[Dịch]Cực Võ

Chương 149 : Độc

Ngày đăng: 03:30 21/08/19

Tu La Môn mở ra bình thường là để luyện khả năng sinh tồn của những thí sinh tham gian thí luyện mỗi đợt. Bình thường mà nói trong thí luyện sẽ lấy ba ngày đầu tiên ra để lựa phân chia thực lực, cố gắng đạt điểm thành tích, sau đó dùng hai ngày còn lại thể hiện tài năng, bất kề là giết ngược sát thủ đến từ Thiên Ý Thành hay là trốn được sát thủ Thiên Ý Thành truy sát đều tính thành công. Tuy nhiên Tu La Môn năm này lại khác, với việc có quá nhiền tông sư cao thủ tham dự mà nói, việc chạy trốn hay ẩn núp là không thể, chạy trốn một cái nhất lưu cao thủ không khó nhưng chạy trốn tông sư lại là một khái niệm hoàn toàn khác. Nhóm người của Vô Song cũng không biết tiếp theo đang chờ đợi họ cái gì, vẫn theo ý tưởng ban đầu, bắt đầu hợp quân lại, trở về khu tập kết của đội phòng ngự. Nói thật Vô Song cũng không có ngu ngốc, hắn lúc này cũng có thể cảm nhận được áp lực lớn lao đè lên đôi vai mình, hắn đương nhiên biết trong Tu La Môn thí luyện càng nhiều người tập trung thì càng nhiều nguy hiểm. Càng nhiều người tập trung dẫn đến cơ động càng giảm, cơ động càng giảm thì càng là mục tiêu dễ tiêu diệt, nếu tính cả đám người Phong Nhất Trận gia nhập, đội ngũ của Vô Song đã lên đến 24 người, đây là một cái con số quá lớn. Điều duy nhất làm Vô Song cảm thấy tiến thoái lưỡng nan là, hắn không có cách nào buông bỏ đồng đội của mình, việc này nói ra rất buồn cười nhưng người ta đã tin tưởng vào hắn, hắn dĩ nhiên lại buông tay, đừng nói là người khác nghĩ gì, chính Vô Song cũng không chấp nhận. Ngoài ra còn một cái nguyên nhân nữa, Vô Song cảm thấy bằng vào thực lực đội ngũ của bọn họ, cũng không nhất thiết phải lựa chọn tách đội, Vô Song hắn vẫn suy nghĩ tương đối đơn giản, nếu như Tu La Môn mọi lần nhiều nhất chỉ có 3-4 cái tông sư cường giả đi ra thì bọn hắn không phải sợ. Bằng vào Vô Song – Đường Vô Lệ - Hồ Phỉ - Phong Nhất Trận chẳng nhẽ không thể giải quyết được vài cái tông sư cao thủ?. Chính vì tin vào một điểm này, sự tự tin của Vô Song liền tăng lên rất nhiều mà chính hắn cũng không nhận ra nguy hiểm đang gần kề với mình. Đội ngũ của Phong Nhất Trận ngoài hắn ra còn có 4 cái nhất lưu cao thủ cùng 3 nhị lưu cao thủ. Bốn nhất lưu cao thủ bên trong không ngờ cũng có hai cái huynh đệ, một kẻ gọi là Hồ Diên Ngạo, một người là Hồ Diên Bá sở trường dùng đao cùng cận chiến. Hai người còn lại là một cái cao thủ dùng trường tiên ( roi) gọi là Tô Gia Kiệt, một người là cao thủ cận chiến gọi là Âu Đại Dã. Bốn cái nhất lưu cao thủ cộng với Phong Nhất Trận hợp thành tổ đội đương nhiên cũng không yếu. Về phần 3 cái nhị lưu cao thủ ngoại trừ Dư Liên Nhi ra thì hai người kia một gọi là Tần Lạc, người còn lại là Mạnh