[Dịch] Cực Phẩm Vú Em (Dị Giới Chi Cực Phẩm Nãi Ba)
Chương 164 : Cấm chú – Hàn băng diệt thế. (P1)
Ngày đăng: 00:38 07/09/19
- Cao đại ca nè, anh không có ván trượt tuyết thì làm sao bây giờ?
Tiểu Tam thấy Cao Lôi Hoa đưa ván trượt cho Tuyết Y Nhi thì lo lắng hỏi.
- Yên tâm, có chút tuyết đọng thôi mà, không làm khó được anh.
Cao Lôi Hoa cười khẽ một tiếng:
- Chúng ta lên đường thôi.
Nghe Cao Lôi Hoa nói vậy, Tiểu Tam và Tuyết Y Nhi liền cầm gậy đẩy tiến về phía trước. Cứ vài bước, Tiểu Tam lại thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn Cao Lôi Hoa phía sau đầy bất an. Ở sau, Cao Lôi Hoa vẫn đang đuổi theo các nàng tiến vào sâu trong đại băng nguyên.
Thấy hai nàng trượt cũng chuẩn, Cao Lôi Hoa nhịp bước theo sau. Tuyết rơi trên đại băng nguyên càng lúc càng lớn, trên mặt tuyết cũng xuất hiện những vết tích sâu. Từ đây có thể đoán được sự gian nan của lính đánh thuê khi đi về thành Tuyết Cơ, cứ mỗi lần lính đánh thuê hạ chân trước xuống thì chân sau lại cực nhọc nhấc lên, nguyên nhân đơn giản thôi, tuyết đọng đến đùi mà.
Ở phía trước, vì có ván trượt tuyết nên Tiểu Tam với Tuyết Y Nhi trượt như thoi đưa. Trượt được lúc thì Tiểu Tam lại ngoái đầu lo lắng nhìn Cao Lôi Hoa đằng sau. Nơi này tuyết đọng dày quá, dù Cao Lôi Hoa nói không sao nhưng Tiểu Tam vẫn lo.
Nhưng khi Tiểu Tam quay đầu lại nhìn thì miệng như chữ O. Phía sau nàng, Cao Lôi Hoa đang nhẹ nhàng ung dung di chuyển. Một mái tóc bạc, một không gian đầy tuyết trắng, làm Cao Lôi Hoa tiêu sái vô cùng. Lúc Tiểu Tam nhìn kỹ thì dưới chân Cao Lôi Hoa thì thấy khác hẳn mấy tay lính đánh thuê, chân Cao Lôi Hoa đạp lên tuyết nhưng tuyết lại không bị thụt xuống. Thậm chí không có một dấu chân. Giống như Cao Lôi Hoa nhẹ như không đang phiêu du trên tuyết vậy.
- Ôi! Cao đại ca. Anh làm như thế nào vậy? Thật là pro!
Tiểu Tam kêu lên đầy hâm mộ với Cao Lôi Hoa.
Tuyết Y Nhi đi bên cạnh nghe tiếng kêu của Tiểu Tam cũng ngoái đầu nhìn Cao Lôi Hoa ở đằng sau. Lúc nàng chứng kiến kỹ năng ‘Đạp tuyết vô ngân’ (Đi trên tuyết không để lại dấu vết) của Cao Lôi Hoa thì trong lòng giật thót.
Lúc còn ở Băng Tuyết thần điện, Tuyết Y Nhi về muộn nên đã bỏ lỡ vở kịch điên cuồng giữa Cao Lôi Hoa và Đại trưởng lão vương quốc Băng Tuyết, do đó Tuyết Y Nhi vốn cũng không đánh giá cao Cao Lôi Hoa cho lắm.
Dù sao thì nếu so vóc dáng nam nhân thế giới này thì Cao Lôi Hoa có phần nhỏ bé quá. Hơn nữa nhìn hắn ta thì cũng biết không phải ma pháp sư rồi. Bởi vì trên người hắn không có chút ma lực dao động nào.
