[Dịch]Cực Võ
Chương 305 : Tiểu Trúc Lâm (1)
Ngày đăng: 03:32 21/08/19
Lôi Cổ Sơn thật sự không tính lớn, nếu Lôi Cổ Sơn là một tòa đại sơn thì đã chẳng đến phiên Vô Nhai Tử đến chiếm núi ‘xưng vương’.
Vô Nhai Tử hiện nay có thể coi là phế nhân lại thêm Lung Á Lão Nhân Tô Tinh Hà thực lực chưa bao giờ được coi là mạnh, hai người tuyệt đối không phải cường giả cấp bậc ngũ tuyệt như Tạ Yên Khách lại càng không có thế lực hay thuộc hạ của riêng mình, có tư cách gì chiếm một mảnh thổ địa?.
Đầu tiên mà nói vùng đất của Lôi Cổ Sơn không tốt, mặt đất khô cằn không có lợi cho trồng trọt.
Thứ hai địa thế của Lôi Cổ Sơn cũng tương đối khó đi, căn bản không thích hợp cho chăn nuôi hay di chuyển.
Thứ ba Lôi Cổ Sơn nằm ở cực bắc trung nguyên, đã rất gần với địa giới Mông Cổ, người Trung Nguyên bình thường liền không muốn đi qua đây, nơi này không được bảo hộ bởi Tống Triều.
Thứ tư, Lôi Cổ Sơn không tính lớn, không thích hợp cho đại lượng dân cư sinh sống, ở gần Lôi Cổ Sơn cũng không có đại thành nào, đại thành gần nhất là thành Tương Dương thì cũng cách Lôi Cổ Sơn hơn 5 ngày đi ngựa.
Cuối cùng, để chiếm được Lôi Cổ Sơn có một phần công sức rất lớn của đám đệ tử Tô Tinh Hà tức Hàm Cốc Bát Hữu.
Hàm Cốc Bát Hữu có thể coi là kỳ nhân trong thế giới, tài hoa trác tuyệt, mỗi người am hiểu một loại nghệ thuật, một loại sở học, mỗi người đều có thể đưa nó đến cấp bậc tông sư, cực kỳ được người đời trọng vọng.
Trong đám Hàm Cốc Bát Hữu có thể kể đến thần y Tiết Mộ Hoa, Hoa Sĩ Thạch Thanh Lộ, Cầm Tiên Khách Quảng Lăng, kỳ ma Phạm Bách Linh...
Những người này võ công không tính là cao nhưng danh vọng dân gian lại cực lớn, cũng nhờ những người này âm thầm trợ giúp mới có thể khiến Vô Nhai Tử đoạt được Lôi Cổ Sơn đồng thời không bị ai đến quấy rối.
Trên lý thuyết Lôi Cổ Sơn hiện nay thuộc về Lung Á Lão Nhân – Tô Tinh Hà.
Tô Tinh Hà người này sau khi giả câm giả điếc thì liền được gọi là Lung Á Lão Nhân, cái tên Tô Tinh Hà cũng hoàn toàn biến mất hơn nữa cũng không ai biết Lung Á Lão Nhân cùng Tô Tinh Hà là một người vì vậy cũng không ai rõ tung tích của Vô Nhai Tử ở đâu, người thường chỉ coi Lôi Cổ Sơn là địa bàn của Lung Á Lão Nhân.
Lung Á Lão Nhân võ công không cao nhưng học thức cực cường, được rất nhiều người trọng vọng, cho dù là người trong võ lâm cũng vì tài học của Lung Á Lão Nhân mà tôn kính vài phần đồng thời cũng vì vị Lung Á Lão Nhân này là người câm điếc khiến càng nhiều người cảm thấy tiếc thương.
Tất nhiên những điều trên cả Đồng Mỗ cùng Vô Song đều không quan tâm cho lắm, cái bọn họ quan tâm nhất chính là Lôi Cổ Sơn không lớn.
Không lớn thực sự rất tốt, chí ít muốn tìm ai cũng không khó.
Về phần Lung Á Lão Nhân?, cả Vô Song cùng Đồng Mỗ căn bản chưa từng để ý.
