[Dịch] Cực Phẩm Vú Em (Dị Giới Chi Cực Phẩm Nãi Ba)

Chương 270 : Anh nắm chặt tay em, tay em lại biến mất.

Ngày đăng: 00:39 07/09/19

Nghe được điều nay Cao Lôi Hoa nhớ lại ở địa cầu, phương tây cũng có một nhân vật là Satan. Trong truyền thuyết hắn là thủ lĩnh của ma quỷ. Satan là một thiên sứ trên thiên đường nhưng cũng lại là ngọn nguồn tội ác của thế gian. Hắn trở thành thiên sứ đầu tiên phạm tội trong vũ trụ. Sau khi phạm tội, hắn dẫn theo một phần ba thiên sứ biến chất trở thành ma quỷ. - Satan trong truyền thuyết là con trai thứ hai của Sáng Thế Thần và Sinh Mạng Nữ Thần. Mà cánh tay trái của hắn đã bị chặt đứt. Nghe nói, năm xưa, Satan bất mãn chuyện Sáng Thế Thần đem hết mọi việc của thế gian đều giao cho đại ca hắn, khiến hắn không cam lòng. Oán hận khiến hắn bỏ đi thân phận con trai của thần, bỏ đi thần cách. Nhưng bằng cách nào đó, hắn lại trở thành một loại sinh vật mà quy tắc của Sáng Thể Thần không dung thứ, đó chính là ma. Sau khi thành Ma, hắn liên tục tranh đoạt với đại ca hắn. Đại ca hắn thất bại liên tiếp. Đúng lúc này, Sáng Thế Thần nổi giận, hắn không nghĩ con trai mình lại trở thành một người thần không ra thần, quỷ không ra quỷ. Vậy nên Sáng Thế Thần tức giận ra tay, chặt hết các bộ phận của thân thể hắn rồi phong ấn tại nhiều nơi khác nhau. Cánh tay trái này chính là bộ phận bị chém xuống đầu tiên và bị phong ấn bên trong Hải tộc chúng ta. Nói đến đây, Nguyệt Đỉnh Thiên thở dài. Kỳ thật mấy lão già bọn họ tìm cánh tay trái của Satan bởi vì ngàn năm trước có một thứ mang theo cỗ lực lượng không tốt xuất hiện, suýt chút nữa đã mang đến tai nạn diệt tộc cho hải tộc. Do đó lão cùng một vài huynh đệ mới bắt đầu đi tìm cái thứ được gọi là “cánh tay trái của Satan”. Sau 500 năm tìm kiếm, mới tìm kiếm được vật này, rồi lại mất 200 năm phá giải phong ấn, rồi mới biết được, vật này không tốt đẹp gì cả. Bọn họ muốn phong ấn vật đó lại nhưng cởi ra thì dễ buộc lại mới khó. Bọn họ thấy rằng lấy lực lượng của bọn họ không thể phong ấn nổi vật này. Bất đắc dĩ, bọn họ phải đem tay trái của Satan phong ấn vào cơ thể Nguyệt Nại Nhã. Cao Lôi Hoa gật đầu, rồi hỏi Nguyệt Đỉnh Thiên một ít chuyện liên quan về cánh tay trái của Satan. Khi hai người họ đang nói chuyện thì đột nhiên từ một nơi cách đó không xa có một lực lượng hùng mạnh chợt truyền đến. Sắc mặt Nguyệt Đỉnh Thiên liền trở nên khó coi. Địa phương đó chính là nơi ở thật sự của Nguyệt Nại Nhã. Không chút nghĩ ngợi gì, Nguyệt Đỉnh Thiên nhanh chóng đứng dậy, dùng tốc độ nhanh nhất lao đi. Ngay khi Nguyệt Đỉnh Thiên vừa lao đi, nơi đó lại có một tiếng