[Dịch]Cực Võ
Chương 333 : Cửu Âm Chân Kinh (4)
Ngày đăng: 03:32 21/08/19
Thời gian lại trôi qua thêm hai ngày , lúc này cũng chính là ngày dỗ của mẫu thân Hoàng Dung, phu nhân Hoàng Dược Sư , nữ sĩ – Phùng Hành .
Phùng Hành tuyệt đối là một trong những kỳ nữ hàng đầu Kim Dung, rất nhiều người đều nói Hoàng Dung chính là phiên bản hoàn hảo nhất của Phùng Hành , bất kể là trí tuệ cho đến khuôn mặt.
Có một điều thú vị nữa là . . . Phùng Hành năm xưa từng là đối tượng theo đuổi của Vinh Vương – Hoàn Nhan Hồng Hy , tất nhiên Hoàng Nhan Hồng Hy số phận cũng không tốt lắm, bằng vào hắn có thể cướp được nữ nhân của Hoàng Dược Sư sao ? , đáp án chắc chắn là không.
Ở trên Đạn Chỉ Phong lúc này, Vô Song im lặng mà đứng , ở nơi phương xa hoa đà tung bày, Hoàng Dược Sư cùng Hoàng Dung liền đứng trước lăng mộ của Phùng Hành.
Hoàng Dung đứng đó bên cạnh phụ thân, im lặng không nói, Vô Song thậm chí nhìn thấy thân hình cô bé nhỏ nhắn này đang run lên.
Đã bao nhiêu năm rồi, cho dù ký ức của nàng với mẫu thân cơ hồ chỉ là con số 0 tròn trĩnh thì mỗi lần đến ngày dỗ mẹ, Hoàng Dung đếu rất khó kìm nén kích động.
Về phần Hoàng Dược Sư, mặc một bộ áo thuần một màu trắng, vải lụa tung bay phấp phới, khuôn mặt mang theo một tia tang thương, trong ánh mắt đợm buồn.
Hoàng Dược Sư trên đùi có một cây đàn tranh, những ngón tay nhè nhẹ chạm vào dây đan, ngày hôm nay ông liền tặng Phùng Hành một khúc Phi Thiên.
Đứng ở nơi phương xa nhìn hai cha con, trong lòng Vô Song có suy nghĩ .
Hắn không biết . . . nếu một ngày nữ nhân của hắn mất, hắn sẽ phải làm gì ? .
Nếu . . . một ngày hắn nhìn thấy Hoàng Dung cứ như vậy ở trên tay hắn trút hơi thở cuối cùng, hắn sẽ làm gì ? .
Đáp án hắn không biết, hắn cũng không muốn biết .
Vô Song thở dài một hơi, trước lăng mộ của nhạc mẫu, nội tâm Vô Song có chút nặng nề.
Hắn chậm rãi tiến lên một bước, bước chân cực kỳ nhẹ căn bản sẽ không ảnh hưởng đến Hoàng Dược Sư cùng Hoàng Dung.
Hắn tiến tới, bàn tay đưa ra nắm lấy tay Hoàng Dung .
Nàng cảm nhận được hơi ấm của hắn, bàn tay nhỏ bé càng nắm chặt tay hắn hơn.
Hai người cứ như vậy im lặng, nhìn về phương xa.
Thú thật, nếu không phải thế giới này ở trên bờ diệt tuyệt, nếu không phải còn quá nhiều người đợi Vô Song trở về . . . Vô Song hắn liền muốn ở lại nơi đây mai mãi, tận hưởng cái cảm xúc yên bình này.
. . . . ..
Một khúc Phi Thiên vang lên.
Nội lực của Hoàng Dược Sư hơn Vô Song.
Cầm công của ông hơn xa Vô Song.
Cảm xúc của ông hơn xa Vô Song.
Một khúc Phi Thiên này mới chân chính là Phi Thiên, mới chân chính mang theo phong vận của Tiêu Dao Tử năm đó.
Nghe tiếng đàn của Hoàng Dược Sư, Vô Song thậm chí có thể cảm nhận nỗi bi thương kia xuyên thấu trời xanh , vang vọng bốn phương tám hướng .
Lúc này trên trời dưới đất, thương thiên địa hạ , không có bất cứ một âm thanh gì, chỉ còn một khúc Phi Thiên hướng thẳng về trời.
Hoàng Dung ở bên cạnh Vô Song, đầu nhẹ dựa vào vai hắn.
Mọi năm nàng không có ai để dựa vào , năm nay rốt cuộc đã khác, nàng ít nhất có một điểm tựa.
Ngày dỗ của Phùng Hành không có tiếng khóc, không có rượu thịt trần gian , chỉ có sự Im lặng cùng bi thương đến cùng cực.
