[Dịch]Cực Võ

Chương 233 : Vượt ải Tiêu Dao (2)

Ngày đăng: 03:31 21/08/19

Giấy thiên công đúng là một trong những loại giấy quý nhất thế gian bất quá nếu so với dung mạo của nữ nhân trước mặt thì giấy thiên công lại biến thành tầm thường, căn bản không cách nào so sánh. Muốn quyền lực có quyền lực, muốn địa vị có địa vị, muốn võ công có võ công, muốn dung mạo lại càng không có ai có thể so sánh được với Lý Thu Thủy, dung mạo của nàng... so với tấm giấy kia thì đẹp hơn nhiều lắm nhiều lắm. Dẫu biết tỷ lệ người giống người đã là rất hiếm gặp nhưng ở trong Kim Dung lại có một loạt trường hợp đặc dị chính là gia đình của Lý Thu Thủy, có thể nói thẳng là ba đời khuôn mặt giống hệt nhau, có khác biệt cũng là không đáng kể, nếu chỉ từ dung mạo mà nói thiên hạ này có mấy ai có tư cách so sánh cùng vị bá chủ Tây Hạ này đây?, dẫu sao khuôn mặt của ‘thần tiên tỷ tỷ’ Vương Ngữ Yên cũng gần như là đúc từ một khuôn với Lý Thu Thủy, trong Kim Dung có lẽ ngoại trừ Cổ Mộ - Tiểu Long Nữ thì khó có nữ nhân nào có thể so sánh mỹ mạo với vị thần tiên tỷ tỷ nơi Mạn Đà Sơn Trang kia cả. Lại nói tiếp về Vô Song lúc này, hắn cũng là đang đánh liều, đánh liều Lý Thu Thủy sẽ không nổi giận mà đem hắn đánh cho nhừ tử dẫu sao khuôn mặt của Lý Thu Thủy cũng có chút không muốn cho người ta nhìn thấy, Vô Song làm người hậu thế hắn tất nhiên biết dưới lớp khăn che mặt kia của Lý Thu Thủy là cái gì. Lý Thu Thủy chính là bị Thiên Sơn Đồng Mỗ hủy dung, một vết rạch thật dài trên khuôn mặt hoàn mỹ kia, dẫu cho Lý Thu Thủy có thủ đoạn dịch dung thông thiên nhưng cũng không có nghĩa là nàng có thể ‘phẫu thuật thẩm mỹ’ như hậu thế, vết sẹo đáng chết kia vẫn theo nàng một đời một đời, có chăng Lý Thu Thủy chỉ có thể dấu nó đi dưới lớp mặt nạ dịch dung mà thôi. Cho dù không ai có thể thấy vết rạch xấu xí kia của nàng nhưng Vô Song vẫn hiểu trên đời có những thứ gọi là mặc cảm, Lý Thu Thủy chính là mặc cảm với khuôn mặt của chính mình, nàng bị ám ảnh tâm lý với khuôn mặt của chính mình, đây là lý do tại sao một nữ nhân dám lộ ra toàn bộ cơ thể như bạch ngọc trước mặt Vô Song lại cứ phải đeo tấm mạng mỏng kia. Có những thứ... rất khó vượt qua, Tiêu Dao Tam Lão về võ công có thể đứng hàng đầu thiên hạ nhưng cả ba người này, về mặt tâm lý tuyệt đối rất có vấn đề, mỗi người tuyệt không phải là kẻ bình thường. Lý Thu Thủy bị bàn tay của Vô Song chạm vào khuôn mặt, thân thể nàng liền khẽ run lên, trên đời này ngoại trừ Vô Nhai Tử ra thì chưa có một nam nhân nào có thể chạm vào khuôn mặt của nàng, kẻ dám làm việc này tuyệt đối sẽ chết rất thảm rất thảm bất quá hành động tiếp theo của Vô Song lại làm Lý Thu Thủy sững sờ. Nàng chỉ cảm thấy Vô Song đưa bút vẽ lên, hắn cực kỳ nhẹ nhàng, trong mắt còn có một tia ôn nhu hiếm gặp bắt đầu chấm nhẹ nơi đuôi mắt của nàng, sau đó cổ tay của Vô Song bắt đầu nhè nhẹ run lên rồi từ từ chuyển động, Lý Thu Thủy có thể cảm nhận được trong mắt của Vô Song không có sự khinh nhờn, không có dục vọng, chỉ có... đơn