[Dịch]Cực Võ
Chương 147 : Tu La Môn (4)
Ngày đăng: 03:30 21/08/19
Nếu Tu La Môn không mở ra bản thân Đường Vô Lệ cũng sẽ không quan tâm đến Phong Nhất Trận nhưng lúc này Tu La Môn mở ra lại khác, trái với Vô Song không hiểu gì về Thiên Ý Thành thì Đường Vô Lệ lại biết khá nhiều.
Đường Môn cùng Thiên Ý Thành đúng là có quan hệ sâu xa, dù sao đây cũng là hai thế lực sát thủ nổi tiếng trong thiên hạ.
Đường Vô Lệ biết bên trong Tu La Môn tình trạng một lần xuất ra 1 -2 cao thủ tông sư không phải là lạ thậm chí nhiều hơn cũng có, vì vậy hắn mới muốn cứu Phong Nhất Trận một lần.
Phong Nhất Trận làm người không thích nhận ân tình của kẻ khác, hơn nữa đây còn là ân tình của kẻ mà hắn ghét, khuôn mặt liền không mất tốt đẹp tuy nhiên áp lực trong lòng Phong Nhất Trận cũng là hơi hơi dãn ra.
Hắn không hiểu tại sao Đường Vô Lệ lại ra tay cứu mình, nhưng hắn có thể nhìn thấy Đường Vô Lệ nói gì đó với Vô Song, quả nhiên thấy Vô Song mỉm cười sau đó cũng không có ý định tiếp tục ra tay.
Chỉ thấy Đường Vô Lệ chậm rãi lại gần Phong Nhất Trận, khuôn mặt xuất hiện một nụ cười lạnh.
Cái nụ cười này khiến Phong Nhất Trận giật thót, hắn đối với Đường Vô Lệ đầy vẻ đề phòng.
“Đường gia con thứ, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?, ta với ngươi vốn không có cái gì để tâm sự, tâm sự liền gọi nàng đến đây”.
‘Nàng’ ở đây đương nhiên là chỉ Vô Song bất quá Phong Nhất Trận vừa dứt lời, một tiếng xé gió lao tới, cho dù Phong Nhất Trận né tránh cực nhanh như trên tai hắn vẫn xuất hiện một vết cắt nhỏ tiếp theo hắn nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Vô Song nhìn mình, trong mắt vậy mà như ẩn như hiện sát khí, Phong Nhất Trận liền nuốt một ngụm nước bọt, triệt để im lặng.
Đối với tình cảnh Phong Nhất Trận gặp phải, Đường Vô Lệ chỉ là mỉm cười.
Ánh mắt hơi hơi nhìn về phía Vô Song rồi lại nhìn Phong Nhất Trận, một tay nhẹ che miệng lại, Đường Vô Lệ đúng là không dám làm Vô Song bực mình, đối với Vô Song chính Đường Vô Lệ cũng là sợ, huống gì người khác?.
“Tiểu phong tử, lại đây đại ca nói với ngươi mấy cái”.
Phong Nhất Trận nắm tay co lại, ánh mắt đầy thù hằn nhìn Đường Vô Lệ.
“Đường gia con thứ, ngươi dám gọi lại câu đó một lần hay không?, có tin bản công tử bẻ răng ngươi không?”.
Đường Vô Lệ nào thèm quan tâm mấy cái này, vậy mà như huynh đệ chí cốt khoác vai Phong Nhất Trận, hai con hàng này liền đi ra một đoạn xa.
“Khụ khụ, được rồi tiểu phong tử, ngươi có biết nàng là ai không?”.
Phong Nhất Trận ánh mắt híp lại, cũng trực tiếp không để ý đến xưng hô của Đường Vô Lệ.
“Đường gia con thứ, ngươi quen biết nàng đúng không, mau nói cho ta biết nàng là tiểu thư nhà nào?”.
Đường Vô Lệ cười tà dị nhìn Phong Nhất Trận.
“ Thật ra tên của nàng ta cũng không biết nha, có điều hắc hắc xuất thân của nàng ta có biết một chút, nàng có hai cái sư phụ cực kỳ lợi hại đều là Đại Tông Sư cao thủ hơn nữa hai vị tiền bối này đều am hiểu hợp kích thuật, hai người liên thủ liền có thể so với Ngũ Tuyệt cấp nhân vật”.