Đến lúc này thì Tuyết Y Nhi lập tức thay đổi cách nhìn rồi về Cao Lôi Hoa, hắn tuyệt đối là một cường giả. Chỉ riêng cái chiêu ‘Đạp tuyết vô ngân’ này e là ma pháp sư trên đại lục cũng chẳng có mấy người làm được.
- Không có gì. Chút kỹ xảo thôi mà.
Cao Lôi Hoa mỉm cười như không, tốc độ không nhanh không chậm nhưng vẫn theo kịp hai cô nàng. Đối với Cao Lôi Hoa thì khinh công này chỉ là trò con nít. Trong kho tàng thần công của Trung Hoa thì loại khinh công này có không ít hơn một ngàn. Trong đó hơn mười loại nổi danh không kém. Đối với người luyện võ thì khinh công là một công pháp cần thiết lúc tu luyện.
Nhưng câu nói này của Cao Lôi Hoa lại khiến Tuyết Y Nhi có sự đánh giá cao hơn một bậc. Cái kỹ xảo mà Cao Lôi Hoa nói thì trong mắt người dân đại lục có lẽ là thần kỹ.
Nhìn Cao Lôi Hoa quả thật đi trên tuyết như bỡn thì Tiểu Tam cũng thấy nhẹ cả lòng:
- Cao đại ca, giờ chúng ta đi tới chỗ nào đầu tiên đây?
Đại băng nguyên vô cùng rộng lớn. Muốn tìm Băng Sương Cự Long thì biết tìm nơi đâu.
- Ừ, chúng ta cứ đi tới cái chỗ lãnh địa băng hầu gì gì đó trước đi. Nếu theo lời gã thành chủ kia nói thì lần cuối Băng Sương Cự Long xuất hiện là ở lãnh địa của băng hầu đó. Chúng ta thử đến đó xem, biết đâu lại thu hoạch được điều gì đấy
Cao Lôi Hoa nói:
- Tiểu thư Tuyết Y Nhi nè, chuyện kế tiếp giao cho cô đó, dù sao thì tôi cũng không thông thạo đường đi nước bước ở đây.
- Cao đại ca, anh có chắc là chúng ta sẽ đi đến lãnh địa băng hầu không?
Tiểu Tam và Tuyết Y Nhi cùng dừng lại, căng thẳng nhìn Cao Lôi Hoa.
- Sao thế? Chẳng lẽ cái lãnh địa đó có vấn đề gì à?
Cao Lôi Hoa nghi ngờ hỏi, nhìn thần sắc hai cô nàng này thì cái địa phương này không tốt đẹp gì rồi.
- Cao đại ca không biết băng hầu như thế nào ư!
Lúc này Tiểu Tam mới nhớ ra Cao Lôi Hoa không phải là người của đế quốc Băng Tuyết nên cũng không biết sự đáng ghét của băng hầu cũng là bình thường:
- Cao đại ca này, băng hầu là bá chủ đại băng nguyên này. Tuy băng hầu chỉ là ma thú cao giai thôi, hơn nữa công kích chủ yếu của chúng là ma pháp băng hệ cao giai ‘Cự hình băng đạn’. Nhưng phiền toái lớn là bọn chúng sống bầy đàn, hơn nữa bọn chúng có ma pháp thiên bẩm hạng nhất khiến người ta đau đầu đó là: di chuyển cự ly ngắn vô hạn; cho nên ở trong lãnh địa của bọn chúng, chỉ có chúng ‘hiếp’ anh chứ đố ai ‘hiếp’ nó. Tốc độ di chuyển của chúng quá nhanh, gần như không cần niệm chú gì hết. Trừ khi anh dùng ma pháp trên diện rộng, bằng không thì chẳng thế nào bắt được chúng.
- Ra là thế.
Cao Lôi Hoa trầm tư trong chốc lát rồi nói:
- Có điều dù như vậy thì chúng ta cũng phải đi một chuyến. Muốn tìm Băng Sương Cự Long, thì ta phải đi đến nơi gặp nó cuối cùng, yên tâm đi, đám khỉ con phiền phức đó cứ giao cho anh.
Cao Lôi Hoa nói xong khẽ sờ Slime hoàng kim trong ngực.
