địch” nặng ký nhất đây. Ngay cả Quang minh ma pháp của Tĩnh Tâm đều do hắn dạy cho mà.
Sau khi Quang minh mục sư chạy tới, bên người Tĩnh Tâm đã vây quanh năm nam nhân và một nam hài.
- Ha ha, là Ngô Thiên đại giáo chủ sao, hôm nay ngươi cũng có thời gian rảnh tới học viện à?
Thái tử điện hạ ở bên cạnh khẽ cười nói.
Ngô Thiên nhẹ nhàng cười nói:
- Quang Minh thần tại thượng, ta vốn là đạo sư Quang minh ma pháp trên danh nghĩa của học viện. Đến đây tự nhiên là vì truyền thụ một ít tri thức về Quang minh ma pháp cho bọn nhỏ rồi.
- Vậy Ngô Thiên giáo chủ thật là vất vả rồi.
- Đâu có, đâu có! Thái tử điện hạ ngài bận trăm công mà vẫn có thời gian tới học viện, thật sự khó được, khó được!
Tiếp theo, thái tử điện hạ cùng Ngô Thiên đại chủ giáo liền bắt đầu giống như hai con gà chọi đang đá nhau.
Trong lúc nhất thời không khí khá là áp lực.
Tuy rằng không khí áp lực như vậy nhưng Tĩnh Tâm lại vẫn không có phản ứng gì nhiều, nàng chỉ nhẹ nhàng lôi Saga từ sau lưng Cao Lôi Hoa ra.
- Mẹ!
Saga cúi đầu, khẽ kêu một tiếng, nó tưởng Tĩnh Tâm lại chuẩn bị giáo huấn nó.
Nhưng không ngờ, Tĩnh Tâm lại rút khăn tay ra, sau đó nhẹ nhàng giúp Saga lau vết máu trên tay.
- Mẹ.
Saga ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nàng.
Tĩnh Tâm cười với nó, từ trước đến nay nàng không cho phép Saga đánh nhau bởi vì sau khi nó đánh nhau nàng không thể giúp đỡ gì cho con, hơn nữa nàng ra mặt cũng không tiện. Chỉ là hiện tại, tạm thời đã có người có trách nhiệm đứng ra giúp Saga. Tĩnh Tâm ngẩng đầu mắt nhìn về phía Cao Lôi Hoa.
Cao Lôi Hoa lộ ra vẻ tươi cười thản nhiên, hắn vỗ vỗ bả vai Saga:
- Tốt lắm, sự tình đã giải quyết, chú cũng tới lúc phải trở về rồi.
- Dạ.
Saga nhẹ nhàng lên tiếng.
- Nơi này đã không có chuyện của chú nữa.
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng cười:
- Chú cùng mẹ các cháu về trước, mấy đứa các cháu ở lại học viện học tập cho tốt.
Cao Lôi Hoa lộ ra vẻ cười:
- Tuy nhiên, từ hôm nay trở đi, sẽ không có người dám động đến các cháu nữa đâu, ta Cao Lôi Hoa lấy danh nghĩa ra thề, ai dám động tới các cháu, ta sẽ làm cho bọn họ biết cái gì gọi là trừng phạt!
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng cười, nụ cười này trong mắt Saga đẹp như “thiên sứ”, nhưng trong mắt người ở chung quanh thì lại rất kinh khủng.
Tĩnh Tâm lau khô vết máu trên mặt và trên tay Saga, sau đó ôm Tiểu Kim Toa Nhi trong lòng, nàng liếc mắt nhìn Cao Lôi Hoa một cái, ý bảo cùng nhau trở về. Ba người Thái tử điện hạ, Ngô Thiên đại giáo chủ cùng Quang minh kỵ sĩ bậc sáu Luke liền ngừng “chọi” nhìn về phía Tĩnh Tâm.
- Ừ, đi thôi, không có chuyện của chúng ta nữa rồi.
Cao Lôi Hoa ôm Rudolph trong lòng chuẩn bị về nhà, nhìn ba người bên cạnh, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
******.
Nhưng mà ngay lúc Cao Lôi Hoa cùng Tĩnh Tâm chuẩn bị trở về thì từ cửa học viện truyền đến một đám ầm ĩ! Tiếp theo, một đại đội thành vệ quân vũ trang hạng nặng bước chân oai vệ đi tới bên này.
Nhìn đội thành vệ quân này, viện trưởng Solomond liền nhíu nhíu mày. Nơi này là Học viện Ma võ Thánh Peter, từ khi nào thì ngay cả thành vệ binh cũng dám trực tiếp xông vào đây!
