[Dịch]Cực Võ
Chương 113 : Xà Vương Ra Tay (2)
Ngày đăng: 03:30 21/08/19
Nhị lưu cao thủ quả thật có thể giết chết nhất lưu cao thủ, khoảng cách giữa hai cấp độ này cũng không có lớn như siêu nhất lưu cao thủ đến Tông Sư cảnh giới, tuy nhiên Mộc Uyển Thanh cũng không phải là loại thiên tài một mình có thể đánh bại hai cái cao thủ hơn mình một cảnh giới.
Đừng nói là Uyển Thanh mà với rất nhiều thiên tài trong võ lâm hiện nay cũng làm không được chưa kể Mộc Uyển Thanh từ lúc tham chiến đến giờ, thể lực đã suy giảm rất nhiều.
Uyển Thanh nàng hiện nay thật sự sợ, đối mặt với nguy cơ trước mặt, một thiếu nữa mới 14 – 15 tuổi như nàng nào có thể không sợ?.
Nàng mặc dù được mẫu thân huấn luyện rất mạnh mẽ nhưng nàng thủy chung vẫn là nữ nhân, nữ nhân mãi mãi không cách nào mạnh mẽ cả đời, họ vẫn luôn cần một bờ vai bảo vệ, giống như nam nhân, không bao giờ có thể cô độc cả đời, nam nhân cũng luôn luôn cần một nơi để quay về.
Hai cái nhất lưu cao thủ ở sau lưng, tạm thời Uyển Thanh có thể chạy thoát nhưng không có nghĩa nàng có thể tiếp tục chạy.
Trương Triệu Trọng là Đại Tông Sư cao thủ, đứng đầu một Địa Đội, tại Huyết Chích Đoàn có thể nói là ngoại trừ Thiên Đội thần bí kia, Trương Triệu Trọng chính là 1 trong 6 đại thủ lĩnh, lời nói của hắn cực kỳ có trọng lượng.
Tại một nơi đề cao kỷ luật như Huyết Chích Đoàn, cho dù bọn họ có chết, cũng sẽ thực hiện nhiệm vụ của Trương Triệu Trọng.
Mộc Uyên Thanh chạy được vài bước, đột nhiên nàng lại cảm nhận được kình phong đánh tới, khuôn mặt xinh đẹp lập tức biến sắc.
Quyền kình này không phải là của vũ khí, vì vậy Mộc Uyển Thanh mới là biến sắc.
Trong các cao thủ trên giang hồ, cao thủ dùng quyền làm vũ khí liền là đáng sợ nhất, bởi thường thường những người này bản thân nội lực cao đến dọa người, chính vì vậy mới có gan lấy quyền chưởng đi công kích.
Mộc Uyển Thanh một lần nữa đưa bảo đao lên chắn trước người, mạnh mẽ chặn lấy một quyền của đối phương, sau đó cả người nàng lại bị đánh bật lui về phía trước thậm chí đến cả bảo đao trong tay, cũng rơi ra, cánh tay trắng ngần run run.
Kẻ tấn công nàng chính là Đằng Giáp Binh, một cái siêu nhất lưu cao thủ.
Siêu nhất lưu cao thủ đương nhiên mạnh hơn nhất lưu cao thủ, nội lực vượt qua một đoạn dài, lại thêm đằng giáp bảo vệ, Mộc Uyển Thanh lập tức không chịu được.
Nàng khuôn mặt xinh đẹp tái xanh, tâm xám như trò tàn.
Mộc Uyển Thanh không muốn chết, hơn nữa nàng mơ hồ cảm nhận nếu thật sự mình bị bắt ở đây, còn đau khổ hơn cái chết hàng trăm hàng ngàn lần.
Cố gắng cầm lấy bảo đao, lại run rẩy đứng lên, đôi tay nàng run run nắm chặt lấy bảo đao.
“Ngươi... ngươi đừng lại đây”.
Mộc Uyển Thanh lúc này mới giống một cái nữ nhân, bỏ đi sự thô bạo bên ngoài, bỏ đi những thứ mẫu thân nhồi nhét vào đầu nàng, bên trong Mộc Uyển Thanh thật sự rất yếu đuối.