- Tốt thôi, nếu ngươi kiên quyết thế.
Tuyết Y Nhi cũng gật gù:
- Chẳng qua khi đi qua lãnh địa của băng hầu phải cực kỳ cẩn thận, nơi nơi trên đại băng nguyên đều có nguy hiểm luôn rình rập, mọi người phải luôn trong tư thế sẵn sàng.
Dưới sự dẫn đường của Tuyết Y Nhi, Cao Lôi Hoa và Tiểu Tam bắt đầu đi vào sâu trong đại băng nguyên. Đại băng nguyên rất rộng lớn nên rất dễ bị lạc đường. Hơn nữa trong thời tiết tuyết bay mù trời đến nỗi không nhìn thấy ánh mặt trời, càng làm cho con người ta khó nhận biết phương hướng. May mắn là Tuyết Y Nhi rất quen thuộc đại băng nguyên nên Tiểu Tam và Cao Lôi Hoa đi theo nàng đều tránh được hầu hết nguy hiểm.
- Sophia, tiên sinh Cao Lôi Hoa, nơi này là địa bàn của Bạo Liệt Băng Chu (nhện băng nổ), nên cẩn thận đó. Không được bất cẩn giẫm lên chúng đó. Phải…
Đi tới gần một gò băng nhỏ, Tuyết Y Nhi liền nhắc nhở.
Nhưng hình như nàng nhắc quá muộn. Lúc này ở phía sau, đột nhiên sắc mặt Tiểu Tam tái nhợt rồi đứng yên không bước tới:
- Chị Tuyết Y Nhi. Nếu không cẩn thận mà giẫm trúng thì sao ạ?
Tiểu Tam nuốt nước bọt, sắc mặt tái đi hỏi.
- À, sở dĩ gọi là Bạo Liệt Băng Chu bởi vì sau khi giẫm trúng thì chúng nó sẽ nổ tung. Cú nổ này có cường độ không thua gì ma pháp hỏa hệ cao cấp đâu!
Tuyết Y Nhi trả lời.
- Tiểu Tam. Em làm sao vậy?
Thấy Tiểu Tam dừng lại, Cao Lôi Hoa sinh nghi liền hỏi.
- Cao đại ca, em… em hình như giẫm trúng cái gì rồi.
Tiểu Tam cứng đờ cả người. Ở dưới tấm ván trượt của Tiểu Tam hình như có một con vật gì đang cố gắng giãy dụa.
Mắt Cao Lôi Hoa nheo lại, dưới chân Tiểu Tam là một con nhện giống y như bông tuyết. Nếu lúc bình thường, xét về góc độ nghệ thuật thì Cao Lôi Hoa phải công nhận là con nhện này rất đẹp. Giống như một tác phẩm điêu khắc vậy. Chỉ có điều, lúc này không phải lúc thưởng thức, bởi vì nếu theo lời của Tuyết Y Nhi thì chuẩn bị có một vụ nổ rồi.
- Đừng nhúc nhích!
Cao Lôi Hoa quát khẽ, ngăn Tiểu Tam động đậy.
Tiểu Tam gật đầu, đứng im không nhúc nhích.
- Nghe lời anh nhé.
Cao Lôi Hoa an ủi cô bé đang xanh mét:
- Anh đếm một, hai, ba là em nhấc chân lên nhanh.
- Dạ!
Tiểu Tam khẽ gật đầu. Niềm tin vào Cao Lôi Hoa làm nàng không còn sợ như lúc đầu.
- Chuẩn bị cho tốt nhé Tiểu Tam.
Cao Lôi Hoa nói với cô bé.
- Dạ!
Tiểu Tam lại gật đầu.
- Một, hai, ba!
Đếm đến ba, Tiểu Tam nhanh chóng nhấc chân lên. Ngay sau đó, hình ảnh của Cao Lôi Hoa tạo thành một chuỗi tàn ảnh. Sau khi tóm được con Bạo liệt Băng Chu dưới chân Tiểu Tam, Cao Lôi Hoa liền ném thẳng lên trời.