Vô Song đương nhiên biết Tô Tinh Hà sở học cực kỳ kinh người, sư phụ của Tô Tinh Hà là Vô Nhai Tử thì sở học lại càng cao hơn một bậc nhưng với một người lớn lên bên cạnh Vô Hà Tử như hắn mà nói, hắn cảm thấy cả Tô Tinh Hà cùng Vô Nhai Tử vẫn chưa có gì đặc biệt.
Đồng Mỗ thì sao?, nàng ở Linh Thứu Cung cách xa Trung Nguyên, hơi đâu đi để ý một lão nhân vừa câm vừa điếc hơn nữa Tô Tinh Hà chỉ là đệ tử của sư đệ nàng, hắn nhìn thấy nàng còn phải cúi gập người mà hành lễ, với tính cách của Đồng Mỗ cho dù biết Tô Tinh Hà thì nàng cũng chẳng thèm màng tới.
......
Hai người Vô Song cùng Đồng Mỗ hiện nay đều không phải ngũ tuyệt cao thủ nhưng Vô Song thực lực cách ngũ tuyệt cũng không xa còn Đồng Mỗ thân thể đã có thể sánh với ngũ tuyệt cao thủ chỉ là không thể vận dụng nội lực, hai người vừa đi vừa tìm kiếm khắp Lôi Cổ Sơn cũng không mất quá nhiều thời gian.
Trân Lung Ván Cờ trong nguyên tác dĩ nhiên là đặt ở trên đỉnh Lôi Cổ Sơn nhưng mà Vô Song cùng Đồng Mỗ cũng không có ý định đi giải cờ hơn nữa cũng chẳng quan tâm cái thứ này, hai người đi từ dưới chân núi mà lên, cũng chẳng bao lâu liền nhìn thấy một tiểu trúc lâm.
Đất ở Lôi Cổ Sơn không tốt, không phải loại cây nào cũng có thể sinh trưởng nhưng mà cây trúc là ngoại lê, loại cây cùng họ với cây tre này thật sự có sức sống cực cường hơn nữa lại còn tương đối văn nhã, thích hợp với hình ảnh người quân tử.
Đồng Mỗ nhìn thấy tiểu trúc lâm này ánh mắt lập tức kích động thậm chí thân hình nhỏ nhắn còn liên tục rung lên.
Đối với Đồng Mỗ kích động, Vô Song chỉ là hơi hơi mỉm cười.
“Đồng Mỗ, Vô Nhai Tử chẳng nhẽ ở trong này?”.
Đồng Mỗ nghe vậy liền gật đầu bất quá cũng rất nhanh ngắc đầu, trong ánh mắt tựa hộ không chắc chắn.
“Tiểu trúc lâm này có dầu huyền cơ, nếu Mỗ đoán không lầm thì đây là kỳ môn trận pháp, thiên hạ người có thể bày ra kỳ môn trận pháp không nhiều, sư đệ là một trong số những người có khả năng này”.
Vô Song lại nhìn tiểu trúc lâm, nói thẳng với kỳ môn trận pháp hắn chỉ có thể coi là hơi hơi hiểu biết chứ không hề chuyên sâu, nhìn vòa tiểu trúc lâm trước mặt hắn cũng cảm thấy không tầm thường nhưng không tầm thường ở đâu thì hắn nhìn không ra.
“Đã là kỳ môn trận pháp thường thường chính là để ngăn người ngoài đi vào, Đồng Mỗ ngươi có am hiểu trận pháp không?, nếu không chúng ta chỉ có thể nghĩ cách khác”.
Cách khác ở đây là gì?, chính là mang một mồi lửa đốt trụi chỗ này.
Tiểu trúc lâm này không thể bằng Đào Hoa Trận, Vô Song không nói Vô Nhai Tử trình độ thua Hoàng Dược Sư nhưng mà địa thế của Lôi Cổ Sơn cũng chỉ đến như thế, căn bản không thể so với Đào Hoa Đảo, trong mắt hắn xem ra một mồi lửa quả thực có thể đốt hết rừng cây nhỏ trước mặt.
Đồng Mỗ cũng không biết Vô Song nghĩ gì, nếu nàng biết chỉ sợ sẽ đối với Vô Song động thủ cũng không biết chừng.
