[Dịch] Cực Phẩm Vú Em (Dị Giới Chi Cực Phẩm Nãi Ba)

Chương 225 : Khiêu vũ cùng mẹ vợ.

Ngày đăng: 00:39 07/09/19

Cao Lôi Hoa cẩn thận nhìn “tiểu PP” của Rudolph. Sau đó mặt hắn méo mó một hồi. Trên quả mông trắng mập của Rudolph có một “tiểu PP” dài và nhỏm phía đầu lại có một chùm hình tam giác đang vẫy vẫn trước mắt Cao Lôi Hoa. Trong ngôi nhà này, thực sự là nhân loại rất ít. Người yêu của Cao Lôi Hoa là công chúa mỹ nhân ngư. Con gái lớn Nguyệt Nhị thì Cao Lôi Hoa cũng đã biết là Tinh linh tộc. Kim Toa Nhi là bán long nhân. Nguyệt Sư là thú nhân. Còn Saga thì cách đây không lâu mới xác định là con của em gái của Lôi thần tiền nhiệm, nên cũng không được tính là nhân loại. Về phần Mộng Ti vừa mới gia nhập thì còn chẳng giống nhân loại nữa. Cuối cùng là Bảo Bảo thì lại càng không rồi, mẹ cô bé là Vong Linh Nữ Thần còn cha cô bé là Thú Thần. Bản thân Cao Lôi Hoa cũng vốn là một nhân loại chính gốc nhưng xem ra hiện giờ cũng không tính là nhân loại nữa rồi. Hy vọng cuối cùng của hắn chính là Rudolph. Hắn mong đứa con này thuần khiết là nhân loại, nhưng xem ra là vô vọng rồi. Nhưng mà sự thật lại quá tàn khốc. Sau khi cởi quần và thấy được “tiểu PP” của Rudolph. Cao Lôi Hoa phát hiện ra 1 sự thật, trong cái gia đình này, không có ai là nhân loại cả. “Tiểu PP” của Rudolph chính là một cái đuôi trắng và nhọn đang vẫy trước mặt Cao Lôi Hoa. Chẳng cần nói cũng biết Rudolph không phải là nhân loại. - Lôi, làm sao vậy? Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Cao Lôi Hoa, Tĩnh Tâm lên tiếng. - Tại sao Rudolph lại có đuôi vậy? Cao Lôi Hoa quay đầu lại hỏi Tĩnh Tâm. - À, từ khi sinh ra nó đã có rồi. Tĩnh Tâm nhìn Cao Lôi Hoa: - Sao thế? Rudolph có đuôi làm anh rất ngạc nhiên sao? - Không, không phải. Cao Lôi Hoa cười trừ. Hắn cũng không được coi là nhân loại nữa rồi. Vậy cả nhà không có ai là nhân loại cả. - Hì hì. Tĩnh Tâm đứng dựa vào tường nhìn Cao Lôi Hoa thay quần cho con. - Được rồi, Tĩnh Tâm, nàng có biết khiêu vũ không? Cao Lôi Hoa chợt nhớ tới chuyện Saga nên quay lại hỏi Tĩnh Tâm. - Khiêu vũ ư? Không biết. Tĩnh Tâm lắc đầu. Nàng là mỹ nhân ngư nên học vũ đạo của nhân loại làm gì? Bởi cho dù nàng muốn nhảy cũng không có điều kiện, đuôi của mỹ nhân ngư khiến nàng không có khả năng học khiêu vũ. Tuy sau khi lên đất liền, nàng đã có chân để đi lại nhưng lại không có thời gian để học khiêu vũ. - Không có việc gì đâu, Tĩnh Tâm đừng xấu hổ, tối nay nhảy cùng ta nhé. Cao Lôi Hoa dùng tấm vải ướt lau sạch “tiểu PP” của Rudolph rồi thay cho nó một cái quần sạch. Bởi vì bị tình tiết trong truyện “Nàng tiên cá” in sâu vào đầu nên Cao Lôi Hoa cho rằng Tĩnh Tâm cũng biết khiêu vũ. - Được thôi, chàng đã muốn thì chúng ta cùng khiêu vũ. Tĩnh Tâm nhún vai nói. Đối với Tĩnh Tâm mà nói thì học khiêu vũ cũng là một chuyện tốt. Trời tối dần, đại gia đình Cao Lôi Hoa ra bãi cỏ phía sau nhà ngồi, bởi vì Cao Lôi Hoa đã tuyên bố rằng hắn cùng Tĩnh Tâm sẽ khiêu vũ tại đây. - Có nhạc không? Cao Lôi Hoa nắm lấy tay của Tĩnh Tâm rồi quay lại hỏi bọn