[Dịch] Cực Phẩm Vú Em (Dị Giới Chi Cực Phẩm Nãi Ba)

Chương 190 : Huyết mạch Thú Hoàng thức tỉnh.

Ngày đăng: 00:38 07/09/19

Từ xa xưa trên đại lục đã lưu truyền lại truyền thuyết về một vị thần linh cường đại làm chúng thần căm hận. Đó chính là chủ thần Thổ hệ! Tên của ông là ‘Thái Thản’! Là một vị chủ thần của đại địa nên thân hình của ông cao hơn trăm mét. Cho nên bị mọi người gọi là Cự Nhân thần. Nghe nói, ở trên đại lục hiện giờ có một vài tộc nhân cường đại trong ‘Cự nhân tộc’ đủ sức đương đầu với cự long là do có quan hệ với Thái Thản Cự thần. Do đó, sự cường đại của Thái Thản là điều mà hầu như mọi người đều biết! Sở dĩ Thái Thản hùng mạnh là bởi thân thể rất đặc biệt! Cùng là thần lực, nhưng khi ông chém ra thì mạnh hơn cả trăm lần so với mấy vị thần đồng cấp. Không phải mạnh hơn về chất mà là do hơn hẳn về số lượng. Cùng là phát ra thần lực, nếu các vị thần khác chỉ chém ra một kiếm khí dài một thước thì Thái Thản có thể chém ra một đường kiếm khí dài cả trăm thước. Mà truyền thuyết còn kể, trong Thú tộc cũng có một bộ tộc giống Cự Nhân tộc được thần Thái Thản chúc phúc. Bọn họ có thể trong một thời gian ngắn nhận được năng lực cường hãn từ ‘Thái Thản phụ thể’, có thể có được một phần thần lực từ Thái Thản Cự thần! Chủng tộc đó chính là vương giả hùng mạnh nhất của Thú tộc, bộ tộc Bạch Sư Tử - hay còn được xưng là Thái Thản sư tộc! Nguyệt Sư không biết cơ thể mình đã xảy ra chuyện gì nữa. Trong khoảnh khắc mười đạo kiếm khí sắp chạm tới người thì Nguyệt Sư cảm thấy cả thế giới xung quanh dường như ngưng đọng lại. Ngay sau đó cậu cảm thấy trong cơ thể mình có một nguồn lực lượng đang sôi trào lên! Nguyệt Sư chưa bao giờ cảm thụ qua lực lượng này! Nguồn lực lượng này cứ tích tụ mãi trong người làm Nguyệt Sư có cảm giác nếu không phát tiết ra thì không thoải mái! Rốt cục tới một lúc sau, Nguyệt Sư không kìm nổi rống lên! Một tiếng sư tử hống từ miệng hắn phát ra. Trong tiếng rống, thân thể Nguyệt Sư căng phình lên điên cuồng! Cả người giống như được bơm những luồng khí giận dữ vậy! Quần áo trên người cậu bị xé tan ra! Sau đó thân hình dần dần cao lớn lên! Ba thước, năm thước, tám thước! Vẫn còn dài ra! Mười thước, mười hai rồi, lại mười lăm!! Rốt cuộc thì sau khi cao mười lăm thước thì thân hình của Nguyệt Sư mới ngừng tăng trưởng! - Hống! Nguyệt Sư lại gầm lên một lần nữa! Hiện tại nó cảm thấy cả người tràn trề sức mạnh! Từng múi cơ trên người sáng bóng như những viên cẩm thạch phản chiếu ánh mặt trời! Nhìn xuống một chút là chú chim nhỏ của Nguyệt Sư! Nếu lúc này tất cả nam nhân trên thế giới nhìn thấy ‘chú chim nhỏ’ thì e là muốn đập đầu chết vì tự ti! Bởi vì chú chim nhỏ đã biến thành chú chim khổng lồ rồi! Hắc hắc! - A! Nguyệt Sư rên rỉ thoải mái! Cậu cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mình có dùng cũng không hết. Cậu cảm giác rằng chỉ cần