[Dịch]Cực Võ
Chương 133 : Toàn diệt
Ngày đăng: 03:30 21/08/19
Lúc đầu, Sử Văn Tiến nhìn thấy Vô Song tấn công, hắn còn chưa nghĩ gì.
Nhất lưu cao thủ có rất nhiều loại nhất lưu, Phi Lưu cũng là nhất lưu cao thủ không phải sao? bất quá so sánh với Hồ Phỉ vẫn là thua quá xa.
Nhất lưu cao thủ có mạnh có yếu.
Sử Văn Tiến hắn rất mạnh, nếu không cũng chẳng được ‘đầu tư’ cho tiến vào Thiên Ý Thành, người như Sử Văn Tiến chắc chắn có tự ngạo của chính mình, nhất lưu cao thủ bình thường một mình Sử Văn Tiến có thể chấp 10 tên.
Trong mắt Sử Văn Tiến, Vô Song không là gì cả, hắn có thể chỉ mất vài chiêu chế ngự mỹ nhân này tuy nhiên khi giao thủ chiêu đầu tiên, hắn đã biết mình quá sai.
Đây là lần đầu tiên, Sử Văn Tiến bị một cái nữ nhân đẩy lùi, sức mạnh cơ thể của Vô Song, mạnh đến bất thường.
Tiếp theo là tốc độc của Vô Song, lúc đầu Sử Văn Tiến còn không có để ý, nhưng chỉ loáng lên một cái, hắn đã thấy Vô Song hiện ra trước mắt mình, điều này làm Sử Văn Tiến kinh hồn táng đảm.
Vũ khí của Sử Văn Tiến là một cây trường côn.
Về một mặt nào đó, trường côn cũng giống hệt thương.
Thương chủ yếu là đâm, còn trường côn là đập.
Nếu xét ra thì thương gây ra vết thương dạng xuất huyết nặng còn trường côn lại theo dạng nội thương nát xương.
Cả trường côn và thương đều được xét là trường binh.
Trường binh vừa có thể tấn công đối phương ở khoảng cách vừa phải, vừa có thể tấn công đối phương ở khoảng cách gần, nói ra thì trường binh không có điểm yếu, là một loại hoàn mỹ vũ khí bất quá đây là trong mắt người không biết nhìn sẽ nói thế.
Trường binh mạnh ở khoảng cách nhưng cũng yếu ở khoảng cách.
Khoảng cách quá xa, trường binh liền vô dụng.
Khoảng cách quá gần, trường binh liền trở nên vướng víu.
Đại tướng cầm binh ra trận, ngoại trừ một thanh trường thương vẫn luôn đeo bội kiếm chính là sợ gặp phải đối thủ đánh cận chiến.
Cận chiến cũng là một loại khoảng cách, khoảng cách quá gần độ dài của trường binh liền biến thành vướng víu, đồng thời chính sức nặng của trường binh lại là một loại vật cản.
Trường côn của Sử Văn Tiến, nặng 15 cân.
Một côn của hắn đánh vỡ ngực một cái nhất lưu cao thủ thừa sức nhưng lúc này hắn làm không nổi.
Vô Song hắn không giống với Sử Văn Tiến, từ trước đến nay thứ Vô Song để ý nhất chính là khoảng cách.
Hắn không biết xài trường binh thậm chí là kiếm cùng đao đều không phải là sở trường của Vô Song.
Sở trường của Vô Song từ đầu đến cuối liền là giữ khoảng cách, cực xa hoặc cực gần.
Cực xa hắn có thể dùng Quỳ Hoa Bảo Điển – Quỳ Hoa Kim.
Cực gần hắn liền dùng Quỳ Hoa Kim kết hợp với Dược Vương Phần Thiên.
Đoản binh cũng có thể coi là khoảng cách cực gần, với loại khoảng cách này quan trọng nhất là dồn dập sức ép, liên tục đè ép đối phương, khiến đối phương không cách nào phản kháng.
Khí thế như thủy triều, càng đánh khí thế càng cường, đây là đoản binh.
Đương nhiên vật cực tất phản, khí thế cực cường liền bắt đầu suy thoái, đây là lúc cao thủ dùng đoản binh sợ nhất, có tâm nhưng vô lực, muốn công nhưng lực đã tận, đoản binh khi đó liền thua.
........
Sử Văn Tiến lúc bắt đầu vốn coi thường Vô Song vì vậy hắn lại càng khó chiến đấu.
Hai cánh tay cố gắng nắm thật chắc cây trường côn, sau đó chỉ có thể cắn răng trống đỡ.
Trường hợp lúc này rất giống trận chiến của Tây Môn Tuyết cùng Phi Lưu.
Hình ảnh một lần nữa tái hiện lại, có điều Sử Văn Tiến không có yếu như Phi Lưu mà thôi.
Sử Văn Tiến có thể dẫn đầu một đám người, hắn chắc chắn không yếu.
