[Dịch]Cực Võ
Chương 250 : Quách Dương (2)
Ngày đăng: 03:31 21/08/19
Sự xuất hiện của Vô Song trong yến tiệc có thể nói khiến toàn bộ không khí của yến tiệc đều bị đảo lộn, bất kể là đám người Lương Tử Ông đang có một cái mỹ nữ kiều diễm hầu rượu hay bên Âu Dương Khắc đang cùng Hoàn Nhan Khang bàn về thế sự, tất cả trong phút chốc đều dừng lại.
Tại yến tiệc này cũng không có bàn được xếp riêng cho Vô Song bởi hắn là khách không mời nhưng cho dù không mời thì sao?, trong mắt Hoàn Nhan Hồng Liệt thfi vị trí của Vô Song hiện nay quan trọng hơn tất cả các khách nhân trong phòng.
Hoàn Nhan Hồng Liệt là người đầu tiên có thể tự mình thoát khỏi sự rung động mà Vô Song mang lại, trên mặt xuất hiện một nụ cười ôn hòa hiếm có thậm chí ông ta lúc này còn chẳng thèm xác minh lại thân phận của Vô Song, trực tiếp cứ như người thân trong nhà với nhau vậy.
“Chất nữ ngươi việc gì phải nói vậy, ngươi đến vương phủ ta mừng còn không kịp chứ làm gì có phiền hà gì, chất nữ nói cho bá phụ biết là ai khiến ngươi bị thương nặng như vậy?, bá phụ nhất định vì chất nữ đòi lại công đạo”.
Dưới lớp mạng che mặt Vô Song khóe miệng hơi giật giật, hắn chỉ là diễn một chút mà thôi không ngờ Hoàn Nhan Hồng Liệt đã xưng hô chất nữ cùng bá phụ rồi?, nếu không biết quan hệ thật sự của Vô Song với Hoàn Nhan Hồng Liệt là gì thì có lẽ thật sự nhầm rằng Vô Song cũng là người trong Hoàn Nhan vương tộc cũng không biết chừng.
Quả nhiên như cái điều mà Vô Song suy nghĩ, đám thực khách trong yến tiệc ngày hôm nay cũng bắt đầu căng mắt ra quan sát Vô Song cứ như muốn nhớ kỹ hình ảnh của Vô Song vậy, hình ảnh của một người mang dòng máu vương tộc Hoàn Nhan.
Đương nhiên Vô Song cũng sẽ không giải thích tất cả ra làm gì, Hoàn Nhan Hồng Liệt đã muốn diễn thì hắn liền diễn cùng đối phương dù sao hắn cũng không ở lại thành Yến Kinh quá lâu.
Không rõ A Thanh đã tác động tư tưởng thế nào với Lý Thu Thủy mà Lý Thu Thủy lại cho phép Vô Song toàn quyền làm chủ việc kết minh lần này giữa hai nước, Vô Song muốn kết minh cũng được mà không kết minh cũng được, chỉ cần là chủ ý của Vô Song thì Lý Thu Thủy liền sẽ làm theo, Lý Thu Thủy gần như đnag ném cả vận mệnh Tây Hạ lên người Vô Song.
Đương nhiên Vô Song biết thế giới này chung quy cũng sắp đến ngày tàn, hắn sẽ không quan tâm lắm đến vận nước hay những thứ đại loại như thế vì vậy việc mà Lý Thu Thủy giao cho Vô Song chỉ là việc nhỏ, hắn tùy tâm mà làm cũng chẳng cần suy nghĩ quá nhiều.
Việc thứ hai mà Vô Song đến Hoàn Nhan Vương Phủ thật ra là vì một quyển kinh thư, đây cũng chính là vật mà A Thanh muốn Vô Song mang ra khỏi Hoàn Nhan Vương Phủ, quyển kinh thư này có tên là Diệu Pháp Liên Hoa Kinh hay còn được biết đến với cái tên – Liên Hoa Kinh.
Liên Hoa Kinh là một trong những bộ kinh thư nổi tiếng nhất của phật giáo Trung Nguyên hơn nữa Liên Hoa Kinh cũng không phải của hiếm gì, cho dù thời đại này giấy trắng để viết sách là thứ tương đối xa xỉ nhưng trong nhiều chùa chiền lớn đều có bộ kinh thư này tồn tại tuy nhiên Diệu Pháp Liên Hoa Kinh ở trong Hoàn Nhan Vương Phủ là một bản kinh thư duy nhất, một bản kinh gốc.