chân còn đặt trên mặt đất thì cậu sẽ có sức mạnh vô cùng tận! “Đúng rồi, mình đang định làm gì nhỉ?” Nguyệt Sư cười ha hả. Tiếng cười vang dội đất trời. Lúc này mười đạo kiếm khí đã ập tới người Nguyệt Sư nhưng ngay cả một sợi lông cũng không rụng nổi! Chẳng qua, mười đạo kiếm khí này cũng nhắc nhở Nguyệt Sư muốn làm việc gì! Nguyệt Sư cúi đầu nhìn mười hai người thấp bé nhẹ cân mét bảy. À, cao nhất có tên hai mét. Đúng rồi, hình như mười hai thằng này muốn chơi với mình mà! - Ha ha! Nguyệt Sư cười ha hả, không hề do dự đấm một quyền xuống mười hai người phía dưới! Cơ thể của Nguyệt Sư biến thành khổng lồ nhưng tốc độ không hề chậm chút nào! Một quyền siêu tốc làm da đầu mười hai tên lính đánh thuê tê dại. Cơ thể khủng như vậy mà lại còn có tốc độ thế này! Không để người ta sống sao hả trời?! Ầm! Một tiếng nổ vang lên, nắm tay Nguyệt Sư đấm mạnh xuống mặt đất tạo một chiếc hố thật lớn! Chẳng qua vận may mười hai tên kia cũng không tồi, tất cả đều né được một quyền của Nguyệt Sư trong gang tấc! - Mẹ nó, đây là quái vật gì vậy trời? Tay đạo tặc vừa chạy vừa chửi xối xả, cặp mắt muốn ăn tươi nuốt sống nhìn tay cung thủ. Mẹ mày. Mày sống thọ quá mà? Tự dưng đi chơi với quái vật làm chi? - Con bé hồ nữ, bắt lấy nó! Tay cung thủ không thèm để ý ánh mắt của gã đạo tặc, nhìn Hồ Mị Nhi quát to. - Mẹ kiếp, chim cút con mẹ mày đi! Tay kiếm sĩ chửi to: - Giờ là lúc nào mà còn muốn con hồ nữ nữa, cái mạng với tiền cái nào quan trọng hơn? - Không! Không phải! Vừa trốn, tay cung thủ vừa la lớn: - Bắt lấy con bé uy hiếp tên quái vật này! Đó là hy vọng cuối cùng của chúng ta… … - Nói cái gì? Mày thật ghê tởm! Tuy đã biến thành khổng lồ nhưng tai của Nguyệt Sư rất thính. Tay cung thủ nói gì Nguyệt Sư cùng đều nghe hết, không lọt một chữ. Mặt Nguyệt Sư đanh lại, tay phải vung thành chưởng, đấu khí màu bạc tập trung trên nắm tay hắn. Vù! Dưới sự kết hợp của đấu khí nắm tay Nguyệt Sư càng to và nhanh hơn! Cả bàn tay đập xuống người tên cung thủ tựa như đập ruồi! Đi theo Cao Lôi Hoa một thời gian, Nguyệt Sư cũng học hỏi được một chút ít tính cách không tốt không xấu! Ví dụ như không cho phép kẻ nào xúc phạm vào người thân mình. Mà hiện tại thì Hồ Mị Nhi chính là người thân của Nguyệt Sư, cậu không muốn bất kỳ kẻ nào làm hại đến cô bé! Muốn làm hại nàng, phải chết! Trong cơn giận dữ, tốc độ ra đòn của Nguyệt Sư nhanh kinh người! Tay cung thủ chưa kịp làm gì thì bị một chưởng vỗ xuống! - Á! Tay cung thủ thét lên thảm thiết! Nhưng chỉ kêu được một nửa thì im bặt, giống như là đang dùng máy nghe nhạc bấm pause! Mười một tên đồng bọn nghe tiếng kêu thảm thiết của tay cung thủ đều quay đầu nhìn lại. Lập tức, mặt cả bọn như người chết đuối rồi chạy thục mạng về phía trước. Sắc mặt cả bọn trắng y như Vong Linh Đại trưởng lão ở nhà Cao Lôi Hoa. Vì sao cả bọn như vậy? Có biết bánh thịt là gì không? Có lẽ tất cả mọi người đều biết bánh thịt thì hao hao giống cái gì rồi! Đã thấy bánh tráng chưa? Chính là bánh thịt bị đập dẹp lép đó? Chưa thấy hả? Chẳng qua mười một tên lính đánh thuê đã được chứng kiến bánh tráng thịt là gì rồi! Tay cung thủ đó, trong cơn giận dữ của Nguyệt Sư đã bị đập thành một cái bánh thịt dán chặt xuống mặt đất… … Mười một tên vắt chân lên cổ mà chạy, cả bọn ai cũng sợ mình là cái bánh tiếp theo … … Nguyệt Sư trơ mắt nhìn mười một người bỏ chạy, không đuổi theo mà chỉ nhìn cả bọn chạy xa. Sau đó cậu khẽ thở phào nhẹ nhõm, mí mắt sụp xuống, cả người từ từ đổ về phía trước. Trong khi ngã, cả người cậu cũng nhanh chóng thu nhỏ lại! Bịch! Khi cả người Nguyệt Sư ngã xuống đất thì cũng trở thành bình thường. Nguyệt Sư không đuổi theo mười một người kia vì cậu biết năng lượng trong người đã dùng hết. Đây là lần đầu tiên cậu biến thân. Theo lý thuyết, sau khi đến tuổi trưởng thành thì huyết mạch trong người cậu mới thức tỉnh và khi đó mới có thể sử dụng kỹ năng ‘Thái Thản phụ thể’. Nhưng dưới sự bồi bổ các loại thực phẩm dinh dưỡng của Cao Lôi Hoa nên Nguyệt Sư dậy thì sớm, thân thể đạt tới ngưỡng trưởng thành. Cho nên mới thuận lợi biến thân trước thời hạn như vậy! Nhìn Nguyệt Sư ngã xuống nhưng vẫn bình an, vị đoàn trưởng nằm gần đó khẽ cười. Ông cũng mới tỉnh dậy không lâu. Lúc Nguyệt Sư dùng sư tử hống đã làm ông tỉnh dậy. Với năng lực kháng độc của Sư tộc thì chất độc kia cũng không có hiệu quả với ông cho lắm. Hơn nữa, trên người ông còn mang theo một tác phẩm của tộc Tinh Linh - chiếc vòng rừng xanh có tác dụng chữa bệnh và giải độc. Cho nên lúc Nguyệt Sư dùng công phu sư tử hống, vị đoàn trưởng liền thức giấc. Nhưng dù tỉnh lại thì vẫn rất yếu. Sau đó khi thấy toàn bộ quá trình biến thân của Nguyệt Sư thì ông nở một nụ cười vui vẻ! - Thú thần tại thượng! Đoàn trưởng Lai Nhân Bố Lỗ Tư niệm đầy phấn khích: - Vương giả đã trở về, thú tộc đã có hy vọng! Thú thần, nhất định là do người muốn bảo vệ những con dân của mình nên mới để vương giả Sư tộc trở về lãnh đạo thú tộc, lại một lần nữa để đại lục được chứng kiến sự hùng mạnh của thú nhân chúng ta. Sự xuất hiện của Nguyệt Sư đã mang đến hy vọng cho ông! Ông biết Nguyệt Sư đại biểu cho điều gì, đó là Thái Thản sư tộc! Ngay lúc mới gặp Nguyệt Sư thì ông cũng nghĩ đây là một người bình thường trong Sư tộc, nhưng không ngờ Nguyệt Sư lại là vương giả của thú tộc - Thái Thản sư tộc! Hạnh phúc tới bất chợt quá! Đúng vào thời điểm đế quốc Thú nhân khai chiến với nhân loại thì vương giả của bọn họ trở về! Đoàn trưởng cười tới rơi nước mắt! Khóc vì quá kích động! Thú tộc chịu ủy khuất đã đủ rồi, trong tình trạng không có một người lãnh đạo, tuy gọi là đế quốc Thú nhân nhưng chỉ trên danh nghĩa mà thôi! Cả đế quốc như chia năm xẻ bảy. Giờ thì tốt rồi, Thái Thản sư tộc đã trở về! Nhất định là ý chỉ của Thú thần! Ông