[Dịch]Cực Võ

Chương 100 : Uyên Ương Đao (1)

Ngày đăng: 03:29 21/08/19

Vô Song sau khi rời khỏi sông Bích Thủy liền đi một mạch, hắn cũng không có tiến vào khu rừng lúc trước, cũng không đi theo hướng thượng lưu sông Bích Thủy, hắn một đường hướng về hạ lưu mà đi. Nếu Mao Thập Bát nói không sai cùng Vô Song đoán phương hướng không nhầm thì thượng lưu sông Bích Thủy chính là hướng tòa khách điếm mà Mao Thập Bát nói lúc chiều, nếu đi tiếp cũng có thể thấy thành trấn đầu tiên có điều Vô Song sẽ không đi con đường này, quá lộ. Di theo hạ lưu sông Bích Thủy, hắn cũng không biết mình sẽ đi đâu về đâu, bất quá lại coi như một dịp thú vị, dù sao cái này mới giống là giang hồ không phải sao?. Thích thì đi, mệt thì nghỉ, đói thì ăn, khát thì uống, phía trước căn bản không biết cái gì xảy ra, chỉ cần vững bước tiến về phía trước. Nước đến đất ngăn, binh đến tướng chặn không phải sao?. Cứ cái suy nghĩ này, Vô Song một mạch thưởng thức cái gọi là giang hồ. ......... Vô Song cũng không ngờ, 2 tháng trôi qua hắn lại không gặp phải sự tình gì đặc biệt, không bị Huyết Chích Tử truy sát, cũng chẳng gặp phải nhân vật nổi tiếng nào trong Kim Dung Thế Giới. Hai tháng qua, một đường độc lai độc vãng, Vô Song vậy mà dùng hai tháng thời gian, chỉ đi lại thưởng thức phong cảnh, ngắm nhìn nhân sinh. Trong hai tháng này, hắn nhìn nhiều, cũng... vẽ rất nhiều. Hội họa chưa bao giờ là thế mạnh của Vô Song ở kiếp trước, có điều kiếp này cũng không giống, hắn kiếp trước tính ra cũng chỉ có 3, 4 cái hoa tay nhưng kiếp này vậy mà có đến 10 cái. Đương nhiên hoa tay sự tình cũng không quan trọng lắm, quan trọng là cảm quan của Vô Song rất tốt, vì vậy hắn học mấy thứ về nghệ thuật ở kiếp này rất nhanh có điều từ khi đến thế giới này, hắn đúng là rất ít vẽ. Trừ sự kiện sinh nhật Linh Tố ra, Vô Song cũng chưa từng vẽ, bởi hắn không có thời gian. Hội họa không phải chỉ đọc sách là có thể làm được, cũng giống như cầm đạo, hội họa liền phải đi đôi với hành. Trong hai tháng qua, tòa thành duy nhất mà hắn đi qua Phúc Thụy Thành. Phúc Thụy Thành là một thành cỡ nhỏ của Đại Thanh, trong thành binh lực không quá ngàn, đứng đầu Phúc Thụy Thành cũng chỉ là một cái thất phẩm thành chủ, bên trong Phúc Thụy Thành cũng không giàu có hay phồn hoa gì cho cam, so với Tương Dương Thành mà Vô Song từng đi qua kém rất nhiều. Tất nhiên Vô Song chỉ là vô tình đến đây, trả ít tiền, ngủ lại vài đêm trang bị lương thực, mua rượu ngon cùng giấy bút, thêm hai con lừa tốt, thêm vài vật liệu đặc thù sau đó tiếp tục hành trình của mình. Hai tháng, đi dọc theo sông Bích Thủy, Vô Song cũng không có chọn đường lớn mà đi, hắn lại tương đối thích chọn đường nhỏ. Đầu tiên là Vô Song muốn yên tĩnh vẽ tranh ngắm nhìn phong cảnh. Thứ hai là hắn muốn tìm mấy kẻ không có mắt, tìm vài tên cướp đường rèn luyện thân thủ, bất quá khoảng thời gian này tạm thời Vô Song cũng không tìm được mấy tên đui mù. Khoảng thời gian này với hắn tương đối thoải mái, hai con lừa xếp thằng hàng ngang, ở giữa khoảng cách giữa hai con lừa này có một tấm da cực dày, Vô Song lúc này đang thoải mái nằm lên đó. Cái này cũng chỉ là Vô Song nhất thời hứng khởi nhưng thật sự tương đối thoải mái, ít nhất khi ngủ ngoài rừng còn có thể ngủ ngon, vẫn là tránh được sâu bọ bám vào người. nằm còn tương đối êm ái thoải mái. Vô Song hiện này nằm úp trên tấm da dày, trong tay cầm lấy một quyển sách màu vàng. Quyển sách này bản thân Vô Song cất rất kỹ, ít nhất ngoài hắn ra còn chưa có ai nhìn thấy. Quyển sách này cũng là lý do chính khiến Vô Song cắn răng chịu đựng giả nữ trên Nga Mi Sơn suốt 3 năm, quyển sách màu vàng mà Vô Hà Tử cầm nằm đó. Thật ra lúc nhìn bìa sách này, Vô Song cũng giật mình không nhỏ. Bìa sách ghi ‘Hoàng Đế Nội Kinh’. Vô Song cũng đọc vài tiểu thuyết mạng, Hoàng Đế Nội Kinh chính là do Hiên VIên Hoàng Đế sáng tạo, dạy thuật song tu thượng thừa, luyện đến tận cùng có thể phi thăng thành tiên, vượt trên mọi loại võ học. Tất nhiên Vô Song không tin cái gì là Hiên Viên hoàng đế cũng không tin cái gì phi thăng, trong mắt hắn đây cũng chỉ là câu chuyện giải trí không hơn không kém cho đến khi hắn thật sự được cầm quyển sách màu vàng này. Lúc đầu Vô Song còn tương thế giới này có công pháp tu tiên, chỉ cần song tu liền có thể vô địch thiên hạ bất quá là hắn tưởng bở rồi. Hoàng Đế Nội Kinh nói trắng ra là Xuân Cung Đồ phiên bản hạn chế cùng chỉnh sửa nhiều lần. Xuân Cung Đồ là cái gì?, có lẽ cũng không cần giải thích đi. Nếu ở trên Nga Mi Sơn hắn mà để Viên Tĩnh cùng Cô Cô nhìn thấy chỉ sợ hai người đánh chết hắn cũng có thể. Hai tháng này, nếu có thời gian rảnh, Vô Song vẫn là rút ra một chút nghiên cứu quyển sách này. Cũng không phải là hắn biến thái, cũng không phải là hắn không thể chịu được cám dỗ về mấy hình vẽ bên trong mà là... hắn không đọc không được. Nói việc này cũng rất xấu hổ, nhưng Hoàng Đế Nội Kinh với Vô Song rất quan trọng. Hoàng Đế Nội Kinh là thuật phòng the của các bậc vua chúa thời xưa, có thể coi là đúc kết vài ngàn năm kinh nghiệm, đúc kết cái gì Vô Song có thể không để ý nhưng đúc kết cái này hắn vẫn phải hứng thú nhìn một hai. Mỗi thời đại, thường thường sẽ có một bản Hoàng Đế Nội Kinh riêng, để viết được ra một quyển sách này chỉ sợ vô số y sư, dược sư, thậm chí... thanh lâu tú bà vắt hết chất xám mới có thể hoàn thành. Về phần tại sao Vô Song phải đọc quyển sách này, đây chính là về thân thể của hắn có vấn đề. Hắn là Tiên Thiên Chí Âm Thể. Nếu Vô Song quyết định theo chế độ 1 vợ 1 chồng, đương nhiên cũng sẽ không có gì, dù sao sinh lý bình thường