. . . . . .
Trong lúc này, Đào Hoa Đảo lại đón thêm một vị khách.
Có một con thuyền nhỏ cập bến, có hai người cùng bước lên đảo .
Hai người này không ngờ đều là người quen của Vô Song.
Hai người này không ai khác chính là Hồng Thất Công cùng Quách Tĩnh.
Tại sao Hồng Thất Công cùng Quách Tĩnh lại có mặt trên Đào Hoa Đảo ? , đáp án rất đơn giản, là Vô Song gọi hai người này đến.
Vô Song còn chưa quên lời hứa với Vương Trùng Dương, hắn làm người vốn không thích thất hứa hơn nữa phải biết nếu Quách Tĩnh lên Đào Hoa Đảo, Vô Song liền danh chính ngôn thuận đến gặp Lão Ngoan Đồng – Chu Bá Thông.
Về phần làm sao mà hắn mời được hai người này đến thì phải nhắc tới trận chiến giữa Bắc Cái cùng Vô Song, vì Bắc Cái thua nên tất nhiên phải làm một việc trong khả năng mà Vô Song yêu cầu, hôm đó Vô Song chính là yêu cầu Bắc Cái mang Quách Tĩnh đến Đào Hoa Đảo.
Quách TĨnh ở bên cạnh Kiều Phong, thân là bang chủ Cái Bang, Bắc Cái không thể không biết.
Thật ra ngoại trừ Quách Tĩnh bản thân Kiều Phong cũng có thể đến Đào Hoa Đảo nhưng mà xuất phát từ bản thân Kiều Phong cùng Hoàng Dược Sư, Kiều Phong vẫn là từ bỏ, Kiều Phong lần trước đắc tội Hoàng Dược Sư không ít, hắn không tiện đặt chân lên Đào Hoa Đảo. ]
Khi Kiều Phong nghe Quách Tĩnh phải đến Đào Hoa Đảo, nghĩ đến việc Hoàng Dược Sư từng muốn giết Quách Tĩnh quả thực cực kỳ lo lắng cho nghĩa đệ của mình, cũng may có Hồng Thất Công đi cùng Quách Tĩnh, bằng vào quan hệ giữa Hoàng Dược Sư cùng Hồng Thất Công có lẽ cũng không đến nỗi làm khó dễ một cái vãn bối.
Hồng Thất Công quả thực cũng vỗ ngực tự tin, có thể bảo vệ Quách Tĩnh an toàn, dù sao theo Hồng Thất Công . . . tương lai ông cùng Hoàng Dược Sư còn một chuyến đến Phật Sơn, bọn họ nhường được nhau bao nhiêu liền sẽ nhường.
Mai Siêu Phong cùng Trần Huyền Phong vốn là phản đồ của Đào Hoa Đảo, việc Quách Tĩnh làm nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì cũng nhỏ, theo Hồng Thất Công bản thân ông đi cùng Quách Tĩnh, quả thật không có vấn đề gì.
Hồng Thất Công cùng Quách Tĩnh khi lên đảo, hai người bước chân đột nhiên dừng lại.
“Thất Công , âm thanh này là ?”.
Vẫn khuôn mặt trẻ măng cùng ngờ nghệch, Quách Tĩnh lên tiếng hỏi.
So với lần cuối cùng Vô Song gặp Quách Tĩnh, Quách Tĩnh lúc này khí tràng quả thật đã trở nên mạnh hơn rất nhiều, chí ít cũng đã so được với siêu nhất lưu cao thủ.
Quách Tĩnh hiện nay đã học được 15 chiêu trong Hàng Long Thập Bát Chưởng, chỉ sợ cao thủ tông sư bình thường cũng khó mà hơn nổi Quách Tĩnh, nếu hiện tại Quách Tĩnh gặp mặt Hoàn Nhan Khang tỷ lệ Quách Tĩnh thắng vẫn là tương đối cao.
Nghe Quách Tĩnh hỏi, Thất Công cười cười .
“Là tiếng đàn, tiếng đàn của Lão Tà bất quá tiếng đàn lần này dễ nghe hơn bình thường nhiều, Lão Tà lại có khúc phổ mới rồi”.
Hồng Thất Công nói xong, ánh mắt lại đăm chiêu.
Đáng lẽ ra ông có thể đến sớm hơn một chút tuy nhiên ông chọn đúng thời điểm ngày dỗ của Phùng Hành mà đến, bên hông còn mang theo một hồ lô rượu ngon, Hồng Thất Công chuẩn bị hồ lô rượu này chính là vì Hoàng Dược Sư .
“Quách Tĩnh, chúng ta ở đây nghỉ ngơi một chút, đợi khúc phổ này dừng lại, ta liền gọi lão Tà”.
