[Dịch]Cực Võ
Chương 276 : Thương cùng thuẫn (2)
Ngày đăng: 03:31 21/08/19
Công bằng mà nói, Vô Song chẳng là gì trong mắt Tây Thi cùng A Thanh.
Công bằng mà nói, Tây Thi nói không sai, bằng cái gì mà Vô Song sẽ tin lời A Thanh?, bằng cái gì hắn có thể chắc chắn A Thanh là đúng và Tây Thi là sai?, căn bản không có gì đảm bảo.
Vô Song là con người... câu này đúng.
Tây Thi cùng A Thanh... thật ra đã không tính là con người nữa rồi.
Giữa Tây Thi cùng A Thanh, ai là thương ai là thuẫn?.
Thương có thể phá hủy tất cả, thuẫn có thể bảo vệ tất cả.
A Thanh vô địch thiên hạ, nàng đương nhiên là thương.
Tây Thi nghiêng nước nghiêng thành, nàng tất nhiên là thuẫn.
Bất quá... liệu có đúng là thế không?.
........
Tây Thi là một nữ nhân cực kỳ khó hiểu hoặc chí ít là Vô Song không hiểu được, Vô Song không nhận ra được đâu mới là khuôn mặt thật của Tây Thi, đâu mới là Tây Thi?.
Nàng có thể trở thành một đoan trang nữ nhân, một nữ nhân hiền dịu nhẹ nhàng cho người ta một cảm giác bình yên đến lạ như Bao Tích Nhược trong mắt của Dương Khang cùng Hoàn Nhan Hồng Liệt.
Nàng có thể trở thành một phụ nữ đáng sợ, một mỹ nhân tâm như rắn rất, một mỹ nhân làm cho người khác lạnh run lên như trong cái đêm mà Vô Song gặp nàng.
Nàng có thể trở thành một nữ nhân mị hoặc đến tận cùng, trở thằng một hồ ly tái thế, mỗi hành động, mỗi nụ cười, mỗi lời nói liền khiến nam nhân không cách nào bình tĩnh.
Nàng có thể trở thành một nữ nhân mang theo nỗi buồn mang mác trong ánh mắt, mang theo sự yếu đuối trong tâm hồn, sự yếu đuối có thể khiến thiên hạ đồng cảm.
Nàng... rốt cuộc là ai?, đâu mới là Tây Thi?.
.......
Đối mặt với Vô Song lúc này là một Tây Thi mang theo nỗi buồn man mác trong ánh mắt, khi nhìn vào đôi mắt này của nàng... thân hình Vô Song liền khẽ run lên, hắn cảm thấy bi thương, hắn cảm thấy đau lòng.
Vô Song hiện nay có cảm giác, hắn muốn bất chấp tất cả ôm lấy nàng vào lòng, không quản đúng sai, không tính thiện ác, hắn chỉ muốn ôm lấy cái nữ nhân này, dùng hết khả năng che chở nàng, bảo vệ nàng, ở bên nàng xóa tan đi nỗi bi thương trong ánh mắt kia.
Vô Song thậm chí phải mạnh mẽ cắn đầu lưỡi của mình, sự đau đớn cùng mùi máu huyết khiến Vô Song mới có thể ngăn cản được cái xúc động kia, mới có thể cố gắng đè xuống những cảm xúc trái chiều kia, Tây Thi nàng không cần võ công tuyệt thế, nàng chỉ cần dùng một ánh mắt cũng hơn bất cứ võ công gì trong thiên hạ.
Tây Thi Ôm Ngực, nghĩ đến đây Vô Song thân hình run lên.
Một nữ nhân ôm ngực chỉ có hai trường hợp.
Trường hợp thứ nhất là nàng xấu hổ muốn che đi xuân quang.
Trường hợp thứ hai là thể hiện sự nhỏ yếu của bản thân, thể hiện sự bất lực của bản, muốn một nam nhân che chở.
Vô Song hiện nay chắc chắn một điều, một ánh mắt đã như vậy nếu hình ảnh Tây Thi Ôm Ngực kia xuất hiện thì hắn thật sự không thể nào bình tĩnh nổi nữa, hắn nhất định sẽ bất chấp tất cả mà đứng về phía nàng, đây chính là sức mạnh của Tây Thi.
Vô Song vốn muốn lập tức quay đầu lao khỏi cửa sổ, sống chết thế nào cũng phải rời khỏi Yến Kinh càng xa càng tốt tuy nhiên hắn vẫn là kiềm chế được suy nghĩ này, hắn biết Tây Thi có lẽ cũng không phải là cố ý.
Ánh mắt kia... có lẽ là thật.