Nàng là một cái nữ tử đặc biệt, nếu nàng ghét thì nàng chắc chắn sẽ đuổi giết đối phương đến cùng trời cuối đất, nhưng nếu nàng yêu cũng là yêu đến khắc cốt minh tâm.
Mộc Uyển Thanh nói đương nhiên kẻ kia sẽ không quan tâm, thậm chí hắn còn cười khặc khặc.
Thân là Huyết Chích Đoàn một thành viên lại là đằng giáp binh trong Địa Đội, hắn cũng biết tính cách Trương Triệu Trọng.
Nếu Trương Triệu Trọng chơi chán, Mộc Uyển Thanh chỉ sợ sẽ như đám ca kỹ hạ lưu, trở thành công cụ tiết dục cho đám người Huyết Chích Đoàn.
Huyết Chích Đoàn bản thân nhiễm sát khí rất nặng, những kẻ giết người hàng loạt như bọn hắn nếu không muốn trở thành kẻ điên loạn liền phải có nơi thoải mái phóng tiết cảm xúc xấu của chính bản thân mình, vì vậy bọn chúng liền phải phát dục, phải tìm đến đám kỹ nữ nơi thanh lâu hay còn gọi là quân kỹ.
Đương nhiên quân kỹ... so sao nổi với Mộc Uyển Thanh.
Hắn lập tức đẩy nhanh tốc độ, quyền đầu nắm chặt lại hướng về Mộc Uyển Thanh.
Mộc Uyển Thanh chỉ thấy trời đất tối sầm, hai chân nàng run lên, nàng trong giây phút cứ như chết đi vậy.
Đúng lúc này, Mộc Uyển Thanh chỉ thấy một mái tóc trắng, lướt qua mình.
Nàng nhìn thấy một cái tàn ảnh...
Thậm chí thân hình kia, vòn vượt quá khỏi tầm nhận thức của Mộc Uyển Thanh, thứ duy nhất nàng cảm nhận được, chỉ là màu trắng của đối phương, chỉ thế mà thôi.
Sau đó nàng nhìn thấy đằng giáp binh kia cứ như vậy phun ra một ngụm máu nằm xuống, cả người co giật liên tục, dĩ nhiên... lìa đời.
Không có tiếng động, không có huyết tinh, cũng chẳng hô hào chiến đấu, đơn giản như vậy mà thôi, chỉ như thế một cao thủ siêu nhất lưu cứ như vậy sang thế giới bên kia.
Thân ảnh kia, rốt cuộc dừng lại.
Thứ Mộc Uyển Thanh thấy, vẫn là mái tóc trắng của hắn, ngoài ra còn là tấm lưng, một tấm lưng cho nàng cảm giác... hắn có thể vì nàng, gánh lấy cả thiên địa này vậy, từ tấm lưng người kia nàng có thể cảm nhận được một luồng khí thế đáng sợ, hạo nhiên chính khí dĩ nhiên xông lên tận trời.
Mộc Uyên Thanh ánh mắt đẹp rung động, sau đó.... nàng khẽ dụi mắt của mình.
Sự thực có chút tàn khốc... nàng không hiểu lúc nãy mình có gặp ảo giác hay không mà hiện nay người kia nào có bóng lưng to lớn?, hắn rõ ràng chỉ là một cái người lùn.
Người trước mặt chỉ cao hơn eo nàng một chút, thân hình mặc một bộ áo vải gian dị, ngoại trừ mái tóc màu trắng tung bay trong gió ra, hắn căn bản cũng không có gì đăc biệt.
Được người cứu, Mộc Uyển Thanh cũng rất nhanh tỉnh lại, nàng liền muốn cảm ơn đối phương 1, 2 câu có điều đối phương vậy mà nắm lấy tay của Uyển Thanh.
Hắn quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt kia thuần một màu huyết hồng, ánh mắt khiến Mộc Uyển Thanh cảm thấy như huyết hải tu la.