Thường. Tần Lạc cùng Mạnh Thường cũng không phải không có tài năng riêng, Tần Lạc bản thân giỏi nhất là theo dấu người khác, khả năng truy tung của hắn rất tốt về phần Mạnh Thường cũng như Hắc Báo bên đội Vô Song, tốc độ rất cao. Việc nâng số thành viên trong đội ngũ lên con số 24 đồng thời cũng tăng gánh nặng điểm số rất lớn với nhóm người Vô Song, dù sao 24 người cùng muốn đi vào Thiên Ý Thành đồng nghĩa với bỏ ra 240 điểm tích lũy, ngoại trừ 120 điểm tích lũy ban đầu do giữ được lệnh bài ra liền phải đi tìm tiếp 120 điểm nữa. Cũng may là những người dẫn đầu mỗi đội ngũ đều rất mạnh, ít nhất trong 3 ngày cũng toàn diệt được 1 cái đội ngũ khác, dẫn tới về mặt lệnh bài mà nói bên Vô Song chưa chắc đã không kiếm đủ điểm. Phải biết tổng hợp số lệnh bài của 24 người này cũng có tới 60 tấm lệnh bài, chỉ cần vận khí không quá kém chỉ sợ muốn đủ số điểm cũng là không khó. Chỉ cần trở lại điểm tập kết, nhóm người Vô Song liền có thể bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm. ........ Cũng không mất bao lâu, 14 người cũng quay về điểm tập kết, khi vừa nhìn thấy đi theo Vô Song cùng Hồ Phỉ có thêm một cái đội ngũ xa lạ, đám người Hùng Bì cùng Hùng Đảm bản đầu chỉ là thoáng ngạc nhiên bất quá rất nhanh vẫn là ổn định lại như cũ. Có đội ngũ Đường Vô Lệ gia nhập trước đây dẫn tới việc sát nhập thêm một đội ngũ khác cũng là không quá khó khăn, tuy nhiên trong sơn động ban đầu tự nhiên thêm vào 8 người liền có chút chật chội. Sơn động chật chội này chỉ sợ khó mà dung nạp đủ toàn bộ mọi người, vì vậy Vô Song vẫn là quyết định sau khi kiểm kê lệnh bài xong liền thay đổi địa điểm. Hang động này là một hang động tự nhiên trên vách núi cao do hai huynh đệ Hùng Bì cùng Hùng Đảm tìm được, đường dẫn lên bên trên chỉ có duy nhất một tiểu lộ nhỏ lại tương đối khó nhìn thấy, dẫn tới đây là một cái vị trí lý tưởng, công bằng mà nói Vô Song quả thực không có muốn thay đổi vị trí, nhất là trong lúc Tu La Môn mở ra như vậy. Hang động này chia làm hai phần, phần lộ thiên cùng phần ẩn sâu dưới lòng đất, lúc này bốn người Vô Song – Hồ Phỉ - Đường Vô Lệ cùng Phong Nhất Trận đang ở dưới lòng đất, kiểm kê số lệnh bài cũng như điểm tích lũy. Ở bên ngoài có đám người Đường Ngạo bảo vệ cũng là không có quá nhiều lo lắng. Nhiệm vụ của bọn họ vẫn tương đối đơn giản, kế hoạch của Vô Song trong Tu La Môn cũng đã được vạch sẵn, nếu có đủ điểm tích lũy thì chỉ cần bảo đảm vấn đề phòng ngự cùng lương thực, sau đó ở lại đây chờ đến gần hết thời gian liền một mạch tiến thẳng về Thiên Ý Thành liền có thể coi là an toàn. Nếu không đủ điểm tích lũy cũng sẽ không quá khó khăn, đầu tiên vẫn bảo đảm khả năng phòng ngự của đoàn đội sau đó chia quân làm hai đường, lấy 4 người mạnh nhất tách làm 2 đội