[Dịch]Cực Võ
Chương 121 : Tâm Uyển Thanh
Ngày đăng: 03:30 21/08/19
Việc Vô Song bị ngất thật sự khiến toàn bộ Hoàng Chân trạch viện rung động, dù sao mà nói ở nơi đây có rất nhiều người liên quan đến hắn.
Trong phòng của mình, Vô Song được Uyển Thanh mang vào đặt lên giường, xung quanh hắn lúc này có tổng cộng bốn người, ngoại trừ Uyển Thanh còn có Mạc Ly, Hoàng Chân cùng Mục Nhân Thanh.
Mục Nhân Thanh ngồi trên thành giường, vì Vô Song bắt mạch.
Lông mày Mục Nhân Thanh nhíu càng ngày càng sâu, theo đôi lông mày của ông ta chuyển động, Mạc Ly cùng Uyển Thanh là hai người lo lắng nhất, bất quá hai cái nữ nhân này cũng không lền tiếng, áp lực trong căn phòng đột nhiên trở nên rất lớn.
Mạc Ly nói thẳng ra nàng thưởng thức Vô Song, nhưng chỉ là thưởng thức mà thôi, muốn nói là yêu thích hay tình cảm căn bản không hề tồn tại bất quá nàng thật sự không mong muốn Vô Song có mệnh hệ gì, nếu Vô Song có mệnh hệ gì, chỉ sợ công sức 3 năm qua Thăng Long Hội gây dựng liền biến thành cát bụi.
Phải biết Thăng Long Hội có thể phát triển đến mức này đều là lấy cái gốc của Thiên Long Giáo mà lên, Thiên Long Giáo tàn dư lúc này miễn cưỡng có thể tập hợp lại cũng là nhờ danh nghĩa ‘con trai Thiên Vương ‘ của Vô Song.
Đạo lý trung thần phò ấu chúa, một đời thề bảo vệ cơ đồ của chủ thượng ở trong thế giới này rất mạnh mẽ.
Nhân nghĩa thật ra vốn do nho giáo tạo nên, là một loại thủ đoạn của nho giáo dùng để xây dựng quyền lực các bậc vua chúa.
Nhân nghĩa có thể xấu, có thể tốt, tốt xấu phải xem vào thời đại.
Thời đại biến động, quan điểm cũng là biến động nhưng ít nhất trong thời đại này, hai chữ nhân nghĩa rất có trọng lượng.
Người nhân nghĩa ắt vô địch – đây chính là dòng chữ ghi lại trên Uyên Ương Đao.
Vô Song có thể coi là tương lai, là người có thể chân chính tập hợp toàn bộ Thiên Long Giáo trở về dưới ngọn cờ như Thiên Vương ngày đó, hắn là người được chọn mang theo ước nguyện của Thiên Vương, đồng thời thực hiện nó.
Rất nhiều người dân ở Tây Vực, ngày ngày vẫn mong một Thiên Vương thứ hai xuất hiện.
Trong mắt Mạc Ly, Vô Song rất quan trọng, hắn tuyệt đối không thể chết.
Về Uyển Thanh lại càng không phải nói, giây phút nàng thấy Vô Song ngất trên ngực mình, nàng thậm chí cảm thấy hoảng loạn vô cùng, thậm chí nàng còn có cảm giác sẽ mất hắn vĩnh viễn, đây là một loại cảm giác bản thân Uyển Thanh chưa từng cảm nhận được trước kia.
Bàn tay nhẹ đặt lên ngực, Uyển Thanh có thể biết nhịp tim của mình nhanh đến mức nào, nàng thật sự lo lắng cho hắn... nhìn hắn nằm đó, Uyển Thanh chỉ hận không thể thay thế Vô Song.
Cuối cùng, Mục Nhân Thanh cũng dừng bắt mạch lại cho Vô Song, ánh mắt ông ta chuyển sang nhìn Uyển Thanh.