của con người cũng có thể dế dàng đáp ứng huống hồ hắn là người luyện võ?, thân thể tố chất vẫn là tương đối mạnh. Nhưng nếu Vô Song là 2 vợ?, 3 vợ thì làm sao? lúc này lại là vấn đề rất lớn. Nếu Vô Song là nữ tử, Tiên Thiên Chí Âm Thể của hắn thậm chí có thể luyện ra mị cốt, đối với hợp hoan một đạo trợ giúp rất nhiều, đáng tiếc hắn lại là nam tử. Tiên Thiên Chí Âm Thể từ trước đến nay vốn không được gán cho nam tử, nếu thật sự là nam tử sở hữu loại thể chất này thì việc giường chiếu liền xảy ra vấn đề. Nói về việc này liền phải nói đến Tiên Thiên Chí Dương Thế, nếu nam nhân có loại thể chất này đương nhiên là hùng phong vạn trượng, có thể coi là tình trường cao thủ nhưng nếu nữ nhân sở hữu thể chất này chỉ sợ sẽ thành.... dâm phụ khát tình. Giống như Tiên Thiên Chí Dương Thể, Tiên Thiên Chí Âm Thể cũng liên quan rất lớn đến giới tính. Nếu là nữ tính có thể dễ dàng luyện ra mị cốt, ở trên giường liền mị hoặc vô cùng phong tình vạn chủng, còn nếu là nam nhân.... sinh lý tất nhiên có vấn đề. Vấn đề ở đây cũng không phải cái đó không dùng được, chỉ là Tiên Thiến Chí Âm Thể không hợp với cương mãnh cường kiện, Vô Song muốn ôm mộng tưởng với nhiều nữ nhân chỉ sợ có tâm mà vô lực. Hắn cũng không muốn để mấy cái nữ nhân của mình trở thành oán phụ khuê phòng. Vô Song cũng không ngờ Tiên Thiên Chí Âm Thể lại có giới hạn này, đây cũng là Vô Hà Tử nói cho hắn, nếu không hắn đúng thật là không biết. Để có thể loại bỏ được cái.... điểm yếu chết người này, hắn liền phải nghiên cứu Hoàng Đế Nội Kinh. Hoàng Đế Nội Kinh bên trong có một thuật gọi là bế khí thuật, đây cũng là thứ bất cứ hoàng đế nào cũng phải học được. Nếu không có bế khí thuật, nghĩ đến hoàng đế cùng 3000 phi tần đủ để khiến hoàng đế nào cũng lạnh sống lưng. Vô Song đột nhiên có một suy nghĩ, trong phim có mấy vị minh quân ngủ lại thượng thư phòng có lẽ cũng không hẳn là vì việc nước, chỉ sợ là không có sức lực ‘trả bài’ liền lấy việc nước ra làm lý do, trốn trong ngự thư phòng. Vô Song tất nhiên không ham cái gọi là 3000 phi tần, nếu thật sự có 3000 phi tần mỗi người khóc 1 lần cũng đủ để Vô Song hắn bơi đủ rồi. Tiên Thiên Chí Âm Thể mạnh nhất là dẻo dai cùng hồi phục, cộng thêm bế khí thuật, Vô Song liền có thể tự tin không phải lo vấn đề sinh lý. Hai tháng này hắn trốn đi trên đường nhỏ, đúng là để nghiên cứu ‘bế khí thuật’, trong mắt Vô Song hắn còn một bộ Tịch Tà Kiếm Phổ chưa từng động đến bất quá Tịch Tà Kiếm Phổ so sánh với hạnh phúc gia đình tương lai liền thua kém quá nhiều, hắn căn bản lười quan tâm. Cứ thế cứ thế, Vô Song thực sự có cảm giác, con đường phía trước rộng mở, ít nhất là từ khi nắm được Hoàng Đế Nội Kinh trong tay. Một việc nữa Vô Song làm trong hai tháng này, hắn học vẽ thật ra là có mục đích khác, hắn muốn vẽ mặt. Trải qua hai tháng thời gian, Vô Song cũng vẽ được 3 tấm mặt nạ, một mặt nạ cười, một cái là khóc, cái còn lại là mặt không cảm xúc, thoạt nhìn cũng là không tệ, họa tiết cùng hoa văn trang trí tương đối vừa mắt Vô Song, đây là chuẩn bị cho ‘Quỷ Diện Thuật’. Cuối cùng một việc, Vô Song cũng học làm mặt nạ dịch dung. Mặt nạ dịch dung nguyên liệu chính là bột mì cùng đường, có điều làm cái này khó hơn mặt nạ bình thường nhiều, trong hai tháng này Vô Song cũng không biết đã làm hỏng bao nhiêu nguyên liệu, hắn hiện nay thật sự vẫn chưa tự mình làm ra một cái mặt nạ dịch dung được. Đương nhiên có được có mất, tổng kết lại hai tháng qua với Vô Song không tệ. ........ Hôm nay, sau khi mở mắt, ánh nắng mặt trời làm hắn có chút khó chịu, liền ngồi dậy xoa xoa hai mắt. Sờ túi bên trái có một cái hồ lô rượu, bất quá đã trống không, lại nhìn hai con lừa mình mua chậm rãi ăn cò bên bờ suối, Vô Song mỉm cười. “Hết rượu rồi, liền vào thành”. Vô Song nói xong bắt đầu thu dọn đồ đạc, một con lừa dùng để chở hàng, một con hắn cưỡi đi về phía trước. Đi từ rạng sáng đến giữa trưa, Vô Song gặp một quán trà nhỏ ven đường. Quán trà này thật ra cũng không nhỏ, cũng có thể coi như một nhà hàng 3 sao của kiếp trước, khách nhân cũng không thiếu hơn nữa phía sau còn là một gian biệt viện lớn, chỉ sợ cũng chấp nhận cho khách nhân ngủ lại. Vô Song hiện nay cũng tương đối khác với Vô Song hai tháng trước, hắn không còn ăn mặc trang phục trắng nữa, cũng không còn mặc quần hở chân, hắn mặc quần áo làm bằng vải thô, màu nâu giống hệt quần áo bình thường của nam nhân. Mái tóc cũng búi lại, rồi dùng mũ đội lên hoàn toàn che đi, khuôn mặt cũng có chút thay đổi, hắn cũng vì chính mình trang điểm một chút... ít nhất nhìn hắn bây giờ không giống nữ nhân cho lắm, giống một cái mặt trắng thư sinh hơn. Trang điểm thứ này là Cô Cô dạy hắn, dù sao với thân phận là nữ nhân không thể không biết trang điểm, không thể không biết làm đẹp, cái này Vô Song vẫn phải âm thầm công nhận. Về phần đô trang điểm... hắn trực tiếp bỏ tiền đi thanh lâu mua, nghĩ lại cảnh ngày đó hắn liền có chút xấu hổ. Không nói đến mấy việc này... Vô Song chậm rãi bước vào quán trà. Hắn rất bé, thân hình cao khoảng 1m2 thì có thể lớn bao nhiêu?, nhìn Vô Song hiện nay giống hệt một đứa bé muốn giả trang người lớn vậy, điều này làm rất nhiều người khẽ chú ý đến hắn. Đến cả tiểu nhị khi nhìn thấy Vô Song, ánh mắt cũng nhíu nhíu lại có điều khi thấy một thỏi bạc như có như không hiện ra trong tay Vô Song, sắc mặt liền trở nên vui vẻ, thậm chí lưng còn có chút cúi thấp hơn bình thường, ai bảo Vô Song hắn quá lùn?. “Vị công tử ca này, ngài muốn dùng gì?, chúng ta Vạn Hưng Lầu thật sự rất nổi tiếng, phạm vi trăm dặm quanh đây cũng không có nơi nào có thể vượt qua được Vạn Hưng Lầu rồi, chỉ cần khách quan muốn gì, cứ gọi món là được”. Nhìn khuôn mặt của tiểu nhị, Vô Song cũng thản nhiên gật đầu. “Ở đây có thể ngủ qua đêm chứ?”