Nghe đến đây Phong Nhất Trận thật sự hít vào một hơi lãnh khí.
Ngũ Tuyệt cấp bậc cường giả cho dù đào hết cả phương nam ra cũng không được mấy người, nếu hai vị sư phụ của Vô Song đúng như Đường Vô Lệ nói thì thế lực sau lưng Vô Song cực kỳ cực kỳ đáng sợ dù sao Đại Đao Môn cùng Đường Môn đều không có ngũ tuyệt cấp cường nhân.
“Hắc hắc, hai vị sư phụ của nàng chính là đại danh đỉnh đỉnh Huyền Minh Nhị Lão, thế nào?”.
Phong Nhất Trận nghe vậy cơ thể khẽ run lên.
Bất kể thế nào Huyền Minh Nhị Lão đều cực kỳ nổi tiếng, Huyền Minh Thần Chưởng vừa ra mấy người dám tranh phong?.
“Thật sự là hai vị tiền bối đó?, có điều hai vị tiền bối thường thường sinh sống ở gần Tây Vực, vì sao nàng lại đến phương nam chúng ta?”.
Đáp lại lời nói của Phong Nhất Trận là một cái gõ đầu của Đường Vô Lệ.
“Cái thằng ngu này, ngươi nghĩ việc này ta biết sao?, ngươi muốn biết liền đi hỏi nàng. Cao thủ từ nơi khác đến Thiên Ý Thành ít sao?”.
Phong Nhất Trận nghe vậy lia lịa gật đầu, Vô Song từ đằng xa nhìn thấy hai con hàng này nói chuyện trong mắt cũng lóe lên dị sắc, hắn thật sự không ngờ bên ngoài Đường Vô Lệ cùng Phong Nhất Trận giống như kẻ thù giết cha vậy thế mà bên trong lại mơ hồ giống hai cái tri kỷ?.
Tiếp theo chỉ thấy Đường Vô Lệ hơi hơi nhìn Vô Song đằng xa, rồi lại nhẹ vỗ vai Phong Nhất Trận.
“Tiểu Phong tử, được rồi vào việc chính, ngươi biết hai cái sư phụ của nàng nổi tiếng với Huyền Minh Thần Chưởng đúng không?, vậy chúc mừng ngươi ta thông báo cho ngươi biết nàng cũng học được một phần công phu của sư phụ, gọi là Huyền Âm Chỉ”.
“Ta đương nhiên tự thân lĩnh giáo Huyền Âm Chỉ của nàng... loại chỉ pháp này uy lực rất mạnh lại cực kỳ tàn độc, hàn khí nhập thể liền sẽ đoạn dương căn”.
‘Đoạn dương căn’ là gì với loại người như Phong Nhất Trận không thể không biết, hắn nghe đến 3 chữ này mà tâm thần run lên, sau đó.... hắn vậy mà muốn bỏ chạy.
Dù sao nam nhân không thể nói không được, đối với nam nhân mà nói Huyền Âm Chỉ của Vô Song quá mức kinh khủng.
Cũng may có Đường Vô Lệ ở đây, bản thân Phong Nhất Trận còn không có làm cái việc mất mặt như vậy, sợ đương nhiên là sợ bất quá sĩ diện vẫn phải giữ, đặc biệt là trước một người như Đường Vô Lệ.
Đường Vô Lệ cũng không biết Phong Nhất Trận đang nghĩ gì, tuy nhiên vẫn là cười cười.
“Ngươi sợ đúng không?, còn chưa có xong nha, nói thẳng với ngươi đội ngũ của ta cũng là bị đội ngũ của nàng đánh bại, hiện tại tiểu tử ngươi liền chỉ có hai lựa chọn, đầu tiên chính là một mình ngươi đánh hai người chúng ta, lựa chọn thứ hai chính là quy hàng, thế nào lựa chọn ra sao liền là tùy ngươi, ta cũng không có ép “.
Phong Nhất Trận ánh mắt kỳ dị nhìn Đường Vô Lệ sau đó rốt cuộc hắn cũng nhếch miệng.
“Tưởng thế nào, dĩ nhiên là cái hàng binh bại tướng, nếu ta không nhầm đội ngũ của ngươi còn có Đường Ngạo, có cả tiểu tử kia mà cũng thua?, chẳng lẽ.... Khổng Tước Vỹ của ngươi cũng là bị nàng hủy đi?”.