“Tiểu cô nương này, ngươi nói tiểu tử kia đột nhiên ngất đi?”.
Mộc Uyển Thanh lập tức gật đầu, sau đó hai mắt ướt ướt.
“Tiền bối, Uyển Thanh nhận lời a di mang cho hắn bộ Phu Thê Đao Pháp này.... vốn là... vốn là muốn dành tặng hắn cùng ý trung nhân sau này, nhưng không ngờ hắn vừa cầm lấy quyển sách đã lập tức ngất lịm đi, Uyển Thanh cũng không biết”.
Mục Nhân Thanh cũng sẽ không hoài nghi Uyển Thanh nói dối, Mục Nhân Thanh nhìn nhìn Vô Song một chút, lông mày nhíu chặt.
“Hắn... tiểu tử này... là bị thương đến tâm mạch. Cái này lão phu cũng không hiểu”.
“Tâm mạch thứ này sao có thể nói bị thương là bị thương?, nếu thật sự bị thương ngày hôm qua lão phu không thể không nhìn ra, lại thêm hắn là Tiên Thiên Chí Âm Thể, kinh mạch trời sinh mềm dẻo hơn người, sức chịu đựng rất cao, sao có thể dễ dàng bị thương như vậy?”.
“Hợp lý nhất... là thương tâm quá độ. Bất quá sao có thể?”.
Mục Nhân Thanh nói ra câu này, chính ông ta cũng không tin.
Vô Song năm nay nói ít đi thì 10 tuổi, nói nhiều thêm thì cũng 11 tuổi, cái độ tuổi này sao có thể thương tâm quá độ?, hơn nữa rõ ràng khi Hoàng Chân rời đi, Hoàng Chân vẫn bảo Vô Song hết sức bình thường?.
Chẳng nhẽ cầm một quyển Phu Thê Đao Pháp liền dẫn đến thương tâm quá độ?, cái này Mục Nhân Thanh căn bản không tin.
..........
Vô Song không biết, mình lúc này để mọi người cỡ nào lo lắng.
Hắn cũng không phải là bất tỉnh, chỉ là hắn không muốn tỉnh lại mà thôi.
Hắn lúc này chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng xung quanh thuần một màu đen kỳ bí.
Sau lưng Vô Song lúc này, là một cái đường hầm ánh sáng, hắn không rõ đường hầm kia là gì nhưn ghắn lại nguyện ý tin tưởng, chi cần đi về hướng đó, hắn sẽ thoát ra khỏi đây.
Vô Song không có... hắn không có lựa chọn thoát ra, hắn lại đi một mạch về nơi khoảng không u tối kia.
Hắn lúc này chỉ có một thắc mắc, hắn rốt cuộc sẽ đi đến đâu?, cái này hắn cũng không biết.
Vô Song trước đây đã từng cảm nhận được, ký ức của hắn từ khi xuyên việt đến đây không đầy đủ.
Năm hắn 6 tuổi ở Tử Ngọc Sợn, hắn từng nghĩ sau ngày công ty thành lập, sau cái đêm hắn 30 tuổi đó, hắn liền xuyên việt đến thế giới này.
Hiện nay hắn sắp 11 tuổi, hắn lại có suy nghĩ khác, một cái suy nghĩ càng ngày càng rõ ràng, toàn bộ ký ức của hắn sau sinh nhật năm 30 tuổi đều bị mảng màu đen này che đi.
Hắn muốn xem, rốt cuộc hắn quên cái gì, hắn muốn xem rốt cuộc vì sao hắn xuyên việt.
Vô Song từ trước đến nay làm người có một loại chấp nhất, hắn muốn biết tại sao hắn có mặt ở đây, mắt của hắn rốt cuộc bị che dấu điều gì.
Vô Song cứ như một lữ khách hành hương, hắn đi trong bóng tối mờ mịt.
Sau đó, hắn thấy một gam màu xám, một loại màu sắc ảm đạm nhưng trong không gian này nó lại toát lên một thứ rất riêng, rất riêng.