Trong ánh mắt ngạc nhiền của Vô Song, Sử Văn Tiến buông tay.
Hắn buông tay ra, trường côn liền rơi xuống đất.
Cây quạt sắt của Vô Song thừa thế chém tới nhưng cũng chính vì không cầm trường côn, khoảng cách hai bên được nới ra một chút.
Cây quạt sắt chỉ có thể khẽ cắt qua bộ ngực của Sử Văn Tiến, để lại một chém tương đối nông.
Sử Văn Tiến lại khác, một chân của hắn trụ trên mặt đất, một chân đá thẳng từ dưới lên.
Khi trường côn còn chưa rơi xuống đất, đã bị Sử Văn Tiến đá lên, bắn thẳng về phía Vô Song.
Vô Song lông mày cũng là nhíu lại, khóe miệng hơi hơi cong lên.
“Không tệ”.
Câu nói này với Sử Văn Tiến cực kỳ chói tai, bất quá hắn đúng là thành công ngăn cản thế tiến của Vô Song, Vô Song bị cây trường côn hất bay ra sau.
Sử Văn Tiến một tay đưa ra nắm lấy một đầu trường côn, kéo về phía mình, tay còn lại cũng đưa ra, hắn cầm trường côn bằng cả hai tay.
Trong mắt chỉ có tức giận cùng sát khí.
“Xú nữ nhân, ta liền để ngươi sống không bằng chết”.
Sử Văn Tiến cơ bắp hai tay nổi cuồn cuộn, toàn lực đập ra một côn.
“ Thiên Phong Hành Không “.
Một côn từ trên cao đánh xuống, cực kỳ mạnh mẽ, một côn này liền mang theo khí thế vạn quân.
Sử Văn Tiến hắn chắc chắn không có yếu.
Trước một côn lôi đình này, Vô Song cổ tay khẽ xoay chuyển, hắn thu quạt sắt lại.
Vô Song vậy mà dám dùng quạt sắt của Tây Môn Tuyết, mạnh mẽ đỡ lấy một chiêu này.
Đưa quạt sắt nằm ngang, chịu một côn toàn lực của Sử Văn Tiến đánh xuống.
Sử Văn Tiến thấy thế, trong mắt càng hiện ra một tia tàn nhân.
Trường côn đánh xuống, cả người Vô Song đều trùng xuống, nhưng hắn thật sự là đỡ được, lực cánh tay của Vô Song trong hai tháng qua cũng trở nên cực kỳ mạnh mẽ.
Chịu được một côn của Sử Văn Tiến nhưng lúc này mới là lúc côn pháp thể hiện độ đáng sợ của nó.
Đây là khoảng cách lý tưởng của côn pháp.
Chỉ thấy Sử Văn Tiến cổ tay nhẹ xoay, trường côn trong tay hắn run lên, sau đó côn của hắn liền bắt đầu xoay tròn.
“Đoạn Hồn Thứ”.
Một côn này là đâm thẳng như giáo, nhưng với độ xoay thế kia tuyệt đối có thể xuyên thủng người khác.
Vô Song thấy vậy, ánh mắt thủy chung cực kỳ bình tĩnh, hai chân của Vô Song vốn đang bị dồn xuống mặt đất nhưng trong ánh mắt kinh ngạc của Sử Văn Tiến, Vô Song bắn thẳng lên không trung, sức bật của hắn là kinh người.
Đây là Kim Nhạn Công của Toàn Chân Giáo.
Thoát được Đoạn Hồn Thứ của đối phương, Vô Song cả người xoay tròn trên không trung, lao thẳng xuống.
Sử Văn Tiến thấy thế, cũng chỉ là cười gằn, thu côn lại sát người, sau đó đâm thẳng về phía trước.
“Bát Xà Côn, Loạn Đả Thiên Không”.
Côn ảnh như mưa, chỉ cần Vô Song rơi vào phạm vi tấn công của côn ảnh, hắn tuyệt đối bị Sử Văn Tiến đánh cho gãy vài cái xương.
Vô Song nắm thật chắt lấy cây quạt trong tay, quạt sắt vẫn trong trạng thái khép lại, ánh mắt Vô Song lóe lên.
Tiên Thiên Chí Âm Thể toàn bộ vận dung, Tiên Thiên Chí Âm Khí dựa theo hai huyệt Thông Ly cùng Thanh Linh bắt đầu tràn ra ngoài.
Bình thường Vô Song sẽ không thể vận dụng Tiên Thiên Chí Âm Khí một cách tự nhiên như vậy nhưng từ khi đả thông hai huyệt đầu tiên của Âm Duy Mạch, hắn liền có thể.
Hàn khí tỏa ra trên người Vô Song, càng ngày càng rõ ràng.
Khí trắng xuất hiên, kết hợp với mái tóc của hắn tạo nên một sự hài hòa vô cùng.
“Bảo Đình Giải Ngưu Đao – Tộc Bào Nguyệt Canh Đao”.
Một chiêu này chém ra, đao ảnh cũng là liên miên.