hạnh phúc nghĩ.. …. ************. - Ủa. Không thấy quái vật đuổi theo sau! Đang chạy trối chết, tay kiếm sĩ trong mười một tên lính đánh thuê nhìn phía sau không thấy con quái vật cao to khủng bố liền nói! - Ôi! Thật sự không thấy sao! Cả bọn dừng chân, người thì dựa bên gốc cây, người nằm trên tảng đá thở hổn hển. Tình hình vừa rồi đã vượt qua sự tưởng tưởng của bọn chúng. Cái bộ dạng bánh tráng thịt của tay cung thủ làm cả bọn rung động tận tâm linh. - Không đúng, chờ đã! Tay đạo tặc tựa như nghĩ ra gì đó liền hét lớn: - Chúng ta quay lại! - Mẹ kiếp, mày tham nó vừa thôi, mày muốn chết thì về đi, ông mày đếch về! Một tên khác bất mãn nói, hình ảnh cái bánh thịt đã khắc sâu vào trong đầu gã, không thể xóa đi được. Cho nên gã không muốn quay lại làm cái bánh thứ hai! - Không, chúng ta phải quay về xem! Tay đạo tặc cười ha hả: - Tao đoán là thằng nhỏ đó biến hình cũng có thời gian giới hạn! Nếu không sao nó lại không đuổi theo xử lý bọn mình? Lấy thân thể khổng lồ của nó mà đuổi theo thì chỉ cần vài bước là kịp rồi! Tao nghĩ, nhất định là do nó đã không còn tý sức lực nào rồi! - Nhưng lỡ nó còn biến thân được thì sao? Trong lòng bất an, tên kia hỏi. - Cho nên chúng ta phải quay lại xem sao, nếu có gì thì anh em mình dọt tiếp! Tay đạo tặc nói tiếp: - Chết một người mà không được cái đéo gì ông mày đếch cam! - Hơn nữa, mặt mũi bọn mình thằng nhóc cũng thấy hết rồi! Nếu không thừa dịp này giết nó thì khẳng định sau này nó cũng không bỏ qua cho chúng ta đâu! Dựa vào lực lượng của nó, thiên hạ này còn chốn nào cho anh em ta dung thân đây! Có thể nói tay đạo tặc rất có đầu óc, suy nghĩ bố cục rất toàn diện, nếu thằng nhóc có thể biến thân một cách tùy ý thì mười một người bọn họ có trốn chỗ nào thì trước sau gì mà chẳng chết! - Tao cũng đếch cam! Đằng nào cũng chết một mạng, mà cũng trở mặt với đoàn thương hội rồi! Không được cái gì, ông mày akay! Chín người khác cũng cắn răng: - Về! Về xem sao! - Được rồi, nếu tất cả anh em đều muốn thì tao cũng đi theo. Cái tên phản đối lúc đầu suy đi nghĩ lại lời gã đạo tặc nói, thấy cũng có lý, gã cũng gật đầu. Chủ yếu là gã cũng không cưỡng nổi sự hấp dẫn của Hồ Mị Nhi. Đó là tiền vàng tiền bạc mà! Bởi thế mới có câu nói: Người chết vì tiền, chim chết vì thóc. Những lời này bất kể là khi nào cũng đều rất hợp đạo. Kết quả là cả mười một tên không cam lòng quay lại chỗ lùm cây cối khi nãy. Sau khi về đến lùm cây, gã đạo tặc xung phong tiên phong. Bọn họ ước định chỉ cần gã đạo tặc ra hiệu thì cả bọn sẽ xông lên tấn công! Tay đạo tặc sử dụng thuật ẩn nấp rồi chạy tới tìm hiểu xung quanh. Sau khi quan sát tình hình thì gã nở nụ cười đắc ý! Quả nhiên, đúng như gã dự đoán. Thằng nhóc biến thân thành quái vật đã ngất rồi! Mà cái đống kim tệ biết di động tức là hồ nữ kia thì đang cố gắng kéo thằng nhóc lên lưng con ‘thú đà la'. - Cơ hội tốt! Gã liền