thuần thưởng thức cái đẹp, chỉ có sự ôn như cẩn thận như đang chạm vào một khối ngọc bích hoàn mỹ vậy. Cái gọi là trang điểm thì bất cứ một nữ nhân nào cũng biết, đây có thể coi là ‘thiên phú’ của nữ nhân, là đặc quyền của phái đẹp bất quá cho dù là Lý Thu Thủy cũng không ngờ được trang điểm còn có một mặt này, nàng lần đầu tiên thấy có người khác... sử dụng vẽ mặt. Lại một lần nữa, Vô Song cho Lý Thu Thủy cảm nhận được một thứ mà với lịch duyệt cả đời của nàng... nàng vẫn chưa có nhìn thấy. Túy Hồng Nhan là bản nhạc cả đời nàng chưa bao giờ nghe cũng chưa bao giờ thưởng thức, lần vẽ mặt này... cũng vậy. Lý Thu Thủy không phải thần tiên, việc Vô Song vẽ cái gì lên mặt mình thì nàng cũng không rõ nhưng đúng là nàng bị sự chăm chú, bị ánh mắt cùng khí chất của Vô Song hấp dẫn, nàng vậy mà quyết định ngồi im như một bức tượng điêu khắc đợi chờ vị hoa sư trẻ tuổi trước mặt làm cho mình càng thêm hoàn mỹ, càng thêm tỏa sáng vậy. Đến khi Lý Thu Thủy cảm nhận được Vô Song đưa một tay ra muốn tháo mạng che mặt của nàng, thân thể Lý Thu Thủy mới nhè nhẹ run lên, nàng gần như ngay lập tức phản ứng mà đưa một tay ra nắm chặt lấy cổ tay của Vô Song thậm chí bàn tay với những ngón tay thuôn dài của nàng lại phát ra một thứ sức mạnh đáng sợ, thứ sức mạnh như muốn bóp nát cổ tay của Vô Song ra. “Ngươi muốn làm gì?”. Trong ánh mắt của Lý Thu Thủy ngoại trừ sát khí còn có một tia ngỡ ngàng, đã bao lâu rồi không có nam nhân nào dám đụng vào tấm mặt che mạng của mình, nàng cảm thấy Vô Song đây là muốn chết. Tất nhiên cũng vì ngỡ ngang dẫn tới hành động của Lý Thu Thủy cũng khó mà kiềm chế, nàng biết nàng không thể giết Vô Song nhưng dưới cảm xúc nhất thời nàng thật sự muốn một chưởng đánh chết tiểu tử không biết trời cao đất dày kia. Sư tử không thị uy liền nghĩ là mèo bệnh?. Đây là suy nghĩ lúc này của Lý Thu Thủy nhưng nàng cũng không ngờ được câu nói tiếp theo của Vô Song lại làm bản thân Lý Thu Thủy sứng sờ lại, nàng thậm chí hơi hơi buông lỏng cổ tay của Vô Song ra. Rõ ràng Lý Thu Thủy đã nắm lấy cổ tay của Vô Song nhưng Vô Song cũng không phải kẻ không biết võ công để nàng muốn làm gì thì làm, mục tiêu của Vô Song chính là tấm mạng che mặt kia, hắn sao có thể để Lý Thu Thủy ngăn lại?, giây phút Lý Thu Thủy phản ứng trong vô thức nắm lấy cổ tay của Vô Song thì Vô Song cũng búng một ngón tay ra, một làn khí lạnh rất mỏng từ tay của hắn lướt nhẹ đến sợi dây nhẹ buộc bên vành tai của Lý Thu Thủy, tấm mạng che mặt của nàng... rốt cuộc rơi xuống. Nhìn thấy dung mạo kia, Vô Song cũng chỉ có thể thốt lên hai chữ. “Đẹp quá”. Đối với người khác thì đây có thể là lời khen quá đỗi bình thường nhưng chỉ có Vô Song biết ý vị của nó là như thế nào, trong đời Vô Song đã gặp không ít mỹ nữ thậm chí toàn bộ đều có thể rơi vào hàng tuyệt sắc giai nhân bất quá để được như Lý Thu Thủy hiện tại mà nói... căn bản gần như không có ai có thể so sánh nổi. Để miêu tả vẻ mặt của Lý Thu Thủy chỉ có thể dùng từ hoàn mỹ để hình