Bảo Đình Giải Ngưu Đao vốn là võ công của trù thần năm xưa.
Đây là một loại đao pháp uy lực tầm tầm không có gì đặc biệt bất quá độ chính xác cùng tốc độ lại cực cao.
Bảo Đình Giải Ngưu Đao về một mặt nào đó chưa chắc thua Tam Thập Tam Thiên Trấn Hồn Khoái Đao của Điền Bá Quang.
Sử dụng Bảo Đình Giải Ngưu Đao, Vô Song mới nhận ra một việc cực kỳ thú vị.
Tiên Thiên Chí Âm Khí, dĩ nhiên gia tăng lực công kích của Vô Song khá nhiều.
Nếu như bình thường lực công kích của Vô Song là 10 điểm thì hiện nay ít nhất cũng là 13 điểm.
Đây là sự đáng sợ của Tiên Thiên Chí Âm Thể, loại thể chất này có thể tạo ra Thiên Thiên Chí Âm Khí sau đó kết tinh thành chí hàn nội lực.
Vô Song bản thân là luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, rõ ràng Quỳ Hoa Bảo Điển đi theo âm nhu lộ tuyến nhưng toàn bộ đều dồn hết cho khinh linh, dẫn tới Tiên Thiên Chí Âm Thể của Vô Song về một mặt nào đó không cách nào có thể toàn bộ thể hiện ra ngoài.
Nếu Vô Song tu luyện một bộ công thể tuyệt học mang âm nhu thuộc tính khác, kết hợp với chí hàn nội lực, hắn có thể khuếch đại sát thương của mình lên một cảnh giới mới.
Trong lúc chiến đấu với Sử Văn Tiến, Vô Song thậm chí vẫn còn thời gian, nghĩ đến một loại tuyệt học.
Thiên hạ đỉnh đỉnh đại danh – Đại Bi Phú.
Hắn nhận được Đại Bi Phú từ lúc rời khỏi Nga Mi Sơn đến Tử Ngọc Sơn nhưng trong khoảng thời gian qua, hắn vẫn chưa tu luyện, lúc này Vô Song thật sự có hứng thú tham ngộ bộ tuyệt học này.
Lại nói đến Vô Song cùng Sử Văn Tiến, cực hàn khí trên người Vô Song còn rất yếu bởi Vô Song còn cách tiên thiên cảnh giới rất xa, âm duy mạch của Vô Song còn lâu mới đả thông toàn bộ, từ đó hắn khó lòng mà dùng cực hàn khí ảnh hưởng đến Sử Văn Tiến, tuy nhiên cũng làm Sử Văn Tiến kinh sợ không thôi.
Vô Song bằng vào Bảo Đình Giải Ngưu Đao, vậy mà có thể thành công hủy diệt toàn bộ thế công của Sử Văn Tiến, sau đó mượn dùng cực hàn khí mở đường, trực tiếp xé ra một đường trong côn ảnh của hắn, lao xuống.
Vô Song cổ tay nhẹ xoay chuyển, cây quạt sắt trong tay mở ra, hàn khí phả vào mặt Sử Văn Tiến khiến hắn bất giác biến sắc, đồng thời Vô Song cũng chém ra một chiêu.
Sử Văn Tiến lập tức lùi lại, khuôn mặt kinh hãi.
Trên cổ Sử Văn Tiến, cũng đã xuất hiện một vết cắt nhẹ, nếu nội lực Vô Song mạnh hơn một chút, Sử Văn Tiến chỉ sợ đã chết.
Sử Văn Tiến từ đầu đến cuối vẫn là coi thường Vô Song, nhưng sau hai lần ăn quả đắng, hắn rốt cuộc biết đối thủ của mình là ai.
Biết Vô Song lợi hại, Sử Văn Tiến lại càng thêm không thể chấp nhận được.
Thiên tài trong thiên hạ, Sử Văn Tiến chưa bao giờ để vào mắt, ngoại trừ Đệ Nhất Công Tử - Phúc Kiến An ra, còn chưa có ai để Sử Văn Tiến cảm thấy không bằng.
Tuy nhiên khi đứng trước Vô Song lại là khó nói.
Vô Song khuôn mặt xinh đẹp, đương nhiên là đúng bất quá khuôn mặt còn không dấu nổi nét ngây thơ yếu ớt, Vô Song hắn còn quá bé.
Hiện nay Vô Song đã bước sang tuổi 11 bất quá 11 tuổi ở thế giới này là khái niệm gì?.
Giả dụ như Trương Vô Kỵ hiện nay, không biết đã đứng được trung bình tấn chưa?.
Với một đứa bé từ nhỏ luyện võ, 7 tuổi sẽ bước vào rèn cân luyện cốt, nếu thiên phú cực tốt thì 9 tuổi có thể bước vào tam lưu cao thủ cảnh giới, năm 12 tuổi có thể trở thành nhị lưu cao thủ, năm 15 tuổi đột phá nhất lưu, 20 tuổi trở thành tông sư, năm 30 tuổi đột phá Đại Tông Sư, hơn 40 tuổi liền đột phá Ngũ Tuyệt.