chia nhau ra ngoài đi săn đám người Thiên Ý Thành. Theo tính toán của Vô Song, chỉ cần vận khí không quá kém, không đụng vào vài cái tông sư cùng đi một lúc thì nhiệm vụ này cực kỳ dễ dàng, Thiên Ý Thành nhất lưu cao thủ căn bản không đủ cho đám người bọn họ giết. Tất nhiên là dù cách nào, dù trường hợp nào đi chăng nữa vẫn phải đảm bảo khả năng phòng ngự cùng tích trữ đầy đủ lương thực. Bên trong đội ngũ cũng đã có một số người, tản ra ngoài tìm kiếm lương thực. ......... Trên núi có một khu rừng nhỏ, cây cối tương đối rậm rạp, cũng chẳng thiếu hoa quả tươi tốt, những người không có chiến lực quá mạnh liền sẽ được phân công vào rừng hái hoa quả, trong nhóm này có Mộc Tang cùng Dư Liên Nhi. Dư Liên Nhi bản thân cũng là nữ nhân, nàng vốn ở bên người Phong Nhất Trận nhưng từ khi Phong Nhất Trận thấy Vô Song liền sẽ không quan tâm gì đến nàng nữa, Dư Liên Nhi liền chỉ có thể nghiến răng ken két, bất quá nàng đúng là không làm gì được Vô Song, an toàn của nàng hiện nay tất cả là trong tay Vô Song, chỉ có thể phục tùng. Đây chính là tâm lý chung của nữ nhân, nữ nhân với nữ nhân liền có ganh đua rất lớn. Nàng cùng Phong Nhất Trận không có tình cảm, đơn giản chỉ là đánh đổi nhưng dẫu sao đây cũng được coi là nam nhân của nàng, nhìn thấy một cái nam nhân cùng chung chăn gối chạy theo một cái nữ nhân khác không phải mình, quan trọng hơn cái nữ nhân kia còn là lần đầu gặp mặt, Dư Liên Nhi sao có thể vui vẻ. Một điểm yếu khác của đoàn đội.... rất dễ chia cắt. Dư Liên Nhi cũng không thể làm gì, nàng dù sao không có võ công lại chẳng có thế lực, đơn giản chỉ dựa vào tư sắc mà thôi, tâm kể cả có ghen ghét như thế nào cũng không có cách nào nói ra, nàng lúc này chỉ có thể ngoan ngoãn hái trái cây dại. Đúng lúc này, phía sau nàng vang lên tiếng bước chân, người đi tới... là Mộc Tang. Mộc Tang toàn thân che kín, hắn liền cho người khác một loại cảm giác thần thần bí bí, hơn nữa vì Mộc Tang quanh năm làm bạn với độc vật dẫn đến rất nhiều người tương đối ghê sợ với hắn, vô hình chung Mộc Tang ngay cả trong đội ngũ của Vô Song cũng bị cách ly. Tuy nhiên trong đội ngũ, Mộc Tang đi rất gần Vô Song, nói không quá thì ngoại trừ Hồ Phỉ ra bản thân Mộc Tang là người được Vô Song coi trọng nhất đoàn đội, kiến thức về y dược của hắn rất khá, lại thêm một số vật hắn có thể tự tay chế tạo ra ví dụ như loại ám hiệu mùi hương kia đã đủ để rất nhiều người hiểu được sự quan trọng của hắn trong đội ngũ. Dư Liên Nhi lúc này cảm thấy tiếng động, nàng liền quay đầu lại, đến khi nhìn thấy Mộc Tang khuôn mặt liền thở ra một hơi, rồi biến thành cau có. “Ngươi làm cái gì vậy?, thần thần bí bí tính dọa chết bản cô nương sao?, đi xa xa một chút, nếu không bản cô nương liền đánh chết ngươi”. Nộ hỏa của