dung đồng thời khuôn mặt của nàng có một khí chất rất riêng, cái khí chất mà chính Vô Song cũng không biết hình dung sao cho rõ. Từ khuôn mặt mà nói, vẻ đẹp của nàng hoàn mỹ như từ trong tranh họa ra vậy, tất nhiên đây không phải là bút lực của phàm nhân có thể lột tả được mà phải là thần tiên trên trời, trên khuôn mặt đó một vẻ nhẹ dịu nhẹ nhàng, toàn bộ khuôn mặt cho người ta một loại cảm giác hoàn mỹ, một sự định nghĩa chuẩn mực của cái đẹp tuy nhiên khuôn mặt của Lý Thu Thủy quả thực có chút khác so với Vô Song tưởng tượng. Khuôn mặt của nàng tuyệt không thích hợp làm một mỹ nhân hại nước hại dân, không phải là một hồ ly tinh như người ta vẫn thường tưởng tượng, đây rõ ràng là khuôn mặt của một thần tiên trên trời, có mỹ lệ, có thánh khiết và cũng có cả ngây thơ trong trắng, Vô Song không rõ đây có phải là khuôn mặt ban đầu của Lý Thu Thủy hay không nhưng nếu đây là thật thì mới càng trở nên không thích hợp. Trên dung mạo mà nói không ai có thể liên tưởng đến thân phận của Lý Thu Thủy hiện nay nhưng khí chất của nàng thì lại hiện lộ ra toàn bộ, khí chất của nàng rõ ràng không hợp với khuôn mặt này, cái khí chất yêu yêu mị mị, trong mắt ẩn ẩn một tia sắc dụ nhưng lại mang theo một loại nguy hiểm cực kỳ lớn cho người khác, toàn bộ thần thái trên khuôn mặt không còn dùng từ thánh khiết nữa mà là sự cao ngạo, sự độc tôn, cái khí chất trên người Lý Thu Thủy hoàn toàn không hợp với dung mạo của nàng. Khi nhìn vào dung mạo của Lý Thu Thủy, Vô Song lập tức liên tưởng đến... Vương Ngữ Yên, có lẽ cũng cái khuôn mặt của Lý Thu Thủy khi kết hợp cùng khí chất của Vương Ngữ Yên mới có thể dùng bốn chữ ‘thần tiên tỷ tỷ’ để hình dung. Tất nhiên khi nhìn vào dung mạo kia, Vô Song còn có một loại suy nghĩ thậm chí hắn bắt đầu vì Lý Thu Thủy mà có vài phần thương hại. Khuôn mặt vốn là thứ trời sinh nhưng khí chất... khí chất thì thay đổi theo năm tháng. Có lẽ rất nhiều năm trước nàng là một thiếu nữ xinh đẹp, một thiếu nữ hiền dịu đắm chìm trong men say tình ái, trong cái hạnh phúc vô hạn của tình yêu, một thiếu nữ dành cả thanh xuân, dành cả trái tim cùng cơ thể cho sư huynh của mình... nhưng năm tháng đi qua, vật đổi sao dời, thiếu nữ năm xưa đã là bậc mẫu nghi Tây Hạ, đã quyền khuynh một nước, trên khuôn mặt nàng không có sự ngây thơ năm đó, cái cơ thể mà ông trời cho nàng... cũng không còn chỉ thuộc về nam nhân kia... thứ còn lại có lẽ chỉ là chút tư tình, chút tình cảm thiêng liêng nhất ẩn dấu nơi trái tim mà thôi.Trong giây phút nhìn thấy khuôn mặt đi ngược lại với khí chất của bản thân Lý Thu Thủy lại làm Vô Song cảm thấy, nữ nhân này đáng thương nhiều hơn là đáng trách, một đời kỳ nữ, một đời ngũ tuyệt cao thủ, một đời đứng ở đỉnh cao nhân sinh nhưng cũng chỉ có được sự cô quạnh trong lòng, chỉ thế mà thôi. ...... Lý Thu Thủy lúc này cũng sững lại trước hành động của Vô Song, nàng không muốn ai nhìn thấy dung mạo của mình cho dù chính bản thân nàng cũng biết vết sẹo kia không có ai có thể phát hiện ra