Đối với lời nói của Phong Nhất Trận, Đường Vô Lệ cũng không có gì không vui, hắn đơn giản chỉ là gật đầu.
“Không phải thua bởi nàng, ta còn chưa có đối đầu trực tiếp với nàng bao giờ, thua liền bởi phó tướng của nàng”.
“ Phó tướng? “.
Nghe Đường Vô Lệ nói Phong Nhất Trận vẫn là hơi hơi nhíu mày, hắn lúc này đang vận dụng lại bộ nhớ của mình sau đó con mắt híp lại.
“Nhớ ra rồi, đội ngũ của nàng còn có một tên cầm đao khác, ngươi thua bởi hắn?”.
Đối với Phong Nhất Trận, ký ức của hắn về Hồ Phỉ đơn giản chỉ là ‘tên cầm đao’ mà thôi, dù sao so với mỹ nhân hắn quan tâm nam nhân làm khỉ gì?.
Đường Vô Lệ nhếch miệng cười gằn.
“Buồn cười, bản công tử có Khổng Tước Vỹ sao có thể thua?, bất quá trận đó tính là hòa đi, cho ta đánh lại với hắn một lần nữa cũng không chắc thắng nổi, quan trọng là ngươi thì chắc chắn thua. Hắn... chỉ sợ có thể theo bước tiến của tên kia”.
Nghe Đường Vô Lệ nói vậy, Phong Nhất Trận ánh mắt híp lại, hắn biết ‘tên kia’ trong miệng Đường Vô Lệ là ai, Đường Môn đệ nhất thiên tài – Đường Quan Nam.
Nhắc đến Đường Quan Nam cho dù Phong Nhất Trận cũng phải cảm thấy sợ hãi, nhân vật này Phong Nhất Trận hắn không so được.
Cuối cùng vẫn là Đường Vô Lệ lên tiếng, dù sao hắn cũng không có thời gian, Tu La Môn mở ra không ai có thời gian cả.
“Thế nào lựa chọn đi, là hàng hay là chiến, bất quá nếu ngươi chiến thì đừng trách ta không hạ thủ lưu tình”.
Phong Nhất Trận lông mày nhăn lại thật sâu, bảo hắn quyết đấu với một trong hai người hắn đương nhiên không sợ, lại thêm Đường Vô Lệ không có Khổng Tước Vỹ tại bên người, nếu thật sự chiến cuộc nổ ra Phong Nhất Trận có 7 phần tự tin có thể đánh bại Đường Vô Lệ.
Về phần Vô Song cho Phong Nhất Trận cảm giác rất đáng sợ bất quá nếu đánh hắn chắc gì đã thua?.
Tuy nhiên hai người hợp công lại là một việc khác, bọn họ chỉ là nhất lưu cao thủ, nếu là nhất lưu cao thủ sinh tử chỉ trong một chiêu, sơ sảy liền chết.
Tông Sư cao thủ có hộ thân cương khí tốt xấu gì về mặt phòng ngự cũng hơn đứt nhất lưu cao thủ, hơn nữa sinh mệnh lực lượng của Tông Sư cao thủ vẫn là mạnh mẽ hơn nhất lưu cao thủ nhiều.
Nhất lưu cao thủ lại khác, khi quyết đấu chỉ cần bên nào bị thương trước thì đã gần như nắm chắc thất bại, thân thể của bọn họ rất yếu, căn bản chịu không nổi thương tổn.
Đánh thì đánh không lại nhưng muốn bảo Phong Nhất Trận hắn hàng... liền không hợp lý, chí ít Phong Nhất Trận không thích cúi đầu trước người khác, cho dù Tu la Môn có mở ra thì cũng không thay đổi con người của hắn... chỉ là Phong Nhất Trận biết cả Vô Song cùng Đường Vô Lệ đều muốn hắn đưa ra câu trả lời, câu kéo thời gian đối với tất cả mọi người ở đây chỉ mang họa vào người.
Rốt cuộc là chọn vẫn phải chọn.
“Ngươi vốn là muốn mượn sức ta vượt qua Tu La Môn?, Tu La Môn đúng là nguy hiểm bất quá sẽ thật sự không nguy hiểm đến chúng ta, bằng vào thực lực đám người các ngươi cho dù xui xẻo đến tận cùng gặp phải 1-2 cái tông sư cao thủ tổ đội đi cùng nhau cũng sẽ không thua thậm chí còn giết ngược, việc gì phải nhờ vào ta?”.