. Tiểu nhị liền vui vẻ đáp. “Đương nhiên có phòng ngủ qua đêm, giá cả cũng phải chăng, nếu như...”. “Ta muốn phòng tốt nhất”. Nói xong Vô Song đặt một quan vào tay tiểu nhị kia. Nhìn thấy một quan bạc, tiểu nhị hai tay phát run, thậm chí suýt nữa đến cầm còn không có vững. Tiền bạc của Đại Thanh chia ra làm tiền - lượng cùng quan. Tiền là những đồng tiền nhỏ đục thủng lỗ ở giữa, một xâu tiền thường có 12 đồng, 1 xâu tiền là 1 lượng bạc. Lượng bạc là một hạt bạc nhỏ, vì không có hệ thống cố định, thường thường mỗi lượng bạc cũng có khối lương khôn giống nhau nhưng xê xích cũng sẽ không nhiều. Về phần quan là do nhà nước đúc thành rồi công bố ra ngoài, một quan tương đương khoảng 30 lượng bạc. Đồng giá trị với một quan còn có loại tiền ‘thỏi ‘, bất quá dùng thỏi bạc cũng không nhiều, thường thường dùng ở các phương biên thùy, 1 thỏi bạc tương đương với 25 lượng bạc. Ngoại trừ quan bạc ra còn có quan vàng, quan vàng hình dáng đương nhiên không khác gì quan bạc, có điều làm bằng vàng mà thôi, một Quan Vàng liền bằng mười quan bạc, cũng là giá trị tiền tệ lớn nhất của Đại Thanh, nếu là thỏi vàng thì giá trị kém hơn một chút, bằng khoảng 8 quan bạc. Vì một quan cũng không nhẹ gì, nếu giao dịch lớn việc cầm theo số lượng quan vàng hay bạc quá nhiều tất nhiên là không thể vì vậy còn có thêm ngân phiếu, ngân phiếu có thể quy ra quan ở bất cứ Đại Thanh Tiền Trang nào, ở Đại Thanh các bậc đại phú đại quý vấn thích dùng nhất là ngân phiếu. Lại nói về Vô Song, 1 quan bạc của hắn là tiền rượu, thức ăn cùng ở lại phòng thượng cấp 3 ngày, dù sao hắn không thiếu tiền, ngủ ngoài đường nhiều cũng nên chuyển chỗ ngủ vài lần, hắn vẫn thích ngủ trong phòng thoải mái ấm áp hơn ngủ ngoài đường nhiều. Giao tiền xong, Vô Song chọn bừa một bàn ở ngoài cửa sổ, sau đó cũng gọi vài món ăn qua loa, thức ăn bên trong Vạn Hưng Lâu có thể coi là không tệ, ít nhất Vô Song hắn vẫn cảm thấy vừa miệng. Vừa ăn, vừa ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, chậm rãi thưởng thức vài ly rượu, đột nhiên lại có việc làm Vô Song hứng thú. Người ta nói, tửu lâu là nơi dễ dàng moi thông tin nhất, tuyệt đối không có giả. Hắn lúc này bị một thông tin hấp dẫn. Ngồi cách Vô Song khoảng hai cái bàn, có vài cái hán tử, giọng nói không quá lớn nhưng cũng đủ Vô Song nghe, lại thêm rượu say ngà ngà, nói chuyện cũng không cật lực dấu diếm. “Mẹ nó, lũ Mãn Thanh cẩu, chỉ tiếc lão tử không có một thân bản lĩnh như hai vị anh hùng kia, nếu không cũng đi giết vài cái Thanh cẩu”. Một người vừa dứt lời, người bên cạnh cũng tỏ ra bực tức. “Thiên Địa Hội Thanh Mộc Đường Chủ - Viên