[Dịch]Cực Võ
Chương 163 : Đế Thích
Ngày đăng: 03:30 21/08/19
Trong hang động lúc này, hình bóng của Vô Song hiện ra, vẻ mặt của hắn cũng không tránh nổi vài phần mệt mỏi.
Cho dù một châm cuối cùng kia có thể thật sự giết chết Mộc Tang thì Vô Song hắn vẫn không cười nổi, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, hắn sao có thể cười?.
Sau lưng Vô Song, Tương Vân cũng quan sát tất cả, ánh mắt đẹp của nàng nhẹ nhíu lại.
“Tiểu sư thúc... bọn họ...”.
Tương Vân không cần nói hết lời thì vô Song cũng hiểu, những người ở đây rõ ràng là bị trúng độc hơn nữa từ sắc mặt mà xem ra, độc dược thậm chí đã chạy ngược vào tim.
Độc của Mộc Tang lợi hại đến trình độ nào?, ít nhất nếu Vô Song không có Thần Nông Dược Khí bảo vệ chính hắn cũng ăn không tiêu huống gì nơi đây chỉ toàn là nhị lưu cao thủ.
Bàn tay của Vô Song run lên, hàn khí nhè nhẹ xuất hiện đại biểu cho sự kích động của hắn.
“Tương Vân, phiền ngươi, xem có thể cứu được ai hay không”.
Tương Vân cũng gật đầu với Vô Song, nói về chữa bệnh cứu người Vô Song còn kém Tương Vân nhiều lắm.
Nàng bước chân nhẹ tiến, khuôn mặt xinh đẹp cau lại, bắt đầu cúi người xuống kiểm tra từng người bệnh, người đầu tiên đương nhiên là Phong Nhất Trận.
Không đụng vào Phong Nhất Trận thì thôi, vừa động vào Tương Vân trong mắt đã hiện ra một tia chán ghét, nhưng cũng dần dần biến thành ngưng trọng.
Về phần Vô Song, hắn cúi người xuống nhìn Tuyết, Tuyết cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt nàng mở lớn, cũng vì nàng bị điểm á huyệt bản thân Vô Song cũng không biết nàng đang nghĩ gì.
Giúp nàng kéo lại vạt áo che đi phần thân thể hở ra kia, rồi mới vì Tuyết giải huyệt đạo, chỉ là Vô Song tuyệt đối không ngờ nữ nhân tóc đỏ lại dùng tay tát vào mặt hắn một cái.
Đây là lần đầu tiên, Vô Song bị một nữ nhân tát, nếu có lý do thì không sao nhưng đây rõ ràng là hắn vô tội, thậm chí còn vừa mới giải cứu nàng?.
Chỉ thấy Tuyết tát xong, lập tức dùng hai tay che lấy bộ ngực trắng ngần của mình, khuôn mặt xinh đẹp khẽ chuyển thành màu đỏ.
“Ngươi... ngươi quay đầu đi “.
Tiếng tát này Tây Môn Tuyết phi thường kêu cũng lập tức làm Tương Vân chú ý, khuôn mặt xinh đẹp của Tương Vân nhẹ cau lại.
Nữ nhân kia là ai mà dám đánh tiểu sư thúc của nàng?.
“Này, ngươi làm cái gì?”.
Lần này một lần nữa đến Vô Song ngạc nhiên, hắn thật sự không ngờ Thẩm Tương Vân còn có một mặt này, một mặt hắn chưa bao giờ nhìn thấy, thậm chí hắn còn cảm nhận được không khí ở đây có chút gì đó sai sai.
Tây Môn Tuyết cũng cảm thấy mình không đúng, cố gắng chỉnh lại bộ áo ngoài che hết đi da thịt lộ ra, vẻ mặt xinh đẹp vẫn có vài phần sợ hãi chưa hề biến mất, nàng đứng lên sau đó cúi người thật sâu với Vô Song, cái cúi đầu này không ngờ lại giống hệt truyền thống người Nhật Bản mà Vô Song thấy kiếp trước.