Nếu nàng muốn mê hoặc Vô Song thì có lẽ không chỉ có một cái ánh mắt kia chính vì vậy hắn vẫn ở lại, vẫn đang đợi Tây Thi lên tiếng.
Vẫn là ánh mắt u buồn kia, Tây Thi nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, nàng không nhìn vào Vô Song mà là nhìn lên thiên không, nhìn lên bầu trời cao rộng.
“Thương mạnh nhất thiên hạ là thương có thể phá hủy tất cả, thuẫn mạnh nhất thiên hạ là thuẫn không gì có thể vượt qua”.
“Thiên đạo ở trên cao cao tại thượng, thiên đạo sở hữu cả thương cùng thuẫn”.
“Ta không biết ngươi đang suy nghĩ gì nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, ta là thương, A Thanh là thuẫn”.
“A Thanh là tấm thuẫn mạnh nhất thế gian này, tấm thuẫn sinh ra để bảo vệ Thiên Đạo”.
“Ta không giống như A Thanh, ta là cây thương, là thứ vũ khí trong tay Thiên Đạo, thứ vũ khí mang tên diệt quốc”.
“A Thanh cùng ta đề sống rất lâu rất lâu nhưng ta cùng A Thanh cũng không giống nhau, A Thanh có thể sống từ đời này qua đời khác, nàng có thể trường tồn cùng thế giới này nhưng ta không làm được”.
“Ta là diệt quốc vũ khí, ta là họa quốc yêu cơ, là nữ tử đại diện cho tai họa, mỗi lần ta xuất hiện đều đánh dấu vương triều suy tàn, một vương triều mới lại xuất hiện”.
“Ta... “.
Nói đến đây đột nhiên Vô Song thấy Tây Thi rút một con dao nhỏ ở bên hông ra, nàng đâm thẳng con dao kia vào cuống họng mình.
Vô Song nhìn thấy liền cực kỳ kinh hãi mà lao đến bất quá hắn không phải là siêu nhân, cho dù Đông Phương Bất Bại hay Vi Nhất Tiếu thay vào vị trí của Vô Song cũng đừng hòng nhanh hơn động tác của Tây Thi, một dao kia tất nhiên đâm xuyên cổ họng nàng.
Vô Song lúc này chỉ còn cách Tây Thi vài bước chân, bàn tay của hắn đưa ra muốn ngăn cản nàng nhưng dĩ nhiên đã không kịp, tiếp theo... Vô Song cũng không có bất cứ động tác nào mà chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Tây Thi.
Tây Thi sau khi đâm một dao xuyên cổ họng mình, nàng rút con dao nhỏ này ra khiến máu tươi tung tóe bắn ra, nàng tiếp tục đâm một nhát vào trái tim mình, cổ tay linh hoạt chuyển động, lại rút dao ra đâm thẳng vào bụng lưỡi dao kéo ngước lên phía trên đâm xuyên da thịt, cắt ngược lần phần ngực của bản thân.
Con dao nhỏ cảu Tây Thi tuyệt đối được xếp vào hàng thần bình, nó cắt da thịt con người dễ dàng như dao rọc giấy vậy, căn bản không có bất cứ ngăn cản gì.
Cảnh tượng trước mặt Vô Song trở nên cực kỳ buồn nôn, hắn nhìn thấy cả người Tây Thi toàn máu là máu nhưng mà ánh mắt của nàng vẫn cực kỳ thanh minh, ánh mắt vẫn mang theo nỗi buồn man mác kia.
Nàng một lần nữa rút dao ra rồi đặt nhẹ nó xuống bàn, nàng... vẫn còn sống.
Những vết thương trên người nàng vừa tạo ra dùng tốc độ mà mắt thường còn không cách nào nhìn thấy đã khép lại, ngay cả Vô Song cũng không nhận ra nó khép lại lúc nào, nếu không phải máu tươi vẫn nhuộm đỏ y phục của nàng thì Vô Song còn cho là mình dính phải ảo giác.
Nhìn Vô Song đang sững sờ kia, Tây Thi mỉm cười.
“A Thanh là thần tiên trên trời còn ta là quái vật, một con quái vật giết không chết, một con quái vật không chết được”.
“Ngươi hỏi tại sao ta lại là Bao Tích Nhược đúng không?, vậy để ta kể cho ngươi nghe một cái chuyện xưa”.
“Ta là Thi Di Quang, người núi Trữ La, sinh tại Việt Quốc thời Xuân Thu “.