Quách Tĩnh nghe vậy lập tức gật đầu.
“Vâng thưa Thất Công”.
Quách Tĩnh bước chân lên Đào Hoa Đảo thật sự có chút sợ nhưng mà có Hồng Thất Công ở đây làm hắn yên tâm hơn không ít, lập tức cứ như vậy mà ngồi xuống.
Một khúc Phi Thiên một mức tấu, một mực kéo dài , cho đến khi nội lực Hoàng Dược Sư hoàn toàn cạn kiệt, Hoàng Dược Sư khuôn mặt có chút tái đi, thở hắt ra một hơi .
Vô Song thấy vậy lập tức lại gần , sau đó áp một tay lên người Hoàng Dược Sư, bắt đầu truyền vào trong người ông một luồng nội công.
Một khúc Phi Thiên tấu liên tục trong bốn tiếng đồng hồ, nội lực của một vị ngũ tuyệt cao thủ cơ hồ cạn đến đáy.
Một khúc Phi Thiên này thật sự không khác gì tự sát.
Hoàng Dược Sư cánh tay run lên, cắt ngang động tác của Vô Song.
“Ngươi cùng Dung nhi đi nấu chút gì đi, lão phu còn chưa yếu đến mức đó”.
Vô Song nghe vậy biết cha vợ không bỏ được mặt mũi, cũng chỉ cười cười quay đầu nói với Hoàng Dung.
“Dung nhi, chúng ta đến phòng bếp đi, để chút không gian cho nhạc phụ”.
Hoàng Dung nghe vậy cũng là ngọt ngào cười bất quá ngay lúc này, một tiếng long ngâm rất lớn vang lên.
Hồng Thất Công rất giữ lời hứa, đợi đến khi tiếng nhạc kết thúc, ông mới gọi cho Hoàng Dược Sư.
Đương nhiên thời đại này không có điện thoại hay bất cứ công cụ truyền tin khoảng cách xa nào, Hồng Thất Công đơn giản vận lên Hàng Long Thập Bát Chưởng, lấy dương cương khí hóa thành chân long, ngạnh sinh gầm lên một tiếng mà thôi.
. . . . . .
Trên Đạn Chỉ Phong, Hoàng Dược Sư sắc mặt vốn đang tái đi liền khẽ mở ra , trong mắt xuất hiện vài phần nghi hoặc.
“Là Lão Ăn Mày ? , lão đến đây làm gì”.
Vô Song thấy Hoàng Dược Sư nói vậy, hắn liền nhìn Dung nhi.
“Dung nhi, Hồng Thất Công đến rồi, muội dẫn Hồng Thất Công nhập đảo được không ?”.
Hoàng Dung triệt để bất ngờ , nàng biết giữa Vô Song cùng Hồng Thất Công không phải có quan hệ tốt đẹp gì, bất quá nàng vẫn là khẽ gật đầu.
“Ân, muội biết rồi, để muội dẫn Thất Công nhập đảo”.
Nhìn theo bóng lưng Hoàng Dung rời đi, Vô Song mới chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Hoàng Dược Sư.
“Nhạc phụ, là con mời Hồng Thất Công lên đảo”.
Hoàng Dược Sư nghe vậy liền nhíu mày.
“Ồ, ngươi tại sao lại mời lão lên đảo ? , ta nghe Dung nhi nói quan hệ giữa hai người cũng là không tốt ?”.
Vô Song nghe vậy liền cười.
“Nhạc phụ, lần trước ở Yến Kinh con gặp một nhân vật, người này đã chỉ dạy con rất nhiều . . . sau đó con hứa với người này mang một người lên đảo gặp Lão Ngoan Đồng – Chu Bá Thông”.
Hoàng Dược Sư lông mày lại càng cau chặt hơn.
“Nhân vật chỉ dạy cho ngươi ? , người này là ai ? , hơn nữa ngươi muốn mang ai lên đảo gặp Chu Bá Thông, chẳng nhẽ là Hồng Thất Công lão già đó ?”.
Không thể không nói, mấy ngày gần đây Hoàng Dược Sư cùng Vô Song quan hệ đã tốt hơn rất nhiều, chí ít số câu nói của Hoàng Dược Sư vẫn là nhiều hơn hẳn.
Vô Song nghĩ nghĩ một chút, vẫn là quyết định trả lời thật tình.
“Nhạc phụ, con đã hứa không tiết lộ danh tính người kia, về phần người con muốn mang lên đảo . . . con nghĩ người có lẽ cũng biết, hắn gọi là Quách Tĩnh”.
Quách Tĩnh, cái tên này Hoàng Dược Sư đương nhiên nhớ.