Nhẹ đưa tay ra, chạm vào gam màu xám kia, những ngón tay Vô Song có chút run rẩy.
Sau đó.... cũng không có sau đó.
Có một thứ lực lượng nào đó hất bay Vô Song đi, mạnh mẽ kéo hắn ra khỏi không gian đen như mực này.
Vô Song đột ngột tỉnh lại, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Hắn lại trở lại căn phòng của mình, trên chiếc giường quen thuộc, hắn nhìn thấy Uyển Thanh đang gục đầu ở thành giường.
Ánh mắt có chút mệt mỏi nhìn xung quanh, hắn thấy ánh đèn mơ hồ, ngoài trời.... cũng đã tối, gió nhẹ hiu hiu thổi, hắn biết trời sắp vào thu.
Vô Song thở dốc một hơi, hắn thật sự không cam tâm, rốt cuộc ông trời tại sao cho hắn xuyên việt?.
Rốt cuộc hắn kiếp trước trải qua việc gì?, tại sao hắn không có cách nào nhớ ra, lại càng không có cách nào tìm tới?.
Một thứ cảm giác khó chịu, xuất hiện trong lòng Vô Song, hắn mạnh mẽ nắm chặt nắm tay của mình lại.
Không rõ có phải Vô Song tỉnh lại vang lên âm thanh hay không, mà Mộc Uyển Thanh như cảm nhận được gì đó, nàng ngước đầu lên nhìn Vô Song.
Vô Song thấy ánh mắt to tròn của Mộc Uyển Thanh nhìn mình, hắn cũng nhìn nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau, cả hai cùng chớp chớp mắt.
Sau đó Uyển Thanh lập tức lấy tay rụi mắt, một lần nữa nhìn thật kỹ Vô Song.
Vô Song với hành động của Mộc Uyển Thanh, liền bật cười.
“Uyển Thanh, mặt ta có nhọ nồi sao?”.
Ai ngờ đáp lại hắn là một cái tát, Mộc Uyển Thanh vậy mà tát Vô Song một cái.
Vô Song nào hiểu việc gì xảy ra?, sau đó chỉ thấy Uyển Thanh lào vào lòng hắn, nàng cứ như vậy vòng hai tay ôm lấy cổ hắn.
“Ô ô, ai cho ngươi ngất, ai cho ngươi bất tỉnh lâu như thế, ngươi biết ta lo cho người thế nào không?”.
Uyển Thanh lần này, thật sự khóc rất lớn.
Vô Song triệt để ngây người, hắn thật sự không hiểu nổi cô gái ngốc này đang nghĩ gì nữa.
Sau đó hắn cuối cùng, vẫn là làm ra quyết định, hắn nhẹ dùng một tay ôm lấy lưng Uyển Thanh, nhè nhẹ vỗ lưng nàng.
“Uyển Thanh, là ta sai, ta không nên như vậy, nín đi được không?”.
Uyển Thanh khi khóc, nàng thật sự rất mềm yếu.
Uyển Thanh thân hình khẽ run, sau đó cố gắng ngăn chặn hai hàng nước mắt tuôn rơi, nàng đối mặt với Vô Song, ánh mắt chớp động.
Sau đó nàng đưa hai tay ra sau đầu, bắt đầu cởi bỏ tấm khăn che mặt của mình.
Đây là lần đầu tiên, Vô Song được nhìn thấy dung mạo của Uyển Thanh.
Uyển Thanh rất đẹp, đây là đương nhiên nhưng vẻ đẹp của nàng rất khác mọi người, vẻ đẹp lớn nhất của Uyển Thanh, nằm ở khí chất.
Khác với tất cả nữ nhân Vô Song đã từng gặp, Uyển Thanh không có ôn nhu như nước cũng chẳng thùy mị nết na lại càng không phải loại nữ nhân cho người ta cảm giác băng thanh ngọc khiết đẹp tựa thiên tiên.