“Ta là một nữ nhân thích ở nhà dệt vải sau đó mang vải xuống chợ bán lấy chút tiền mà thôi, nhưng một ngày ta lại trở thành một cái diệt quốc mỹ nhân, trở thành một cái trầm ngư lạc nhạn”.
“Thi Di Quang cái tên này vốn đã chết, Thi Di Quang chết để Tây Thi sống, sự tồn tại của ta là tương lai của Việt Quốc nhưng lại là dấu chấm hết của Ngô Quốc”.
“Một nữ nhân cổ đại tất nhiên phải biết cái gì gọi là tam tòng tứ đức, Thi Di Quang cả đời cũng chỉ yếu một mình Phạm Lãi bất quá Thi Di Quang đã sớm chết, nàng vĩnh viễn đã biến mất trong cái thế giới này, có chăng chỉ còn lại một Tây Thi, một Tây Thi dùng thân thể mê hoặc nam nhân mà thôi”.
“A Thanh có kể với ngươi tại sao nàng lại chấp nhận trường sinh không?, một nữ nhân phiêu diêu tự do giữa trời đất, không có gì níu kéo, không có mục tiêu để tiến lên, không có gì cần giữ gìn, một nữ nhân như nàng cần gì trường sinh?, cần gì vì Thiên Đạo thủ hộ?, nàng không kể với ngươi đúng không?”.
Câu nói này của Tây Thi như tiếng sét giữa trời quang với Vô Song, hắn lúc này mới nhận ra... một nữ nhân như A Thanh vốn không nên thủ hộ Thiên Đạo mới đúng.
Trường sinh đương nhiên cực kỳ mê người nhưng Vô Song cảm thấy có một số loại người vốn không ham mê cái gọi là trường sinh, điển hình là A Thanh.
Một người không quan tâm đến tất cả thì cần gì trường sinh?.
A Thanh cũng không nhắm đến thực lực, nàng đã sớm mạnh nhất thế gian thì có hay không có Thiên Đạo có liên quan gì đâu?.
Một người không cần Thiên Đạo cũng đã sớm vô địch vậy vì cái gì phải nhờ Thiên Đạo trợ lực?.
Vô Song... không giải thích được.
Tây Thi như nhận ra suy nghĩ của Vô Song, nàng chỉ cười nhếch miệng, một nụ cười đầy khinh bỉ, đầy coi thường.
Nụ cười này của Tây Thi cũng không khiến cho Vô Song phản cảm, hắn có cảm giác... nụ cười khinh bỉ này không phải dành cho Vô Song, không phải dành cho A Thanh mà là dành cho bầu trời cao cao tại thượng kia.
“Ta được Thiên Đạo lựa chọn cũng giống như A Thanh, nàng là vĩnh sinh còn ta là bất tử”.
“A Thanh có thể một mực sống bất chấp thời gian còn ta lại khác, ta sống vì Thiên Đạo”.
“Ngươi có lẽ cũng không biết ta có bao nhiêu nam nhân đúng không?, ta có thể nói cho ngươi biết cuộc đời ta đã ngủ với rất rất rất nhiều nam nhân”.
“Phạm Lãi tính là một người, Phù Sai tính là một người, Lã Bố tính là một người, Đổng Trác tính là một người.... nam nhân mà ta đã ngủ cùng chính ta cũng không nhớ được”.
“Ở cái thế giới này, ta là Tây Thi,, là Ngu Cơ, là Điêu Thuyền, là Chiêu Quân hay thậm chí là cả Võ Chiếu”.
“Thiên Đạo không cho ta vĩnh sinh như A Thanh, ta chỉ có thể sống từng đời từng đời, từng kiếp từng kiếp, mỗi kiếp của ta đại diện cho một lần thanh tẩy, một lần diệt quốc, một lần trăm vạn bách tính lầm than, đây là năng lực của cây thương mạnh nhất thiên hạ, năng lực của mỹ nhân diệt thế”.
“Ta không thể chết, trươc khi hoàn thành nhiệm vụ diệt thế của bản thân mình, ta liền không thể chết, chỉ có khi nhiệm vụ diệt quốc kia thành công, ta mới có thể chết sau đó hồn lại về với trời, chờ đợi nhiệm vụ tiếp theo, chờ đợi dùng cái thên thể này, cái dung mạo này điên đảo nam nhân”.
“Vô Song, ngươi cảm thấy tỷ tỷ ta... có nên sống tiếp không?”.
“Ta vô số lần muốn chết đi, tìm hết mọi cách để tự sát nhưng trong cái thế giới này khi mà Thiên Đạo còn ngự trị, ta sao có thể chết?, không chết được thì thân thể này vẫn chỉ là đồ chơi của nam nhân, là vũ khí của Thiên Đạo”.