“Đi thôi, ta mang ngươi ra ngoài”
Hắn nắm lấy tay nàng, giọng nói của hắn vang lên... giọng nói rất lạ, mang theo vài phần ma mị mà Mộc Uyển Thanh cũng rất khó diễn tả bằng lời.
Sau đó, hắn liền mang Uyển Thanh bỏ chạy.
........
Vô Song lúc này, có một cảm giác rất vi diệu, cảm giác mà Quỳ Hoa Bảo Điển mang lại.
Chính Vô Song cũng không biết, Quỳ Hoa Bảo Điển cần thêm một thứ, đó chính là sát khí.
Đóa Quỳ Hoa đẹp nhất thiên địa, là đóa Quỳ Hoa vấy máu.
Ánh mắt màu đỏ đại diện cho chính Quỳ Hoa, đẹp đẽ, cao ngạo nhưng cực kỳ lãnh huyết.
Đây là Quỳ Hoa Bảo Điển.
Trước đến giờ, Vô Song luôn dấu đi Quỳ Hoa Bảo Điển, nói thẳng ra từ năm 6 tuổi đến nay, hắn chưa từng mặc sức sử dụng Quỳ Hoa Bảo Điển, vẫn luôn kiềm chế nó, đóa Quỳ Hoa của Vô Song là đóa Quỳ Hoa được nuôi trong nhà kính.
Quỳ Hoa không phải như thế, Quỳ Hoa phải nở rộ trên chiến trường, phải nở rộ giữa thiên địa.
Bộ Bộ Sinh Liên – Thước Thước Quỳ Hoa.
Đây mới là Quỳ Hoa.
So với Quỳ Hoa Bảo Điển, Nga Mi Kiếm Pháp kém quá nhiều, Dược Vương Thần Châm cũng kém quá nhiều.
Vô Song hiện nay hoàn toàn bị cái cảm giác mê hoặc này chinh phục.
Lúc tiến vào chiến trường, hắn dùng vẫn là Quỷ Ảnh thân pháp cùng Dược Vương Thần Châm.
Nhưng hiện nay hắn buông bỏ tất cả, dùng chỉ là Quỳ Hoa Bảo Điển.
Vì an nguy của Mộc Uyển Thanh, Vô Song cũng không nghĩ quá nhiều, hắn chỉ biết dùng hết tốc lực lao tới, nhưng lại không ngờ bước vào trạng thái kỳ lạ này.
Vô Song nắm lấy tay Uyển Thanh, hắn hiện nay đeo mặt nạ, thêm vào Súc Cốt Công khiến thân thể lùn đi một chút, Uyển Thanh căn bản không thể nhận ra, nàng chỉ có thể ngơ ngác nắm lấy tay hắn, bị hắn đưa đi mà thôi.
Uyển Thanh bản thân vốn tưởng Vô Song là tiền bối cao nhân nhưng nàng biết không phải.
Giọng nói của Vô Song, vốn không phải là của tiền bối cao nhân, thêm vào đó ánh mắt huyết hồng sắc kia, tràn ngập bạo ngược nhưng cũng tràn ngập cao ngạo cùng mạnh mẽ, ánh mắt này cũng không giống ánh mắt tiền bối cao nhân.
Quỳ Hoa một khi toàn bộ triển khai, cho dù Trương Triệu Trọng đang chiến đấu với Điền Bá Quang cũng giật nảy cả mình.
Hắn không phải kinh sợ võ công của Vô Song, dù sao hắn cảm thấy, Vô Song vẫn rất yếu nhưng hắn kinh sợ là kinh sợ chiêu thức của Vô Song.
Vô Song căn bản không phải đang giết người, hắn như đang vẽ.
Vẽ những đóa huyết hoa trên bầu trời.
Hắn không phải như đang tham chiến trên sa trường mà là đang nhảy múa, hắn biến giết người thành một loãi mỹ cảnh.
Quỳ Hoa Bảo Điển phải dùng như thế mới đúng.
Vô Song lúc này, hắn thấy một cái thân ảnh mờ ảo trước mắt mình.
