[Dịch]Cực Võ

Chương 269 : Phá trận (2)

Ngày đăng: 03:31 21/08/19

Vô Song một mình một ngựa tiến tới điểm hẹn của Vân Trung Hạc cùng đám người Cái Bang, hắn có thể nhận thấy nơi đây rất gần một bìa rừng, xung quanh có chút khó đi lại nhưng vẫn tính là tương đối bằng phẳng, dõi mắt quan sát địa thế bản thân Vô Song cũng không khỏi gật đầu. Vô Song từ miệng Vân Trung Hạc cũng biết đám người Cái Bang lo lắng cái gì mà phải đầu tư lớn như vậy để vây công Vô Song đồng thời Vô Song cũng đại khái đoán ra đám người Cái Bang muốn bắt giữ Vô Song để trao đổi với ai đó, mấy việc này cũng chẳng phải kế hoạch cao siêu gì. Một người một ngựa dừng lại, ánh mắt theo dõi xung quanh, Vô Song thậm chí còn phát hiện được xung quanh có không ít kẻ đang ẩn núp trong đó có vài luồng khí thế đúng là khiến Vô Song khó mà có thể khinh thường. Từ khi xuyên không đến thế giới này thì Vô Song chưa gặp đối thủ vừa sức nào, các trận chiến của hắn hoặc là nghiền nát đối phương nếu không thì đối phương sẽ nghiền nát hắn, Vô Song còn chưa được chân chính giao thủ cùng đại tông sư cao thủ, hai luồng khí tức mạnh nhất xung quanh nơi này cho dù chưa đến đại tông sư nhưng cũng không cách đại tông sư bao nhiêu, thực lực có lẽ cũng ngang với Khâu Xử Cơ. Nếu đây chỉ là hai kẻ thực lực ngang Khâu Xử Cơ thì tất nhiên Vô Song sẽ lười quan tâm nhưng nếu cộng thêm Đả Cẩu Trận Pháp nức tiếng giang hồ của Cái Bang thì quả thật có thể làm cho Vô Song chú tâm. Trận pháp trong thế giới Kim Dung là một loại siêu bug chiến lực, chuyên dùng cho lấy yếu thắng mạnh, lấy ít địch nhiều. Toàn Chân Thất Tử không có một ai đủ sức đối chiêu cùng Đông Tà hoặc Tây Độc nhưng khi Bắc Đẩu Thất Tinh Trận hợp lại thì cho dù hai người này cũng khó lòng mà phá vây. Tam Độ mang danh Thiếu Lâm Thần Tăng nhưng nếu tách riêng thì không ai là đối thủ của Trương Vô Kỵ bất quá dưới Kim Cương Phục Ma Trận thì Tam Độ cũng làm Vô Kỵ mệt bở hơi tai. Võ Đang Thất Hiệp thực lực mạnh lắm cũng chỉ là đại tông sư mà thôi nhưng khi 7 người hợp thành Chân Võ Thất Tiệt Trận liền được miêu tả là vô địch, lấy sức 7 người có thể chống lại 64 cao thủ hạng nhất trân giang hồ. Vô Song không rõ Đả Cầu Trận có uy lực thế nào nhưng nếu lấy hai tông sư đỉnh phong cao thủ làm trận nhãn lại thêm một đám siêu nhất giai cao thủ trợ trận, thực lực sao có thể tầm thường?. ....... Vô Song đang suy nghĩ về đám người Cái Bang này thì hai người đứng đầu nơi đây cũng có chút giật mình nhìn Vô Song. Trần Cô Nhạn cùng Hề Sơn Hà hai mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều có một tia kiêng kỵ. Đầu tiên bọn họ không thấy Vân Trung Hạc, điều này có nghĩa ‘cao thủ phía sau’ Vô Song đã giải quyết Vân Trung Hạc, tất nhiên bọn họ sẽ không tin việc Vô Song có thể đánh bại Vân Trung Hạc, điều này thì bọn họ căn bản chưa từng nghĩ đến. Tiếp theo là thái độ của Vô Song, Vô Song rất xinh đẹp điều này không cần phải nói thêm nhưng với đám Trần Cô Nhạn mà nói