Câu hỏi này rất đúng trọng tâm, tông sư cao thủ từ sớm đã không còn là mối lo nghĩ của Đường Vô Lệ, bằng vào thực lực bọn họ cho dù một đấu một với tông sư cao thủ cũng chưa chắc đã thua, việc gì phải trốn?.
Bằng vào ba người Đường Vô Lệ, Vô Song, Hồ Phỉ hợp lại căn bản sẽ không lo ngại Tu La Môn, Đường Vô Lệ vẫn là không hiểu tại sao Vô Song thủy chung lo lắng vấn đề này?.
Bất quá Vô Song là đội trưởng việc Vô Song lo lắng bản thân Đường Vô Lệ vẫn sẽ muốn giúp một chút.
“Hỏi nhiều, có gia nhập hay không?, nếu không gia nhập đừng trách bản công tử trở mặt vô tình”.
Phong Nhất Trận nhìn Đường Vô Lệ, trong mắt hắn ngập tràn khó hiểu bất quá nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn là gật đầu.
“Nếu gia nhập, đội ngũ của ta giải quyết thế nào?”.
Đường Vô Lệ căn bản không cần suy nghĩ liên đáp.
“Cùng nhau gia nhập “.
Phong Nhất Trận hít vào một hơi thật dài, sau đó vẫn là bất đắc dĩ gật đầu.
“Được ta gia nhập, bất quá đây là hợp tác cũng không phải là quy hàng, nếu ngươi dám dùng đội ngũ của ta làm pháo hôi mở đường, ta tuyệt đối không tha cho ngươi”.
Phong Nhất Trận vừa dứt lời đột nhiên ánh mắt hắn nhìn về một phương hướng khác.
Nơi đó có ba người phi thân lên cao, sau đó hạ xuống.
Ất đội của Vô Song vẫn là đến rồi.
Khi cột khói đỏ khổng lồ từ Thiên Ý Thành xuất hiện, đội ất của Hồ Phỉ cũng lập tức quay đầu chạy đề điểm tập kết, điểm tập kết ở đây đương nhiên là chỗ của đội phòng thủ.
Trên đường hết tốc lực quay về liền nhìn thấy pháo sáng xuất hiện liền quay đầu di chuyển theo hướng này, vì vậy khoảng cách di chuyển cũng không tính là xa.
Trong đội ất Đường Phong cùng Hắc Báo cũng không tính là cao thủ đáng sợ gì nhưng Hồ Phỉ bước ra thì lại khác, rất khác.
Lúc trước Phong Nhất Trận cũng không toàn bộ chú tâm vào Hồ Phỉ dù sao Hồ Phỉ có mạnh nữa cũng không liên quan gì đến hắn, hắn đi vào Thiên Ý Thành căn bản không phải để đua tranh ai hơn ai kém, võ đạo cũng không phải con đường hắn muốn đi nhất, thật ra mà nói Phong Nhất Trận đến Thiên Ý Thành chính là vì nữ nhân.
Hắn đến đây không phải để biến cường, chỉ là muốn thấy mặt một cái nữ nhân mà thôi, nếu chỉ vì nữ nhân hắn quan tâm gì Hồ Phỉ?.
Lúc này lại khác, khi mà Hồ Phỉ xuất hiện liền trực tiếp đụng đến lợi ích cá nhân của Phong Nhất Trận, hắn liền phải quan tâm.
Chí ít lúc này chiến ý trong lòng Phong Nhất Trận toàn bộ biến mất, ánh mắt hiện lên một tia ảm đảm. Phong Nhất Trận bản thân chưa chắc đã muốn ra nhập đội ngũ Vô Song, dù sao nếu thật sự bị dồn đến chân tường hắn vẫn là bỏ chạy được.
Đánh không lại chẳng nhẽ không thể chạy?, cho dù Vô Song cùng Đường Vô Lệ có ưu thế cực lớn về tốc độ bản thân Phong Nhất Trận cũng không tin hắn một mực chạy liền không thể thoát được hai người bọn họ.
Tất nhiên với sự xuất hiện của Hồ Phỉ thì lại khác, đây là 3 vs 1.
Nếu lấy 3 người vây công, Phong Nhất Trận hắn chết chắc.
Phong Nhất Trận nhâp đội.