Điều này cơ hồ không hề logic, với một người hiện đại như hắn thì đây tuyệt đối là ảo giác, nhưng Vô Song lại thật tâm cảm nhận được.
Cái thân ảnh kia cũng đang múa, đang múa cho hắn xem.
“Quỳ Hoa Bảo Điển - Quỳ Hoa Điệp Vũ – Quỳ Hoa Ti Triển – Quỳ Hoa Quỷ Tập”.
“Chước chước Quỳ Hoa – Địa Ngục Mị Ảnh”.
Vô Song hắn biết, từ trước đến nay hắn dùng sai Quỳ Hoa Bảo Điển rồi.
Quỳ Hoa không phải là một chiêu một thức đánh ra, hắn căn bản đã hiểu sai ý nghĩa của võ công.
Võ công trong thiên hạ, chưa bao giờ tồn tại cái gọi là một chiêu một thức lần lượt.
Một bộ võ công là tổ hợp, là phụ trợ với nhau, đây mới là chân chính võ công.
Quỳ Hoa cũng như vậy, nếu dùng một chiêu một thức Quỳ Hoa sao có thể là Quỳ Hoa?, thứ Vô Song có chỉ là cánh hoa mà thôi.
Quỳ Hoa bỏ đi toàn bộ phòng ngự, toàn bộ dương cương khí thậm chí từ bỏ cả nội công vì sao?.
Đơn giản vì Quỳ Hoa là tuyệt sát võ công, nó chỉ cần tốc độ, tốc độ mà thôi.
Tốc độ viên siêu tất cả, liền là vô địch.
Quỳ Hoa muốn dùng... liền phải dùng như vậy.
Giống như đánh đàn vậy.... không bao giờ bản nhạc lại được tạo nên từ một nốt, cũng chẳng có cái nhạc sĩ nào viết ra từng nốt từng nốt rồi mang vào ráp với nhau.
Đây là một loại ý cảnh, chỉ có hài hòa ghép tất cả các nốt nhạc với nhau, mới thành một bản nhạc chân chính.
Vô Song chân đạp mắt đất, hắn lúc này cũng chẳng quan tâm trước mặt là ai.
Hắn đang đắm say trong cảm giác của chính mình.
Từ trong cổ tay áo của Vô Song, vô số sợi chỉ đỏ bay ra, sau đó dệt lên hàng loạt huyết hoa trên bầu trời, những sợi chỉ đỏ kia, chính là dùng Quỳ Hoa Nội Công gia trì, hắn lúc này có chút giống Đông Phương Bất Bại trên phim ảnh.
Đông Phương Bất Bại năm đó chiến đấu, cũng là dùng loại thủ đoạn này.
“Quỳ Hoa Điệp Vũ – Quỳ Hoa Ti Triển – Quỳ Hoa Phi Bộc – Quỳ Hoa Quỷ Tập – Quỳ Hoa Điệp vũ”.
“Chước Chước Quỳ Hoa – Vĩnh Kiếp Quỳ Hoa”.
........
Khi mà Quỳ Hoa toàn lực triển khai, Vô Song cứ như sát thần vậy, không có sự mạnh mẽ đến đáng sợ, cũng chẳng có khí thế đè ép vạn người, sát thần chỉ đơn giản là... giết người mà thôi.
Một mảnh chiến trường bên phải, bỗng chốc trở nên tĩnh lặng như tờ, bởi xung quanh Vô Song xuất hiện một mảnh đất trống, mảnh đất trống náy chỉ toàn xác người.
Dưới vũ điệu của hắn, tổng cộng 27 tên Huyết Chích Đoàn thành viên ngã xuống, trong đó có 7 người là siêu nhất lưu cao thủ.
Huyết Chích Đoàn cao thủ... toàn bộ không có một ai dám lại gần Vô Song, bọn chúng thật sự sợ.
Lúc này toàn bộ chiến trương bên phải, khi mà Tông Sư cao thủ đều đang có đối thủ, không một cái Huyết Chích Đoàn cao thủ nào dám lại gần Vô Song, cùng Uyển Thanh.