hét thảm. Sau âm thanh đó, lại phát ra một tiếng “bịch”. Dường như vật nào đó rơi xuống đất. Nguyệt Đỉnh Thiên cắn chặt răng. Thanh âm kia chính là của Nguyệt Nại Nhã. Hiển nhiên nàng đang gặp rắc rối. Lúc chập tối, Nguyệt Đỉnh Thiên đã che dấu khí tức của Nguyệt Nại Nhã đi. Hắn cho rằng Cao Lôi Hoa sẽ không phát hiện ra. Nhưng không nghĩ trốn được cô bé kia lại cũng trốn qua Cao Lôi Hoa. Cuối cùng Nguyệt Nại Nhã đã không thoát khỏi kiếp nạn. Vèo! Khi Nguyệt Đỉnh Thiên đang toàn lực chạy về phía trước. Một đạo lôi quang chợt xẹt qua. Đó là Cao Lôi Hoa. Nguyệt Đỉnh Thiên cả kinh. Tốc độ của hắn còn nhanh hơn so với lão khi triển khai toàn lực. - Thật nhanh! Nguyệt Đỉnh Thiên sửng sốt nhìn thân ảnh vừa rồi vẫn còn ở sau mình nhưng giờ đã vượt lên. Có lẽ trong các thần thì tốc độ của Cao Lôi Hoa là nhanh nhất. Nguyệt Đỉnh Thiên thầm nghĩ. Không chú ý tới thái độ kinh ngạc của Nguyệt Đỉnh Thiên. Cao Lôi Hoa vẫn lao nhanh về phía phát ra tiếng hét. - Chính là nơi này. Cao Lôi Hoa đứng trên mỏm đất. Chân phải nhẹ nhàng dẫm. Nghe tiếng động phát ra, đây đích xác là một hố đất trống. Cao Lôi Hoa mỉm cười, lão gia tử không ngờ dấu người ở đây. Nơi này không có phát hiện khí tức nào. Dường như Nguyệt Đỉnh Thiên đã dùng một phương pháp nào đó che dấu khí tức của Nguyệt Nại Nhã rồi đem nàng dấu dưới này. Ngay khi phát hiện tiếng hét thảm thét ra ở dưới chân. Cao Lôi Hoa hít sâu một hơi lôi thần lực biến dị tụ hết vào nắm tay phải. - Hây! Cao Lôi Hoa gầm lên một tiếng như sấm! Ngay cả Nguyệt Đỉnh Thiên cũng bị chấn động. Rồi Cao Lôi Hoa phát ra một quyền như hủy thiên diệt địa xuống mặt đất. - Đừng! Cao Lôi Hoa, cháu làm vậy sẽ làm bị thương Nguyệt Nại Nhã đó. Nguyệt Đỉnh Thiên ở phía sau hét to lên. Cao Lôi Hoa cười to, làm bị thương người ở dưới? Thật buồn cười. Võ học Trung Quốc chú ý nhất chính là thu phát tự nhiên, cùng khống chế. Nếu Cao Lôi Hoa ngay điểm đấy mà cũng không làm được, thì hắn đập đầu vào bồn cầu mà chết đi. Tuy rằng Nguyệt Đỉnh Thiên đã nói với Cao Lôi Hoa, tính cách của Nguyệt Nại Nhã có thể do cánh tay của Satan tác động. Nhưng Cao Lôi Hoa vẫn rất ghét Nguyệt Nại Nhã như cũ. Một quyền vừa rồi cho dù Nguyệt Nại Nhã bị thương thì sao. Cao Lôi Hoa căn bản không quan tâm. Hắn tới nơi này chính là để xử lý nàng. Oanh! Cao Lôi Hoa đấm xuống đất, không để ý tới Nguyệt Đỉnh Thiên hét to đằng sau. Ầm Ầm! Nơi Cao Lôi Hoa vừa đấm xuống, xuất hiện một cái lỗ. Khi Cao Lôi Hoa đánh ra quyền này, Nguyệt Đỉnh Thiên rất đau lòng, nhưng khi nhìn thấy cái lỗ mà Cao Lôi Hoa vừa đánh ra, ông thở ra nhẹ nhõm. Trái tim vốn chực