Đội ngũ của Vô Song lần này một lần nữa bành trướng một cách đáng sợ, ít nhất bốn người Vô Song – Hồ Phỉ - Phong Nhất Trận cùng Đường Vô Lệ đều có thể lấy sức một người đánh với một tông sư cường giả.
.........
Trong tán cây, nhìn thấy đội hình mới của Vô Song, bản thân Cơ ánh mắt liền khẽ lóe lên một tia hứng thú.
Nàng đợi cũng là đợi 4 cái tiểu tử này hợp với nhau thành một đội.
Sau đó... Cơ chậm rãi tháo mạng che mặt của mình ra, liếm liếm khóe miệng trong mắt hiện lên một tia tinh nghịch.
“Hì hì, nếu Thôi Trình Tú đã rat ay liền là tuyệt sát, mấy tiểu tử các ngươi vẫn có chút thiếu, để ta giúp một chút vậy”.
Nói xong ánh mắt nàng nhìn về phía đám người đoàn đội của Phong Nhất Trận, khóe miệng cong lên.
Thân là trưởng lão cũng là người giám sát cuộc thi nàng không được phép tham dự vào thí luyện tuy nhiên hạn chế ở đây chỉ là nàng không được ra tay mà thôi, nếu nàng làm những việc khác... đương nhiên vẫn là được.
Bản thân nàng liền muốn giúp Vô Song một việc.
Rất đơn giản, càng đông người tập trung tỷ lệ chết càng cao, một cái quần thể quá nhiều người liền đại diện sự cơ động là con số 0.
Nếu độ cơ động đã là con số 0, tại Tu La Môn liền chắc chắn phải chết, đúng hơn là Tu La Môn năm nay chắc chắn phải chết.
Vì vậy Cơ quyết định nhúng tay vào một chút, nàng muốn.... khiến đội ngũ của Vô Song còn càng ít người sống càng tốt.
Trong Thiên Ý Thành từ đầu đến cuối, vốn chỉ toàn là những nhân vật như này tập hợp lại mà thôi.
Từ trước đến nay sát thủ chỉ có sát thủ sống cùng sát thủ chết, không phân sát thủ tốt cùng sát thủ xấu.
Giết người với Cơ, vốn chỉ là trò chơi không hơn, không kém.Thôi Trình Tú muốn chơi, nàng tất nhiên sẽ chơi cùng đối phương.
Chân đẹp vận sức,
........
Thiên Ý Thành bao gồm Đông Môn – Tây Môn – Nam Môn cùng Bắc Môn.
Tương tự với bốn cửa này chính là bốn thành bên trong Thiên Ý Thành.
Tuy nhiên ở trung tâm bốn thành này chính là Chủ Thành, cũng là nơi Thiên Ý Thành Chủ ở lại.
Thiên Ý Thành Chủ là một người thần bí, thân phận của hắn thần bí đến nỗi cho dù là Thiên Ý Thành các hộ pháp cũng không có ai biết được.
Trong tối hắn là Thiên Ý Thành Chủ nhưng ngoài sáng hắn rốt cuộc là ai?.
Trong toàn bộ Thiên Ý Thành này, ngươi biết được thân phận Thiên Ý Thành Chủ chỉ có một mình Đại Trưởng Lão.
Đại Trưởng Lão là tổng quản trực tiếp điều hành toàn bộ chín vị trưởng lão của Thiên Ý Thành.
Ở Thiên Ý Thành mà nói, phủ thành chủ có tên là Thiên Ý Lâu.
Thiên Ý Lâu đại diện cho thiên ý, ở Thiên Ý Lâu có một vật gọi là Thiên Ý Lệnh, Thiên Ý Lệnh xuất ra cho dù là ngũ đế cấp bậc cao thủ, Thiên Ý Thành cũng giết.
Đương nhiên kể từ khi Độc Cô Cầu Bại tạ thế, Thiên Ý Lệnh căn bản chưa từng xuất ra.
Lại nói về Thiên Ý Lâu, Thiên Ý Lâu là một tòa lầu các cực cao, tổng cộng có 7 tầng.
Tại tầng 7 chính là phòng của Thiên Ý Thành Chủ,từ nơi đây có thể nhìn thấy toàn bộ quang cảnh Thiên Ý Thành.
Lúc này bên trong Thiên Ý Lâu tầng 7 có tổng cộng ba người.