Dư Liên Nhi lúc này rất lớn, đương nhiên sẽ không bán mặt mũi cho Mộc Tang. Tuy nhiên rất nhanh... Dư Liên Nhi sẽ phải thay đổi suy nghĩ. Đừng nói là Dư Liên Nhi thay đổi suy nghĩ mà bất cứ ai nhìn thấy Mộc Tang chuẩn bị làm gì đều sẽ kinh hồn táng đảm. Mộc Tang là một cái nhị lưu cao thủ, bản thân hắn cũng không am hiểu chiến đấu đây là việc ai cũng biết. Nhưng Mộc Tang lúc này nhẹ bước ra một bước, thậm chí để lại tàn ảnh, một tay ấn vào vai Dư Liên Nhi, khiến nữ nhân này chịu một sức nặng khủng khiếp, cả người quỳ thẳng xuống dưới mặt đất, sắc mặt trắng bệch. Mộc Tang sau đó, ngồi lên lưng Dư Liên Nhi, về phần Dư Liên Nhi đang trong trạng thái dùng cả hai tay hai chân quỳ trên mặt đất, giống như một... cái bàn vậy. Dư Liên Nhi rất hoảng sợ, nàng rất muốn kêu lên nhưng nàng... không kêu nổi. Khuôn mặt xinh đẹp trắn bệch, cả người lạnh toát. Khi những ngón tay của Mộc Tang kia nhẹ lướt trên khuôn mặt nàng, Dư Liên Nhi liền cảm thấy run lên không thôi. Mộc Tang đối với Dư Liên Nhi, chỉ là mỉm cười. “Tu La Môn mở ra rồi, có chút thú vị a “. Liếm liếm khóe môi, Mộc Tang lần đầu tiên tháo bỏ mấy tấm vải che mặt trên người. Mộc Tang kẻ này cực kỳ... kinh khủng. Hắn nửa khuôn mặt bị hủy đi nhưng nửa khuôn mặt bên kia thì tuấn mỹ vô cùng. Nửa người Mộc Tang lộ ra làn da tương đối trắng trẻo nhưng nửa còn lại của hắn... đầy những vết sẹo kinh tởm. Cánh tay của Mộc Tang... tay trái của hắn cực kỳ trắng trẻo tràn đầy sức sống. Về phần tay phải lại khô quắt lại, chuyển sang màu tím đầy tử khí. Mộc Tang đứng lên, sau đó hắn cúi người xuống, khuôn mặt kinh tởm nhìn Dư Liên Nhi, sau đó cái lưỡi đỏ lòm nhẹ đưa ra liếm lên khuôn mặt nàng. Dư Liên Nhi toàn thân run lẩy bẩy, chỉ là nàng không có cách nào cử động, không có cách nào hô lên, chỉ có ánh mắt là ngập tràn kinh hãi, Mộc Tang người này căn bản không có phần nào giống con người. Mộc Tang tiếp tục dùng cánh tay già nua kia, vuốt ve khuôn mặt Dư Liên Nhi, ánh mắt hiện lên một tia sắc dục nhưng rất nhanh cũng bị hắn đè xuống. “Khặc khắc, ta biết ngươi cũng là người thông minh, thời gian của ta không có nhiều, chúng ta người thông minh cũng là không nên nói vòng vo đi”. “Mục tiêu của ngươi là gì, ta không quan tâm lắm bất quá mục tiêu của ta liền là đội trưởng”. Nói đến đây, Mộc Tang lại liếm liếm đôi môi khô khốc, nghĩ đến Vô Song, hắn liền cảm thấy phấn khích vô cùng. Sự phấn khích này không phải là tình cảm, cũng chẳng phải vì Vô Song bên ngoài xinh đẹp ra sao, sự phấn khích này đến từ thủ pháp châm cứu của Vô Song. Kẻ khác nhìn không ra, Mộc Tang sao có thể không nhìn ra?. Đại danh đỉnh đỉnh Dược Vương Thần Châm, Mộc Tang không nhận ra thì hắn quá vô dụng rồi. Nghĩ đến Dược Vương Thần Châm bản thân Mộc Tang thân thể