Quyển Liên Hoa Kinh mà Vô Song muốn tìm thực sự rất đặc biệt, tương truyền đây chính là một trong 4 quyển kinh thư ở trong hành trang của Đạt Ma Sư Tổ, ông từ Thiên Trúc xa xôi đi đến trung thổ truyền vào phật giáo biết phật giáo trở thành quốc đạo của toàn bộ trung nguyên, không cần bàn đến võ công thì công tích của Đạt Ma Tổ Sư có lẽ cũng có thể xưng tụng đệ nhất thiên hạ, người duy nhất có lẽ có thể so sánh được với Đạt Ma Tổ Sư có chăng chỉ là Trương Tam Phong mà thôi.
Lại nói về bốn quyển kinh thư mà Đạt Ma Sư Tổ mang đến trung nguyên lần lượt là Diệu Pháp Liên Hoa Kinh, Bát Nhã Ba La Mật Đa Kinh, Đại Phương Quảng Phật Hoa Nghiêm Kinh cùng Sám Hối Kinh, đây là bốn quyển kinh thư được viết hoàn toàn bằng tiếng Phạn sau đó được chính Đạt Ma Sư Tổ biên soạn lại dựa trên chữ Hán, chỉ từ điểm này đã đủ nói lên bốn quyển kinh thư này trân quý nhường nào.
Sau khi Đạt Ma Tổ Sư qua đời bốn quyển kinh thư này cũng thần kỳ mất tích, thần kỳ bắt đầu chuyến du lịch khắp thiên hạ của mình để rồi dần dần tuyệt tính nơi nhân gian, tính đến nay chỉ có ba trong số bốn quyển kinh thư là còn có chút tung tích.
Theo lời A Thanh nói thì Diệu Pháp Liên Hoa Kinh vốn là kinh thư ở bên trong bảo khố của Tống triều, do Tống Thái Tổ - Triệu Khuông Dẫn cất giữ nhưng trải qua năm tháng, tổ tôn Triệu gia người sau không so được với người trước nhất là sau sự kiện Yến Vân Thập Bát Châu thì Liên Hoa Kinh không ngờ lại trở thành đồ cống phẩm cho hoàng đế Đại Liêu – Gia Luật Hồng Cơ.
Cuộc hành trình của Liên Hoa Kinh bản gốc đương nhiên cũng chưa dừng lại, sau khi thành Yến Kinh bị chuyển về tay người Tống rồi một lần nữa chuyển về tay người Kim thì Liên Hoa Kinh lại thuộc quyền sở hữu của Kim Thái Tổ - Hoàn Nhan A Cốt Đả sau đó Hoàn Nhan A Cốt Đả lại tặng Liên Hoa Kinh cho Hoàn Nhan Hồng Liệt.
Ngoại trừ Diệu Pháp Liên Hoa Kinh đã rõ tung tích thì còn có hai quyển kinh thư nữa cũng rõ nơi hạ lạc lần lượt là Bát Nhã Ba La Mật Đa Kinh hiện thuộc về sở hữu của Tây Vực – Mật Tông cùng Sám Hối Kinh thì đang ở tại Tung Sơn – Thiếu Lâm Tự về phần Đại Phương Quảng Phật Hoa Nghiêm Kinh thì lại không rõ tung tích.
Vô Song chưa bao giờ thích phật học, hắn cũng không rõ bên trong bốn bộ kinh phật kia có bí mật động trời gì hoặc cụ thể là Liên Hoa Kinh rốt cuộc che dấu bí mật gì, cái duy nhất mà Vô Song biết là Liên Hoa Kinh được viết theo hai thể chữ lần lượt là chữ Phạn cùng chữ Hán phồn thể, nếu Vô Song có thể thật sự đọc xong từng chữ từng chữ bên trong Niêm Hoa Kinh thì hắn cũng có thể bắt đầu nghiên cứu Phạn thư.