“ Ta cũng không am hiểu trận pháp cho lắm có điều trận môn trước mặt lại có cảm giác quen thuộc, dù sao Tiêu Dao Phái chúng ta cả sư phụ cùng tiểu sư đệ đều là đại hành gia về trận pháp, ta đối với mấy dạng trận pháp này tương đối quen thuộc, thử xem thế nào?”.
Đồng Mỗ nói không giả, nàng thuộc dạng cuồng bạo lực, với nàng mà nói gặp trận pháp chỉ cần lấy lực phá là được, căn bản không quan tâm trận pháp cho lắm bất quá từ nhỏ đến lớn đi theo sư phụ rồi lại ở bên sư đệ, nàng dĩ nhiên cũng nhìn thấy nhiều loại trận pháp, chỉ cần dựa theo trí nhớ mà phá có lẽ cũng không khó khăn đi?.
Nói một cách đơn giản, về mặt trận pháp Đồng Mỗ rõ ràng là học vẹt, hiểu thì căn bản không hiểu nhưng giải trận pháp đôi khi vẫn cứ làm được.
Vô Song nghe vậy cũng không có ý gì, hắn đơn giản liền chỉ đi theo Đồng Mỗ, hắn dù sao vẫn tương đối tin tưởng Đồng Mỗ ai bảo đoạn đường phía trước nàng lộ ra kinh người kiến thức, bậc đại nhân vật trong võ lâm này nói bản thân Vô Song vẫn nguyện ý mang theo 7 phần tin tưởng.
Kết quả... cũng thật là diệu.
Đồng Mỗ hào khí bừng bừng đi vào trong tiểu trúc lâm, nàng còn lời thề son sắt có thể dẫn Vô Song đi xuyên qua trận này nhưng mà trải qua gần 2 tiếng đồng hồ đi loạn, hai người rốt cuộc lạc rồi.
Vô Song lưng tựa vào một cây trúc, nhìn nhìn Đồng Mỗ đang cúi đầu trước mặt, tương đối sinh khí mà nói.
“Đồng Mỗ a, ngài nói có thể phá trận... sao ta cảm thấy càng đi càng loạn rồi? “.
Đồng Mỗ cứ như trẻ nhỏ làm sai vậy, đầu vẫn là hơi hơi cúi thấp xuống, Vô Song không nói thì thôi, hắn càng nói nàng càng thấy mất mặt.
Danh dự đâu?.
Mặt mũi đâu?.
Nàng thật ra cũng không lừa Vô Song, trận môn nàng quả thực quen thuộc nhưng mà Đồng Mỗ nào biết đây là một trận pháp đã qua cải tiến, đã qua thay đổi, trận môn được gọi là Thương Khung Huyền Trận, tạm thời không quan tâm đến cái tên trận cho lắm dẫu sao cả Vô Song cùng Đồng Mỗ cũng chẳng hiểu, chỉ cần biết là Đồng Mỗ từng gặp trận này, từng được sư phụ chỉ cách phá trận.
Cực kỳ tai hại là... trận này bên ngoài vẫn giữ nguyên như cũ nhưng bên trong thì đã bị người ta thay đổi dẫn đến Đồng Mỗ triệt để không biết đi đâu về đâu mới tốt, đi loạn một hồi đương nhiên là lạc.
Cái này cũng không tính là việc gì khó hiểu, Vô Nhai Tử ban đầu đúng thật là dựng thành Thương Khung Huyền Trận nhưng hắn bị đệ tử phản bội một lần liền sợ đến già, hắn rất sợ Đinh Xuân Thu tìm đến mình, biết mình không chết liền tới trả thù chính vì vậy lại tiếp tục biến đổi trận pháp này một lần.
Đinh Xuân Thu trên danh nghĩa cũng là Tiêu Dao đệ tử, Đinh Xuân Thu hoàn toàn có thể đi tàng thư các, thật sự có thể đọc qua trận pháp của Tiêu Dao Phái.
Vô Nhai Tử thật ra thừa biết với cá tính của Đinh Xuân Thu tuyệt đối không có hứng thú với trận pháp nhưng vạn nhất hắn đột nhiên phát rồ tự nhiên đi đọc trận pháp thư tịch thì sao?.