- Bùm~~
Con nhện xinh đẹp đó nổ bùm trên không trung tạo thành một màn pháo hoa rực rỡ.
- Hà!
Cao Lôi Hoa thở phào, nhìn một màn pháo hoa rực rỡ trên trời khiến hắn không khỏi mừng thầm. Nếu nó mà ‘bùm’ một phát dưới chân Tiểu Tam thì đôi chân xinh đẹp này chắc chẳng còn nữa.
Tiểu Tam nhìn màn pháo hoa mà sợ run, mình thật là bất cẩn mà. Biết rõ nơi này tràn đầy nguy hiểm mà lại không cẩn thận giẫm lên nữa chứ.
Đang ngắm pháo hoa, Cao Lôi Hoa đột nhiên ngây người rồi sau đó lại lộ ra vẻ hớn hở. Cao Lôi Hoa đang nghĩ tới một thứ ở Trái Đất giống y như con Bạo Liệt Băng Chu này. Thứ mà Cao Lôi Hoa rất thích dùng - địa lôi (mìn)!
Trong đôi mắt Tuyết Y Nhi cạnh đó vẫn còn đọng những tàn ảnh đó. Dường như cô nàng đã quá xem nhẹ thực lực của gã thanh niên tóc bạc này rồi, tốc độ di chuyển của chiêu thức vừa rồi cho dù là đạo tặc sở trường về tốc độ cũng không chắc làm được. Chẳng lẽ gã này là một cao thủ đạo tặc? Tuyết Y Nhi âm thầm suy đoán.
- Đúng rồi, con vật xinh xắn này làm sao sinh ra vậy?
Nhìn màn pháo hoa đang tản đi, Cao Lôi Hoa hỏi. Trong lòng thì đang nghĩ: “Không biết mấy con nhện con này có giống như trò ‘Bạo liệt tri chu’ trên mạng không, có một con nhện mẹ liên tục đẻ con?
- À, con nhện con đó do một con Bạo Liệt Mẫu Băng Chu to lớn sinh ra.
Tuyết Y Nhi trả lời làm Cao Lôi Hoa rất vui vẻ, Tuyết Y Nhi không biết đột nhiên gã Cao Lôi Hoa này hỏi làm gì, nhưng nàng vẫn làm hết phận sự trả lời:
- Tại đại băng nguyên này, cứ cách một vài vùng lại có một con Bạo Liệt Mẫu Băng Chu sinh sống, bọn chúng đều có phạm vi lãnh địa của riêng mình, hơn nữa trong một ngày nó đẻ ra rất nhiều nhện con, bọn nhện con sẽ giúp nó bảo vệ lãnh địa.
- À, quả nhiên là thế.
Cao Lôi Hoa cười ha hả, trong lòng thầm nghĩ có nên kiếm một con Bạo Liệt Mẫu Băng Chu về nuôi không? Có khi cần dùng đây! Thậm chí Cao Lôi Hoa còn hình dung cái cảnh một bầy nhện con nghe lời lặng lẽ ghé thăm nhà mấy tên có ý đồ xấu với mình, mấy tên này mà giẫm trúng thì… ‘Bùm’ Thật sướng tai!
Xem ra sau khi nhiệm vụ kết thúc thì đi kiếm một con nhện mẹ vậy.
- Cao đại ca, anh làm sao vậy? Sao cứ đứng đực ra thế?
Tiểu Tam nhìn Cao Lôi Hoa đang đờ ra, liền hỏi.
- Ồ, không có gì!
Cao Lôi Hoa cười trừ với Tiểu Tam:
- Giờ hết nguy hiểm rồi, chúng ta lên đường thôi.
- Dạ!
Tiểu Tam và Tuyết Y Nhi gật đầu, sau đó cầm chặt cây gậy trượt.
- Cao đại ca.
Đang chuẩn bị trượt thì Tiểu Tam bỗng đỏ mặt ngượng ngùng nói với Cao Lôi Hoa.
- Sao nữa?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn Tiểu Tam.
- Em… em vừa rồi lỡ chân làm gãy mất rồi.