Phạn thư trong thiên hạ... không gì qua Cửu Âm Chân Kinh, Vô Song còn chưa quên việc bên trong Cửu Âm Chân Kinh còn một đoạn bí tự được viết hoàn toàn bằng thể chữ Phạn cũng là phần nắm giữ tinh hoa của Cửu Âm Chân Kinh theo lời Hoàng Thường ghi lại.
Vô Song sớm muốn gì cũng phải lên Đào Hoa Đảo để gặp cha vợ đồng thời cũng muốn hướng đến Cửu Âm Chân Kinh, đã hướng đến Cửu Âm Chân Kinh mà không thể nào hiểu được phần tinh túy nhất viến bằng Phạn văn thì quả thực vô cùng nuối tiếc, đây có lẽ là lý do vì sao A Thanh muốn Vô Song đến lấy Liên Hoa Kinh càng sớm càng tốt.
.......
Yến tiệc vốn là để Hoàn Nhan Hồng Liệt tiếp đãi khách nhân, tiếp đãi những kẻ mới đầu nhập vào dưới quyền Kim Quốc nhưng với sự xuất hiện của Vô Song thì Vô Song chính thức trở thành tâm điểm, hôm nay cũng may mắn Hoàng Dung không đi cùng Vô Song nếu không khả năng rất lớn Hoàng Dung cũng trực tiếp trở thành nữ phụ.
“Chất nữ, nhiều năm trước ta có dịp diện kiến Lý tiên tử, không biết tiên tử dạo này thế nào? “.
Vô Song hiện nay trực tiếp được ngồi bàn hữu bên cánh trái của Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng là người ngồi gần Hoàn Nhan Hồng Liệt nhất, lúc này giọng nói của Hoàn Nhan Hồng Liệt không lớn nhưng cũng vừa vặn từng từ từng chữ rơi vào tai Vô Song.
Vô Song khẽ nhớ lại hình ảnh của Lý Thu Thủy trước khi rời đi sau đó liền khẽ mỉm cười trả lời.
“Bẩm vương gia, sư phụ người vẫn như vậy trải qua bao nhiêu năm cũng không có già đi thậm chí lại càng thêm vào vài phần mị hoặc hơn nữa dạo gần đây sư phụ thật sự cười nhiều hơn, không biết có phải gặp việc gì vui vẻ không nữa”.
Hoàn Nhan Hồng Liệt nghe vậy âm thầm cả kinh bất quá đây vẫn là việc mà ông ta có thể chấp nhận, Lý Thu Thủy là nhân vật cùng thế hệ với ông nội Hoàn Nhan Hồng Liệt là Hoàn Nhan A Cốt Đả tuy vậy ngày mà Hoàn Nhan Hồng Liệt gặp Lý Thu Thủy thì người phụ nữ này chỉ giống một nữ nhân trưởng thành mới qua 20 cái xuân xanh mà thôi.
“Đương nhiên Lý tiên tử phải vui vẻ rồi, có một học trò như hoa như ngọc giống chất nữ sau này Tây Hạ liền có người thừa kế, nếu là ta đảm bảo ta sẽ vui sướng đến không ngủ được mất”.
“Đúng rồi chất nữ ngươi vẫn chưa nói rốt cuộc là ngươi vì sao bị thương nặng như vậy, khi nghe Âu Dương công tử nói về tình trạng của chất nữ còn khiến lão phu đứng ngồi không yên”.
Vô Song nghe vậy liền giả vờ hơi hơi mím môi lại, ánh mắt xuất hiện một tia bất lực, cho dù ánh mắt của hắn che đậy rất kỹ nhưng lại không thể thoát ra khỏi sự quan sát của Hoàn Nhan Hồng Liệt, lập tức Hoàn Nhan Hồng Liệt cảm thây mở ra một cánh cửa, một cánh cửa có thể dần dần khống chế Vô Song.
Muốn một người quy phục có rất nhiều cách, có thể dùng thủ đoạn đặc thù khống chế điển hình ví dụ như Sinh Tử Phù của Đồng Lão, có thể dùng tài bảo mỹ nữ để khống chế, có thể dùng quyền lực địa vị để không chế, có thể dùng bản lĩnh để người khác quy phục hoặc có thể dùng ân nghĩa.