Quán Nam cùng phu nhân của hắn Tiêu Trung Tuệ quả là một đôi trời sinh hiệp lữ, vì cướp đám quan ngân kia cứu tế nạn dân mà bị Thanh cẩu truy sát, thật sự là hận lắm thay”. Vô Song nghe đến đây, hứng thú lại càng lớn. Thật ra 2 tháng quá an nhàn, hắn cũng có chút chán, lúc này nghe đến Thanh Mộc Đường cùng Thiên Địa Hội, sao có thể không nổi lên hứng thú?. Thanh Mộc Đường là gì?, Vô Song không hiểu lắm bất quá hắn mang mang nhớ, Vi Tiểu Bảo hình như sau này liền là Thanh Mộc Đường Chủ?. Về phần Thiên Địa Hội yên ắng đã lâu, chẳng nhẽ thật có động tĩnh?. Vô Song lập tức chuyển thân, xuất hiện bên cạnh ba vị hán tử kia. Thấy Vô Song xuất hiện, ánh mắt của ba người đều hiện lên một tia kiêng kỵ, sau đó người lực lưỡng nhất đập bàn, cực kỳ dữ tợn nhìn Vô Song. “Tiểu tử? muốn gì”. Nam nhân này thân hình rất lớn, lại một thân cơ bắp, trong người có rượu liền tương đối nóng tính, hắn vốn không thích người khác nghe lén, huống gì đang bàn về việc ‘Thiên Địa Hội’. Nam nhân này vốn tính dùng một tay hất bay Vô Song, đáng tiếc đột nhiên lại cảm thấy cánh tay tê dại, không phát nổi lực, ánh mắt liền kinh hãi nhìn Vô Song. Vô Song mỉm cười, khẽ liếm khóe môi. “Tam điểm ám tàng cách mệnh tông Nhập ngã Hồng môn mạc thống phong Dưỡng thành nhuệ thế tùng cừu nhật Thệ diệt Thanh triều nhất tảo không.”. Hắn nhè nhẹ ngâm bốn câu thơ, hơn nữa lại vừa vặn chỉ có ba người bên cạnh có thể nghe được, đồng thời Vô Song hơi hơi ôm quyền. “Tiểu đệ, Đông Phương Bạch, với huynh đệ Thiên Địa Hội cũng có vài phần giao tình, lúc này nghe được Thiên Địa Hội anh hùng dường như gặp việc khó khăn, không biết ba vị có thể kể lại một hai?”. Câu thơ của Vô Song cực kỳ nổi tiếng, đây chính là câu thơ mà Thiên Địa Hội dùng làm khẩu hiệu, hắn vốn làm ăn với Thiên Địa Hội, mấy câu thơ này vẫn phải biết. Về phần Đông Phương Bạch?, theo lời Vô Hà Tử thì Đông Phương Bạch liền là tên của Đông Phương Bất Bại, bất quá cái tên này không phải ai cũng biết, Vô Song liền mượn tạm tên của vị ‘Idol’ này đi, dù sao hắn cũng lười đặt tên. Ba cái hán tử là lục lâm nhân sỹ, cũng có chút võ công, bất quá người mạnh nhất còn chưa kịp làm gì đã bị Vô Song chế trụ, lại nghe Vô Song tuổi còn nhỏ đã có quan hệ với Thiên Địa Hội, ánh mắt liền nổi lên kính ý, lập tức cùng Vô Song kể lại việc tháng trước. Qua lời kể của ba người, Vô Song trong ánh mắt lóe lên hai luồng tinh quang. Hắn nghe thấy ba chữ ‘Uyên Ương Đao’. Vô Song khẽ liếm môi, trong mắt tò mò lại càng ngày càng đậm. “Uyên Ương Đao, là một trong 14 bộ tiểu thuyết của Kim Dung thì phải, việc này thật sự có chút thú vị”. .......... p/s: Cuối cùng ta cũng viết được 100 chương, số đẹp a. 100 chương không nhiều nhưng là cột mốc đáng nhớ của tác giả, cũng là mở đầu cho ‘giang hồ’ chân chính. ..........