Nhìn vào Uyển Thanh, cũng không có một cỗ mị cốt, cũng chẳng kiều diễm như Khinh Huyền, điều làm Uyển Thanh trở nên khác biệt cũng là như thế.
Nàng mạnh mẽ, nàng kiêu ngạo thậm chí nóng tính, đây là khí chất của nàng. Uyển Thanh giống một đầu ngựa hoang cần được thuần phục vậy, một đầu ngựa hoàng cao ngạo.
Nếu có thể ví von, Vô Song muốn ví Uyển Thanh như ngựa Xích Thố của Lữ Bố, đẹp đẽ, ngạo mạn, coi thường thiên hạ nhưng lại nhất mực vì chủ.
Uyển Thanh có lẽ giống một phiên bản khác của Lý Mạc Sầu đi, hận thì hận thấu xương, yêu thì yêu bằng tận tấm lòng.
Uyển Thanh thân hình hơi hơi run lên, nàng chỉ đơn giản cởi bỏ khăn che mặt, cũng không nói gì với Vô Song, một tay bắt đầu vén mái tóc màu đen lên lộ ra cái cổ trắng ngần.
“Đông Phương Bạch, hôm nay ta Mộc Uyển Thanh muốn nói một việc, ngươi là nam nhân đầu tiên nhìn thấy mặt của Mộc Uyển Thanh này, ngươi nhất định phải nhớ, tuyệt đối không được quên”.
Nói xong một câu, Uyển Thanh như dùng hết khí lực, nàng cũng mặc kệ Vô Song phản ứng ra sao, liền cầm lấy tấm khăn che mặt, chạy vội ra ngoài cửa.
Vô Song nào để cho nàng chạy đơn giản như vậy, hắn đưa một tay lại, nắm lấy cổ tay của Uyển Thanh, sau đó kéo tay nàng, một lần nữa kéo Uyển Thanh vào lồng ngực của hắn.
Uyển Thanh khuôn mặt lại càng đỏ.
“Ngươi làm cái gì, mau buông tay”.
Vô Song không để ý đến nàng, nhẹ cúi xuống, kề sát khuôn mặt hắn vào khuôn mặt nàng, hắn cứ thế ôm vòng eo tinh tế của nàng.
“Ta sắp phải đi. Ta cũng không biết là đi đâu nhưng vẫn phải đi. Có một vài việc ta nhất định phải làm, chuyến đi này rất dài rất dài, ta trí nhớ rất kém, chỉ sợ sẽ thật sự quên”.
Mộc Uyển Thanh lập tức quên đi xấu hổ, nàng liền trở lại là Mộc Uyển Thanh mà Vô Song biết.
“Đông Phương Bạch, nếu ngươi dám quên... bản cô nương nhất định sẽ đánh chết ngươi”.
Mộc Uyển Thanh vừa mở miệng, Vô Song liền đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm của nàng, nụ hôn không dài, chỉ là phớt qua mà thôi, nhưng để Mộc Uyển Thanh hai mắt trừng lớn, cơ thể nàng như cáo một dòng điện chạy qua vậy, căn bản không có cách nào cử động.
Đặt một nụ hôn lên môi Mộc Uyển Thanh, Vô Song mỉm cười.
“Ừ, bây giờ thì nhớ rồi, có chết cũng sẽ không quên”.
Mộc Uyển Thanh như vẫn chưa thoát ra khỏi được cái cảm giác kia, nhịp tim của nàng một lần nữa đập loạn.
Cố gắng hít vào một hơi, Mộc Uyển Thanh lần này còn quên luôn cả cầm theo khăn che mặt, từ cổ đến khuôn mặt nàng đỏ như quả táo chính, lập tức chạy ra ngoài cửa.
“Để... để ta đi mời Mục tiền bối”.