“Đội trưởng, ta xin lỗi... tại ta vốn tưởng ngài là nữ... ta... là ta quá bất ngờ “.
Câu trả lời của Tuyết đến chính Tương Vân cũng không thể phản bác được, tiểu sư thúc của nàng thật sự giống nữ nhân, trong mắt Tương Vân thì Vô Song chính là nam nhân xinh đẹp nhất thiên hạ, lại thêm khí chất tự nhiên của hắn, nếu không phải Tương Vân từ bé đã nhìn quen Vô Song, nàng thật sự cũng không dám xác định giới tính của Vô Song.
Vô Song dùng một tay khẽ chạm lên khuôn mặt mình, sau đó hắn cũng rất nhanh đổi chủ đề truyện, dù sao cái chủ đề này cũng không có cái gì để nói.
“Tương Vân, hắn ta bị trúng độc đúng không?”.
Ngón tay của Vô Song chỉ về phía Phong Nhất Trận nằm gần Tương Vân, vẻ mặt mang theo vài phần ngưng trọng.
Tương Vân nghe Vô Song hỏi liền gật đầu.
“Hắn bản thân dính độc rất nặng nhưng không phải là quá khó trị liệu, loại độc này là ‘Hủ Tâm Độc’ một loại độc rất khó xâm nhập vào người cao thủ luyện võ, bằng thực lực Phong Nhất Trận vốn có thể hoàn toàn ngăn cản Hủ Tâm Độc công tâm gây nội thương... chỉ là hắn... “.
Nói đến đây khuôn mặt Tương Vân đỏ lên, nàng vậy mà tiện chân đá thẳng vào người Phong Nhất Trận đang nằm im một đống ở đó.
“Tên ngu đần này phong lưu thành tính, chỉ sợ Hủ Tâm Độc lây qua con đường kia, dẫn tới nội lực của hắn không thể ngăn cản nỗi mới dẫn đến tình trạng này”.
Cho dù Tương Vân không có nói ‘con đường kia’ là con đường gì nhưng Vô Song cũng hiểu đại khái, ánh mắt hắn liền khẽ híp lại.
“Tương Vân, ngươi có cứu được không?”.
Tương Vân đối với câu hỏi của Vô Song liền nhẹ gật đầu, chỉ là trong ánh mắt nàng không dấu được vài phần ngưng trọng.
Nếu nàng chỉ phải cứu trị cho một mình Phong Nhất Trận thì cũng không tính là khó nhưng ở đây có quá nhiều người bị trúng độc, Tương Vân biết tiểu sư thcus của mình nếu không bị dồn đến bước đường cùng, tuyệt đối sẽ không bỏ bất cứ ai.
“Tương Vân chỉ biết làm hết sức mà thôi, nếu... có thể tìm được thuốc giải trên người Mộc Tang thì có thêm vài phần nắm chắc”.
Nói xong Tương Vân cùng Vô Song hai người cùng cúi xuống, kiểm tra đồ đạc trên cơ thể Mộc Tang.
.......
Đêm dài rồi đêm tàn, đêm tàn rồi hưng đông lên, sau hừng đông là ánh bình minh.
Khi ánh bình minh khẽ xuất hiện trên khu rừng nơi Vương Bản Sơn báo hiệu đêm tối qua đi.
Đêm ngày thứ ba qua đi, hôm nay là ngày thứ tư của Tu La Thí Luyện, tuy nhiên mới chỉ một đêm thôi, đội ngũ 24 người nhóm Vô Song chỉ còn lại một đống hoang tàn.
Một đêm có quá nhiều người chết, thật sự quá nhiều.
Tương Vân y thuật đúng là rất đáng sợ, nhưng nàng không có cách nào cứu nổi những người bên trong hang động kia, chỉ bởi đây là độc do độc trùng gây ra.
Tương Vân bản thân mang theo Thần Nông Dược Thể nhưng không có nghĩa nàng có thể trị bách độc, đồng thời độc tố đã chạy thẳng vào tim, bản thân người nhiễm độc tu vi nội công rõ ràng quá thấp, khi Tương Vân đến thậm chí đã tắc thở.