- Lão Mun, xem ra thời gian chúng ta ‘hoạt động’ ở bên ngoài quá ít rồi.
Phong hệ Kiếm Thánh Robinhood ở bên cạnh nhẹ nhàng cười, đồng thời tay phải đặt lên thần kiếm “Thần Phong” của mình:
- Bây giờ ngay cả đám tiểu tử này cũng dám ‘tè’ trên đầu Thái Tuế!
- Đúng vậy!
Ánh mắt Solomond lộ ra một tia lạnh lẽo!
- Thừa lệnh Peter Larsen đại nhân, bắt người đánh bị thương hai vị thiếu gia về hỏi tội!
Lúc này, từ trong thành vệ quân một trọng giáp kỵ sĩ cưỡi trên lưng ngựa đi ra.
- Ha ha!
Lôi hệ Thánh ma đạo sư Solomond nở nụ cười:
- Tốt! Tốt lắm! Dám thoải mái đến Học viện Ma võ Thánh Peter của chúng ta bắt người! Tốt! Xem ra các ngươi không cho Học viện Ma Võ Thánh Peter chúng ta chút thể diện nào đây!
- A? Viện trưởng đại nhân!
Trọng giáp kỵ sĩ nhìn thấy Solomond liền vội vàng nhảy từ trên lưng ngựa xuống, tôn kính kêu lên, đối với vị Thánh cấp lôi hệ pháp sư nổi tiếng thế giới này, không ai dám không tôn kính.
- Hừ!
Phong hệ Kiếm Thánh Robinhood bên cạnh hừ lạnh một tiếng, tuy rằng rất nhẹ, nhưng vào trong tai đội thành vệ binh lại như tiếng sấm giữa trời quang.
Tên trọng giáp kỵ sĩ đội trưởng kia âm thầm kêu khổ không thôi, mới vừa nghe được người bên cạnh báo tin thiếu gia Peter Larsen của Thân vương bị người ta đánh cho thành tàn phế. Vì thế Thân vương Peter Larsen nổi trận lôi đình lập tức hạ lệnh đến học viện bắt người đả thương con của hắn.
Nếu là bình thường, dựa vào quan hệ của thành vệ quân cùng học viện, ở trong học viện bắt một người hẳn cũng không phải là đại sự gì. Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới hai vị Thánh cấp trong học viện cũng ở hiện trường. Trọng giáp kỵ sĩ mặt mày như ăn phải mướp đắng (khổ qua).
Học viện Ma Võ Thánh Peter không giống các học viện khác. Nơi này có thêm hai vị Thánh cấp cường giả tọa trấn, tuy rằng đóng ở Quang Minh đế quốc, nhưng cho dù là Quang Minh đế quốc cũng không dám động chạm gì đến Học viện này, đến cả là quốc vương bệ hạ tới đây cũng phải cho học viện chút thể diện.
Quan trọng nhất là… Học viện Ma Võ đã quy định rõ ràng, không phải nhân viên trong học viện thì nếu không có giấy thông hành sẽ không được đi vào. Chuyến này thảm rồi, trọng giáp kỵ sĩ trong lòng kêu khổ thấu trời!
- Nói đi, các ngươi tới nơi này làm gì?
Chòm râu bạc của Solomond rung động nhè nhẹ, cây ma pháp trượng xinh đẹp trong tay lão cũng nhẹ nhàng vung vẩy.
- Solomond đại nhân xin đừng hiểu lầm, chúng tôi là thuộc hạ của Peter Larsen thân vương, nhận lệnh tới bắt hai tên hung thủ đả thương con của ngài.
Trọng giáp kỵ sĩ tôn kính trả lời, đồng thời hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào pháp trượng trên tay Solomond. Ai cũng biết trên chiến trường ma pháp lôi hệ là ác mộng của các chiến sĩ có trang bị kim loại trên người! Nếu viện trưởng đại nhân trước mặt “không cẩn thận” một phát gọi một đạo lôi hệ ma pháp “nhỡ tay”, vậy hắn với một thân trọng giáp kim loại có thể đi uống trà Dr Thanh với Quang Minh thần rồi, cho nên trọng giáp kỵ sĩ hiện tại tiến thoái lưỡng nan.
Bắt người? Nói giỡn, Thánh cấp cường giả ở đây, muốn chết thì lên đi! Không bắt người? Trở về sẽ không dễ dàng báo cáo kết quả công tác, Peter Larsen thân vương cũng không phải là người lương thiện gì!
Ngay lúc trọng giáp kỵ sĩ tiến thoái đều khó, thì bên ngoài truyền tới một tiếng ma pháp truyền âm:
- Peter Larsen thân vương tới…