Nhìn theo bóng lưng Mộc Uyển Thanh rời đi, Vô Song khóe miệng hơi hơ mỉm cười.
Trải qua việc của Uyển Thanh, có thể khiến tâm tình của hắn tốt lên một chút.
Nhìn vào bóng đêm ngoài kia, Vô Song cũng chẳng biết... mình đang nghĩ gì.
.........
Tiểu Mục 1: Nhật Nguyệt Thần Giáo – Đông Phương Bạch – Quỳ Hoa – Nàng.
Trong đêm nay, không chỉ có Vô Song nhìn bầu trời đêm, còn có một tiểu cô nương cũng đang hướng ánh mắt lên những vì sao ngoài kia.
Nàng có lẽ cũng không thể coi là tiểu cô nương, có lẽ phải gọi là thiếu nữ đi.
Mái tóc đen buông thõng để xõa, tóc của nàng rất dài, rất mượt.
Ngồi trên đỉnh lầu Nhật Nguyệt Các, cảm thụ từng cơn gió mùa thu khẽ thổi, nàng nhè nhẹ nhắm lại, những ngón tay ngọc bắt đầu khẽ chạm lên một cây đàn huyền cầm trên bàn đá.
Lúc này, có một âm thanh quen thuộc với nàng vang lên.
“Muội chưa ngủ sao?”.
Người đi đến một thân trang phục màu đỏ điểm xuyết ánh vàng, tạo nên cảm giác cực kỳ yêu dị, mái tóc màu đen xõa xuống, khuôn mặt trắng trẻo, mang theo vài phần thư sinh nhưng ánh mắt lại sắc lạnh vô cùng.
ÁNh mắt sắc lạnh kia khi nhìn nàng, lại có chút ôn nhu.
Đây là Hắc Mộc Nhai, đây là nhật Nguyệt Các, có thể đi tới đây người này đương nhiên là Đông Phương Bất Bại – Đông Phương Bạch.
Nàng nhìn lấy Đông Phương Bạch, cũng khẽ mỉm cười gật đầu.
Giọng của nàng rất trong trẻo, cũng rất ấm áp.
“Ca ca, người cũng chưa ngủ mà?”.
Đông Phương Bạch mỉm cười, sau đó ngồi xuống cạnh nàng, ánh mắt khẽ liếc nhìn cây huyền cầm của nàng, khuôn mặt xuất hiện một nét vui thích hiếm hoi.
“ Hôm nay, ta một lần nữa cố gắng đột phá Quỳ Hoa Bảo Điển tầng thứ 7, bất quá vẫn lại là thất bại”.
“Trong 1 năm, ta cố gắng đột phá 3 lần nhưng đều là thất bại, tâm tình không tốt, không ngủ nổi”.
Nàng nghe lời tâm sự của Đông Phương Bạch, chỉ nhè nhẹ mỉm cười.
“Muội vì huynh, đánh một khúc nhạc được không?”.
Đông Phương Bạch mỉm cười.
“Chính là ý này “.
Những ngón tay ngọc, bắt đầu lướt trên từng sợi dây đàn, có điều lại không có tiếng nhạc vang lên.
Nàng nhìn Đông Phương Bạch, ôn nhu lên tiếng.
“Ca ca, ta đánh đàn, ngươi múa cho ta xem được không?”.
Đông Phương Bạch bật cười, hắn cười rất thoải mái, trên đời này ngoại trừ nàng, ai có thể nói ra yêu cầu này với hắn?.
Đông Phương Bạch mũi chân nhẹ điểm, sau đó cả người hắn lướt đi trong hư không, lập tức xuất hiện nơi chân trời, theo hướng hắn di chuyển, từng đóa từng đóa Quỳ Hoa màu đỏ xuất hiện trong hư không.
Mũi chân nhẹ điểm, hắn khẽ dẫm lên những đóa quỳ hoa đỏ như máu kia, tóc dài màu đen tung bay, giữa đêm tối sắc đỏ trên người hắn lại càng nổi trội, càng thêm vài phần ma mị.