Rốt cuộc vẫn là làm khổ dân học vẹt chính gốc như Đồng Mỗ rồi liên lụy luôn sang Vô Song.
“Mỗ... Mỗ cũng không rõ... rõ ràng trận pháp này Mỗ biết... chỉ là không hiểu tại sao dựa theo các bước phá trận... lại không đúng”.
Vô Song hơi hơi nhíu mày, hắn hiện nay cũng bị Đồng Mỗ giữ trong trận, đương nhiên hắn cũng không sợ trận này có thể vây khốn mình cả đời dù sao cùng lắm hắn ma hóa lên, lấy lực phá trận, chỉ là một cái tiểu trúc lâm mà thôi sao có thể vây khốn Vô Song trong trạng thái ma hóa?.
Đương nhiên đây chỉ là vạn bất đắc dĩ, thứ nhất Vô Song không muốn ma hóa, thứ hai hắn dù sao trong tương la gần còn phải nhờ cậy Vô Nhai Tử rất nhiều, tự nhiên phá hỏng tiểu trúc của ông ta chỉ sợ gây ra ấn tượng xấu.
Nghĩ nghĩ một hồi, Vô Song liền lại nhìn Đồng Mỗ.
“Đồng Mỗ, trận này ta cũng đã xem rõ, chỉ có tác dụng như một cái tiểu mê cung, có thể ngăn người tiến vào bên trong nhưng không thể cản lại âm thanh, thế này đi Vô Nhai Tử nghe nói tài hoa trác tuyệt, không biết trong quá khứ có vì Đồng Mỗ ngươi thổi khúc nhạc nào không?, nếu là có... Đồng Mỗ ngươi tạm thời truyền thụ lại khúc nhạc đó cho ta, ta lại tấu lên, hy vọng Vô Nhai Tử ông ta có thể nghe thấy?”.
Đáng tiếc Vô Song hắn lại một lần nữa hy vọng hão huyền rồi, Đồng Mỗ không chỉ chuẩn học vẹt trận pháp mà còn là một cái mù âm nhạc.
Vô Nhai Tử đương nhiên có tấu vài từ khúc cho nàng bất quá nàng không nhớ a.
Đồng Mỗ cũng không đến mức tai trâu, nàng vẫn có thể cảm nhận được từ khúc của Vô Nhai Tử hơn nữa vô cùng thích nhưng mà nàng căn bản không nhớ nổi.
Nhìn vẻ mặt Đồng Mỗ lại càng cúi thấp hơn so với lúc nãy, Vô Song triệt để thở dài.
Hắn đưa một tay ra, hái lấy một lá trúc sau đó trong ánh mắt của Đồng Mỗ, hắn nhè nhẹ thôi một khúc nhạc.
Khúc nhạc này có tên - Bi Hoan Ly Hợp Khúc.
Đây chính là một trong những khúc nhạc Vô Song giỏi nhất cũng là quen thuộc nhất.
Hắn còn chưa quên hắn với Linh Tố còn một cái ước hẹn, giữa hai người mới chỉ có Bi Ly còn chưa chân chính Hợp Hoan.
Bi Hoan Ly Hợp Khúc... khúc nhạc này thật ra phi thường thích hợp với Đồng Mỗ hiện nay, nói ra toàn bộ tâm tình của chính nàng.
Giữa nàng cùng sư đệ đã có đủ Bi Ly, nay thấu Hợp Hoan ngay ở trước mặt nhưng thủy chung có một tầng ngăn cách, tầng ngăn cách dù mỏng nhưng lại tựa thiên nhai, căn bản không thể xuyên qua.
Dưới khúc nhạc này, lần đầu tiên Đồng Mỗ nhìn Vô Song với ánh mắt khác hơn nữa trong ánh mắt của nàng xuất hiện một tia cảm động.
Như đã nói, nàng dĩ nhiên không phải tai trâu, nàng thực sự rất thích khúc nhạc này... rất rất thích.
Nếu lúc trước một khúc Túy Hồng Nhan của Vô Song có thể cho Thu Thủy bao nhiêu rung động thì một khúc Bi Hoan Ly Hợp này cho Đồng Mỗ bấy nhiêu rung động.