hiện thân, sau đó nở nụ cười dâm đãng đi tới bên con bé hồ nữ và thằng nhóc, siết chặt con dao găm trên tay, nhất định phải xử lý thằng nhóc mới được! Thấy gã đạo tặc hiện thân, cả bọn đều nở nụ cười dâm, rồi mười người đi ra khỏi bụi cây. Chuôi vũ khí của cả bọn phản chiếu ánh mặt trời lóa mắt. Mười một người tiến dần đến hồ nữ và thằng nhóc. Đúng lúc này, hồ nữ đang kéo thằng nhóc thì bờ trên vai chợt rung khẽ, sau đó cái đuôi của nàng ló ra khỏi áo choàng. Dường như có cái gì đó đang thay đổi vậy. Tiếp đó, hồ nữ liền quay đầu lại mỉm cười với mười một tên lính đánh thuê. Cả mười một người run bắn lên! Nụ cười của hồ nữ thật mị hoặc, thế nhưng điều khác biệt là cả mười một người không ai nhìn nụ cười của nàng. Bởi vì bọn họ đều bị một đôi mắt hấp dẫn! Đó là một đôi mắt màu đỏ đầy yêu dị, trong con ngươi thỉnh thoảng hiện lên một chút màu tim tím. Đây là một đôi mắt sao! Mười một tên trợn trừng mắt nhìn, một đôi mắt thật ấn tượng với họ! - Ai da, không ngờ các ngươi còn dám quay lại! Bộ dáng của hồ nữ thật yếu đuối, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc nhưng ẩn chứa đầy mị hoặc và sát ý. Xinh đẹp luôn tồn tại cùng với nguy hiểm. Mà càng xinh đẹp thì nguy hiểm càng khủng bố. Điều này, mười một tên lính đánh thuê lúc sắp thăng thiên đã giác ngộ ra một chân lý… … Cực Phẩm Vú Em Quyển 2: Chuyện Xưa Của Vú Em Chương 191: Ta là Lôi thần! Nguồn Dịch: Võ Gia Trang Bom ngày 10-10 :61: Trong hoàng cung của Quang Minh đế quốc, tân thái tử Ivan đang trốn trong phòng mình không dám bước một bước ra ngoài. Hắn sợ gã nam tử ma quỷ đầu bạc kia. Bởi vì thời gian gần đây không biết cái thằng chết tiệt nào truyền ra tin tức trước khi chết đại ca mang theo một hồ nữ. Để rồi sau đó hoàng đế Quang Minh đế quốc tra được, trước lúc chết, đại ca hắn và Cao Lôi Hoa tranh chấp hồ nữ ở hội đấu giá đế đô. Các đầu mối đều chỉ đến Cao Lôi Hoa. Từ cái chết lần trước của thân vương Peter Larsen, giới cao tầng của Quang Minh đế quốc đã hoài nghi Cao Lôi Hoa rồi. Tuy rằng sự việc kia cuối cùng được Kiếm Thánh Robinhood đứng ra thừa nhận toàn bộ trách nhiệm. Nhưng bọn họ vẫn giữ thái độ hoài nghi đối với cái chết của Peter Larsen. Lúc ấy, có rất nhiều ánh mắt để ý Cao Lôi Hoa. Giới cao tầng Quang Minh đế quốc cũng không phải đồ ngốc, chỉ có điều, Cao Lôi Hoa và Học viện Ma Võ Thánh Peter có quan hệ không bình thường. Hơn nữa, trong chuyện đó thì thân vương Peter Larsen cũng là sai trước. Đây là thế giới kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, nên cái chết của thân vương Peter Larsen cũng không có biện pháp nào khác. Nhưng chuyện lần này lại quan hệ đến Cao Lôi Hoa, khiến những người trong hoàng gia Quang Minh đế quốc không thể ngồi yên. Bởi người chết lần này chính là thái tử Quang Minh đế quốc, người thừa kế Quang Minh đế quốc! Thù mới cộng thêm hận cũ, cuối cùng dẫn tới