“Nhật Xuất Đông Phương – Duy Ta Bất Bại”.
Những ngón tay thuôn dài từ từ lộ ra dưới tay áo màu đỏ, Đông Phương Bất Bại bắt đầu, vì nàng mà múa.
Nàng lần này mới thật tâm nhắm mắt lại, nhè nhẹ tấu lên nhạc khúc.
Bản nhạc này có tên – Phong Hoa Tuyết Nguyệt.
Thùy phong xuy đích thị khói sương xuyên giang hà
Họa nên hoa nhuốm bùn vẫn trong tựa mây nước
Nguyệt quang phiêu tán làm tuyết tan hiên viên thượng
Vạn niên trăng soi người khứ lai thiên nhai còn vương
Du sơn ngoạn thế quế hoa bác lạc
Ung dung vạn lý cố nhân xuống ngựa
Miên miên dạ trú bất phân chính tà
Dao khan bộc bố lúc xa lúc gần
Đông lưu thủy khứ lúc vơi lúc đầy
Bi thương vị liễu đã say khoái lạc
Hưng suy tùy ý tháng năm vãn hồi
Phiêu du trần cấu đừng quên
Vải thanh quan phất nhẹ ống tay nơi phong đoạn
Vọng hoa khai sắc ngọc khẽ lay vạt tay áo
Nhuộm bi ai nét ngài tóc phai vương sương tràn
Nguyệt là đêm cô tịnh vắng sao mây che dạ đăng
Tựa phong thanh khúc phạn xướng âm vang cao đài
Người thương hoa chiết nhành liễu trang hoàng văn án
Hào quang che trướng thượng tuyết phiêu nơi cung cầm
Nguyệt tịnh minh nan cầu sắc hương sao phai tàn mau
Khai thiên lập địa kết giá y
Sánh vai vạn kiếp ngâm đường thi
Diên niên ẩn hiện nắm cốt khô
Đống tro cát hóa phấn mặc tán
Thiên nhai nhật xuất lưỡng phân ái hận
Cao sang mặc khách luyến lưu sóng thuyền
Ta cô độc bước dẫm lên nấm mồ
Chôn phong vùi tuyết ngàn thu
Bộ xương khô nhuốm cạn huyết như hoa trên cành
Người tô thêm máu nhuộm xác phong là khiên chắn
Ngựa phơi thây tuyết tràn vấy xung quanh quan tài
Nguỵệt là tâm tư vị sứ quan đôi môi lặng câm
Vì ai ta xướng họa áng phong thi e lệ
Trần gian say giấc nồng tháng tư tựa hoa biếc
Màu rêu xanh nhiễm bụi tuyết chia đôi viên mệnh
Nguyệt tàn hoa khai vị liễu trăng miên miên vần xoay
Khai thiên lập địa kết giá y
Sánh vai vạn kiếp ngâm đường thi
Diên niên ẩn hiện nắm cốt khô
Đống tro cát hóa phấn mặc tán
Tiếng ca của nàng cũng vang lên, hòa theo từng động tác của Đông Phương Bạch, một khung cảnh thật đẹp, thật đẹp.
.......
Nhật Nguyệt Các là nơi Đông Phương Bạch ở, nếu không có lệnh của Đông Phương Bạch, bất cứ ai cũng không có tư cách đi lên Nhật Nguyệt Các, cho dù là cánh tay phải của hắn – Dương Liên Đình.
Dương Liên Đình có thể coi là huynh đệ chí cốt của Đông Phương Bạch, là túi tham mưu cho Đông Phương Bạch thậm chí là nhân vật quyền lực hàng đầu của Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Nhật Nguyệt Thần Giáo có thể cùng Minh Giáo dẫn đầu toàn bộ ma đạo môn phái đối kháng chính đạo đã nói lên Nhật Nguyệt Thần Giáo đáng sợ thế nàp. Bản thân là đại trưởng lão của Nhật Nguyệt Thần Giáo, Dương Liên Đình có thể coi là quyền khuynh một cõi.