thì bọn họ lại để ý tới việc Vô Song quá mức bình tĩnh hơn, bình tĩnh đến không hợp thói thường, loại bình tĩnh này chỉ khi sau lưng Vô Song có một đại cao thủ sẵn sàng ứng cứu. Hề Sơn Hà cùng Trần Cô Nhạc cố gắng cảm nhận xung quanh tuy nhiên cũng không cách nào phát hiện ra sự xuất hiện của ‘cao thủ kia’ điều này dẫn đến cả hai có chút chần chừ. “Là đánh hay không đánh, sau lưng đối phương chỉ sợ có cao thủ”. Bị Trần Cô Nhạn hỏi, Hề Sơn Hà nhíu chặt lông mày lại rồi rốt cuộc cũng mạnh mẽ gật đầu. “Hừ có gì mà sợ, Đả Cầu Trận mở ra thì cho dù Đại Tông Sư cao thủ cũng bị khốn lại, nơi địa điểm chúng ta chọn là bìa rừng, chỉ cần bắt cóc được nữ nhân kia, không đánh lại liền có thể bỏ chạy, cần gì sợ tên cao thủ kia?”. Lời nói của Hề Sơn Hà nói tất nhiên cực kỳ có lý, ngũ tuyệt cao thủ không phải là rau cải trắng, trừ khi là Hoàn Nhan Hồng Liệt hoặc Hoàn Nhan A Cốt Đả ngự giá thân trinh thì mới có cao thủ cấp bậc này bảo vệ nếu không căn bản không thể nào xuất hiện nơi đây. Nếu chỉ là đại tông sư cao thủ mà nói, trận này... đánh được. Hề Sơn Hà cùng Trần Cô Nhạn nhìn nhau rồi lập tức gật đầu, theo Hề Sơn Hà ra lệnh toàn bộ 36 tinh anh đệ tử Cái Bang cùng lao ra khỏi điểm ẩn nấp đồng thời Trần Cô Nhạn lao lên đầu tiên, trong hai vị hộ pháp này thì Trần Cô Nhạn là người có khinh công cao nhất. Khinh công của Trần Cô Nhạn là tốt nhất nên nhiệm vụ của hắn là dùng ngay chiêu đầu tiên khống chế Vô Song, khống chế được Vô Song thì lo gì cao thủ sau lưng Vô Song nữa?. Suy nghĩ đương nhiên là đúng có điều phàn đoán của hắn sai lầm. Trần Cô Nhạn võ công cao hơn Vân Trung Hạc một đường nhưng trong mắt Vô Song thì cũng chẳng ra gì cả. Trần Cô Nhạn lao tới, năm ngón tay hóa thành trảo muốn nắm lấy yết hầu của Vô Song thì đột nhiên hắn thấy Vô Song đưa tay ra. Cổ tay của Vô Song cứ như linh xà vậy, khẽ xoay tròn một cái liền nắm lấy cổ tay của Trần Cô Nhạn rồi kéo ra phía mình. Trần Cô Nhạn đang ở trên không trung vốn tưởng có thể dễ dàng bắt được Vô Song nào ngờ dưới một kéo của Vô Song liền cảm giác như một hấp lực không thể phản kháng vậy, cả người của hắn bị kéo về phía Vô Song. Vô Song rất nhanh cũng thả tay ra, cổ tay khẽ xoay tròn biến thành chưởng, một chưởng phát ra đánh thẳng vào ngực Trần Cô Nhạn hất bay hắn xuống mặt đất, từ đầu đến cuối ánh mắt của Vô Sông còn chưa từng nhìn Trần Cô Nhạn. Đám đệ tử Cái Bang này cũng toàn bộ là tinh anh đệ tử, tố chất cực tốt, khả năng kết trận cực nhanh bất quá khi bọn họ còn chưa kết trận xong đã thấy Trần hộ pháp phun máu miệng mà bay ra ngoài, thân hình chật vật vô cùng thì cả đám cứ như dính định thân thuật, căn bản không biết làm gì mới đúng. Ở đây chỉ có Hề Sơn Hà là kịp phản ứng mà đưa tay ra đỡ lấy Trần Cô Nhạn bất quá dưới kình lực của một chiêu vừa rồi, Hề Sơn Hà bị đẩy lùi một mạch 7 bước mới có thể dừng lại. Vô Song lúc này rốt cuộc đứng lên, không biết từ bao giờ hắn cũng không còn đi giày nữa, đôi chân trần của