việc Quang Minh đế quốc âm thầm tiến hành kế hoạch đối phó với Cao Lôi Hoa. Đồng thời, sau khi biết sự kiện ở hoàng cung là do hồ nữ kia làm, Quang Minh đế quốc lập tức liên hợp với các quốc gia nhân loại xung quanh chuẩn bị phát động cuộc ‘Thánh chiến’ lần thứ 32 với tộc Thú nhân. Đây chỉ lấy danh nghĩa đối kháng với đế quốc thú nhân thôi, còn thực chất là điều đến một số cao thủ gây bất lợi cho Cao Lôi Hoa. Xét thấy thực lực Cao Lôi Hoa biểu diễn ở hội đấu giá, Quang Minh đế quốc thậm chí phải mời Kiếm Thánh hộ quốc ra. ý tứ muốn đối phó với Cao Lôi Hoa đã phơi bày rất rõ ràng. Thế nhưng, thái tử Ivan sau khi biết tin này lại khiếp sợ ở lỳ trong phòng, không dám bước ra ngoài nửa bước. Sự cường đại của Cao Lôi Hoa thì thái tử Ivan đã cảm nhận được sâu sắc rồi. Hắn sở dĩ sợ hãi bởi vì nhớ tới lời nói của Cao Lôi Hoa. Lúc hoàng cung bốc cháy, những lời Cao Lôi Hoa từng nói vẫn in sâu trong tâm trí hắn. Cao Lôi Hoa muốn hắn giải quyết vấn đề này, đừng để việc này liên hệ đến Cao Lôi Hoa. Nhưng hiện tại, mấy tên ngu ngốc kia đã nói ra chuyện này, để chuyện kia lại liên quan đến Cao Lôi Hoa. Bây giờ, Ivan chỉ có thể chờ Cao Lôi Hoa đến đây. - Ôi, thái tử Ivan, ‘how are you’? Ivan đang nghĩ tới Cao Lôi Hoa, không ngờ giọng nói của Cao Lôi Hoa lại đột nhiên vang lên bên cạnh. Ivan giật cả nẩy quay đầu lại. Rồi hắn nhìn thấy Cao Lôi Hoa với mái tóc bạc đang ngồi trên ghế lạnh lùng nhìn hắn. - Cho ta một lời giải thích đi chứ, vương tử Ivan. Tay phải Cao Lôi Hoa rung lên, một tia lôi điện màu tím hiện ra trên đầu ngón tay của Cao Lôi Hoa. Khi lôi quang xuất hiện trên tay Cao Lôi Hoa, thái tử Ivan cảm thấy nguồn lôi điện trong cơ thể mình bắt đầu hoạt động! Trên trán hắn mồ hôi lạnh không ngừng túa ra. - Cao tiên sinh, tôi đã làm hết sức rồi. Ivan cố chịu đau nói: - Chỉ có điều không ngờ, bộ hạ cũ của đại ca tôi lại điều tra được cái chết của đại ca tôi. Lại còn cả việc đại ca tôi trước khi chết mua được hồ nữ ở hội đấu giá. Cho nên mới đem tất cả sự tình đổ lên người ngài. - Ồ? Cao Lôi Hoa thu hồi lôi quang trên tay: - Thì ra là thế. Cao Lôi Hoa đứng lên nhìn vương tử Ivan. Hắn cũng từng hoài nghi có phải Ivan giở trò quỷ hay không. Chẳng qua nhìn tình hình hiện giờ chắc là không phải rồi: - Quên đi, ngươi nói ngươi đã cố gắng. Ta sẽ tin ngươi một lần. Nhưng hôm nay, ta nghe nói, Quang Minh đế quốc các ngươi muốn phái người đối phó ta đúng không? - Đúng vậy. Thật xin lỗi Cao tiên sinh, tôi đã cố hết sức, nhưng tôi vừa mới làm thái tử, tôi không thể quản được nhiều sự tình như vậy. Những bộ hạ cũ của đại ca tôi không nghe lời tôi. Ivan chán nản đáp. - Bỏ đi. Cao Lôi Hoa phất phất tay: - Ta nghe nói, Quang Minh đế quốc các ngươi tổ chức một đội cao thủ định xử lý ta, đúng không? - Đích xác có việc này. Nếu Cao Lôi Hoa đẫ biết việc này, thì Ivan cũng đành phải gật đầu. - Ngươi có