Trên người Mộc Tang cũng không có thuốc giải độc bởi hắn không cần thuốc giải độc, bản thân Mộc Tang không sợ trùng độc tấn công thì cần gì thuốc giải?, cho dù thật sự có bị tấn công, thật sự có bị nhiễm độc hắn cũng có thể nhờ con rết 4 màu của mình toàn bộ hút ra ngoài.
Mộc Tang vốn không sợ độc dược cỡ này.
Một đội ngũ 24 người chỉ còn lại Vô Song, Hồ Phỉ, Mộ Dung Ảnh, Tây Môn Tuyết, Phi Lưu, Hùng Bì, Hùng Đảm, Cổ Đại Ngưu, Đường Ngạo, Đường Tiếu Tâm, Đường Vô Lệ cùng Phong Nhất Trận.
Chỉ còn lại vèn vẹn 12 người, tức là có một nửa đội ngũ... chết trong một đêm.
Điều đáng nói hơn nữa là chiến lực đoàn đội, toàn bộ đoàn đội chỉ có Vô Song còn có thể chiến đấu, cùng lắm tính thêm Cổ Đại Ngưu cùng Tây Môn Tuyết, ở trong Tu La Thí Luyện lại càng thêm vài phần nguy hiểm.
Ngồi bên ngoài hang động, Vô Song có chút mệt mỏi, ánh mắt của hắn khẽ nhắm chặt lại, cổ ngước lên bầu trời.
Suốt một đêm qua, hắn cùng Tương Vân đều cố gắng sơ cứu người bị thương, sau đó đến rạng sáng này chính hắn cùng Cổ Đại Ngưu cũng là ngươi chôn xác đội ngũ của mình, có người là bạn, có người là thù, Vô Song cũng đều chôn cất.
Người chết như đèn diệt, ân oán vốn nên theo gió bay.
Vô Song chỉ là cảm thấy không vui, trong lòng Vô Song có một cái gì đó cứ bám mãi lấy hắn không buông.
Những người nằm ở đây, từng cười cười nói nói với hắn, từng là đồng đội với hắn.
Hắn còn nhớ bản thân mình từng muốn bóp cổ Mặc Vân thế nào, tên tiểu tử kia dĩ nhiêm dám tỏ tình với hắn?.
Hắn còn nhớ bản thân Hắc Báo cực kỳ rụt rè gần như không mấy nói chuyện với ai nhưng chỉ cần được giao nhiệm vụ, hắn luôn là người năng nổ nhất.
Hắn còn nhớ Đường Dần, kẻ này ăn rất nhiều nhưng tay nghề cũng rất tốt, là một trợ thủ không tệ trong nhà bếp của Vô Song.
Hắn nhớ... rất nhiều.
Sinh lão bệnh tử việc này ai cũng phải chấp nhận, có chiến đấu liền phải có hy sinh, làm người không ai không phải chết.
Chỉ là Vô Song lần đầu tiên, thấy những người thân quen bên cạnh mình chết đi mà thôi.
Đây là lần đầu tiên, ở cả hai kiệp hắn tận mắt thấy những người thân thuộc với mình phải chết.
Cuộc đời Vô Song tay đã tràn nhập máu tươi, hắn không phải là người hiền lành gì chỉ là lần đầu tiên hắn nhận ra giết chóc còn có một mặt này.
Ai cũng có thể nói rất hay, nói rất đẹp, ai cũng có thể tưởng tượng rất hay, tưởng tượng rất đẹp nhưng khi thực sự chứng kiến người bên mình ngã xuống, nó rất khác, rất khác.
Sau lưng Vô Song, bất ngờ vang lên một tiếng bước chân.
Người đến là Tây Môn Tuyết.
Nàng cũng ngồi xuống bên cạnh Vô Song, đôi chân thả lỏng giữa không trung, ánh mắt nhìn về phía ánh bình mình xa xa.
“Đội trưởng, người làm hết sức rồi... những người này tuyệt đối không có ai oán đội trưởng, có trách chỉ trách Mộc Tang tên đó “.