Vô Song đạp lên đầu con ngựa này, nhẹ nhàng mà phiêu bồng vô cùng, hàn khí trong người hắn dần dần bao phủ toàn bộ xung quanh. Ánh mắt cao cao tại thượng mà nhìn hai người Hề Sơn hà cùng Trần Cô Nhạn còn chưa hiểu hết việc gì đang xảy ra. “Nếu thực lực các ngươi chỉ có thế, đi chết được rồi”. GIọng nói ngập tràn sát khí, thứ sát khí cho dù là hai người Hề Sơn Hà cùng Trần Cô Nhạn đã trải qua không biết bao nhiêu biến cố cuộc đời cũng phải kinh hồn táng đảm, bọn họ rốt cuộc biết mình sai ở đâu rồi. Vô Song đứng trên đầu ngựa không phải vì thuật cưỡi ngựa của Vô Song lợi hại ra sao mà là vì khinh công của hắn đạt đến trình độ kinh người. Vô Song không có cao thru đi theo hộ tống, hắn căn bản không cần cao thủ đi theo hộ tống bởi hắn chính là cao thủ, một đại tông sư cường giả hàng thật giá thật. Nhìn Vô Song đứng đó, Hề Sơn Hà cùng Trần Cô Nhạn rốt cuộc đã hiểu tại sao Vân Trung Hạc không đến, Vân Trung Hạc đến được mới là lạ. Một điều quan trọng nữa, vây hãm một Đại Tông Sư cao thủ không phải là dễ, đánh bại một Đại Tông Sư cao thủ thì lại càng khó, giết chết một Đại Tông Sư cao thủ thì ngoài ngũ tuyệt ra gần như không ai có thể làm được, về phần bắt sống một vị Đại Tông Sư cao thủ thì chỉ sợ ngũ tuyệt ra tay cũng không dễ dàng. Với trình độ cùng thực lực của Vô Song, đám người Hề Sơn Hà cùng Trần Cô Nhạn căn bản không có tư cách bắt sống, kế hoạch bắt cóc Vô Song căn bản không thể nào thành công. ........ Kế hoạch thì chắc chắn thất bại rồi tuy nhiên việc giải quyết thế nào lại là một vấn đề hoàn toàn khác, là chạy hay là chiến?. Trần Cô Nhạn dính một chưởng của Vô Song có điều hắn lại chưa đến mức triệt để không thể chiến đấu, một chưởng kia chỉ làm khí tức của hắn đại loạn, chính Trần Cô Nhạn cũng cảm nhận được một chưởng của Vô Song không có gì quá mức bá đạo. Nếu một chưởng của Vô Song như vậy thì Trần Cô Nhạn có thể tự tin chịu thêm vài chưởng nữa cũng sẽ không chết, lực công kích này vốn không phải là đại tông sư cao thủ, lực công kích này cùng lắm chỉ có thể coi là tông sư đỉnh phong mà thôi, chính vì vậy trong mắt Trần Cô Nhạn cũng xuất hiện chiến ý. Hề Sơn Hà cùng Trần Cô Nhạn đã là bằng hữu bao nhiêu năm sao không hiểu ý nhau có điều Hề Sơn Hà sau lưng khéo léo cũng bắn ra một cọc ám hiệu. Hề Sơn Hà không có tự mình chịu một chưởng của Vô Song vì vậy hắn cũng không dám chắc chiến lực của Vô Song ra sao từ đó cũng đành phóng ra ám hiệu, tất nhiên ám hiệu này vừa để báo cho Lỗ Hữu Cước có đại sự phát sinh vừa để báo cho một người khác, một vị cứu tinh của Cái Bang, thiếu bang chủ Kiều Phong. Theo kế hoạch dự tính thì Hề Sơn Hà cũng biết Kiều Phong có lẽ sắp đi đến phụ cận Yến Kinh, hắn không rõ Kiều Phong có nhìn thấy ám hiệu này hay không nhưng dù sao cũng không ngại thử một lần. Sau khi phóng ra ám hiệu, Hề Sơn Hà lập tức lên tiếng. “Thiết trận, vây địch”. Hề Sơn Hà vừa nói xong đám tinh anh đệ tử của Cái Bang lập tức bao vây Vô Song vào giữa, tạo