liền liên tục run lên vì phấn khích, Dược Vương Thần Châm... vốn là ghi bên trong Dược Vương Phần Thiên. Mộc Tang hắn không có ngu, Vô Song bằng này tuổi đã có y thuật tạo nghệ kinh người, nếu không phải là có Dược Vương Phần Thiên bên người hắn đánh chết cũng không tin. “Ngươi muốn sống không?, nếu muốn sống thì nháy mắt vài cái”. Cố gắng hết sức bình ổn tâm tính, Mộc Tang trở lại cái giọng mang vài phần nhút nhát cùng đặc sệt của người dân Tây Vực kia, nếu không phải ngoại hình của hắn vẫn cực kỳ kinh dị, Dư Liên Nhi còn tưởng đây là hai người khác nhau. Dư Liên Nhi cũng chẳng suy nghĩ gì, nàng vẫn là liên tục nháy mắt, nàng muốn sống. Mộc Tang thấy vậy, ánh mắt lóe lên. “Thông minh, vậy chúng ta hợp tác đi, khặc khặc. Điều kiện rất đơn giản ngươi vì ta làm việc, ta tha chết cho ngươi, hơn nữa ngươi đi theo ta đảm bảo có thể sống mà đến Thiên Ý Thành” Nói xong cũng mặc kệ Dư Liên Nhi có đồng ý hay không, từ ngón tay của Mộc Tang một con trùng màu trắng xuất hiện. Đây chính là cổ trùng, đây chính là ‘cổ’ của người Miêu Cương. Con trùng nhỏ màu trắng này cực kỳ bé, chiều dài chỉ bằng hai đốt ngón tay, chiều rộng có lẽ chỉ bằng khoảng chục sợi tóc ghép lại mà thôi. Dư Liên Nhi không biết Mộc Tang sẽ làm gì mình, nàng điên cuồng run rẩy, điên cuồng muốn hét lên, nhưng nàng làm không được. Tiếp theo cơn ác mộng của Dư Liên Nhi bắt đầu, chỉ thấy Mộc Tang... đặt con trùng kia vào tai nàng. Con trùng này dĩ nhiên... chui vào bên trong tai Dư Liên Nhi, Dư Liên Nhi chỉ cảm thấy ngứa ngáy một chút sau đó toàn bộ cơ thể liền cảm nhận thứ cảm giác tê buốt kinh khủng khiếp. Tiếp theo... mọi việc lại bình thường, nhưng Dư Liên Nhi biết, tính mạng nàng chỉ sợ toàn bộ nằm trong tay tên quái vật kia. Thiên hạ này, kỳ nhân không thiếu. Mộc Tang kè này có thể coi là kỳ nhân. Chỉ thấy hắn lại lấy ra một viên đan dược màu đỏ, sau đó nhét vào miệng Dư Liên Nhi, rồi bóp lấy miệng nàng. Đan dược vừa vào miệng, liền hòa tan ra, trực tiếp biến mất trong miệng Dư Liên Nhi. Làm xong mọi việc, Mộc Tang mới đứng dậy phủi phủi tay, đồng thời rút một cyaa châm nhỏ ở cổ Dư Liên Nhi ra. “Tốt rồi, ngươi có thể đứng lên nha”. Dư Liên Nhi sợ hãi ngồi dậy, nàng thực sự muốn hét lên bất quá lý trí cho nàng biết, nếu nàng hét lên chỉ sợ... nàng sẽ chết. “Ngươi... ngươi đối với ta muốn làm gì, ngươi sử dụng cái gì lên ta?”