Người đầu tiên toàn thân hắc y, khuôn mặt ẩn trong lớp mặt nạ trắng, mặt nạ của người này cực kỳ quái dị, phần miệng của nó là một nụ cười kéo dài lệch sang hai bên, cứ như bị người ta rạch mặt vậy, đôi mắt cùng khóe miệng đỏ chót như máu, vừa nhìn liền có vài phần đáng sợ.
Người thứ hai là một nam tử, toàn thân mặc áo đỏ thân thể cân đối, làn da trắng như tuyết, cả người đang nằm dài trên trường kỷ, vẻ mặt cực kỳ lười biếng.
Người cuối cùng, ngồi ở chính điện, cũng là một thân hắc y, mặt nạ của hắn màu đen tuyền, nửa bên dưới là một cái miệng cong ngược lại, cứ như đang khóc vậy đồng thời mái tóc cũng thuần một màu trắng, kết hợp với tông màu đen trên người thoạt nhìn cũng có vài phần nổi bật.
Người cuối cùng này chính là Thiên Ý Thành Chủ.
Người đeo mặt nạ trắng là Thiên Ý Thành Đại Trưởng Lão.
Về phần nam nhân mặc áo đỏ có chút yểu điệu kia... liền là khách nhân.
“Thiên Ý Thành các ngươi năm nay đúng là bạo chi, thật sự phái ra từng đấy tông sư đi bắt nạt mấy cái tiểu tử chưa lớn, thú vị thú vị”.
Giọng nói của nam nhân này rất ma mị... hơn nữa lại có dạng bán nam bán nữ.
Đối với câu nói mang đầy tính mỉa mai này, đại trưởng lão chỉ khẽ lắc đầu.
“Đông Phương huynh đệ, việc của Thiên Ý Thành chúng ta liền để Thiên Ý Thành giải quyết, vẫn là không nhờ đến Đông Phương huynh đệ quan tâm rồi”.
Nam tử đang nằm trên trường kỷ (ghế dài) kia cổ tay nhẹ động, nhẹ vuốt mái tóc dài mềm mại, ánh mắt hiện lên một tia mị mị.
“Lão đầu, hay là chúng ta giao kèo đi, ta không tên họ Ngụy đó, mấy con chó hắn nuôi ta cũng là không thích, ta giết sạch đám kiến hôi kia được không?”.
‘Kiến hôi’ trong miệng nam nhân này bao gồm 16 cái tông sư cao thủ, 108 cái học viên mang theo lệnh bài màu xanh mới tiến vào Thiên Ý Thành năm nay cùng với... một cái đại tông sư cường giả.
Hắn đúng là có tư cách nói ra lời này, với thực lực của hắn giết trăm người ngàn người chỉ như ăn một bữa cơm, bởi hắn luyện đến Quỳ Hoa Bảo Điển tầng thứ 6 đỉnh phong.
Không ai rõ tại sao, Nhật Nguyệt Giáo Chủ - Đông Phương Bất Bại dĩ nhiên lại đến Thiên Ý Thành.
Từ Hắc Mộc Nhai đi đến Thiên Ý Thành căn bản không phải quãng đường gần.
Lời nói của Đông Phương Bạch kinh người nhưng cũng không có ai lấy làm lạ.
Trên bàn cao kia, cuối cùng Thiên Ý Thành Chủ cũng dừng tay, ánh mắt khẽ đảo qua Đông Phương Bạch.
“Bạch, ngươi... đột phá tầng 7 chưa?”.
Đông Phương Bạch ngửa cái cổ trắng ngần nhìn về Thiên Ý ( Thiên Ý Thành Chủ), khóe miệng cong lên.
“Chịu, không biết sai ở đâu bất quá luyện mãi vẫn không đột phá”.
Nghe vậy, Thiên Ý lại gật đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ kia.
“Vậy ngươi đúng là ăn gan hùm rồi, làm một cái Nhật Nguyệt Giáo Chủ không phải tốt sao?, dĩ nhiên chạy đến Thiên Ý Thành dương oai, ngươi cũng không biết cái đầu của ngươi giá bao nhiêu đúng không?”.
Đông Phương Bạch nào thèm quan tâm, ánh mắt vẫn là mị mị, cơ thể gầy yếu có chút vô lực nhẹ ngồi lên.