thành một cái vòng tròn lớn, càng đáng nói hơn là đám này còn di chuyển liên tục theo hình vòng tròn đồng thời gậy gỗ trong tay liên tục gõ xuống nền đất cứng rắn.Vô Song không hiểu gì lắm hành động của đối phương, hắn chỉ biết hiện nay hắn chân chính được đối đầu với Đả Cẩu Trận Pháp. Hề Sơn Hà cùng Trần Cô Nhạn hai người nắm lấy gậy trúc trong tay, dùng hai tay nắm thật chắc cây gậy của mình sau đó lập tức lao về phía Vô Song, người bên trái, kẻ bên phải tạo thành gọng kìm vây Vô Song vào chính giữa. Vô Song thân hình lướt nhẹ về phía trước gần như lướt đi trên không trung vậy, hắn đưa tay thành trảo trực tiếp va chạm cùng hai cây gậy đang đánh về phía mình, ba người ở trên không trung lập tức va chạm gần 10 chiêu sau đó Vô Song mới mượn thế mà lùi lại, ánh mắt hơi hơi liếc về cánh tay của mình. Hai cây gậy kia tuyệt đối có vấn đề, độ mềm dẻo của nó làm tốc độ ra chiêu của Trần Cô Nhạn cùng Hề Sơn Hà như trở nên nhanh hơn đồng thời chẳng biết vì sao đầu gậy lại rất nặng, nặng đến mức làm tay Vô Song bắt đầu có dấu hiệu ê ẩm. Thấy Vô Song lùi lại hai người này cũng lập tức tiến lên không bỏ, Hề Sơn Hà tay nắm gậy gỗ đâm về phía trước như đang sử dụng trường thương còn Trần Cô Nhạn lại cúi thấp người xuống, chuyên đánh dưới chân, hai người phối hợp cực kỳ chỉnh chu gần như không hề nhìn ra sai lầm nào. Vô Song thì lại không tiếp tục cứng đói cứng với hai cây gậy có vấn đề kia, bộ pháp của hắn cực kỳ thong dong mà né tránh, thân hình phiêu hốt vô định tuy bị vây trong một làn mưa bóng ảnh của gậy gỗ nhưng Vô Song hoàn toàn không bị chạm đến. Vừa né tránh vừa lùi lại thì Vô Song cũng phát hiện ra đám tinh anh đệ tử Cái Bang cũng lùi theo, cả vòng tròn khổng lồ cũng đang di chuyển theo từng bước Vô Song di chuyển, gần như nếu Vô Song chỉ lùi mà nói gần như không có cách nào lùi đến điểm giới hạn của vòng tròn. Hề Sơn Hà thấy Vô Song một đường lùi lại lập tức vận sức cả người nhảy lên dùng gậy bổ thẳng xuống cứ như bổ củi vậy quan trọng hơn cây gậy của Hề Sơn Hà rõ ràng đã qua xử lý, phần tay của hắn cầm mềm dẻo vô cùng nhưng phần đầu gậy lại mang theo ngàn cân trọng lực. Nhìn thấy một chiêu này Vô Song cũng không lùi lại nữa, tay hóa thành quyền một quyền đánh thẳng lên trời, quyền đầu của hắn va chạm cùng đầu gậy của Hề Sơn Hà liền đánh bật đối phương ra nhưng cũng cùng lúc này Trần Cô Nhạn một chân dẫm xuống, sử dụng gậy trong tay như trường thương, cây gậy gỗ của hắn liên tục được dùng lực cánh tay xoay tròn mà đâm thẳng về phía bả vai của Vô Song. Vô Song cũng đưa một tay ra nắm thẳng vào đầu gậy kia tuy nhiên theo đà đẩy của Trần Cô Nhạn hắn cũng lập tức bị đẩy lùi lại, bàn chân trần lướt nhẹ trên mặt đất. Ngay lúc Vô Song bị lùi lại, Trần Cô Nhạn liền hét lên. “Biến trận – xiên cẩu”. ‘Xiên cẩu’ là cái gì thì Vô Song không biết nhưng hắn đang cảm thấy có chút bực mình, đối phương dĩ nhiên coi hắn là ‘cẩu’? đồng thời Vô Song cũng có thể nhìn thấy đám