[Dịch]Cực Võ
Chương 17 : Vong Ưu Thôn (2)
Ngày đăng: 03:29 21/08/19
Vong Ưu Thôn không tính là lớn lại càng không có nhiều người bất quá lại là một nơi phi thường đặc biệt.
Vô Song từng nghe nói toan bộ Vong Ưu Thôn đều là đệ tử của Vô Hà Tử có điều bên trong Vong Ưu Thôn cũng không có ai là cao thủ chân chính bất quá khi gặp trực tiếp những đệ tử này của Vô Hà Tử bản thân Vô Song liền phải nhìn lão nhân kia bằng con mắt khác, rất khác.
Vong Ưu Thôn hiện nay có tổng cộng 7 người cùng 1 thú chưa tính cả Cô Cô của hắn – Tiên Âm không có mặt.
Trong 7 người này có 6 người là đệ tử của Vô Hà Tử, Vô Song có thể coi là thất sư đệ.
Vong Ưu Thôn đại sư huynh là một lão nhân tương đối già nua, tóc đã sớm bạc trắng, nhìn chỉ sợ cũng phải 60 – 70 tuổi có điều lại không có chút nào dấu hiệu của tuổi già, vẫn sinh long hoạt hổ, bên hông mỗi bên treo lấy hai cái hồ lô rượu.
Đại sư huynh là đệ nhất cao thủ của Vong Ưu Thôn, ngoại hiệu Tửu Điên sở trường nhất là nấu rượu cùng uống rượu, một thân thực lực dĩ nhiên đạt đến Tông Sư cảnh giới, nếu Thiên Long Giáo lần trước không sử dụng Bì Tô Thanh Phong Tán chưa chắc đã có thể qua được một cửa của đại sư huynh.
Nhị sư huynh gọi là Lôi Chấn, là một trung niên nhân khoảng gần 50 tuổi, thân hình cao lớn chính khí đường đường, quần áo giản dị nhưng lại toát lên vài phần khí khái, nhị sư huynh sở trường nhất là đánh cờ, đam mê nhất cũng là đánh cờ.
Tam sư huynh gọi là Thần Y, người này Vô Song đã gặp trong Tiêu Dao Cốc, thân hình béo mập cực kỳ chất phát, Thần Y chỉ cần nghe ngoại hiệu liền biết y thuật cực kỳ cao cường, theo lời Vô Hà Tử nói vị tam sư huynh này của Vô Song về mặt y thuật liền có tư cách liều mạnh cùng ông ngoại hắn, tất nhiên Thần Y chỉ mạnh về y thuật, về phần luyện dược lại là một phạm trù khác.
Thần Y cũng là người duy nhất trong Tiêu Dao Cốc có hậu nhân, tam sư huynh của hắn có một con gái năm nay 15 tuổi gọi là Thẩm Tương Vân, có điều cô gái này hiện nay cũng không ở bên trong Vong Ưu Thôn.
Tứ sư huynh của hắn gọi là Phán Quan, tứ sư huynh là một cái thư sinh có điều thoạt nhìn lại tương đối ‘hèn mon’, sở trường của tứ sư huynh chính là thư pháp có điều hắn thích nhất lại là đi thanh lâu, một điểm này liền khiến Vô Song triệt để im lặng.
Ngũ sư huynh gọi là Thư Sinh, nhìn ngũ sư huynh mới thật sự xứng với thư sinh hai chữ, thân hình dong dỏng cao, ngũ quan tỏa ra anh khí bức người, một thân áo trắng lại càng tôn thêm vẻ ngọc thụ lâm phong, tay cầm quạt khe khẽ phe phẩy, mái tóc đen nhè nhẹ đung đưa theo gió, ngũ sư huynh có thể coi là một cái mỹ nam tử, sơ trường của hắn là vẽ tranh có điều... có điều hắn thích nhất cũng là đi thanh lâu vẽ mỹ nhân.
Cuối cùng tất nhiên là Hoa Si, lục sư tỷ Mẫn Mẫn, sở trường của sư tỷ là trồng thực vật, chỉ cần là thực vật bất kể là hoa lá, cây cỏ thảo dược bản thân lục sư tỷ đều có tạo nghệ rất cao, bất quá nàng thích nhất vẫn là trồng hoa.
Sáu vị sư huynh sư tỷ mỗi người mỗi tính, võ công chưa chắc đã cao bất quá mỗi người lại có sở trường riêng không ai giống ai, càng quan trọng hơn mỗi vị sư huynh sư tỷ của hắn về mặt sở trường riêng liền đi được rất xa rất xa, mặt sở trường của họ trong thiên hạ liền không có mấy người có thể so sánh.