Hắn mặc... áo dài màu đỏ, bên trong là áo bó sát người màu đen.
Đông Phương Bạch đưa ngón tay ra, một ngón, hai ngón, ba ngón sau đó vẫn là nụ cười tà dị kia.
“Uhm, tính ra Thiên Ý Thành hiện nay có 3 cái ngũ tuyệt cấp cao thủ, nếu tính cả trên Vương Bản Sơn này thì có 4 cái, bất quá 4 cái hình như không đủ, đi tìm thêm vài cái nữa rồi quay lại đây vây công ta, ta đợi”.
Ngũ tuyệt cùng ngũ tuyệt cũng có phân chia rõ ràng, dù sao bọn họ cũng không thể ngang bằng với nhau, nếu ngũ tuyệt với ngũ tuyệt thực lực ngang ngửa nhau đã chẳng có việc Vương Trùng Dương năm đó đại hiện thần uy xưng bá Hoa Sơn.
Ngũ tuyệt mạnh yếu liền lấy ngũ đế làm thước đo.
Rất đơn giản mà nói, lấy 4 đặc điểm để tính lần lượt là tốc độ, công kích, phòng ngự cùng nội lực để so.
Ai càng gần ngũ đế hơn... thì càng mạnh.
Phi Thiên Hồ Ly – Hồ Bình hắn có tốc độ của ngũ đế.
Vạn lão – Mai Niệm Sanh có uy lực công kích của ngũ đế.
Trung Thần Thông - Vương Trùng Dương năm xưa có nội lực của ngũ đế.
Võ Đang Thiên Thành – Trương Thiên có lực phòng ngự của ngũ đế.
Huyết Thủ Tu La – Lý Lân cũng có được lực sát thương của ngũ đế.
Về phần Đông Phương Bất Bại, hắn được gọi là ngũ tuyệt mạnh nhất thiên hạ điều này cũng không sai.
Cho dù là những nhân vật mang theo đại khí vận như Quách Tĩnh hay Viên Thừa Chí cũng không có cách nào so sánh.
Đông Phương Bất Bại – Đông Phương Bạch có được tốc độ cùng lực sát thương của ngũ đế.
Hắn chỉ còn thiếu... thiếu một loại đặc tính của ngũ đế nữa thôi, hắn liền sẽ là ngũ đế.
Nhân vật bậc này, chỉ sợ bị vài cái ngũ tuyệt truy sát hắn vẫn có thể an toàn chạy đi.
Ngũ đế không ra Đông Phương Bạch liền là vô địch.
Ngũ đế có ra, Đông Phương Bạch hắn vẫn là bất bại.
Danh xưng với thực – Đông Phương Bất Bại.
.........
Không ai rõ trong Thiên Ý Lâu ba người bên trong đang nói cái gì, Đông Phương Bạch cất công chạy đến Thiên Ý Thành xa xôi để làm cái gì, nhưng cùng thời gian này, tại Tửu Tiên Ý có thêm một nhân vật đặc biệt.
Áo đỏ nhẹ tung bay trong gió, tóc đen búi cao lộ ra cái cổ trắng ngần.
Trên mặt nàng là một đóa quỳ hoa, một chiếc mặt nạ thuần một sắc đổ, một chiếc mặt nạ đặc dị có hình đóa quỳ hoa nở rộ.
Nàng không phải là người Thiên Ý Thành, đương nhiên không có điểm cống hiến.
Nàng lúc này đứng trước cửa Tửu Tiên Ý, không có điểm cống hiến tương đương với... không có tiền, tất nhiên sẽ không đi vào Tửu Tiên Ý được bất quá chân đẹp nhẹ bước thân hình vẫn là đi vào bên trong.
Lý do đi vào, đơn giản chỉ là... nàng đói.
Vừa bước vào liền có hai đại hán thân hình như hộ pháp đưa tay chắn ngang trước mặt nàng, hai người này tất nhiên cũng không muốn gây khó dễ chỉ là muốn nàng đưa ra lệnh bài thân phận, sau đó giao nộp điểm cống hiến liền có thể tiến vào bên trong.
Đây là quy của của Tửu Tiên Ý.
Tuy nhiên nàng không hiểu, nàng cũng không muốn hiểu cho lắm.
Chỉ để lại một đạo tàn ảnh, như một bóng ma nhẹ xuyên qua hai đại hán.