Tây Môn Tuyết nói xong, mắt đẹp nhẹ nhìn Vô Song, nàng thấy Vô Song vẫn là nhắm mắt, không đáp.
Nàng cũng đành yên lặng, yên lặng ngồi đó với hắn.
“Tương Vân... ngủ rồi à?”.
Bất giác, Vô Song mở miệng.
Tây Môn Tuyết nghe vậy cũng gật đầu.
“Tương Vân cô ấy cũng ngủ rồi, nguyên một đêm vất vẻ luôn tay luôn chân, cô ấy nên được nghỉ ngơi thật tốt “.
“Cổ Đại Ngưu cùng đám cao thủ đi theo Tương Vân cũng là tìm chỗ nghỉ ngơi một chút”.
Vô Song nghe vậy, lắc đầu không đáp thở dài một hơi.
“Tuyết, ta mệt quá, ta cũng muốn nghỉ một chút, nếu có gì người lập tức báo cho ta là được”.
Vô Song cố gắng đứng lên, tuy nhiên không ngờ Tây Môn Tuyết đưa tay ra, nắm lấy cổ tay hắn.
Nói thật, Tây Môn Tuyết nếu là một cái người lớn, thì Vô Song chỉ là trẻ em mà thôi.
Tây Môn Tuyết dùng tay kéo nhẹ Vô Song ngồi xuống.
“Đội trưởng, người... người gối lên đùi của ta mà ngủ, ta giúp ngươi canh chừng”.
Vô Song ánh mắt giật giật nhìn nữ tử trước mặt, sau đó vậy mà gật đầu.
Hắn thật sự rất mệt, đầu đau như búa bổ vậy, đến cả suy nghĩ lúc này với Vô Song cũng là một loại thử thách hơn nữa trước mặt hắn là một mỹ nữ Phù Tang.
Tây Môn Tuyết rất đẹp, nàng thật sự rất đẹp, đồng thời lại mang theo hương vị của nữ nhân ngoại quốc, mang theo vẻ đẹp của nữ nhân Nhật Bản truyền thống. Nằm ngủ trền đùi nàng cũng là một loại hưởng thụ.
Vô Song nằm trên cặp đùi mềm mại kia, hắn dần dần tiến vào giấc ngủ.
.......
Trong giấc ngủ say, Vô Song mơ.
Hắn cũng không biết, bao nhiêu năm rồi hắn không mơ ngủ, một giấc mơ cực kỳ chân thật.
........
Không gian màu đen như mực, có một thân ảnh nhẹ dạo bước, người này một thân hắc y, đen đến tận cùng, hắn như mắc căn bệnh sợ hãi ánh sáng mặt trời vậy, từ đầu đến chân trừ đôi mắt lộ ra ngoài cũng không có gì nữa cả.
Đôi mắt của hắn lúc này thuần một màu huyết hồng sắc, bất cứ ai nhìn vào đôi mắt đó đều thấy cả một biển máu khổng lồ, như hắn nhét cả huyết hải tu la vào trong ánh mắt của mình vậy.
Hắn lúc này đứng trước một con sống lớn, nước sông đen như mực, xung quanh bốn phương tám hương chỉ có sương trắng căn bản không nhìn thấy gì, đồng thời dọc bờ sông không ngờ toàn xương trắng.
Hắn đứng trước dòng sông này, quen việc dễ làm đơn giản chỉ huýt sáo một tiếng.
Không bao lâu sau, có một con thuyền nhỏ vượt qua sương mù mà đi đến đây đón hắn qua sông, người lái thuyền là một lão nhân, người gầy như que củi.
Người lái thuyền hơi hơi cúi đầu với hắn, sau đó nhếch người ra một chút để nam nhân này bước lên, con thuyền tiếp tục chậm rãi quay đầu, lướt đi trên dòng hắc thủy.
Hắn đối với cảnh này thành quen, cũng không bất ngờ gì có điều đối với rất rất nhiều người, dòng sông này vốn cực kỳ kinh khủng.