Tiểu Tam ngượng ngùng nâng chân lên, hai cái ván trượt đã gãy một cái. Xem ra lúc nãy vội nhảy tránh Bạo Liệt Băng Chu nên ván bị gãy rồi. Giờ thì khỏi dùng luôn ván trượt tuyết.
Bên cạnh, Tuyết Y Nhi nhăn mày, ván của Tiểu Tam bị gãy thì đành phải nghỉ lại đây vậy, chờ tuyết biến thành băng mới có thể đi được rồi. Sao lại gãy vào lúc này mới đen chứ.
- Bỏ đi. Lần sau anh làm cái khác chắc hơn.
Cao Lôi Hoa cười trừ, tuyết cũng chưa ngừng rơi, hơn nữa càng lúc càng to mới chết chứ. Lúc này tuyết đã ngập đến eo Tiểu Tam rồi, dưới tình hình như vậy thì Tiểu Tam không thể đi được mà không có ván trượt tuyết, chỉ sợ mới bước chân xuống thì bị chôn cứng luôn.
- Anh cõng em vậy.
Cao Lôi Hoa nói với Tiểu Tam:
- Em đi không nổi đâu.
Mặt Tiểu Tam đỏ bừng, chẳng lẽ mình lại để Cao đại ca cõng sao?
Cao Lôi Hoa mỉm cười nhìn Tiểu Tam, sau đó kéo cô bé ngượng ngùng này lên trên lưng mình. Không thể để Tiểu Tam làm lỡ thì giờ nữa chứ không chả biết đến bao giờ nhiệm vụ này mới hoàn thành đây.
- Anh.
Tiểu Tam kêu khẽ một tiếng, từ lúc trở lại thân phận con gái, mỗi một lần tiếp xúc của Cao Lôi Hoa đều làm nàng đỏ mặt như ban mai. Cao Lôi Hoa xốc Tiểu Tam lên lưng khiến hai trái đào trước ngực nàng theo lẽ tự nhiên áp lên trên lưng Cao Lôi Hoa. Động tác này lại làm Tiểu Tam nhớ tới lần đầu tiên Cao Lôi Hoa không khách khí bóp bóp ‘cơ ngực’ của mình mấy phát. Tiểu Tam cảm thấy mặt mình nóng ran.
- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, cõng một người không ảnh hưởng đến tốc độ của ngài chứ.
Tuyết Y Nhi hỏi, dù sao nhìn thân hình mảnh khảnh của Cao Lôi Hoa thì việc cõng Tiểu Tam có lẽ hơi chật vật.
- Yên tâm đi, Tiểu Tam nhẹ như bông ấy mà.
Cao Lôi Hoa cười ha hả:
- Chúng ta đi thôi, không cần lo cho ta.
- Rồi. Nếu tiên sinh cảm thấy không ổn thì đừng gắng sức quá.
Tuyết Y Nhi nhìn Tiểu Tam đầy thâm ý, rồi tiếp tục dẫn Cao Lôi Hoa đi vào đại băng nguyên.
Vừa đi được đoạn thì Tuyết Y Nhi lại quay đầu nhìn xem Cao Lôi Hoa có chạy được không.
Liền đó nàng thấy Cao Lôi Hoa mỉm cười đáp lại. Tuy rằng cõng một người nhưng Cao Lôi Hoa vẫn bước một cách thoải mái, thong thả, dường như không cõng ai vậy.
- Tu vi của tiên sinh rất cao.
Tuyết Y Nhi tán thưởng không ngừng.
- Hề hề.
Cao Lôi Hoa cười, nhìn thiếu nữ áo trắng này trước mặt hắn lại thầm mắng mình đã quá đa nghi? Có lẽ trong vương thất vẫn còn chút ‘tình’ này tồn tại. Ít nhất thì từ lúc gặp thiếu nữ này đến giờ, ấn tượng của cô ta đối với Cao Lôi Hoa cũng không tệ.
Bởi vì xảy ra vụ Tiểu Tam giẫm trúng ‘địa lôi’ nên lúc này Cao Lôi Hoa và Tuyết Y Nhi đi đứng càng cẩn thận hơn.