biết nhóm cao thủ này hiện đang ở đâu không? Cao Lôi Hoa nhìn Ivan chằm chằm. Đôi mắt đen của Cao Lôi Hoa lóe ra một tia sát khí. Hắc hắc, tuy rằng không thể làm quá nhiều chuyện cho đứa con của mình. Nhưng nếu trước khi thú nhân cùng Quang Minh đế quốc khai chiến, một đám cao thủ chết thì đúng là chuyện tốt mà. - Tôi không biết địa điểm cụ thể, chỉ biết rằng hiện giờ họ đang ở chỗ của cha tôi. Ivan vương tử cố gắng đem những gì mình biêt nói cho Cao Lôi Hoa. - Được rồi, có tin tức này là đủ. Cao Lôi Hoa đứng lên: - Ngươi nhớ cho kỹ, hiện tại ngươi đã là thái tử của Quang Minh đế quốc. Vậy hãy nhanh chóng nắm lấy toàn bộ thực quyền Quang Minh đế quốc đi. Khi ta và người nhà ta sống ở Quang Minh đế quốc, ta không hy vọng người thân của ta gặp nguy hiểm. Nếu không hậu quả thế nào, ngươi tự biết! - Tôi hiểu! Thái tử Ivan gật đầu lia lịa. - Hy vọng đây là lần cuối cùng. Lời nói của Cao Lôi Hoa vẫn còn vang khắp gian phòng, chỉ có điều hắn đã biến mất trước mặt Ivan. Trong căn phòng. Cao Lôi Hoa vừa đi khỏi, hai chân thái tử Ivan mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất. Khí thế Cao Lôi Hoa phát ra trong lúc vô ý khiến thái tử Ivan cảm thấy áp lực. Sau khi ra khỏi phòng của Ivan, Cao Lôi Hoa lại đi tìm hiểu nơi cụ thể của hoàng đế trong hoàng cung. Phàm là hoàng đế, nơi ở của hắn chính là nơi lớn nhất, nơi phồn hoa nhất. Nghĩ vậy, Cao Lôi Hoa liền lôi Cầu Cầu trong ngực ra. - Chuẩn bị tốt chưa, tiểu tử kia. Cao Lôi Hoa cười nói: - Cố lên, nếu làm tốt, ta sẽ tìm cho ngươi một Slime xinh đẹp làm lão bà. - Slime~~ Cầu Cầu lập tức kích động kêu vài tiếng, có điều Cao Lôi Hoa nghe không hiểu. - Chuyển sang hình dạng cự long đi Cầu Cầu. Cao Lôi Hoa ném Cầu Cầu lên trời. - Rống! Cầu Cầu phát ra một tiếng long ngâm. Sau đó thân hình nó từ từ biến thành một khối chất lỏng màu hoàng kim. Ánh sáng kim sắc bao quanh cơ thể Cầu Cầu. - Rống! Cầu Cầu lại phát ra một tiếng long ngâm trầm thấp. Tiếng long ngâm này trong nháy mắt truyền đi toàn bộ Quang Minh đế đô, khiến toàn bộ trâu, ngựa, ma thú đều bị hù dọa, chân mềm nhũn. Nhìn cự long màu bạc trên cao, những cận vệ hoàng cung đều run lên rồi rên rỉ tuyệt vọng! Trong hoàng cung thời gian này chả được yên ổn gì cả, mấy ngày trước thì xuất hiện con hỏa hồ ly khổng lồ, thiêu rụi một nửa hoàng cung. Không ngờ, mới qua vài ngày, lại xuất hiện cự long còn mạnh hơn hỏa hồ ly còn! Hơn nữa, cự long này khí thế thật hung hãn, vừa thấy đủ biết là điềm chẳng lành rồi! Không biết vài ngày nữa, Hỏa phượng hoàng có xuất hiện không? Nhóm thị vệ cười khổ nghĩ. Cự long bung đôi cánh bay xung quanh hoàng cung. Khi cự long cúi xuống làm hiện ra một thân ảnh nhỏ bé trong mắt các thị vệ hoàng cung. Trên người cự long là một nam tử đầu bạc, trong tay nam tử này có một thanh trượng lôi quang dài. - Long kỵ sĩ?! Tất cả binh lính trong cung hô to kinh