Đáng sợ nhất là, cho dù Thiên Địa Hội cao thủ cũng là không rét mà run... bọn họ thật sự đang bị khí thế của Vô Song dọa sợ, bị điệu múa của Vô Song làm cho rung động thật sâu.
Trương Triệu Trọng ở cách đó không xa, cũng gầm lên một tiếng.
Một tiếng gầm này là để lấy lại chút khí thế đã mất của Huyết Chích Đoàn, hắn biết Huyết Chích Đoàn tuyệt đối thua rồi, chiến trường bên phải này không chịu nổi Vô Song.
Một chưởng đánh vào ngực Điền Bá Quang, Trương Triệu Trọng hất bay Điền Bá Quang ra, thân ảnh cấp tốc lao về phía Vô Song, trong mắt mang theo kinh thiên sát khí.
Trương Triệu Trọng lúc này biết, hắn không giết Vô Song là không được, một mình Vô Song dư sức giết sạch đám cao thủ của Huyết Chích Đoàn.
Chỉ có giết chết Vô Song ngay lúc này, chiến trường mới lại có cơ hội chuyển vận, trong mắt Trương Triệu Trọng hiện nay, hắn nào còn quan tâm đến Mộc Uyển Thanh.
Tất nhiên Trương Triệu Trọng người này, thủy chung là món ăn phụ.
Người kinh hãi nhất cũng là người vui mừng nhất, là Ngụy Trung Hiền.
Hắn nhìn Vô Song như nhìn một cái tuyệt thế mỹ nhân, hoàn toàn bị Vô Song ‘hút hồn’.
‘Đẹp quá... quá đẹp. Ngươi nhất định phải chết, tiểu tử ngươi nhất định phải lấy máu huyết của ngươi tô điểm cho Quỳ Hoa của lão phu, tô điểm cho con đường đột phá Ngũ Đế của lão phu”.
“Khặc Khặc... Khặc Khặc”.
Ngụy Trung Hiền không chắc chắn Vô Song có tâm pháp Quỳ Hoa tầng thứ 7 hay không, nhưng hắn có một cảm giác... chỉ cần có được Vô Song, hắn thật sự có thể tham ngộ ra Quỳ Hoa tầng thứ 7.
Cảm giác là thứ rất mơ hồ nhưng với cao thủ cấp ngũ tuyệt mà nói, tai nghe mắt thấy còn chưa chắc đã sánh được với cảm giác.
Tai nghe mắt thấy đương nhiên là sự thật bất quá cái sự thật này chỉ là người khác muốn cho ngươi nhìn thấy mà thôi, ngươi có thể thấy bao nhiêu, hiểu bao nhiêu mới là vấn đề?.
Ngụy Trung Hiền có 1 vạn cách để biến một cái đại anh hùng trở thành bán nước cầu vinh tiểu nhân, hắn có 1 vạn cách để biến trung thần thành tiểu nhân tham quan, mấy thứ như tai nghe mắt thấy, đối với người như Ngụy Trung Hiền, đôi khi hắn lại càng không tin.
Hắn tin là tin chính mình, vậy là đủ. Đây là tâm của cường giả, đây cũng là kiêu ngạo của cường giả.
Nếu sai cũng là thế giới này sai.
......
Một tiếng long ngâm vang lên, thứ âm thanh như cửu thiên thần lôi đánh xuống thiên địa.
Khác với sự kinh hãi mà Vô Song mang lại, khí thế của người kia trực tiếp hơn nhiều.
Nếu Vô Song mang lại sự hoảng sợ trong phạm vi nhỏ rồi dần dần lan rộng ra theo lòng người cảm nhận thì kẻ kia mạnh mẽ hơn hắn quá nhiều.
Vừa mới xuất hiện, đã đè ép cả thiên địa.
Đè ép luôn toàn bộ chiến trường.
Một tiếng long ngâm này làm Vô Song như bị kéo ra từ trong tu la huyết hải.
Ánh mắt của Vô Song một lần nữa trở lại bình thường, sau đó khi nhìn thảm cảnh xung quanh, hắn liền kinh ngạc vô cùng, bất quá Vô Song cũng cảm nhận được, cơ thể của hắn vậy mà đến giới hạn.