Nói xong, Tây Thi đứng lên, cơ thể nàng nhẹ nhẹ rung động sau đó chiếc áo ngoài từ từ rơi xuống, toàn bộ cơ thể hoàn mỹ không hề che đậy lộ ra trước mặt Vô Song chỉ là cái cơ thể hoàn mỹ kia hoàn toàn lu mờ trước... hai hàng nước mắt của Tây Thi.
Nàng khóc nhưng không phải nước mắt bình thường, là hai hàng huyết lệ.
Nàng đã khóc cạn khô nước mắt từ lâu rồi.
“Ta rất hâm mộ những nữ nhân khác, bọn họ có tình yêu, có tương lai, có cuộc sống, bọn họ sống cuộc sống của mình, có thể yêu có thể hận, một đời một thế chỉ, nhân ở đâu thì quả ở đó, nhân quả tuần hoàn liền sống chọn một đời “.
“Nhân của Tây Thi ta là vì ta quá xinh đẹp vậy quả của ta ở đâu?, bao giờ nhân với quả của ta mới có thể gặp nhau?, bao giờ ta mới có thể sống hết được một đời này? “.
“Sinh ra đã được định sẵn nhiệm vụ, sống không mơ mộng, sống cũng chẳng có mục tiêu, một thân thể nhận hết cái nhìn của thiên hạ, cái thân thể này không biết bao nhiêu nam nhân chơi qua, ta so với kỹ nữ ở Di Hồng Viện này có khác gì?”.
“Vô Song, ta không biết ngươi nghĩ gì về ta, nghĩ xấu cũng được, nghĩ tốt cũng được, ta chỉ là không tiếp tục muốn làm con rối cho Thiên Đạo, không tiếp tục muốn sống trong cái vòng lặp kinh tởm và đầy bẩn thịu này... ta chỉ cầu một chết”.
“Thiên Đạo đang suy yếu, ta có thể cảm nhận được, nó yếu đến mức để cho ta sống lại trước thời gian, nó yếu đến mức để cho ta trở thành Bao Tích Nhược, một nữ nhân bình thường đến không thể bình thường hơn... đây chính là cơ hội của ta”.
“Nhiệm vụ của Bao Tích Nhược sắp hết rồi... nàng ta không còn cơ hội tiếp tục sống nữa, khi Dương Thiết Tâm hiện thân ta đã biết... cái thân phận Bao Tích Nhược này sắp chấm dứt rồi, khi màn kịch của Bao Tích Nhược kết thúc, tính mạng nàng đương nhiên sẽ mất đi bởi vai diễn của nàng đã hoàn thành, khi đó ta lại trở về với Thiên Đạo, có lẽ lại ở trong cái vòng tuần hoàn kia... nhưng ngươi xuất hiện”.
“Ngươi đứng ngoài thế giới này, A Thanh muốn ngươi giúp nàng cứu lấy Thiên Đạo, còn ta lại khác, ta lại muốn giết chết Thiên Đạo”.
“Đây là cơ hội duy nhất cho ta, trước khi cái vai diễn của Bao Tích Nhược kết thúc ta nhất định phải giết chết Thiên Đạo từ đó có thể tự giải thoát chính mình, lên thiên đàng cũng tốt, xuống địa ngục cũng được, cuộc đời của ta sớm đã là ở trong địa ngục”.
“Vô Song, ta muốn hỏi... ngươi có thể giúp ta một tay hay không?, ban cho ta một cái chết như bao nữ nhân khác?”.
........
A Thanh muốn Vô Song cứu Thiên Đạo.
Tây Thi lại muốn Vô Song giết chết Thiên Đạo.
Hắn thật sự không ngờ có ngày mình lại đứng giữa hai cái thái cực này.,
Vô Song tất nhiên tin tưởng trong cái thế giới này cả A Thanh cùng Tây Thi đều là nhân vật cấp ‘Boss’.
Vô Song hắn nhất định phải làm ra lựa chọn, là giúp A Thanh cứu Thiên Đạo hay giúp Tây Thi giết chết Thiên Đạo.
Nếu giúp A Thanh liền đối đầu cùng Tây Thi, Vô Song không biết Tây Thi mạnh thế nào nhưng chỉ cần hai lão nhân kia xuất hiện thì Vô Song hắn chết chắc.
Về phần giúp Tây Thi đương nhiên sẽ đối đầu với A Thanh, nếu A Thanh tiến đến, bản thân Tây Thi có thể không chết nhưng Vô Song hắn cũng sẽ chết chắc.
Hắn sẽ phải chọn gì đây?