Hoàn Nhan Hồng Liệt chính là muốn dùng ân nghĩa để khiến Vô Song quy phục nhà Kim sau đó từ từ mượn Vô Song tác động đến Lý Thu Thủy đáng tiếc Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng không biết rằng bản thân Vô song cũng đang muốn sử dụng lực lượng của Đại Kim, sử dụng lực lượng của Hoàn Nhan Hồng Liệt.
“Cũng không phải là không thể nói, tiểu nữ mấy ngày trước gặp một cường địch hiếm có, tiểu nữ từ trước đến nay luôn tự ngạo võ công vô địch trong cùng thế hệ nhưng khi gặp hắn lần đầu tiên lại thất thủ, vết thương cũng là trong trận đấu đó mà ra”.
Hoàn Nhan Hồng Liệt lập tức ra vẻ cuồng nộ, ánh mắt thậm chí không che dấu sát khí chút nào.
“Rốt cuộc là kẻ nào dám đả thương chất nữ, cho dù đào ba tấc đất của Yến Kinh lền thì ta cũng nhất định vì chất nữ đòi một cái công đạo “.
Hoàn Nhan Hồng Liệt vốn tưởng nói thế khiến Vô Song cảm động nhưng ông ta rất nhanh giật mình, lúc này Hoàn Nhan Hồng Liệt đang ở gần nhất với Vô Song vì vậy chỉ có ông ta mới có thể nhìn thấy ánh mắt của Vô Song lúc này, ánh mắt tràn ngập băng hàn.
“Thứ lỗi cho tiểu nữ nói thẳng, chỉ bằng đám người này mà vương gia muốn xưng bá võ lâm thì còn xa lắm, không bằng để tiểu nữ cho vương gia xem một chút?”.
Vô Song không quan tâm đến việc Kim Quốc sau này sẽ thế nào, Kim Quốc thành hay bại hoặc giấc mơ của Hoàn Nhan Hồng Liệt có thành công hay không cái này Vô Song không để ý, Vô Song chính là muốn làm người đại diện cho Kim Quốc, hắn muốn đóng vai nhân vật phản diện một lần, cùng toàn bộ võ lâm quyết đấu.
Đây là một cơ hội trời cho đối với Vô Song, một cơ hội mà hắn không bao giờ được trải nghiệm lần thứ hai, cái thế giới này trên căn bản cũng không khác gì lắm so với thế giới cũ của Vô Song chỉ là độ rộng lớn của nó thua xa mà thôi, đây có thể coi là bản lề cho Vô Song ở thế giới cũ, cho Vô Song một hành trang khổng lồ khi trở về.
Hắn muốn lên Thiếu Lâm chứng kiến 72 tuyệt kỹ Thiếu Lâm Tự, muốn tự thân trải nhiệm thế nào là Hàng Long Thập Bát Chương chí dương chí cương của Kiều Phong, muốn biết Thiên Sơn Đồng Mỗ lợi hai như thế nào, hắn muốn trải nghiệm rất nhiều rất nhiều.
Lấy chiến nuôi chiến, lấy chiến điên cuồng tăng cường thực lực của bản thân đồng thời làm phong phú vốn võ đạo của bản thân để rồi khiến Tiểu Vô Tướng Công của hắn càng ngày càng mạnh, quan trọng nhất đây không phải là thế giới của hắn đồng nghĩa với việc hắn sẽ có thể trở về thế giới cũ cũng đồng nghĩa với việc hắn có thể làm lại một lần ở thế giới cũ dựa trên những gì tích lũy ở thế giới này.
Làm một lần nhân vật phản diện hình như cũng không xấu?.
Nếu tính đúng ra mà nói, thân phận chủ nhân Thiên Long Giáo tương lai của Vô Song thật ra trong mắt rất nhiều cao thủ trung nguyên thì đã là nhân vật tà phái, không phải ngẫu nhiên mà Vô Song phải cố gắng học các kỹ năng liên quan đến hóa trang như vậy, không phải ngẫu nhiên mà Vô Song cứ phải sống trong hai thân phận.
Vô Song đột nhiên đứng dậy, hắn thản nhiên bước ra vị trí trung tâm của đại điện trong con mắt tràn ngập hàn quang, cánh tay của Vô Song hiện nay cho dù chưa hoàn toàn khỏi hẳn nhưng... muốn dùng thì cũng đủ rồi, hắn muốn lần đầu tiên bước lên ánh sáng trong cái thế giới này, muốn mang Quỳ Hoa Bảo Điển lần đầu tiên hiện thế.