Có thể dạy ra sáu vị đệ tử như vậy, Vô Hà Tử lại càng không đơn giản, ngoại trừ võ công cao đến dọa ngươi học thức không ngờ cũng sâu như biển.
Một điều trùng hợp nữa mà Vô Song nhận thấy, nếu tính cả Cô Cô của hắn Tiên Âm mà nói thì Vong Ưu Thôn liền có đầy đủ hết toàn bộ kỹ nghệ trong thiên hạ, thậm chí Vô Song có một suy nghĩ cực kỳ táo bạo, thứ suy nghĩ này vừa xuất hiện liền không có cách nào xóa đi.
Khi bản thân hắn vượt qua Tiêu Dao Trận tiến về Vong Ưu Thôn liền nhận ra mình có kinh người ngộ tĩnh, nếu có thể học được một phần bản lĩnh của sư huynh cùng sư tỷ, cái gọi là cầm kỳ thi họa với Vô Song mà nói chỉ sợ đều có thể dễ dàng vượt qua.
Hắn còn không quên được Tiêu Dao Phái
Theo nguyên tác mà nói Tiêu Dao Cốc không có cách nào gia nhập, toàn bộ đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, muốn học được Tiêu Dao Cốc võ công liền phải tiến về Lôi Cổ Sơn, liền phải phá được trân lung ván cờ chỉ là Lôi Cổ Sơn ở đâu Vô Song căn bản không biết, hơn nữa kể cả kỳ nghệ của hắn đại thành cũng chưa chắc có thể phá được Trân Lung ván cờ này.
Cách thứ hai liền tiến về Đại Lý Vô Lượng Sơn, có thể học được Bắc Minh Thần Công cùng Lăng Ba Vi Bộ giống Đoàn Dự có điều ai mà biết liệu Đoàn Dự giờ phút này đã học được chưa?, nếu hắn đã học thành thì căn bản Vô Song đến chỉ phí công vô ích.
Nếu nói trong Kim Dung chỉ sợ dù là Thiếu Lâm võ công cũng không hấp dẫn bằng Tiêu Dao Phái võ công.
Có cơ hội học được đầy đủ cầm kỳ thi họa, Vô Song hắn cũng thật sự không ngại đến Tu Di Sơn xin ra nhập Tiêu Dao Cốc một lần, huống hồ lại có thêm thân phận đệ tử của Vô Hà Tử, gia nhập Tiêu Dao Phái liền đơn giản hơn rất nhiều, liền là thuận lý thành chương.
Cho dù là lần đầu gặp mặt bất quá sư huynh sư tỷ đối với hắn rất tốt, mọi người cười cười nói nói, cảm giác liền giống một đại gia đình.
Vô Song có thể coi là cháu của TIên Âm lại là thất sư đệ của mọi người, đương nhiên là rất nhanh hòa nhập.
Không thể không nói thêm một việc, Vô Song sau khi đến Vong Ưu Thôn mới nhận ra, bản thân Vô Hà Tử không ngờ đã vì hắn tính toán đến một ngày hôm nay, trong Vong Ưu Thôn mỗi người một kỹ nghệ riêng không ai giống ai, chính vì vậy Vô Hà Tử từ 2 năm trước đã cho Vô Song đọc rất nhiều sách cổ về nấu ăn, đơn giản thì có Nhập Môn Trù Nghê, Mặc Nga Tiểu Lục, cao hơn thì có Hoài Nam Vương Thực Kinh, Thực Hiến Hồng Bì, thậm chí trân quý nhất liền phải kể đến Tông Triều Ngự Thiện Phòng.
Tống Triều Ngự Thiện Phòng chính là chân chính hoàng cung đều bếp tinh túy, toàn bộ các món ăn đều là thế gian nhất đẳng, đều là dùng cho cung đình hoàng đế hoặc hoàng thân quốc thích, ngày hôm nay trong buổi đầu gặp mặt, Vô Song liền xung phong xuống bếp, vì toàn bộ Vong Ưu Thôn nấu một bữa Lạc Thần Lăng Ba Yến thật hoành tráng.
Lạc Thần Lăng Ba Yến chính là cung đình đại thiện, là Tống triều ngự thiện cũng là món ăn ngon nhất mà Vô Song có thể làm được lúc này.
............