Đây là chặng đường phát triển của một cái siêu cấp kinh khủng thiên tài, cộng thêm khí vận tại thân.
Chỉ là cái chặng đường phát triển trong mơ của rất nhiều người, đối với Vô Song liền trở thành sai sai.
Ít nhất Sử Văn Tiến cảm thấy Vô Song quá mức không khoa học.
Vô Song còn bé thế kia đã là nhất lưu cao thủ?, hơn nữa sát khí kinh người, chiến lực cũng là kinh người, hắn tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không có cách nào nhanh như vậy.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”.
Năm lấy trường côn trong tay, Sử Văn Tiến hai mắt nhìn chằm chằm vào Vô Song, lúc này trong mắt hắn không có coi thường, chỉ có kiêng kỵ.
Sử Văn Tiến đúng là coi thường đám người trong võ lâm, nhưng hắn biết không phải ai hắn cũng có thể coi thường.
Người nắm giữ hắc lệnh, đều có bối cảnh. Quan trọng là bối cảnh mạnh hay yếu mà thôi.
Đào tạo ra được loại yêu nghiệt phi khoa học như Vô Song, rốt cuộc là thế lực nào?.
Vô Song chính là lười đáp Sử Văn Tiến, hắn lúc này vẫn còn đang cực kỳ hứng thú đối với thay đổi của Tiên Thiên Chí Âm Thể của mình, hắn đâu có rảnh trả lời đối phương?.
Vô Song một lần nữa lao tới, tay vẫn là cầm quạt sắt kia, khuôn mặt tràn ngập cảm tự tin.
Sử Văn Tiến thấy Vô Song lại lao tới, ánh mắt hắn khẽ đảo.
Lúc này Vô Song ở tương đối xa đoàn đội của mình.
Tốc độ của Vô Song quá nhanh cộng thêm nãy giờ Sử Văn Tiến liên tục bị đẩy lùi, dẫn tới việc khoảng cách giữa Vô Song cùng đoàn đội trở nên tương đối xa.
Ở cái khoảng cách này mà nói, đồng đội Vô Song khó mà có thể trợ giúp được hắn.
Sử Văn Tiến thấy thế, một tay để ra đằng sau, một tay nắm lấy trường côn của mình.
Cánh tay đặt ra sau lưng của Sử Văn Tiến bắt đầu chuyển động, những ngón tay cử động tạo thành một loại ám hiệu kỳ quặc.
Vì Sử Văn Tiến đang đối mặt với Vô Song, bản thân Vô Song cũng không biết đối phương đang làm gì, chỉ có mấy kẻ cùng đội Sử Văn Tiến, mới có thể nhìn thấy.
Đám người này đều đi theo Sử Văn Tiến gia nhập Thiên Ý Thành, bản thân bọn họ đương nhiên hiểu ám hiệu của Sử Văn Tiến.
Thật ra mà nói, Vô Song không biết là may mắn hay xui xẻo, hắn lần đầu tiên đụng độ người khác bên trong Tu La Thí Luyện, lại gặp phải đoàn người Sử Văn Tiến.
Trong chín người, chỉ có một mình Sử Văn Tiến là nam nhân, tám người còn lại đều là thái giám.
Bọn họ là đợt thái giám đầu tiên luyện Tàn Hoa Bảo Giám của Ngụy Trung Hiền, cũng có thể coi là những thành viên đầu tiên trong Huyết Sát Đoàn chuẩn bị được thành lập.
Huyết Sát Đoàn cũng giống như Huyết Chích Đoàn, bản thân liền hoàn toàn nghe lệnh chấp trên.
Dựa theo ám hiệu của Sử Văn Tiến, đám thuộc hạ lập tức hành động.
Vô Song lao tới với tốc độ rất nhanh, bất quá khi hắn nhìn thấy Sử Văn Tiến cầm trường côn bằng một tay, ánh mắt liền hơi lạnh lại.
Thông thường mà nói, một người muốn dùng một tay để nâng một vật 15 kg... là không ổn.
Nâng là nâng được nhưng cực kỳ khó khăn, đặc biệt là trường côn loại nặng như thế kia, lại càng khó có thể dùng để chiến đấu.
Sử Văn Tiến không hổ là tinh anh của triều đình, nội lực trên người hắn toàn bộ phóng xuất ra, hắn vẫn là nâng trường côn lên bằng một tay.
Sau đó Sử Văn Tiến gầm lên.
“Toái Thương Khung”.
Cổ tay Sử Văn Tiến xoay tròn sau đó bằng nội lực trong cơ thể, trường côn vậy mà bị hắn bắn ra.
Trường côn xoay với tốc độ kinh người, tuyệt đối giống như hỏa tiễn vậy, tuy nhiên với Vô Song mà nói chiêu này chưa đủ.
Hạ thấp trọng tâm, cả người Vô Song lướt nhẹ trên mặt đất, nửa thân thể gập lại phía sau, hắn có thể tránh qua một chiêu này, tốc độ của Vô Song rất nhanh nhưng khả năng né tránh của hắn còn vượt trên cả tốc độ.
Xương cốt của Vô Song vốn cực kỳ mềm dẻo, từ bé lại được ông ngoại cùng Vô Hà Tử cải tạo, việc né tránh với hắn càng thêm dễ dàng.
Tuy nhiên lúc này Vô Song mới biết không ổn.
Trường côn của Sử Văn Tiến lướt qua người Vô Song, không thể gây cho hắn sát thương nhưng Vô Song nhìn thấy, có vài cái bóng ảnh nhảy lên.
Đám thuộc hạ của Sử Văn Tiến đồng loạt động, tay cầm đoản kiếm cùng nhau nhảy lên trời rồi lao xuống, thật sự muốn giết Vô Song.
Thấy cảnh tưởng này, hai huynh đệ Hùng Bì cùng Hùng Đảm lập tức nghiến răng.
“Vô sỉ”
Về phần Mặc Vân thậm chí trực tiếp lao tới, bất quá Mặc Vân có nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng Hồ Phỉ, Hồ Phỉ rốt cuộc rút đao ra, thân hình lao về phía Vô Song.
Đến cả Hồ Phỉ người đánh giá Vô Song cao nhất cũng cảm thấy Vô Song gặp nguy hiểm, huống gì là những người khác?.
Bốn cái nhất lưu cao thủ, cùng nhau đánh lén, Vô Song căn bản không thể sống được.
Đây là suy nghĩ của tất cả mọi người, ngoại trừ Vô Song.
Nhìn thấy đám hắc y kia, Vô Song khuôn mặt bắt đầu lạnh đi.
Tư thế của Vô Song hiện nay, đúng là không cho phép hắn né tránh, cho dù né tránh cũng không thoát được đối phương tấn công.
Tuy nhiên Vô Song không có ý định né tránh.
Hai chân Vô Song đang gập lại dưới mặt đất, cả người đều ép sát xuống bên dưới, hắn muống búng người bật nhảy lên là việc không tưởng.
Vô Song bụng thắt lại.
Khuôn mặt của hắn bình tĩnh đến lạ, hắn hoàn toàn nín thở.
Đây chính là Quy Tức Công.
Sau đó thiên địa linh khí từ hai huyệt Thông Ly cùng Thanh Linh toàn bộ tràn ra.
Đau đớn làm khuôn mặt Vô Song hơi hơi nhăn lại, bất quá nội lực của hắn lập tức điên cuồng bành trướng.
Quạt sắt xòe ra, Vô Song dùng cổ tay ấn vào xuống mặt đất, bằng vào trạng thái này, cả người hắn nghịch đảo bắn ngược lên không trung một đường thẳng tắp.
Chân đạp vào hư không, mượn Kim Nhạn Công, Vô Song tiếp tục lao vút lên một đoạn ngắn, mới có dấu hiệu rơi xuống.
Hành động của Vô Song thật sự làm mọi người quá mức ngạc nhiên, không ai ngờ khinh công của Vô Song lại đáng sợ đến mộc bước này.
Tuy nhiên phần hay còn ở phía sau.
Vô Song lần này liền có thể coi chân chính vận công quá độ, hắn không thoải mái gì cho cam lồng ngực cùng đan điền đều đã có chút đau, bất quá sát khí lại điên cuồng bành trướng.
Cả người vẫn đang ở trên không trung, hắn còn ở độ cao vượt qua đám người đi theo Sử Văn Tiến.
Ống tay áo nhè nhẹ rung lên, tay phải cầm quạt sắt, tay trái lóe ra vài cây ngân châm.
Nhị sư huynh tuyệt học – Mãn Thiên Lưu Tinh.
Vô Song chỉ dùng Mãn Thiên Lưu Tinh duy nhất một lần khi ở trên Tử Ngọc Sơn, cùng Vô Hà Tử thử chiêu.
Bình thường Vô Song sẽ không dùng Mãn Thiên Lưu Tinh chỉ bởi so ra mà nói, Mãn Thiên Lưu Tinh không có bằng Quỳ Hoa Bảo Điển.
Trong trạng thái nội lực bạo tăng này, cực hàn khí của Vô Song lại càng thêm mạnh mẽ, khóe miệng Vô Song cong lên.
“Mãn Thiên Lưu Tinh – Tinh Vũ Mãn Thiên”.
Ngân châm bắn ra, một đường Vô Song tung ra 7 cây ngân châm.
Thứ này hắn vừa vặn chỉ có 10 cây, dù sao cũng là xin của Tây Môn Tuyết dùng cứu Phi Lưu, căn bản không có cách nào xin quá nhiều.