nhưng nàng vẫn không muốn. Khi Lý Thu Thủy thấy Vô Song quan sát dung mạo mình, khi nàng thấy hắn ngợi khen vẻ đẹp của mình trong lòng Lý Thu Thủy cũng không có vui sướng, trong lòng nàng chỉ có sự lãnh đạm cùng khinh bỉ, trong mắt nàng Vô Song chỉ như bao kẻ khác, cũng chẳng thay đổi được việc bị sắc đẹp của nàng mê hoặc bất quá rất nhanh Lý Thu Thủy liền suy nghĩ lại thậm chí đến cả cánh tay đang nắm lấy cổ tay Vô Song cũng đã buông ra từ bao giờ. Trong mắt Vô Song không có dục vọng, cũng chẳng có ham muốn chiếm hữu, trong mắt hắn ban đầu chỉ là sự hân thưởng, trong mắt hắn nàng chỉ như một bông hoa mỹ lệ nhất thế gian, đã là hoa liền chỉ có thể tán thưởng vẻ đẹp của nó nhưng sẽ không ai thật sự chiếm đoạt nó, không ai thật sự muốn phá hủy đi vẻ đẹp của nó cả, trong ánh mắt Vô Song chỉ có sự hân thưởng của cái đẹp mà thôi. Ánh mắt trong vắt chẳng có lấy một tia dục vọng của nam nhân để rồi cái ánh mắt kia dần dần thay đổi, ban đầu là hân thưởng rồi đến ngỡ ngàng cuối cùng lại ẩn ẩn có một tia thương hại, một tia trìu mến để rồi tất cả biến thành sự không đành lòng. Lý Thu Thủy năm nay đã sống hơn 70 tuổi, 70 năm cuộc đời khiến nàng không phải là thiếu nữ đôi mươi còn tin vào cái tình ái viển vông, còn tin vào mất cái tình yêu chân chính hay khát khao mơ hồ, trên đời này nàng đã thấy rất nhiều việc, đã thấy rất nhiều ánh mắt nhìn mình. Khi người khác nhìn nàng, nàng cũng nhìn bọn họ, từ ánh mắt của bọn họ nàng có thể nhìn ra tâm trạng bên trong, con mắt là cửa sổ tâm hồn, là thước đo đánh giá đúng nhất một con người, Lý Thu Thủy cứ ngỡ nàng... đã nắm được toàn bộ tâm tình của nam nhân trong thiên hạ. Nàng biết khi mà khăn che mặt được kéo xuống cộng với thân thể hoàn mỹ vô khuyết thì không nam nhân nào không xuất hiện dục vọng với nàng, cái ánh mắt ngập tràn dục vọng kia nàng đã thấy quá nhiều quá nhiều, khi đó nam nhân chỉ là những con thú trong men say của tình dục, trong cái ý niệm điên cuồng chiếm hữu... bất quá đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của mình, Lý Thu Thủy nhìn thấy một ánh mắt phức tạp như vậy. Lý Thu Thủy không thích kẻ khác thương hại mình, nàng không phải là loại nữ nhân cần thương hại, cần sẽ chia, nàng là đại danh đỉnh đỉnh Lý Thu Thủy, nhân vật lật tay là mây úp tay là mưa, nàng vốn muốn lên tiếng khiển trách Vô Song, vốn muốn cho hắn biết nàng không cần ai thương hại nhưng nàng... không lên tiếng được. Chỉ thấy nét bút của Vô Song động, trong nét bút trở nên có hồn hơn rất nhiều, cứ như Vô Song thổi cả hồn mình vào trong từng chuyển động của nó vậy. Vô Song rốt cuộc cũng bắt đầu tác phẩm của mình, hắn vì Lý Thu Thủy vẽ mặt, hắn muốn vẽ một đóa Quỳ Hoa trên dung mạo của nàng. Đến tận giờ phút này Vô Song cũng vẫn không rõ Quỳ Hoa rốt cuộc là hoa gì, ít nhất kiếp trước hắn chưa có thấy, kiếp này hắn lại càng chưa có thấy, trong thế gian này có lẽ cũng chẳng có Quỳ Hoa hoặc là đơn giản hơn nữa Quỳ Hoa vốn không phải tên một loại hoa. Vô Song chỉ biết