Trời về đêm, ở trung tâm Vong Ưu Thôn nơi ánh lửa bập bùng, một đoàn 8 người ngồi xung quanh bếp đống lửa lớn, quay quần bên một bàn ăn lớn được lợp lá ở dưới, lúc này mặt ai cũng vui vẻ, tiếng cười tiếng nói vang vọng toàn bộ thôn nhỏ.
Thân là một thành viên của Vong Ưu Thôn, Vô Song cũng không khỏi mỉm cười, hắn liền thích cảm giác này, nơi đây mới chân chính xứng với hai chữ Tiêu Dao, môt nơi có thể gột rửa hồng trần, tìm về những niềm vui thú nhân gian.
Không lo không nghĩ, không sầu không bi, không toan tính cũng không nhiễm khói lửa nhân gian, chỉ đơn thuần sống vì chính mình, sống vì niềm vui, chỉ cầu tâm thanh thản.
Nếu Tiêu Dao Tử ở trên trời nhìn thấy cảnh này có lẽ chỉ biết thở dài.
Cuộc đời Tiêu Dao Tử không chạm được đến hai chữ tiêu dao chân chính, ông ta không bằng sư đệ.
Đệ tử của Tiêu Dao Tử lại càng không được như đệ tử của Vô Hà Tử.
Tiêu Dao Phái ai ai cũng võ công cao cường nhưng liệu có ai được chân chính tiêu dao khoái hoạt?.
Thiên Sơn Đồng Mỗ cùng Lý Thu Thủy cả đời thù hận, đánh đánh giết giết lẫn nhau, có khi nào được thoải mái?.
Tiêu Dao Phái trưởng môn Vô Nhai Tử bị chính đệ tử hại, cả đời trở thành phế nhân không thể đi lại, cả đời tương tư một mối tình sống đau đâu khổ khổ, sao có thể coi là Tiêu Dao?.
...........
“Oa sư đệ, ngươi nấu ăn thật ngon, tỷ tỷ chưa bao giờ ăn ngon như vậy”. Sau này ngươi liền phải ở lại Vong Ưu Thôn, vì tỷ tỷ nấu ăn nha, tỷ tỷ liền dạy ngươi trồng hoa, hoa rất đẹp cũng rất đáng yêu.
Lục sử tỷ Hoa Si khuôn mặt đỏ lên, tửu lượng của nàng rất thấp, lúc này đã ngà ngà say, một tay liền trực tiếp đưa ra ôm Vô Song vào ngực, khuôn mặt mười phần thỏa mãn.
Đại sư huynh lúc này đã trực tiếp ngáy o o, Vô Song cũng không biết đại sư huynh của hắn từ đầu đến cuối uống hết bao nhiêu rượu, khuôn mặt lúc này đầy dầu mỡ, khóe miệng còn có bọt nước.
Nhị sư huynh vẫn là tương đối giữ hình tượng, có điều khuôn mặt cũng tràn ngập ý cười.
Tứ sư huynh cùng ngũ sư huynh lúc này đã quên hết trời đất, say quên cả đất trời bắt đầu nghêu ngao hát những câu Vô Song không cách nào hiểu.
Tam sư huynh căn bản có thể coi là ‘diệt mồi cao thủ’, miệng lúc này vẫn đang nhai nhồm nhoàm, vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn.
Cuối cùng là Vô Hà Tử, lúc này trong mắt lão nhân xuất hiện từng tia từng tia ấm áp, Vong Ưu Thôn võ công có thể không cao nhưng tuyệt đối không thua người, mỗi đệ tử bên trong Vong Ưu Thôn đều là niềm tự hào của Vô Hà Tử, ông không cầu đám đệ tử này vô địch thiên hạ, cái gì ngũ đế, cái gì ngũ tuyệt đơn giản cũng chỉ là hư danh, võ công cao hơn nữa thì sao?, liệu có thể chân chính tìm được khoái hoạt?.
Vô Song thu toàn bộ những hình ảnh này vào mắt, khuôn mặt nằm gọn trong bộ ngực sữa của Mẫn Mẫn, khóe miệng hắn cũng xuất hiện một nụ cười ấm áp, cái thứ cảm giác này, kiếp trước hắn vốn không có.
Nơi này có thể coi là gia đình, là gia đình của Vô Song hắn, hai chữ gia đình này kiếp trước hắn vốn không được cảm nhận.
Ở trong ngực Mẫn Mẫn, bản thân hắn cũng không biết từ bao giờ đã ngủ thiếp đi, khóe miệng thủy chung vẫn giữ nụ cười ngọt ngào.