Sau đó đến lượt cổ tay phải Vô Song vận toàn lực, hắn cũng bắt trước Tây Môn Tuyết, ném ra cây quạt sắt của mình.
“Mãn Thiên Lưu Tinh – Tinh Hỏa Liêu Nguyên”.
Không ai ngờ Vô Song còn có thủ pháp ám khí, hơn nữa tốc độ xuất ám khí của hắn cực nhanh.
Vô Song sử dụng ám khí đã đến tạo nghệ nhất định, 7 cây ngân châm bắn ra, lập tức bắn mù mắt ba tên nhất lưu cao thủ vừa nhảy lên kia.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, đám nhất lưu cao thủ vừa mới chạm chân xuống đất, ngưa mặt lên nhìn Vô Song liền lập tức bị ngân châm xuyên qua hai mắt, liền ôm mặt gào thét.
Cây quạt sắt của Vô Song lại bay với tốc độ cực nhanh, theo một đường cong hướng thẳng về phía cổ Sử Văn Tiến.
Sử Văn Tiến không dám đỡ, hắn không có trường côn trong tay, lại không phải tông sư cao thủ, lấy cái gì ra mà dám đỡ một chiêu này?.
Sử Văn Tiến chỉ có thể lùi lại, cả người nhảy bật về phía sau.
Lúc này Vô Song cũng hạ xuống đất, cây quạt sắt tạo một đường cong hoàn mỹ, rồi trở lại trên tay Vô Song.
Cổ tay khẽ động, huyết hoa tung bay, theo cái đường cong kia, ba cái đầu người bay lên.
Ba thân ảnh gục xuống.
Ba cái nhất lưu cao thủ bị bắn mù mắt kia, liền cứ như vậy mà chết.
Ngón tay khẽ xoay cây quạt sắt, Vô Song khóe miệng cong lên, sát khí kinh thiên.
Máu đối với Vô Song, là một loại mỹ lệ màu sắc.
Hắn cho dù không có vận lên Quỳ Hoa Bảo Điển, nhưng hắn vẫn luôn bị cái màu sắc này hấp dẫn.
Một chân bước lên phía trước, Vô Song một lần nữa lao vút đi.
Sử Văn Tiến đã ném ra trường côn, liền biến sắc, lập tức gầm lên.
“Giết, giết con bé đó, giết”.
Ngoại trừ Sử Văn Tiến cùng Cổ Đại Ngưu, đám đội ngũ bọn họ chỉ còn năm người.
Năm cái nhất lưu cao thủ vây công một cái nhất lưu cao thủ, đây gần như rất khó thua bất quá nếu bọn họ được nhìn thấy Vô Song trên chiến trường hai tháng trước, chỉ sợ lựa chọn tốt nhất vẫn là bỏ chạy.
Vô Song ngày hôm đó giết hơn 30 cái nhất lưu cao thủ, thuấn sát 7 cái siêu nhất lưu cao thủ. Đối với hắn mà nói, 5 kẻ trước mặt tính là gì?.
Cước bộ không có dừng lại, cổ tay trái một lần nữa xuất hiện ba cây ngân châm, hắn liền búng tay ra.
“Mãn Thiên Lưu Tinh – Phi Tinh Đái Nguyệt”.
Ba cây ngân châm, bay thẳng đến tên gần nhất.
Người này có bài học của ba cái đồng bạn, liền cẩn thận hơn nhiều.
Hắn học Tàn Hoa Bảo Giám, cho dù chỉ mới tu luyện nhưng tốc độ cùng khả năng phản ứng không phải là tệ.
Theo người này nghĩ, hắn chỉ cần tập trung né tránh, sẽ không quá khó.
Hắn suy nghĩ là đúng bởi Mãn Thiên Lưu Tinh điểm mạnh không phải là tốc độ bất quá hắn tính toán là sai.
Cây ngân châm đầu tiên bắn ra, tất nhiên không nhanh gì, nhưng sau đó hắn liền trợn tròn mắt lên, khuôn mặt biến thành khủng hoảng.
Cây ngân châm rõ ràng đã bắn ra, vậy mà tốc độ của nó dĩ nhiên còn có thể bạo tăng?.
Đây chính là Phi Tinh Đái Nguyệt, chiêu mà năm đó Vô Song dùng trên Tử Ngọc Sơn đối phó Vô Hà Tử.
Hắn dùng một cây ngân châm, kích tốc độ một cây ngân châm khác.
Cây ngân châm dễ dàng bắn thủng một mắt kẻ kia, sau đó cây ngân châm thứ ba cũng bắn ra.
Vô Song dùng hết toàn bộ 10 cây ngân châm mượn được, nhưng cũng hủy luôn hai mắt của cao thủ nhất lưu gần nhất.
Tốc độ của Vô Song không giảm, thậm chí còn tăng.
Quạt sắt vẽ lên một đường huyết hoa, đầu bay lên trời, huyết vụ nhuộm đỏ hư không.
Nhất lưu cao thủ thứ tư ngã xuống.