Thân ảnh của nàng phiêu hốt mờ ảo hư hư thực thực, đến mức toàn bộ Tửu Tiên Ý tầng 1 lúc này, đều cảm thấy lạnh cả sống lưng, trong tầng 1 này chủ yếu chỉ là nhất lưu cao thủ, ở đây không có ai nhìn ra tốc độ của nàng.
Nàng bước lên tầng hai, sau đó vẫn là đi tiếp.
Bản thân nàng cảm thấy, tầng 2 góc ngồi không có đẹp, nàng liền thích từ trên cao nhìn xuống, dù sao đây cũng là thói quen của nàng.
Tiếp theo nàng đặt chân lên tầng 3.
Ánh mắt rất nhanh nhìn về phía cái bàn ngoài cửa sổ, có thể nhìn ra toàn cảnh phố phường, trên cái bàn đó có một nam một nữ đang ngồi.
Nam là Đường Quan Nam, nữ tử liền họ Hoắc.
Ánh mắt nàng nhìn thẳng về phía Đường Quan Nam, sau đó trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người, giọng nói của nàng liền vang lên.
“Hai ngươi nhường cái bàn này cho đi, ta quen ngồi vị trí này rồi”.
Câu nói này âm thanh không lớn nhưng lực sát thương rất lớn.
Dám ở trước mặt Đường Quan Nam nói ra câu này, chỉ sợ trong Huyền Bảng của Thiên Ý Thành cũng không có mấy người.
Nữ tử kia vậy mà lại dám?.
Hơn nữa ngữ khí của nàng không có cung kính, không có kiêng nể, chỉ đơn giản là...
Nàng muốn ngồi ở đây, hai người này liền phải nhường, quả thật chỉ đơn giải như thế.
Đường Quan Nam khuôn mặt thanh tú khẽ quay lại nhìn về phía nàng, trong ánh mắt lãnh đạm kia xuất hiện một tia nghi hoặc, sau đó liền quan sát nàng từ đầu đến chân.
Về phần nữ nhân họ Hoắc thì lại cười rộ lên, ít nhất cái khung cảnh này không phải lúc nào cũng được gặp.
“Nga, ngươi muốn ngồi đương nhiên có thể bất quá phải hỏi hắn ta xem hắn có cho không đã”.
Nữ nhân họ Hoắc vậy mà thật sự đứng lên, nhường ghế, về phần Đường Quan Nam hắn lúc này vẫn chỉ duy nhất nhìn nữ nhân này.
Nàng mặc một bộ váy dài màu đỏ, chân đi giày hoa chiều cao khoảng 1m3-1m4, mái tóc đen búi cao để lộ cái cổ trắng ngần cùng vành tai xinh đẹp, bất quá nếu chỉ nhìn từ bên ngoài mà nói nàng là một cái cô bé.
Giọng nói cũng rất trong trẻo, không cảm nhận được dấu hiệu tuổi tác, đặc biệt là ánh mắt ẩn trong mặt nạ đặc dị kia, ánh mắt của nàng trong vắt không có lấy một chút vẩn đục nào, ánh mắt của nàng như có thể nhìn xoáy vào tâm can người khác.
Đường Quan Nam là lần đầu tiên thấy một cái ánh mắt như thế này, ánh mắt này... làm hắn chán ghét vô cùng.
Nhìn vào ánh mắt kia, Đường Quan Nam vậy mà có cảm giác như toàn bộ nội tâm của mình bị nhìn thấu vậy.
Đường Quan Nam đứng dậy, trong ánh mắt kinh ngạc của nữ nhân họ Hoắc, trong tay hắn xuất hiện một cây kim cỡ nhỏ, động tác tay cực nhanh, nhanh đến dọa người.
Một chân bước ra, lướt qua người thiếu nữ áo đỏ, cánh tay nhanh đến mức hóa thành tàn ảnh, mũi kim châm như muốn đâm xuyên cả cả cổ trắng ngần.
Nữ nhân họ Hoắc tuyệt đối không ngờ, một Đường Quan Nam vốn thích giả heo ăn thịt hổ, vốn thích đóng giả ngây thơ trong sáng dĩ nhiên vừa gặp người khác liền hạ sát thủ?.
Nữ nhân áo đỏ kia rốt cuộc đã làm gì chọc giận Đường Quan Nam?.
Cái này chỉ sợ có một mình Đường Quan Nam biết đi.