ngạc! Long kỵ sĩ là giấc mơ của mọi chiến sĩ. Đây là chiến sĩ vinh quang nhất! - Long kỵ sĩ điện hạ tôn kính, nơi đây là không phận của Quang Minh đế quốc, mời ngài rời đi. Nếu không, hành vi của ngài sẽ khiến hai quốc gia xảy ra chiến tranh! Lúc này từ bên trong hoàng cung Quang Minh đế quốc, một đám nhân mã lục tục đi ra, một ma pháp sư ở trong đó được chỉ thị dùng ma pháp khuếch đại âm thanh, nói với long kỵ sí trên cao. Cao Lôi Hoa đứng ở trên thân cự long nhìn xuống dưới, đám người này, vừa nhìn qua đã không thấy kẻ nào yếu. Nhưng đó chỉ là xét theo tiêu chuẩn của nhân loại mà thôi. Ở trong mắt Cao Lôi Hoa, đám người này thật không đáng là gì. - Ta không cần phải …. Rời đi. Giọng nói của Cao Lôi Hoa như sấm truyền vào tai mọi người. - Vị đại nhân long kỵ sĩ kia, ngài tới bổn quốc có việc gì sao? Trong đám cao thủ này, có một lão già chầm chậm đi ra. Sau lưng lão có một thanh kiếm màu đồng cổ nhìn có vẻ lâu năm. - Hộ quốc Kiếm Thánh đại nhân. Những cao thủ bên cạnh nhìn thấy lão đều hành lễ. Lão già này chính là Kiếm Thánh hộ quốc của Quang Minh đế quốc –Kiếm thánh Quang Minh hệ Thi Tác Nhĩ. - Ta đến, chính là để mọi người nhớ đến tên ta. Cao Lôi Hoa trên không nói đồng thời tỏa ra uy áp Lôi thần, đè xuống bên dưới. Bên dưới, mọi người lập tức cảm giác thấy cơ thể nặng nề. Còn đối với đám cao thủ thì uy áp này khiến nhóm người có cảm giác vô lực. - Yahhhh! Từ trên người Kiếm Thánh Quang Minh hệ bạo phát kiếm quang màu trắng. Nhưng khi hắn triển khai đấu khí lại cảm thấy uy áp càng trầm trọng hơn, khiến hắn không thở nổi. Uy áp này khiến hắn nghĩ tới uy áp của Quang Minh thần thi triển trong thần điện. - Nhớ kỹ tên ta. Ta gọi là – Cao Lôi Hoa! Cao Lôi Hoa khẽ quát một tiếng, vô số lôi điện đột nhiên sinh ra! Sau đó lôi quang rơi xuống dưới như mưa. - Ma pháp sư lôi hệ, mau ngăn cản lôi quang! Một mặt, các chiến sĩ vận đấu khí, sau đó quát các ma pháp sư lôi hệ. Có thể đối kháng với ma pháp lôi hệ thì hiệu quả nhất là ma pháp thực vật của Tinh Linh tộc. Nhưng ở đây không có ma pháp thực vật của Tinh Linh tộc, cho nên cũng chỉ có thể dùng ma pháp lôi hệ để cản lôi hệ ma pháp mà thôi. - Lôi thần vĩ đại! Người hầu trung thành của người cầu người, xin người hãy thi triển thần lực vĩ đại! Trợ giúp người hầu của ngài! Lôi quang cầu! Những pháp sư lôi hệ ở dưới phản ứng rất nhanh, bọn họ nhanh chóng niệm ma pháp lôi quang cầu. Để đối phó với lôi quang từ trên trời rơi xuống, dùng lôi quang cầu từ dưới phóng lên là lựa chọn tốt nhất! Nhưng bọn họ đến chết cũng không biết rằng, nam tử tóc bạc ở trên đầu bọn họ chính là người nắm giữ thần cách của Lôi thần – Lôi thần Cao Lôi Hoa! Chủ thần lôi hệ vừa mới thăng chức! Một ma pháp sư chỉ có thể sử dụng sức mạnh từ Lôi thần ban thưởng lại để đối phó Lôi thần sao? Dùng ma pháp lôi hệ để đối phó Cao Lôi Hoa là chuyện hết sức sai lầm… … …