Vô Song trước mặt, là hai tên nhất lưu cao thủ.
Đám nhất lưu này còn yếu hơn đám người của Huyết Chích Đoàn, ít nhất trong mắt Vô Song, thực lực bọn chúng là có nhưng kinh nghiệm quá ít.
Đây cũng là đương nhiên, so với Huyết Chích Đoàn già cỗi, Huyết Sát Đoàn chỉ là đám tân binh.
Cổ tay một lần nữa dùng sức.
“Bảo Đỉnh Giải Ngưu Đao – Lương Bảo Tuế Canh Đao”.
Đao ra cực nhanh, hướng thẳng vào cổ hai người này.
Thân mang theo Tàn Hoa Bảo Giám, phản ứng vẫn là không chậm, kiếm pháp liền đâm ra, vừa vặn đỡ lấy cây quạt sắt của Vô Song.
Sau đó ba người lập tức so chiêu, ánh lửa bắn lên liên tục.
Hai cái nhất lưu cao thủ kia hoàn toàn bị Vô Song ép lui về sau, bất quá không có thua, đồng thời hai cái nhất lưu cao thủ khác cũng đuổi đến, liền muốn lấy bốn người, giết chết Vô Song.
Trong bốn người, có một người hô lên.
“Biến trận – Tàn Hoa Khai Đãng”.
Bốn người cùng xoay lại, động tác như múa, bỗng chốc trở nên uyển chuyển vô cùng, sau đó kiếm của bọn chúng cùng nhau hướng về bốn phương vị của Vô Song, đâm ra bốn kiếm.
Lần này Vô Song có chút bất ngờ, Vô Song cảm thấy, bốn người này nội công cực kỳ quái dị.
Bọn họ dĩ nhiên là Vô Song nhớ đến Quỳ Hoa Bảo Điển của chính mình?.
Đúng ra mà nói, Vô Song cảm thấy bốn người này tu cùng một loại công pháp, có chút giống Quỳ Hoa Bảo Điển chỉ là không cao cấp bằng mà thôi.
Đồng thời, hắn lúc này mới cảm thấy âm nhu lực của bốn nam tử này cao đến mức dọa người.
“Thái giám?”.
Đây là hai chữ hiện lên trong đầu Vô Song hiện nay.
Không có ý gì đâu, bất quá Vô Song thật sự không thích hai từ ‘thái giám’ này, loại bất nam bất nữ này, thật sự làm Vô Song thấy ghê người.
Tất nhiên Vô Song cũng trừ hắn ra, dù sao hắn vẫn là chân chính nam nhân, không phải sao?.
Lại nói đến bốn cái nhất lưu cao thủ kia, khi nhập trận liền hoàn toàn thay đổi, cùng tiến cùng lùi, uyển chuyển vô cùng, vậy mà có thể đẩy lùi toàn bộ thế công của Vô Song.
“Biến trận – Tàn Hoa Xuất Vân”.
Lại một âm thanh nữa vang lên, bốn người đồng thời thu kiếm, cổ tay nhẹ rung lên, rồi mạnh mẽ tiến về phía trước.
Nếu Tàn Hoa Khai Đãng cho người ta cảm giác giác uyển chuyển thì Tàn Hoa Xuất Vân lại nhanh vô cùng.
Kiếm kiếm nối nhau, bốn người cùng công kích, tốc độ xuất kiếm cực kỳ đáng sợ.
Vô Song lần này chỉ có thể lùi lại, hắn căn bản không cách nào tiến lên nữa rồi.
Thấy một cảnh này, đám người Hùng Bì – Hùng Đảm hay Mặc Vân ánh mắt liền lạnh đi.
Lúc trước bọn họ bị hành động kinh người của Vô Song làm cho hoảng sợ, vẫn còn chưa định thần lại.
Không ai ngờ Vô Song trong tình trạng khó khăn như vậy vẫn nhẹ nhàng giết ba cái nhất lưu cao thủ như không.
Tuy nhiên lúc này bị bốn cái nhất lưu cao thủ vây công, Vô Song liền rơi vào bại thế, điều này ai cũng có thể nhìn ra.
Ba người đang định lao tới giúp Vô Song, chỉ là thấy một cánh tay lực lưỡng đưa ra.
Hồ Phỉ lần này, chỉ có trầm ngâm,
“Đợi”.
Nói ra một chữ, sau đó Hồ Phỉ không có tiếp tục nói nữa, hắn thật sự cảm thấy, Vô Song còn dư lực.
Suy nghĩ này chính Hồ Phỉ cũng cảm thấy khó mà tin được.
Chiến lực của Vô Song hiện nay đã quá cường đại, vậy mà Vô Song còn đòi dư lực?, vậy rốt cuộc nếu Vô Song buông tay ra mà đánh, hắn mạnh đến mức nào?.
Chiến trường lúc này, Vô Song điên cuồng lùi lại, hắn hoàn toàn không có cách nào vượt qua kiếm trận của bốn cái nhất lưu cao thủ liên hợp.