Tuy nhiên lúc này Dương Liên Đình sắc mặt âm trầm vô cùng, hắn cũng nhìn ra ngoài bầu trời.
Dương Liên Đình năm ngay chỉ ngoài 30 tuổi, trán cao mắt sáng, khuôn mặt nghiêm nghị từng đường nét vuông vức góc cạnh, lông mày tương đối rậm, nhìn vào Dương Liên Đình có thể thấy hắn cũng là một cái mỹ nam tử, một cái mỹ nam tử đầy nam tính, khác hẳn với Vô Song cũng khác hẳn với cái vẻ tà dị của Đông Phương Bạch hay Phúc Kiến An.
Dương Liên Đình bản thân không chỉ là túi khôn của Đông Phương Bất Bại, hắn võ công cũng là không yếu, Dương Liên Đình tư chất luyện võ không cao nhưng hiện nay cũng đã là Tông Sư cấp cao thủ.
Trong phòng Dương Liên Đình hiện nay, có một thân ảnh thần bí, người này toàn thân mặc đồ đen, chỉ cần nhìn cũng biết không phải tốt lành gì.
Người này ánh mắt thủy chung chỉ nhìn Dương Liên Đình, quan sát nhất cử nhất động của hắn.
Dương Liên Đình cuối cùng cũng quay lại, vẻ mặt của hắn phi thường nghiêm túc.
“Thông tin ngươi hỏi, ta có thể xác định hoàn toàn, thậm chí dùng mạng để đảm bảo, Đông Phương Bất Bại hắn không... không có thu đệ tử, ở Nhật Nguyệt Thần Giáo căn bản không có tiểu tử tóc trắng kia, chưa kể tiểu tử tóc trắng đó lại còn dám trùng tên với Đông Phương Bất Bại?, nếu hắn là người Nhật Nguyệt Thần Giáo thì đã sớm chết trăm lần ngàn lần. Ta thật sự không rõ tiểu tử kia lấy đâu ra Quỳ Hoa Bảo Điển nhưng ngươi có thể bảo cha nuôi yên tâm, Đông Phương Bất Bại hắn hiện nay toàn tâm toàn lực đột phá ngũ đế cảnh giới, căn bản không có thời gian phân tâm, ngoại trừ... ngoại trừ người đó ra Đông Phương Bất Bại đến cả ta cũng không gặp”.
Cha nuôi trong miệng Dương Liên Đình, đương nhiên là Đông Xương Thủ Phủ - Ngụy Trung Hiền.
Hắc y nhân kia nhìn Dương Liên Đình nói, ánh mắt liền nhíu lại.
“Người kia?, người kia là ai?”.
Dương Liên Đình lúc này thở dài một hơi, vẻ mặt có chút chán nản.
“Một cái nữ nhân, ta chỉ biết Đông Phương Bạch hôm đó ra ngoài, rồi mang nàng về, trong 1 năm nay Đông Phương Bạch gần như chỉ ở bên cạnh nàng ta, không rời nửa bước, việc của Nhật Nguyệt Thần GIáo thậm chí còn không quan tâm, Nhật Nguyệt Thần Giáo hiện nay đều do ta cùng tứ đại thiên vương chưởng quản”.
Hắc y nhân nghe xong, kinh ngạc như mướt rớt hàm.
“Dương Liên Đỉnh?, ngươi đây là đang nháo sự?, Đông Phương Bất Bại hắn luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, căn bản không có khả năng là nam nhân, hắn vậy mà còn mang về một nữ nhân?, ngươi nghĩ ai tin?”.
Với câu hỏi cảu hắc y nhân kia, Dương Liên Đình chỉ có thể chán nản lắc đầu.