nhảy ra ngoài liền trở lại vị trí vốn có. Cao Lôi Hoa đấm rất xảo diệu. Một quyền của hắn vừa vặn tạo ra một cái cửa động, nhưng quyền kình lại không bị phân tán xuống dưới. Cho nên sẽ không gây thương tổn đến người bên dưới. Quyền này của Cao Lôi Hoa dựa trên nguyên lý “chia ít thì nặng, chia nhiều thì nhẹ”. Việc dùng sức như vậy không phải ai cũng làm được, ít nhất thì Nguyệt Đỉnh Thiên cũng tự nhận là không làm được như Cao Lôi Hoa. Sau đó Cao Lôi Hoa và Nguyệt Đỉnh Thiên thổi bụi đất ở cửa động rồi nhìn vào bên trong. Lúc này, Nguyệt Nại Nhã và Hồi Thiên đang hôn mê, được một tầng màn nước che chở. Màn nước này chính là Nguyệt Đỉnh Thiên lập ra để bảo vệ Nguyệt Nại Nhã. Nhưng lúc này, một bóng đen mờ ảo đang đứng bên trong đó. Cánh tay phải của thân ảnh đó thoải mái tiến nhập vào trong bóng nước đó rồi sờ vào ngực của Nguyệt Nại Nhã. Nhìn thấy điều này, đồng tử Nguyệt Đỉnh Thiên co rút lại, bởi vì thân ảnh này không ngờ có thể xuyên qua tầng nước để bảo vệ Nguyệt Nại Nhã. Tuy rằng tấm màn nước đó Nguyệt Đỉnh Thiên dùng để che chắn mấy bùn đất linh tin. Nhưng mà do Nguyệt Đỉnh Thiên làm ra thì sao có thể đơn giản như vậy. Cái tấm màn nước này ít nhất cũng là một ma pháp cao cấp. Nhưng thân ảnh này lại không coi như không thấy cái tấm màn đó, hắn thậm chí còn không phá vỡ tầng bảo hộ, thân ảnh đó như âm hồn xuyên qua tầng bảo hộ đó. - Rống! Tên lớn mật, dám đả thương người của hải tộc. Nguyệt Đỉnh Thiên hét lớn một tiếng rồi nhảy vào bên trong. Nhưng không ngờ thân ảnh này không tránh né, cứ ngơ ngác vuốt ve ngực Nguyệt Nại Nhã, bộ dáng rất xấu xa. - Gào! Nguyệt Đỉnh Thiên quát to một tiếng. Nắm đấm không do dự hướng về phía thân ảnh. Thân ảnh đó quay đầu lại nhìn Nguyệt Đỉnh Thiên cười quái dị, nhưng cũng không tránh quyền này. Nguyệt Đỉnh Thiên sửng sốt, nhưng ngay sau đó lão hiểu được tại sao thân ảnh đó không có né tránh. Bởi vì nắm đấm của lão không ngờ lại xuyên qua thân ảnh đó. Thân ảnh đó dường như không tồn tại. Oanh! Nắm đấm của Nguyệt Đỉnh Thiên xuyên qua thân ảnh đó đập vào mặt đất. - Trạng thái linh hồn? Cao Lôi Hoa nhìn thân ảnh này liền nhíu mày. Thân ảnh này cũng giống như linh hồn hoặc âm hồn. Chẳng trách khi đứng bên trên hắn không phát hiện được có người lẻn vào bên cạnh Nguyệt Nại Nhã. - Khặc khặc. Thân ảnh kia nhìn thấy nắm đấm của Nguyệt Đỉnh Thiên không có tác dụng, rồi rút tay khỏi tầng bảo vệ. Cao Lôi Hoa nhìn thấy thân ảnh đó cầm một cánh tay trái đầy vẩy.Thậm chí, Cao Lôi Hoa còn thấy khi cánh tay đó được rút khỏi thân thể Nguyệt Nại Nhã còn có chút động đậy. Đối với trạng thái linh hồn, Nguyệt