Không mất bao lâu, hắn liền đi đến bờ bên kia, ở đó có rất rất nhiều người đang xếp hàng trong vô thức, bọn họ phải đi qua từng cây cầu đá lớn.
Đây là một... vùng không gian rộng lớn đến không thể tưởng tượng nổi, ít nhất có đến hàng vạn cầu đá, mỗi cầu đá liền có hàng trăm hàng nghìn người nối đuôi nhau tiến bước, trên cầu... cũng xuất hiện rất nhiều hắc giáp binh sỹ.
Đám hắc giáp binh này cả người mặc giáp đen bóng loáng, tay cầm những loại vũ khí khác nhau, đặc điểm chung duy nhất có lẽ đều là đôi mắt sáng rực luôn nhìn xoáy vào mỗi người đi qua cầu vậy.
Đương nhiên hắn không phải xếp hàng, hắn là ‘Vip”.
Trong tay có một tấm lệnh bài cổ xưa, lệnh bài khẽ đưa về phía trước, trước mặt hắn liền hiện ra một cánh cửa nhỏ.
Mở cửa đi vào bên trong, hắn rất nhanh xuất hiện bên trong một tòa đại điện.
Nói là đại điện cũng không đúng, đây thật ra chỉ là một canh phòng rộng lớn vô cùng mà thôi, trong phòng này toàn bộ nội thất trang trí đều làm cho người ta cảm thấy có một loại quý khí của hoàng gia, khác rất xa với tất cả khung cảnh lúc trước hắn đi qua, cứ như hai thế giới cách biệt vậy.
Trong căn phòng này, cũng có rất nhiều người giống hắn, toàn thân hắc y che kín mít khuôn mặt.
GIây phút mà hắn xuất hiện, hắn liền trở thành trung tâm của tất cả mọi người, trong những ánh mắt kia có kiêng kỵ, có sợ hãi, có cả cuồng nhiệt.
Đám người bọn họ và ngay cả hắn được gọi là tử thần.
Tử thần nghe có vẻ giống thần linh nhưng nói trắng ra, liền là chân chạy vặt cho diêm vương đại nhân, không hơn cũng không kém.
Trong đám chân chạy vặt đó, hắn cảm thấy có lẻ mình cũng thuộc dạng cực kỳ đắc lực.
Với những ánh mắt kia đang nhìn mình, hắn đã quá quen thuộc, chỉ một đường đi thẳng, hắn đi đến đâu tự động có người vì hắn nhường đường.
Tử thần có nhiệm vụ gì?, tử thần có ba nhiệm vụ chính.
Nhiệm vụ đầu tiên của tử thần là săn bắt những linh hồn không chấp nhận trở về địa ngục sau khi dương thọ đã hết, bất quá loại công việc này vốn dành cho tử thần cấp thấp.
Nhiệm vụ thứ hai của tử thần là truy bắt những linh hồn chạy trốn từ địa ngục lên dương gian, những kẻ này vốn được người dương gian gọi là yêu quái.
Nhiệm vụ cuối cùng của tử thần là vá lỗ hổng, vá những lỗ hổng nối giữa dương giới cùng âm giới.
Hắn... vừa đi hoàn thành một cái nhiệm vụ như vậy trở về.
Rất nhanh ngồi xuống tấm bàn quen thuộc, ở đó một nữ tử chờ hắn.
Nàng một thân bạch y trắng toát, làn da trắng bệch không có chút sức sống, khuôn mặt bị mặt nạ che đi hơi hơi lóe sáng nhìn hắn.
“Ngươi đến trả nhiệm vụ? “.
Có lẽ hắn cũng quá quen thuộc với cái nữ tử này, hắn thản nhiên gật đầu.
“Thiên Nguyên Giới, lỗ hổng số 7647 – Nhược Lan Tự đã bị lấp lại”.
Nữ tử áo trắng kia nghe vậy cũng không hỏi nhiều, chỉ thấy nàng lật qua lật lại một quyển sách lớn, rồi nhẹ ấn vào một ấn.
Sau khi giao ban xong công việc, đương nhiên là lúc chơi bời.