cái sắc đỏ của Quỳ Hoa, cái sắc đỏ ẩn ẩn bên trong khí tràng của hắn rất đẹp, nó mỹ lệ, nó mạnh mẽ, nó nguy hiểm nhưng nó cũng đầy yếu đuối, nó mang theo màu đỏ của máu, của huyết tinh nhưng cũng mang theo sự đẫm lệ của máu, sự lạnh lẽo của máu. Hắn cảm thấy... đóa Quỳ Hoa kia bỗng nhiên rất thích hợp với Lý Thu Thủy, vì vậy... hắn họa ra một đóa Quỳ Hoa. Lý Thu Thủy cũng không rõ Vô Song đang làm gì trên khuôn mặt của mình nhưng khi nhìn thấy Vô Song đang thả cả hồn mình trong những nét vẽ kia chính Lý Thu Thủy cũng không đành lòng động, nàng một tay đưa ra nắm lấy trước gương nhỏ bên cạnh, bàn tay run run bất quá cũng không đưa lên nhìn khuôn mặt mình. Đến tận khi Vô Song thu tay lại, đến tận khi hắn thở ra một hơi nhọc khí thì Lý Thu Thủy mới dám đưa tấm gương đồng kia lên... Lý Thu Thủy đặt gương trong phòng nhưng chỉ có nàng mới biết nàng đã bao lâu không soi gương, mỗi lần nàng soi gương, mỗi lần nàng chứng kiến khuôn mặt hoàn mỹ của mình nàng lại nhớ đến vết sẹo năm xưa, vết sẹo cho dù nàng đã cố gắng che nó đi nhưng không thể, nó vẫn mãi mãi tồn tại đi với nàng theo từng năm từng tháng, vết sẹo vẫn luôn là ám ảnh của chính nàng. Ngày hôm nay, Lý Thu Thủy lại nắm lấy chiếc gương đồng kia, ngón tay thuôn dài nhẹ mân mê bên má phải của mình, nơi đó có một đóa hoa rất đẹp đang nở rộ. Đóa hoa có màu đỏ như máu, nó mang theo cái nóng của máu nhưng cũng mang theo cái lạnh của máu, nó mang theo sự đẹp đẽ của một đóa huyết hoa nở giữa bầu trời nhưng cũng đầy cô độc, đóa hoa này.... nàng cũng rất thích. Lý Thu Thủy chậm rãi ngửa đầu lên, nàng nhìn chằm chằm vào Vô Song để rồi khóe miệng xuất hiện một nụ cười nhạt, một nụ cười như trút hết toàn bộ nỗi buồn của chính bản thân nàng nhưng cũng là nụ cười thể hiện nhân sinh quan, thế giới quan cảu nàng, thế giới này với nàng thật ra từ lâu... nó cũng không còn giá trị nữa rồi. Cái này Lý Thu Thủy rời khỏi Vô Nhai Tử là ngày Lý Thu Thủy đã chết. Chính bản thân nàng cũng biết... hận thù của nàng với Đồng Mỗ, cuộc chiến của nàng với Đồng Mỗ thật ra... là sự khẳng định giá trị tồn tại của chính nàng, là chút lý do níu kéo nàng ở lại với cái thế giới chỉ thuần một màu xám này. Nhìn khuôn mặt của Vô Song ngay trước mặt nhưng lại vô cùng xa vời, kỳ nam nhân có mái tóc trắng kia cùng bản thân nàng vốn không cùng một thế giới. “Biết gì không?, nếu ngươi sinh sớm 40 năm, có lẽ... “ Giọng nói của nàng rất nhỏ, nhỏ đến mức trừ nàng ra không ai có thể nghe thấy, nàng dẫu sao cũng không phải là Lý Thu Thủy năm đó, Lý Thu Thủy năm đó vốn đã chết rồi. Nàng đứng lên, mạnh mẽ như một đóa Quỳ Hoa đang nở rộ, vạt áo tung bay, ánh mắt trở lại cái vẻ lạnh lùng vốn có mà nhìn Vô Song. “Ngươi rất giỏi, bằng tuổi ngươi ba người chúng ta không có cách nào so sánh, đóa hoa này ta rất thích, món quà này ta liền nhận, ngươi có thể lựa chọn tiếp tục vượt qua thử thách của Tiêu Dao Phái hoặc... ngay bây giờ cúi đầu trực tiếp bái ta làm sư phụ, ta liền nhận ngươi làm truyền nhân “.