Cái tên này Hoàng Dược Sư đương nhiên cũng không vui vẻ gì khi nghe thấy nhưng mà ông lúc này không quan tâm lắm tới Quách Tĩnh, ông quan tâm đến mấy lời Vô Song nói hơn.
Không mất quá nhiều thời gian, Hoàng Dược Sư liền nói.
“Người thần bí kia là Vương Trùng Dương ? “.
Vô Song nào ngờ Hoàng Dược Sư vừa nói ra đã đúng ? , không phải Vương Trùng Dương giả chết ẩn thế sao ? , vì cái gì Hoàng Dược Sư lại biết ? .
“Nhạc phụ , người biết Vương Trùng Dương còn sống sao ?”.
Hoàng Dược Sư liền phá lệ cười cười.
“Có gì mà không biết ? , hắn bình thường còn đi nhìn qua sư đệ của hắn, lão phu nói thật nếu không phải Vương Trùng Dương còn sống, lão phu có một ngàn cách từ từ mài chết Chu Bá Thông, việc gì phải phí cơm phí gạo nuôi hắn trên đảo ?”.
“Nói một chút, Vương Trùng Dương muốn tiểu tử họ Quách kia gặp Chu Bá Thông làm gì ?”.
Vô Song đương nhiên cũng là nói thật.
“Trùng Dương chân nhân nói cũng không quá rõ nhưng theo con xem ra, Trùng Dương chân nhân muốn Quách Tĩnh làm đệ tử Chu Bá Thông hoặc ít nhất có thể được Chu Bá Thông truyền võ công, sau đó khả năng cao sẽ trọng tổ Toàn Chân Giáo”.
Hoàng Dược Sư nghe vậy khẽ gật đầu, nói thật ông không thích Chu Bá Thông.
Việc năm đó liên quan đến Cửu Âm Chân Kinh tạm thời bất luận đúng sai nhưng sau khi Phùng Hành chết, Hoàng Dược Sư triệt để trở nên không ổn định.
Theo Hoàng Dược Sư, chính vì Chu Bá Thông mang Cửu Âm Chân Kinh lên đảo mới dẫn đến cái chết của Phùng Hành, bất kể là vợ chồng ông đúng hay sai nhưng nguyên nhân vẫn cứ phải bắt đầu từ Chu Bá Thông .. . nhìn xa hơn một chút là Toàn Chân Giáo, là Vương Trùng Dương.
Đây là nguyên do Hoàng Dược Sư cực ghét Toàn Chân Giáo , cũng là lý do ông giam long Chu Bá Thông trên đảo.
Tất nhiên việc Chu Bá Thông bị giam thật ra cũng là tác động của Vương Trùng Dương.
Nếu không có Vương Trùng Dương, Hoàng Dược Sư đã sớm giết hoặc sớm thả Chu Bá Thông, việc gì phải giam cầm hắn tưng đấy năm ? .
Vương Trùng Dương thuận nước đẩy thuyền, muốn giam Chu Bá Thông trên đảo có hai nguyên nhân.
Nguyên nhân thứ nhất, Vương Trùng Dương cảm thấy sư đệ ông đã làm một việc không thể chấp nhận với Nam Đế, hắn ở trên Đào Hoa Đảo chính là trọng phạt cho tội lỗi của mình.
Nguyên nhân thứ hai, Vương Trùng Dương cũng biết Chu Bá Thông là bậc kỳ tài võ học chỉ là bản tính ham chơi không thích luyện võ, ông liền nhân cơ hội này làm Chu Bá Thông không thể chạy ra ngoài, từ đó chuyên tâm với võ học .
Không thể không nói, Vương Trùng Dương vẫn là tính đúng rồi, từ ngày bị giam trên đảo, võ công Chu Bá Thông càng ngày càng tiến bộ.
Ngồi trên Đạn Chỉ Phong, nghĩ về Chu Bá Thông, lại nghĩ về Vương Trùng Dương, Hoàng Dược Sư thở dài một hơi.
Ân oán năm đó đã sớm phai, ông thật ra cũng không có cái gì để hận lên Chu Bá Thông .
Lúc này Quách Tĩnh lên đảo, Hoàng Dược Sư cũng biết vài phần ý niệm của Vương Trùng Dương, vị Trùng Dương Chân Nhân này cảm thấy đến lúc phóng thích Chu Bá Thông rồi.
“Vừa muốn Toàn Chân Giáo có truyền nhân, vừa muốn ta thả một vị ngũ tuyệt cao thủ ra, Trùng Dương ngươi nghĩ vẫn thật đẹp”.
Nói đến đây Hoàng Dược Sư dừng lại một chút, ông lại nhìn Vô Song , trong ánh mắt lóe lên, không biết đang nghĩ cái gì .
. . . .. . .