Dựa theo điệu múa kia, Vô Song thành công múa ra chiêu đầu tiên gọi là Địa Ngục Mị Ảnh.
Tuy nhiên khi thân ảnh kia múa chiêu thứ hai, Vô Song lại không cách nào thi triển ra, chỉ bởi đây là giới hạn của hắn, nếu không có tiếng long ngâm cứu mạng vừa rồi, Vô Song chỉ sợ sẽ triệt để bị hình bóng mơ hồ kia mê hoặc, bất chấp tất cả mà múa ra điệu múa thứ hai.
Thước Thước Quỳ Hoa – Vĩnh Kiếp Quỳ Hoa.
Chỉ sợ Vô Song sau khi xuất chiêu, toàn thân kinh mạch đều đứt gãy, hắn liền thành một cái phế nhân.
Thân thể Vô Song run lên một chút, hắn quay đầu lại.
Hắn nhìn thấy Mộc Uyển Thanh đang nghi hoặc nhìn hắn.
Hắn nhìn thấy Trương Triệu Trọng đang nghi hoặc quay đầu lại nhìn về một hướng khác.
Không chỉ có Trương Triệu Trọng mà toàn bộ chiến trường đều là như vậy, có lẽ trừ Uyển Thanh đang nhìn Vô Song ra, ai cũng sẽ nhìn về nam tử kia.
Hắn là Bắc Hiệp – Quách Tĩnh.
........
Chiến trường bên trái, Mạc Ly lại xuất ra hai quyền kinh khủng, trực tiếp đánh cho Thiên Hổ cùng Thiên Hùng hộc máu bay ngược ra ngoài, tuy nhiên Mạc Ly cũng không có cách nào tiến thêm một bước.
Mạc Ly trên người cũng không thiếu vết thương, thậm chí áo trên người nàng đều bị xé rách ra, trên bụng xuất hiện một vết chém đáng sợ, nhìn thấy tận thịt nhưng nàng căn bản không hề để ý.
Thứ làm Mạc Ly để ý là một bàn tay đặt lên vai mình.
Nàng không dám ra tay bởi nàng biết lực tay kia lớn đến mức nào.
Đây là Thiếu Lâm đỉnh đỉnh đại danh – Long Trảo Thủ.
Trước mặt nàng là một nam nhân toàn thân mặc giáp tím, khuôn mặt trạc tuổi trung niên, tóc đen búi cao, ánh mắt đầy thành thục ổn trọng, người này không tính là nhân trung long phụng cũng chẳng phải đẹp trai nhưng lại khiến người ta có cảm giác tin tưởng... thậm chí có hắn ở nơi đây, trời có sụp hắn cũng giúp ngươi gánh lấy.
Một nam nhân đáng để nữ nhân đi theo cả đời.
Hắn là Tương Dương Thành Chủ - Quách Tĩnh.
Quách Tĩnh đối với Mạc Ly, chỉ cười.
“Tiểu cô nương, vẫn là thu tay đi, ngươi vết thương đã không nhẹ, cho dù thể chất đặc biệt đánh tiếp ngươi cũng chẳng dễ chịu. Nể mặt phụ thân ngươi, lần này ngươi đi về đi”.
Quách Tĩnh là cỡ nào tự tin?, một tay đặt lên vai Mạc Ly, một tay còn đang để sau lưng.
Mạc Ly mạnh như vậy, chiến lực cao như vậy nhưng trong giọng nói của Quách Tĩnh, Mạc Ly vẫn chỉ là một cái đứa bé, không hơn cũng chẳng kém.
Quách Tĩnh còn trực tiếp không thèm để ý đến Mạc Ly, ánh mắt của hắn nhìn về hướng Xà Vương trên cao.
Quách Tĩnh đối với Mạc Ly.... còn không thèm đề phòng.
Mạc Ly rất mạnh nhưng nàng hiện nay lại bất lực thật sâu bời trước mắt nàng là Quách Tĩnh.