tinh anh đệ tử Cái Bang cũng không có lùi lại nữa, có đến bốn người tay nắm chặt gậy gỗ mà xoay về hướng lưng Vô Song. “Trò hề”. Rốt cuộc Vô Song cũng lên tiếng, hắn bắt đầu vận lên nội kình đồng thời tiên thiên hàn băng chân khí mạnh mẽ mà ra trong phút chốc cả cánh tay phải của Vô Song như bị đóng băng đồng thời nguyên cây gậy của Trần Cô Nhạn cũng bị đóng băng lại, Trần Cô Nhạn cứ như cảm thấy mình đâm vào một ngọn núi lớn, căn bản không có cách nào làm Vô Song lùi thêm. Đã vận lên cả nội kình cùng hộ thân cường khí, khi bốn cây gậy gỗ đâm vào sau lưng Vô Song cũng lập tức bị đẩy cong lại tuy nhiên đám đệ tử Cái Bang cũng không hề hoảng sợ bởi Hề Sơn Hà đã lao tới, Hề Sơn Hà chân đạp vào vai Trần Cô Nhạn, cả người nhảy lên không trung, hai tay nắm lấy đầu gậy rồi đập mạnh xuống. “Đả Cẩu Bổng Pháp – Thiên Hạ Vô Cẩu”. Cái chiêu này kiếp trước Vô Song đã nghe rất nhiều lần nhưng hiện tại liền thấy chói tai vô cùng, chói tai vì sao?, bởi đối phương đang dùng chiêu này đánh hắn. Trần Cô Nhạn hay Hề Sơn Hà đều tin tưởng Vô Song không thể né tránh hay lùi lại trong trường hợp này nữa thì đột nhiên cây gậy của Trần Cô Nhạn bị bẻ cong sau đó một luồng kình lực kinh khủng khiếp từ đầu cây gậy truyền về, nó xoáy nát cả cây gậy của Trần Cô Nhạn sau đó bắn hắn bay xa như diều đứt dây vậy. Vô Song vừa rồi sử dụng toàn bộ Âm Duy Mạch mà giải phóng Tiên Thiến Chí Âm Nội lực, khi những mảnh gỗ kia bay lên không ngờ còn từng mảnh từng mảnh hàn băng xuất hiện. Vô Song cũng mặc kệ mấy cây thương sau lưng, tay trái trực tiếp đánh ra một chưởng. Chưởng này chính là dùng đến Đại Bi Phú, hàn bằng chân khí chạy dọc cơ thể Vô Song cũng mạnh mẽ bắn ngược bốn tên Cái Bang đệ tử ra sau đồng thời Hàn Băng Chưởng oanh kích về phía Hề Sơn Hà. Vô Song vốn tự tin một chưởng này thậm chí đủ sức đánh chết Hề Sơn Hà thì sắc mặt hắn rốt cuộc khẽ xuất hiện một tia kinh ngạc, cây gậy của Hề Sơn Hà vậy mà đến trước Vô Song, một gậy đập xuống khiến cả người Vô Song liền quỳ trên mặt đất, xung lực của nó làm phần bả vai của Vô Song trở nên đau đớn vô cùng, gần như trong thời gian ngắn không thể nhấc ra. Hề Sơn Hà bên kia cũng không dám tiếp tục tấn công Vô Song, nói đúng hơn hắn bị chưởng lực của Vô Song dọa sợ vỡ mật, hắn sau khi đánh trúng vai của Vô Song liền vận toàn bộ nội lực bắn ngược cơ thể ra phía sau đồng thời đến cả gậy gỗ cũng buông ra khỏi tay, hành động này không khác nghịch hành kinh mạch là bao, ngực của Hề Sơn Hà đột nhiên cảm thấy đau xót, hắn nhẹ phun ra một ngụm máu tươi tuy nhiên đúng là hắn né được một chưởng của Vô Song. “Biến trận, cũi nhốt chó”. Cả Hề Sơn Hà cùng Trần Cô Nhạn lập tức lên tiếng, đám đệ tử của Cái Bang liền nắm chặt gậy gỗ trong tay mà lao về phía Vô Song, bọn chúng thấy Vô Song ngã xuống vậy mà liền lập tức muốn bắt sống hắn. Vô Song lúc này cũng không có tức giận, trái lại hơi hơi mỉm cười, hắn rốt cuộc cũng nhận ra cái Đả Cẩu Trận này vì sao giữ được