nhỏ. - Có! Saga trả lời rồi lôi một cái rương ở bên cạnh ra. Ở thế giới ma pháp này tuy khoa học kỹ thuật không được tiên tiến như ở địa cầu. Nhưng có nhiều phương diện cũng không kém hơn là bao. Tuy ở đây không có năng lượng và khoa học kỹ thuật như ở địa cầu nhưng có một số thứ họ vẫn có thể làm được nhờ ma pháp. Như máy ghi âm có thể dùng ma pháp thủy tinh ký ức để thay thế. Saga mở cái rương lấy ra một loại ma pháp thủy tinh đặc chế, nó có thể ghi nhớ đồng thời phát ra âm thanh. - Tĩnh Âm, bà nói con gái của chúng ta biết khiêu vũ sao? Ở đằng kia, vợ chồng Hải đang ghé tai thì thầm với nhau. Ngay từ đầu bọn họ chỉ muốn ăn cơm xong là sẽ trở về, nhưng sau khi cơm nước xong thì lại nghe thấy Cao Lôi Hoa nói muốn khiêu vũ cùng Tĩnh Tâm, nên bọn họ quyết định ở lại xem. Từ trước đến giờ bọn họ chưa từng nghe qua Tĩnh Tâm biết khiêu vũ, vậy nên bọn họ muốn ở lại để xem “chuyện lạ có thật”. - Tôi cũng không biết. Tĩnh Âm nhíu mắt nhìn Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm rồi nói: - Chúng ta cứ xem trước đã. - Bắt đầu rồi đó ba ơi! Saga kêu một tiếng rồi mở ký ức thủy tinh ra. Âm thanh nhẹ nhàng du dương vang lên Cao Lôi Hoa nắm chặt lấy tay của Tĩnh Tâm bước ra giữa bãi cỏ. - Tĩnh Tâm, nàng muốn nhảy kiểu gì? Nhảy theo kiểu ngoại giao hay loại khác? Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng hỏi Tĩnh Tâm. - Thiếp nói rồi, thiếp không biết nhảy mà. Tĩnh Tâm nói nhỏ với Cao Lôi Hoa: - Tất cả đều nghe lời chàng. Chàng muốn nhảy như nào thiếp cũng chiều. - Ơ. Tĩnh Tâm, nàng thật sự chưa từng nhảy bao giờ à? Cao Lôi Hoa hỏi. - Thiếp không phải đã nói rồi sao. Thiếp chưa từng học qua. Tĩnh Tâm nhíu mày nhìn Cao Lôi Hoa. - Việc này. Cao Lôi Hoa cười khổ: - Vậy thôi, nàng cứ bước theo bước chân của ta. Bây giờ chúng ta sẽ học nhảy! - Ừm. Tĩnh Tâm khẽ đáp. Bản nhạc du dương vang lên, Cao Lôi Hoa nắm chặt lấy tay của Tĩnh Tâm, rồi khẽ nói: - Tiến 1 bước, lùi hai bước, trái 3 bước, phải 2 bước. Lại một lần nữa, tốt lắm. Chân Tĩnh Tâm bước theo khẩu hiệu của Cao Lôi Hoa kết hợp với nhịp điệu của điệu nhạc. Có thể nói rằng khả năng tiếp thu của Tĩnh Tâm rất nhanh, tuy rằng nàng chưa thể phối hợp nhịp nhàng với Cao Lôi Hoa nhưng tính ra nàng cũng đã học được có hình có dạng rồi. Đương nhiên có nhiều lúc nàng không cẩn thận nên vẫn giẫm lên bàn chân của Cao Lôi Hoa. Saga, Nguyệt Nhị cùng mấy đứa nhỏ đều ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác. Không phải hai người bọn họ nhảy không tốt, mà là khi bọn chúng nhìn thấy Tĩnh Tâm thường xuyên dẫm vào chân của Cao Lôi Hoa. Các con đều vì bố mà đau lòng. - Poseidon, xem ra con gái của chúng ta không biết nhảy rồi. Tĩnh Âm nói thầm với Poseidon. - Vậy phải làm sao bây giờ? Đường đường là công chúa của hải tộc mà không biết nhảy. Ai, mất mặt quá. Tuy rằng Tĩnh Tâm không biết nhảy là trong dự kiến của hai người. Dù sao, ở dưới biển Tĩnh Tâm không có cơ hội hoc, khi lên cạn thì không có thơì gian, nên căn bản nàng không biết nhảy. - Tôi sẽ dạy con! Tĩnh Âm đứng lên rồi đi đến giữa sân. Thật may mắn. Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm cũng vừa nhảy xong một điệu. Cao Lôi Hoa dắt Tĩnh Tâm lùi ra ngoài. - Con “rê” chờ chút, mẹ cùng con nhảy một điệu được không? Tĩnh Âm đi đến trước mặt Cao Lôi Hoa khẽ cười. - Hả? Mẹ con mình? Cũng được ạ. Cao Lôi Hoa gật đầu nói. - Ai da? Bà ngoại biết khiêu vũ sao? Saga nghe thấy lời nói của Tĩnh Âm thốt lên một tiếng rồi bật nhạc lên. Tiếng nhạc vang lên, Tĩnh Âm kéo Cao Lôi Hoa ra giữa sân. - Con gái nhìn kỹ bước chân của mẹ nhé. Mẹ không có nhiều thời gian dạy cho con đâu, có thể học nhiều hay ít là do bản lĩnh của con. Đi ngang qua Tĩnh Tâm thì Tĩnh Âm hạ giọng nói: - Ở trên đất liền, con cần phải học khiêu vũ của nhân loại. Nghe được lời nói của mẹ, Tĩnh Tâm nhẹ nhàng gật đầu. Cao Lôi Hoa cùng Tĩnh Âm bắt đầu lướt theo những tiếng nhạc. Trong con mắt của những đứa trẻ thì dường như những người đang nhảy vẫn như cũ. Bởi Tĩnh Âm thật quá giống với Tĩnh Tâm, từ khuôn mặt, mái tóc đến cả đôi mắt tất cả đều giống nhau. Tĩnh Âm và Poseidon không chỉ sống ở dưới nước, vợ chồng bọn họ rất thích du ngoạn các nơi trên đất liền. Vậy nên, Tĩnh Âm rất am hiểu vũ đạo của nhân loại. Tĩnh Tâm cẩn thận nhìn từng động tác của Tĩnh Âm. Tính cách của nàng rất hiếu thắng. Không phải chỉ là khiêu vũ thôi sao, nàng nhất định cũng có thể nhảy được. Lúc này đây, Cao Lôi Hoa lại biến thành vai phụ, cùng phối hợp với Tĩnh Âm nhảy múa ở giữa sân. Sau khi kết thúc, Tĩnh Âm vừa lau mồ hôi vừa cười tiến về bên cạnh Poseidon. Đi qua Tĩnh Tâm, Tĩnh Âm nhẹ nhàng vỗ lên vai con gái yêu của mình rồi nói: - Cố lên con gái của ta. Cao Lôi Hoa là người chồng tốt đó, hắn quý trọng con, con cũng nên trân trọng hắn. - Vâng! Tĩnh Tâm gật đầu tắp lự. - Cao Lôi Hoa, Tĩnh Tâm, hông còn sớm nữa, chúng ta phải về thôi. Poseidon ôm lấy Tĩnh Âm rồi nói với Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm. - Ủa? Cao Lôi Hoa nghi hoặc hỏi: - Đã muộn thế này rồi, bố mẹ làm sao về được? Hay là ở đây với bọn con đi, sang mai hãy về. - À, không cần đâu, bố mẹ có biện pháp mà. Poseidon cười lớn nói: - Thủ hạ của ta có lẽ cũng đợi lâu rồi. Nói xong, Poseidon bắn thần lực màu lam lên cao rồi nổ tung trên trời. Ngay sau đó, một đội cá mập từ đằng xa bơi lại. Cao Lôi Hoa dụi dụi mắt, hắn đúng là không nhìn nhầm. Đội cá mập này đang bơi trên trời. - Hải hoàng điện hạ! Khi đội cá mập lại gần thì trên người chúng lộ ra những chiến binh mặc khôi giáp. Từ trên lưng một con cá mập trắng lớn nhất một tên kỵ sĩ trong trang phục nhân loại bước xuống cung kính thi lễ với Poseidon. Trước mặt của đại gia đình Cao Lôi Hoa, Poseidon và Tĩnh Âm từ từ bước lên chiếc xe do đội cá mập kéo rồi quay đầu lại nói với Cao Lôi Hoa: - Con rể nhớ kỹ ngày cưới của con nhé? - Vâng. Cao Lôi Hoa cười híp mắt. Khi Poseidon nói tới hôn lễ, hắn đã nghĩ tới rất nhiều việc. Muốn kết hôn thì cần hôn phục rồi có thể là hòn đảo trên không. Những thứ này nếu để dành cho đám cưới của mình và Tĩnh Tâm thì chắc chắn sẽ khiến nàng bất ngờ……..