Cha nàng đã từng nói, trong cùng thế hệ năm đó, Quách Tĩnh có thể xếp top 3.
Năm đó cha nàng trước mặt Quách Tĩnh còn không có nổi tự tin chiến thắng, chống lại Quách Tĩnh 30 hiệp đã thấy khó khăm 100 hiệp liền bại không thể nghi ngờ, huống gì là nàng?.
Kỳ quái là, Mạc Ly cũng không buồn bã, nàng chỉ hơi hơi cúi đầu, sau đó thật sự lùi lại, nàng biết đến lúc vai chính xuất hiện.
Quách Tĩnh dang vọng quá cao, sự xuất hiện của Quách Tĩnh ở đây triệt để đập ta chiến ý của toàn bộ Thiên Địa Hội nghĩa quân.
Đừng nói là Tông Sư cao thủ, cho dù là Trần Cận Nam cũng bị khí thế Quách Tĩnh ép cho không thở nổi.
Huyết Chích Đoàn cũng không có tiếp tục liều mạng chiến đấu, bắt đầu chuyển thành ‘khóa trận’, bởi bọn họ biết Quách Tĩnh hiện thân, trận này không cần đánh.
Đáng tiếc có một chi tiết nhỏ là.... cho dù cả Trần Cận Nam cùng Mạc Ly đều cảm thấy nghẹt thở trước đầu cường long kia nhưng lại không có sợ hãi, trong mắt không có sự thất vọng của thua trận, bởi bọn họ còn Xà Vương.
Khi ánh mắt Xá Vương cùng Quách Tĩnh gặp nhau giữa không trung, toàn bộ thiên địa như ngừng lại.
Xà Vương đứng đó, cả người lướt nhẹ trên hư không.
Hắn mất 7 bước, từ trên đỉnh núi đi xuống dưới chân núi.
Hắn cũng chỉ mất 7 bước, từ chân núi ra nhập chiến trường.
Loại khinh công này, là kinh hãi thế tục bậc nào?.
Sau đó, lần đầu tiên trước mặt mọi người, Xà Vương phát ra khí thế.
Khí thế hắn không phải một đầu rồng cuồng ngạo, không phải chí dương chí cương khí nghiền ép mọi thứ.
Xà Vương cũng giống như tên của hắn, hắn là một đầu xà, một đầu huyết xà, bất quá lại là rắn hai đầu.
Quách Tĩnh lúc này hai mắt mở lớn, sau đó lập tức lên tiếng.
“Viên Thừa Chí?, ngươi là VIên Thừa Chí?”.
Trong sự quan sát của rất nhiều người, Xà Vương khuôn mặt vốn cực kỳ xa lạ căn bản không ai nhận ra hắn.
Bất quá khi mà, Xà Vương kéo cái mặt nạ da người kia ra, rất nhiều người ở đây đều run lên, run cầm cập.
Chiến ý bị Quách Tĩnh đánh nát lại trở lại, nhưng đây cũng không phải là chiến ý, là một thứ đáng sợ hơn nhiều, là nhiệt huyết, là một loại tử vì đạo ý nghĩ.
VIên Thừa Chí.... hắn không có quan hệ huyết mạch gì với Minh triều nhưng hắn thật sự có tư cách xưng vương bởi hắn là nghĩa đệ của Lý Tự Thành.
Hắn không phải là vương gia của Đại Minh, hắn là vương gia của Đại Thuận.
Mắt phượng mày ngài, môi mỏng mũi cao, toàn thân tỏa mùi đản hương nhè nhẹ mà nam tính, từng cái giơ tay nhấc chân đều tản phát khí chất mê người, cùng với cái vẻ thư sinh kia, mái tóc búi cao lộ ra thêm vài phần gọn gàng thanh thoát, đây chính là Viên Thừa Chí.
Nếu thời đại của Lệ Thương Thiên, hắn nghiền ép toàn bộ cao thủ trẻ tuổi thì có hai người, vẫn có thể miễn cưỡng đuổi theo bóng lưng của Thiên Vương.
Một người là Quách Tĩnh.
Người còn lại là Viên Thừa Chí.