Sử Văn Tiến cũng đã lấy lại đường trường côn của mình, bát quá Sử Văn Tiến cũng không tham gia vây công Vô Song, hắn còn tự mình biết mình.
Trận hình kia chỉ có người tu luyện Tàn Hoa Bảo Giám mới có thể tham dự, Sử Văn Tiến không có tự cung, không có luyện Tàn Hoa Bảo Giám, hắn đi vào chỉ sợ khiến trận tự động bị phá.
Sử Văn Tiến nhìn Vô Song, khuôn mặt xuất hiện một nụ cười dữ tợn, hắn hoàn toàn tin tưởng Vô Song phải chết không nghi ngờ, hắn cũng nhìn ra, trên người Vô Song có nội thương. Vô Song đánh tiếp chỉ sợ rất khó.
.........
Người bên ngoài nhìn thế nào, Vô Song không biết, bất quá Vô Song lại hiểu rõ nhất.
Hắn đúng là bị thương, nếu đây là bốn cái nhất lưu cao thủ bất kỳ nào khác liên hợp, Vô Song thua không nghi ngờ, tuy nhiên đây lại là bốn cái cao thủ dùng Tàn Hoa Bảo Giám.
Vô Song lúc trước còn chưa dám chắc nhưng vừa phòng ngự vừa cảm nhận bản thân Vô Song lại có vài phần tự tin.
Bốn cái nhất lưu cao thủ này khi đã liên thủ liền rất mạnh, nếu không phải Vô Song đang tự chịu tổn thương đổi lấy nội lực tạm thời bạo tăng hắn đã sớm thua, bất quá khi hắn nhận ra nội công của đối phương thì lại khác.
Vô Song không biết đám người kia luyện Tàn Hoa Bảo Giám nhưng hắn lại chắc chắn môn nội công này tương tự Quỳ Hoa Bảo Điển, là Quỳ Hoa Bảo Điển phiên bản thiếu.
Vô Song có thể cảm nhận được khí của cả bốn người, thậm chí cảm nhận được cả nội lực di chuyển trong kinh mạch của bốn người.
Tàn Hoa Bảo Giám năm đó là Quỳ Hoa Lão Tổ sáng tạo ra.
Bản thân Tàn Hoa Bảo Giám vốn là để một cao thủ luyện Quỳ Hoa Bảo Điển thống lĩnh, lấy Quỳ Hoa Bảo Điển làm tâm, lấy Tàn Hoa Bảo Giám làm cánh hoa, cùng nhau vẽ lên một đóa quỳ hoa đáng sợ nhất thiên hạ.
Người luyện Quỳ Hoa Bảo Điển đương nhiên có thể hiểu từng đường đi nước bước của đám người luyện Quỳ Hoa Bảo Giám, nếu không sao có thể ngự trận?.
Vừa vặn, Vô Song lại luyện Quỳ Hoa Bảo Điển.
Trong ánh mắt không thể tin được bốn tên nhất lưu cao thủ kia, bọn chúng thấy Vô Song nhắm mắt lại.
Vô Song không có nhìn nữa, hắn nhắm mắt sử dụng cảm khí.
Cảm khí thứ này Vô Song còn xa lắc xa lơ mới học được, bất quá bằng vào Quỳ Hoa Bảo Điển để ‘cảm khí’ đối với bốn kẻ dùng Tàn Hoa Bảo Giám kia liền thừa sức.
Chỉ thấy thân hình Vô Song như quỷ mị, hắn bước ra một bước không ai có thể tin được, đừng nói là Phi Hổ, huynh đệ họ Hùng hay Sử Văn Tiên mà thậm chí cả Cơ cũng kinh ngạc rớt hàm.
Vô Song bước ra một bước kia, nếu nhìn bằng mắt mà nói, hắn tuyệt đối bị bốn cái nhất lưu cao thủ kia chém chết tại chỗ, nhưng không biết vì sao hắn như một cái bóng ma, vừa vặn xuyên qua trận hình của cả bốn người, tiến vào khu vực trung tâm trận pháp.
Sau đó... Vô Song cứ như vậy phá trận thành công, thậm chí lúc này hắn bước vào tâm trận, cho người ta cảm giác, trận hình này có hắn mới đầy đủ, một cảm giác phi thường vô lý.
Vô Song tay nắm lấy cây quạt, quạt sắt mở ra, hắn nhẹ xoay người.
Một lần nữa, khung cảnh quen thuộc lại xuất hiện.
Bốn cái đầu người, bay lên trời, máu tươi phun ra.
Bộ áo trắng của Vô Song, đã sớm nhuộm đỏ bởi huyết.
Mái tóc trắng búi cao, đã sớm nhiễm máu.
Hắn đứng đó, mỉm cười có chút hoa lệ, cổ tay nhẹ động, quạt sắt khẽ đung đưa.
Mùi máu huyết, theo gió lan tỏa khắp bốn phương tám hướng.