“Ta đã nói ta không biết, đến cả nàng ta tròn méo ra sao ta cũng không biết, chỉ biết.... nữ nhân kia chỉ sợ vẫn là một con bé còn chưa lớn. Thật sự chính ta cũng không hiểu nổi. Nếu ngươi không tin, có thể đột nhập vào Nhật Nguyệt Các mà xem, chỉ sợ lúc đó ngươi cũng không còn toàn mạng mà đi ra ngoài”.
Hắc y nhân đương nhiên sẽ không ngu đến mức chạy vào Nhật Nguyệt Các, phải biết Đông Phương Bất Bại là tồn tại bậc nào, hắc y nhân còn chưa muốn chết.
Hắn đến đây đơn giản chỉ mang theo lời của Ngụy Trung Hiền, muốn tra hỏi thân phận của Vô Song mà thôi, nhận được câu trả lời, hắn liền rời đi.
Khi hắc y nhân này rời đi, trong mắt Dương Liên Đình lóe lên một tia sát khí.
Dương Liên Đình có thể cảm thấy, một năm nay Đông Phương Bất Bại hoàn toàn thay đổi, cho dù là Dương Liên Đình cũng không có cách nào lại gần Đông Phương Bất Bại.
Dương Liên Đình thậm chí hoài nghi, cứ như vậy thêm vài năm nữa, cái nữ nhân kia nói một câu, Đông Phương Bất Bại đến cả ngôi vị Nhật Nguyệt Giáo Chủ cũng sẽ nhường.
Chỉ là Dương Liên Đình không hiểu, nghĩ vỡ đầu cũng không hiểu, Đông Phương Bất Bại đã không có vật đó, dương khí toàn bộ không còn, vậy mà còn có thể để tâm đến nữ nhân?.
.........
Nếu Dương Liên Đình biết thêm một việc nữa, có lẽ sẽ lại càng giật mình.
Tại Nhật Nguyệt Các lúc này, Đông Phương Bạch cùng nàng hai người đối ẩm, cùng nhau uống rượu, dưới ánh trăng sáng, Đông Phương Bạch bóng lưng toát lên chút cô liêu, bóng lưng của hắn thậm chí dùng từ tiêu điều để hình dung mới đúng.
Chỉ có duy nhất ánh mắt, ánh mắt nhìn nàng mang theo vài phần ấm áp.
“Muội muội, ngươi hát thật hay, ngươi đàn cũng thật hay. Thiên hạ này liền không có ai hát hay hơn ngươi rồi”.
Nàng che miệng mỉm cười, cũng là không cho ý kiến.
“Nếu huynh thích, muội liền hát cho huynh nghe đến chán thì thôi, có được không?”.
Đông Phương Bạch bật cười.
“Lúc này muội biết không, ta thật sự rất muốn đấu với muội một trận, có hứng thú cùng huynh đối luyện hay không?”.
Nàng cũng đứng lên, chỉ đơn giản cúi đầu.
Nàng rút một cây châm ngọc lên, búi lại mái tóc dài của mình, rồi mỉm cười.
“Tất nhiên là được, bất quá huynh có cần muội chấp hay không đây?”.
Đông Phương Bạch cười dài, không nói, thân hình lướt nhẹ trong hư không.
“Chấp gì chứ, lần này ta nhất định có thể thắng muội, toàn mực một trận chiến đi”.
Nàng trong bộ đồ đỏ cũng lướt nhẹ trên hư không, xung quanh nàng cũng xuất hiện từng đóa từng đóa quỳ hoa, chỉ là quỳ hoa của nàng... nó màu tím.
Đông Phương Bất Bại thực lực hiện ra lúc này, chỉ là siêu nhất lưu cao thủ.
Nàng cũng là siêu nhất lưu cao thủ.
Hai người thân hình lao vào nhau, võ công thần kỳ cũng là Quỳ Hoa Bảo Điển.
Cùng một cảnh giới, Đông Phương Bất Bại chưa từng thắng được vị muội muội này của hắn một lần nào.