“Các vị tiền bối, tiểu nữ họ Cơ tên Vô Song xuất thân từ Tây Hạ, lúc này có may mắn được nhìn thấy cao thủ đến từ Trung Nguyên võ lâm tụ tập, tiểu nữ vẫn thường nghe sư phụ nói võ công Trung Nguyên bác đại tinh thâm vì vậy tò mò không thôi, nay nhân yến tiệc của Vương gia, rượu ngon đã có mỹ nữ cũng đã đủ chỉ là người trong giang hồ không thể không có võ công, tiểu nữ không biết có thể cùng mấy vị tiền bối ở đây tỷ thí hay không?”.
Một lời Vô Song nói ra thì cho dù là Âu Dương Khắc hay hai người Khâu Xử Cơ cùng Vương Xử Nhất đều giật mình chứ chẳng cần nói gì đến đám người Lương Tử Ông hay Linh Trí Thượng Nhân, một nữ tử xinh đẹp như tuyệt thế như vậy dĩ nhiên muốn quyết đấu cùng đám người cao thủ ở đây?.
Lúc này Âu Dương Khắc cùng Hoàn Nhan Khang nhìn nhau, trong mắt hai người cũng hiện ra một tia hứng thú, bản thân Hoàn Nhan Khang hiện nay còn chưa có biết thân phận thật sự của Vô Song, hắn chỉ quan tâm về việc tại sao thái độ của phụ thân đối với Vô Song lại đặc biệt như vậy đồng thời hắn cũng muốn biết Vô Song rốt cuộc là muốn làm gì khi muốn tỷ thí cùng đám tiền bối võ lâm kia.
Âu Dương Khắc lại khác Hoàn Nhan Khang, Vô Song có dung mạo hoàn toàn chinh phục được hắn chưa kể thế lực sau lưng của Vô Song thì lại càng làm Âu Dương Khắc động tâm, nếu hôm nay Vô Song lộ ra một mặt võ công của bản thân mình nữa thì Âu Dương Khắc có lẽ thật sự sẽ xin bác của mình là Âu Dương Phong đến Tây Hạ xin sắp xếp cọc hôn nhân này thậm chí Âu Dương Khắc bắt đầu cảm thấy... vì một nữ nhân như Vô Song mà bỏ đi cái thói chăng hoa cũng không phải là không thể.
Hoàn Nhan Hồng Liệt thì lựa chọn im lặng, ông ta thật sự có chút ngỡ ngàng với hành động của Vô Song, nếu là bình thường Hoàn Nhan Hồng Liệt chắc chắn sẽ ngăn cản hành động của Vô Song nhưng hiện nay thì khác, ông ta cảm thấy ánh mắt của Vô Song thủy chung có chút gì đó đặc biệt, ánh mắt kia khiến Hoàn Nhan Hồng Liệt thật sự muốn biết Vô Song đang tính làm gì.
Nghĩ đến đây Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng bật cười, tiếng cười sảng khoái vô cùng gần như không hề cho thấy chút bực mình hay nghĩ suy gì.
“Ha ha, chất nữ không hổ là nữ trung hào kiệt, không hổ là người kế thừa Lý tiên tử trong tương lai, lần này bản vương liền chấp nhận lời nói của chất nữ chỉ là luận bàn đến điểm là dừng, tuyệt đối không được gây tổn thương đến hòa khí mọi người được chứ?”.
Mấy chữ cuối cùng kia không phải là Hoàn Nhan Hồng Liệt nói với Vô Song, ông ta chính là đang nói với đám người Lương Tử Ông hoặc hai vị đạo sỹ Toàn Chân Giáo bên dưới, nếu bọn họ bị thương thì cũng thôi đi nhưng nếu Vô Song bị thương thì hậu quả không ai chịu được.
Vô Song nghe được Hoàn Nhan Hồng Liệt chấp thuận liền khẽ quay đầu lại nhẹ gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi ánh mắt đầy khinh thường nhìn về phía Lương Tử Ông đang ngồi đó, khóe miệng cong lên.
“Các vị, cùng nhau lên hết đi, một mình tiểu nữ ở đây là đủ rồi”.