Đỉnh Thiên và Cao Lôi Hoa đều không có biện pháp. Tuy rằng bọn họ không sợ linh hồn công kích nhưng bọn họ lại không thể công kích linh hồn! - Khặc khặc! Dường như linh hồn đó cũng biết Cao Lôi Hoa và Nguyệt Đỉnh Thiên không thể làm gì hắn nên hắn cười sung sướng rồi mang theo cánh tay trái của Satan bay về phía xa. Nhìn thân ảnh kiêu ngạo kia, Cao Lôi Hoa rất khó chịu. Bà nội nó, chẳng lẽ cứ để hắn đi như vậy sao?” Cao Lôi Hoa nở nụ cười, bởi vì hắn nhớ tới vật mà Ca Đức vừa đưa cho hắn – linh hồn trường tiên! Linh hồn trường tiên có thể đánh hết thảy mọi linh hồn. Nhìn linh hồn đang chập rãi bay đi, Cao Lôi Hoa chỉ nhấp nhô vài cái là đã đuổi theo thân ảnh đó. Thân ảnh kia dường như cũng cảm thấy có người đuổi theo sau, nên hắn quay đầu lại nhìn Cao Lôi Hoa rồi mỉm cười. Linh hồn này mặc một chiếc trường bào màu đen, cả người chỉ lộ ra mỗi miệng. Cao Lôi Hoa thấy được linh hồn đó đang cười một cách khinh thường. - Ha ha! Cao Lôi Hoa cũng không giận. Hắn cũng cười một cách khinh miệt. Lúc này, khoảng cách đã đủ để dùng linh hồn trường tiên. Cao Lôi Hoa lấy linh hồn trường tiên từ bên trong nhẫn không gian ra, rồi cầm trên tay. - Giờ xem ngươi chạy đường nào. Cao Lôi Hoa hét to một tiếng rồi quất một phát. Chiếc roi như thần long lao về phía linh hồn kia. - Cổ vũ ký – Quấn long tiên pháp. Cao Lôi Hoa vung roi lên, ngọn roi như biến thành kim long, nhưng không phải là Long tộc của thế giới này mà là thần long của Trung Quốc, với sừng hươu, vẩy cá, móng ưng, thân rắn. - Rống. Một tiếng rồng ngâm bay về phía thân ảnh kia. Bóng đen kia tưởng rằng Cao Lôi Hoa không thể làm gì được hắn nên cũng không để hắn vào mắt. Nhưng khi thấy chiếc roi mà Cao Lôi Hoa cầm, hắn lại có cảm giác bất an. Hắn muốn chạy trốn nhưng lại không thể nhanh hơn tốc độ quất trường tiên của Cao Lôi Hoa. - Chát! Chiếc roi đánh lên trên đầu của linh hồn kia rồi cuốn lấy nó. - Xiết! Cao Lôi Hoa kéo mạnh lại, làm chiếc roi xiết lại. - A!!!!! Thân ảnh kia hét thảm một tiếng. Cánh tay trái của Satan bị rơi xuống. - Khặc khặc! Cao Lôi Hoa cười kỳ quái. Tay phải giữ lấy roi, tay trái vươn tới cánh tay trái của Satan. Nhưng ngay khi Cao Lôi Hoa vừa chạm tới cánh tay đầy vảy đó, đột nhiên “thần ma chi cách” run lên. Một cỗ ma lực màu đen tràn lên! Ngay sau đó cánh tay đầy vảy phát ra ma khí rồi biến mất. Cao Lôi Hoa xoa mắt mình. Đúng vậy, biến mất rồi. Nhìn cảnh này, Cao Lôi Hoa nhớ tới một lời ca, cụ thể như thế nào hắn không còn nhớ rõ, chỉ hơi mang máng rằng: - Đêm đó/ anh nắm chặt tay em/ không buông ra/ nhưng không biết tay em tại sao/ lại biết mất…