. Đáp lại Dư Liên Nhi là một cái tát thanh thúy, Mộc Tang thản nhiên vả thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp kia. Sau đó hắn đưa một tay ra nắm lấy tóc của Dư Liên Nhi, kéo lại gần khuôn mặt kinh khủng của mình. “Ngươi phải hỏi, ta muốn ngươi làm gì mới đúng”. Sau đó hắn dùng sức, lại hất Dư Liên Nhi lùi lại phía sau, cả người Dư Liên Nhi liền ngã ngồi xuống. Nhìn vào Mộc Tang lúc này, Dư Liên Nhi cảm thấy sợ hãi vô cùng, toàn bộ cơ thể đều căng cứng. “Ngươi... ngươi muốn ta làm gì”. Dư Liên Nhi run rẩy lên tiếng, mới khiến Mộc Tang trong mắt có một tia thanh minh lại, hắn nhếch miệng. “Ngủ với kẻ gọi là Phong Nhất Trận kia một đêm, liền đủ... dù sao phế vật như ngươi ta cũng không có yêu cầu quá cao”. Dư Liên Nhi nghe đến đây, trên mặt xuất hiện một tia nhục nhã, bất quá không có sức mạnh, nàng có thể làm gì?. “Phong... Phong Nhất Trận chỉ sợ hắn không có ngủ với ta... hắn có con bé tóc trắng kia... hắn”. Đáp lại giọng nói run rẩy của Dư Liên Nhi, bản thân Mộc Tang thản nhiên vô cùng lấy ra một bình thủy tinh màu đỏ. “Khặc khặc, nói thật với ngươi nếu được ta muốn ngươi ngủ cùng tên Phi Hổ kia, bất quá kẻ này nội lực cực mạnh, nguyên dương vẫn còn ngươi muốn ngủ với hắn khó vô cùng”. “Kẻ họ Đường kia cũng không tệ, tuy nhiên hắn xuất thân Đường Môn, kháng tính với mấy thứ này rất mạnh, chỉ sợ sẽ lộ”. “Chỉ còn lại tiểu tử họ Phong kia, nguyên dương đã mất, nội lực tuy mạnh nhưng cũng chẳng tinh thuần, lại thêm phong lưu thành tính, ngủ với hắn liền dễ dàng “. “Bình thuốc này chính là Âm Dương Hợp Hoan Tán, về phần sử dụng thế nào, không cần ta giúp ngươi giới thiệu?”. “Bây giờ ta liền phải đi hái hoa quả, khặc khặc, ngươi vẫn là diễn tốt một chút, nếu để lộ ra dấu vết nào..”. Mộc Tang nói xong, ánh mắt lóe lên, chỉ thấy bàn tay hắn khẽ động, không rõ hắn làm gì mà cả người Dư Liên Nhi gục xuống, toàn thân run rẩy đau đớn, sắc mặt xinh đẹp trắng bệch, quan trọng nhất có muốn mở miệng ra hô cũng là không được. “Ngươi tốt nhất, nên biết mình là ai”. Nói xong Mộc Tang lại quấn đống vải kia lên người đồng thời tiếp tục nghĩ tới Vô Song, nghĩ về Dược Vương Phần Thiên. Dược Vương Phần Thiên 4 chữ này làm Mộc Tang không có cách nào tự chủ. Như cảm nhận được cảm xúc của chủa nhân, từ cổ áo của Mộc Tang có một vật khẽ chui ra. Đây là một đầu rết 4 màu. Con rết này bắn đầu đưa hàm răng của nó ra, cắn vào cổ Mộc Tang, loại cảm giác tê buốt điên dại này, bắt đầu làm Mộc Tang một lần nữa bình tâm lại, ánh mắt cũng không còn điên cuồng. Bỏ mặc Dư Liên Nhi ngồi đó, Mộc Tang thản nhiên bỏ đi. ...... Ở Miêu Cương, tồn tại một loại tu luyện, gọi là trùng thuật. Luyện trùng có hai dạng, một là chơi cổ hai là chơi trùng. Tạm thời không nói về ‘cổ ‘ chỉ nói về trùng. Trùng lấy Thất Thải Độc Vương làm đầu. Thất Thải Độc Vương một cắn, ngũ tuyệt cũng mất nửa cái mạng. Mộc Tang hiện tại thành công nuôi ra một đầu rết 4 màu. Con rết của hắn một cắn, Tông Sư cũng mất nửa cái mạng. Kẻ luyện độc dược đáng sợ ở chỗ, bọn họ không nhìn tu vi. Đừng nói là Tông Sư, Đại Tông Sư cũng chỉ như thế. Mộc Tang kẻ này tuyệt đối cực kỳ cực kỳ đáng sợ.