đại tông sư cường giả rồi. Người khác có thể chưa phát hiện ra, nếu là đại tông sư khác có lẽ phải chiến đấu thêm một lúc mới nhận thức được nhưng Vô Song lại khác. Đám tinh anh đệ tử kia mới mà mắt xích của Đả Cẩu Trận, hành động gõ gậy điên cuồng kia dĩ nhiên là một loại âm ba công kích, một dạng âm công. Vô Song bị thứ âm thanh kia ảnh hưởng, chính vì tai hắn bị ảnh hưởng mới dẫn tới một chiêu vừa rồi... phán đoán sai khoảng cách. Một đám tinh anh đệ tử lao tới, gậy gỗ trong tay như một ngọn giáo đâm xuống, đương nhiên gậy gỗ sẽ không đâm chết người, bọn chúng muốn dùng gậy gỗ tạo thành một cái cũi ghì chặt bản thân Vô Song xuống. Ngay lúc này Vô Song lại làm một hành động mà Trần Cô Nhạn cùng Hề Sơn Hà không thể hiểu nổi, cánh tay trái của Vô Song rõ ràng dính một đòn rất nặng, trong thời gian ngắn vốn khoogn thể cử động được mới đúng nhưng Vô Song lại có thể cong cả hai tay lên, cổ tay của hắn khẽ xoay tròn ngăn chặn gậy gỗ đang đánh tới, bàn tay của Vô Song bỗng chốc cứng rắn như sắt thép trực tiếp đánh bay bốn cây gậy lao tới từ hai phía sau đó cả người vận kình xoay tròn trên không trung. Thấy không thể bắt giữ được Vô Song thì Hề Sơn Hà tất nhiên lại lên tiếng. “Biến trận, vây cẩu”. Đám đệ tử cực nhanh lùi về vị trí của mình tuy nhiên lúc này thời gian và không gian cứ như bị đóng băng vậy bởi bọn họ nhìn tháy... Vô Song múa. Vô Song vốn đang mượn lực xoay tròn, ai cũng nghĩ hắn sẽ đặt chân xuống đất thì thân hình của Vô Song lại lướt nhẹ trên không trung thêm một đoạn tương đối xa sau đó khi mà chân của hắn chạm xuống mặt đất... thân ảnh Vô Song liền triệt để biến thành quỷ mị. Vô Song có thể sử dụng cánh tay trái của mình vì hắn có Súc Cốt Công, có thể gần như ngay lập tức vặn lại phần khớp của bản thân. Vô Song có thể lướt đi thêm một đoạn chính là tác dụng của Kim Nhạn Công làm cơ thể hắn nhẹ bẫng đi. Về phần tốc độ đương nhiên là Quỳ Hoa Bảo Điển. Hai người Hề Sơn Hà cùng Trần Cô Nhạn chỉ cảm thấy một cơn gió lành lạnh đi qua, cơ gió nây không làm gì bọn họ nhưng khi hai người vô thức quay đầu lại chỉ thấy từng tiếng hét thảm vang lên. Vô Song có thể giết chết hai kẻ kia nhưng hắn không có làm thế, hắn nhắm tới tinh anh đệ tử của Cái Bang. Dưới ánh sáng mặt trời, một hình ảnh rất lâu rồi mới xuất hiện. Một tàn ảnh lướt đi như bóng ma, khi đi đến đâu máu văng đến đó, khi đi đến đâu từng sinh mạng gục ngã đến đó. Tàn ảnh kia quá nhanh, nhanh đến nỗi người ta chỉ nhìn thấy mái tóc trắng tung bay nhuộm máu hồng cùng đôi chân trần như đang nhảy múa giữa thiên địa. Ba mươi sáu tinh anh đệ tử của Cái Bang cùng hai vị hộ pháp... hôm nay chính thức nhìn thấy thế nào là cái đẹp của nghệ thuật giết người. Giết người như múa, huyết hoa như họa, thiên địa như bức tranh, cả thời gian cùng không gian như dừng lại, có chăng chỉ là những tiếng hét thảm như bản hòa ca ngân vang giữa trời. ....... ....... Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.