Hai người dè dặt đi qua từng vùng đất nguy hiểm trên đại băng nguyên này.
Cao Lôi Hoa đi rất cẩn thận, còn lúc này thì Tiểu Tam khẽ tựa đầu lên lưng hắn, dần dần, Tiểu Tam cảm thấy một cơn mệt mỏi ập đến. Đồng thời nàng cũng cảm nhận được một khí tức đặc biệt trên người Cao Lôi Hoa, khí tức này làm Tiểu Tam, dù đang ở trên đại băng nguyên lạnh giá nhưng vẫn cảm thấy ấm áp. Sau một lúc, mí mắt Tiểu Tam nặng trĩu, từ từ thiếp đi trên lưng Cao Lôi Hoa.
- A? Năng lượng dao động rất mạnh?!
Đang cõng Tiểu Tam, đột nhiên Cao Lôi Hoa dừng lại nói. Lúc này, một luồng sóng năng lượng mạnh mẽ bắn tới Cao Lôi Hoa.
- Ủa? Năng lượng dao động gì? Sao tôi không cảm thấy nhỉ?
Nghe Cao Lôi Hoa nói, Tuyết Y Nhi nghi ngờ hỏi.
- Là dao động của ma pháp.
Cao Lôi Hoa nhăn mày, cỗ năng lượng dao động này rất lớn, thậm chí làm Cao Lôi Hoa có phần e ngại. Hơn nữa nó còn đang tiến lại gần ba người Cao Lôi Hoa.
Nghe vậy, Tuyết Y Nhi vội nhắm mắt cảm ứng. Ngay sau đó thì sắc mặt nàng tái nhợt.
- Sao vậy?
Cao Lôi Hoa hỏi. Mặc dù tới thế giới này lâu rồi, cũng gặp qua khá nhiều cao thủ. Nhưng vì hắn là dị năng giả nên đối với ma pháp của thế giới này thì Cao Lôi Hoa cũng không chuyên sâu cho lắm. Nếu không phải lôi thần lực trong cơ thể của Cao Lôi Hoa cao hơn hẳn đấu khí với ma pháp thì có lẽ cũng không cảm ứng được năng lượng dao động này.
Năng lượng ma pháp thì Cao Lôi Hoa cũng không quen cho lắm, nhưng nguồn năng lượng này thì Tuyết Y Nhi rất quen thuộc!
- Là… là… cấm… cấm… chú!
Tuyết Y Nhi run rẩy nói:
- Là cấm chú mà ở Băng Tuyết Nữ Thần thần điện vẫn lưu truyền - Hàn băng diệt thế!
- Cấm chú? Băng Tuyết Nữ Thần thần điện lưu truyền?
Cao Lôi Hoa nghi ngờ hỏi. Mặc dù đã từng giao lưu ‘đấm bóp’ vài lần với mấy tay trâu bò của thế giới này, nhưng Cao Lôi Hoa cũng chưa có nếm thử mùi vị cấm chú bao giờ.
- Chúng ta tiêu rồi.
Mặt Tuyết Y Nhi xám lại như tro. ‘Hàn băng diệt thế’ là ma pháp cấm chú diện rộng. Một ma pháp này có thể làm gỏi cả một thành phố cỡ trung bình. Hơn nữa, ma pháp này đã bắt đầu thành hình rồi, các nàng không có cơ hội chạy trốn rồi.
- Băng tuyết cấm chú, thật không ngờ Đại trưởng lão lại hành động như vậy.
Tuyết Y Nhi cảm thấy thân hình rã rời, ngồi bịch xuống đất cười chua chát. Cấm chú ‘Hàn băng diệt thế’ này trong toàn bộ đế quốc chỉ có một đội quân ‘Băng Tuyết nữ thần ma đạo đoàn’ của Đại trưởng lão mới có thể tạo thành, trừ đội quân đó thì còn ma nào? Điều làm nàng không nghĩ ra là Đại trưởng lão lại bỏ vốn lớn thế.
- Cái mụ biến thái ở Băng Tuyết thần điện à?