Âm giới cũng không phải như dương giới đồn thổi, âm giới bọn họ... thật ra không khác gì âm giới.
Người ta nói chết thật ra là sống ở một thế giới khác, điều này cũng không phải là giả.
Hắn bước một mạch ra khỏi đại điện này, sau đó lại sử dụng tấm lệnh bài cổ xưa kia, đây chính là lệnh bài truyền tống, hắn có thể đi đến bất cứ nơi nào của âm giới, chỉ cần trong quyền hạn của chính hắn.
Nơi hắn xuất hiện, là một tòa đại thành, hơn nữa còn chiếu đèn sáng rực, trong đại thành có không ít người tấp nập qua lại.
Bọn họ đương nhiên là con người, là người cõi âm, là những cư dân trong âm giới.
Đây là một đại thành của âm giới, nơi đây vốn không khác gì thành trì của dương gian.
Tiến vào một quán rượu quen thuộc, đi về chiếc bàn quen thuộc, hắn nhìn thấy thân ảnh quen thuộc.
“Đế Thích?, ngươi đến sớm như vậy”.
Đối diện với hắn là một nam tử, người này một thân giáp vàng khác xa với hắc y mà hắn đang mặc, người này cũng là tử thần, được gọi là Đế Thích.
“Đương nhiên, ngươi nghĩ bản tọa là ai?, đâu có chậm như ngươi “.
“Đúng rồi, lần này ngươi nhận nhiệm vụ ở Lan Nhược Tự, lấy được cái đó không?”.
Hắn nhìn chằm chằm vào Đế Thích, sau đó gật đầu.
“Dỗi hơi, bằng vào thực lực của ngươi, sao không tự lên mà lấy, chỉ là chuỗi chàng hạc mà thôi, nếu không phải ngươi nhờ ta một mồi lửa chỉ sợ thiêu cháy nó lâu rồi”.
Đế Thích mỉm cười, nhẹ vỗ vai hắn.
“Chúng ta không phải là bằng hữu sao?, ta vướng nhiệm vụ không thể làm được thì nhờ ngươi, dù sao nếu không có việc kia, ngươi sớm đã như chúng ta, trở thành cận vệ của Diêm Vương đại nhân”.
Nhắc đến ‘việc kia’, hắn rõ ràng cảm thấy không vui, chỉ lắc đầu.
“Bớt nhắc mấy việc không vui này, lần này ngươi bao hết được chứ?”.
Đế Thích bật cười đầy vui vẻ.
“Có gì không thể, hôm nay liền để ngươi uống thỏa thích, hồn tệ trong tay ta chưa bao giờ thiếu”.
.......
Một cái giấc mơ, một cái giấc mơ chính Vô Song cũng không hiểu gì cả.
Khi hắn mở mắt ra ngồi dậy, chỉ nhìn thấy Tây Môn Tuyết vẫn ngồi đó cùng ánh mặt trời chói chang.
Vô Song lần đầu mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ cỡ này, cũng chân thật cỡ này, điều làm hắn hoang mang nhất là, hắn cảm thấy những hình ảnh trong giấc mơ kia đang dần dần biến mất.
Vô Song lập tức dùng tay ôm đầu, đầu của hắn lại đau.
Ở bên cạnh, Tây Môn Tuyết cũng mặc kệ đùi của mình đang ê ẩm, nàng quay sang đầy lo lắng nhìn Vô Song.
“Đội trưởng, người sao vậy, để ta đi gọi Tương Vân cô nương”.
Tây Môn Tuyết muốn rời đi nhưng là Vô Song dùng một tay giữ nàng lại.
Hắn chỉ đơn giản dùng hai tay di di lông mày của chính mình, cơn đau kia đến cũng nhanh mà đi lại càng nhanh, cứ như có cái gì cố tình xóa đi ký ức của hắn vậy, giấc mơ kia... hắn vậy mà không nhớ cái gì.
Ngoại trừ tên một người, hai chữ ‘Đế Thích’ vậy mà cứ văng vẳng trong đầu hắn, cho dù thế nào cũng không quên nổi.