Cao Lôi Hoa nhăn mặt, xem ra mình vẫn còn nhẹ tay với con mụ này rồi. Lẽ ra lúc đó phải ‘thịt’ mụ mới đúng.
Trông thì rõ là bị phục kích rồi! Nhưng sao mụ Đại trưởng lão lại nắm được lộ trình của mình thế nhỉ? Lại căn đúng thời gian nữa chứ?
Lúc này, ma lực dao động mãnh liệt cũng làm Tiểu Tam đang nằm trên lưng của Cao Lôi Hoa cũng cảm giác được mà tỉnh giấc.
- Chị, là ‘Hàn băng diệt thế’ sao?
Tiểu Tam tỉnh dậy cười khổ hỏi.
Tuyết Y Nhi gật đầu bất đắc dĩ. Là ‘Hàn băng diệt thế’, cấm chú ‘Hàn băng diệt thế’ đó! Là cấm chú từng lập bao công lao hiển hách khi vương quốc Băng Tuyết kiến quốc, giờ nó lại trở thành vũ khí giết nàng.
- Chị, là em hại chị rồi.
Tiểu Tam đau buồn kêu lên, cạnh tranh vương quyền luôn luôn có những thủ đoạn đen tối. Cái gọi là thân tình trước ngôi vị đế hoàng chỉ là hạt cát. Tiểu Tam không ngờ rằng Đại trưởng lão vì đối phó người nhà lại sử dụng cấm chú!
Cấm chú chỉ dành để sử dụng với quân thù trên chiến trường thôi! Tiểu Tam không khỏi cảm thấy bi ai.
Bên kia.
Một đám ma pháp sư của Băng Tuyết Nữ Thần thần điện đang tạo thành một ma pháp trận, bọn họ không ngừng niệm những chú văn dài lê thê chán ngắt. Ma pháp cấm chú đâu phải hàng lởm, trong một ma đạo sư quân đoàn chỉ cần một ma pháp sư niệm sai thì cấm chú cũng đi tong. Hơn nữa, nếu niệm sai bị cấm chú phản phệ thì khỏi nói rồi.
Tại trung tâm ma pháp trận là hai vị ma đạo sĩ cấp sáu lãnh đạo. Bọn họ đang nỗ lực hết sức để điều khiển sức mạnh khủng khiếp của ma pháp này. Ở đây mai phục nửa ngày trời, bọn họ vốn là ma pháp sư, thân thể thì yếu ớt lại ở nơi lạnh giá thế này đã sớm không chịu nổi, nếu không hoàn thành được nhiệm vụ này thì cả bọn một ngàn người cũng thành ‘thực phẩm đông lạnh’ luôn.
Rốt cuộc, dưới sự cố gắng của một ngàn ma pháp sư, chú văn đã hoàn thành.
- Cấm chú!
Hai gã ma đạo sĩ cùng nhau hét lớn:
- Hàn băng diệt thế!
Tiểu Tam và Tuyết Y Nhi bất lực nhìn ma pháp trận to lớn đang hình thành trên không trung. Toàn bộ ma pháp trận đang chiếu lên trên bầu trời. Đây mới chỉ là ma pháp trận của cấm chú thôi, kết tiếp mới là uy lực của nó.
- Tiểu Tam, Tuyết Y Nhi, hai người lui ra sau đi.
Cao Lôi Hoa buông Tiểu Tam xuống, nói với hai cô nàng mặt xanh như lá chuối.
- Cao đại ca, anh muốn làm gì?
Tiểu Tam ngẩng đầu nhìn Cao Lôi Hoa. Cấm chú đối với người trên đại lục là đại biểu cho sự vô địch. Trước cấm chú, Tiểu Tam quên mất Cao Lôi Hoa là một siêu cấp cường giả.
- Chỉ là cái cấm chú thôi mà.
Cao Lôi Hoa cười lạnh, hai tay siết chặt! Hai đạo lôi quang cùng đồng thời xuất hiện trên hai tay! Sau đó dần dần biến thành hình hai vũ khí đáng sợ - trượng Thần phạt và kiếm Tài quyết