[Dịch]Cực Võ
Chương 360 : Quyển 2 - Chương 252
Ngày đăng: 03:32 21/08/19
Vô Song nâng Niệm Từ lên sau đó dùng hai tay nhẹ di lên huyệt thái dương của nàng, không bao lâu sau Niệm Từ liền tỉnh.
Niệm Từ vừa mở mắt ra, đập vào mắt nàng là khuôn mặt của Vô Song, ánh mắt liền khẽ chớp chớp, đáng yêu vô cùng.
Vô Song đối với nàng khẽ cười, nâng Niệm Từ đứng dậy rồi hỏi.
“Thương thế của nàng thế nào rồi?, cơ thể có thoải mái hơn không? “.
Mục Niệm Từ nghe vậy liền kiểm tra thân thể mình một chút, nàng là người học võ dù sao cũng phải tự hiểu được trạng thái thân thể của mình, làm ra vài hoạt động nhẹ nhàng, sắc mặt liền vui mừng hơn không ít.
“Thân thể ta... thực sự tốt hơn hôm qua quá nhiều, đau đớn vẫn còn nhưng thực sự có thể làm ra vài cử động nhẹ nhàng”.
Nghe được vậy, Vô Song liền nhẹ vỗ vào lưng Niệm Từ.
“Yên tâm, thân thể nàng chỉ biết càng ngày càng tốt, chúng ta đi thôi chứ?”.
Mục Niệm Từ hơi hơi đỏ mặt, nàng lúc này cũng có thể bước đi vì vậy gật đầu nhưng mà nàng tuyệt không hiểu thế nào là ‘đi’ trong miệng Vô Song.
Nàng vừa gật đầu xong đã thấy Vô Song cúi người, bế ngang nàng lên, ôm nàng vào trong ngực sau đó quay đầu về phía Cưu Ma Trí.
“Chúng ta xuất phát”.
Cưu Ma Trí thân là môt đời cao tăng, cũng chẳng có bất cứ ý nghĩ gì khi nhìn Vô Song cùng Niệm Từ âu yếm, chỉ nhẹ cúi đầu đáp.
“Vâng công tử”.
Cưu Ma Trí sau đó liền đi trước dẫn đường, về phần Niệm Từ trong ngực Vô Song liền đỏ mặt, nàng muốn cố gắng thoát khỏi tay Vô Song, cả người đung đưa một chút nhưng căn bản chẳng có chút kết quả nào.
“Ta... ta có thể tự đi mà, để ta xuống đi”.
Vô Song cười cười danh chính ngôn thuận mà đáp.
“Nàng quá chậm”.
Vẫn bế Mục Niệm Từ, thân hình Vô Song dần dần lướt đi theo Cưu Ma Trí.
Cảm nhận được tiếng gió lướt qua người mình, Niệm Từ trợn tròn mắt.
Nàng biết cao thủ trong võ lâm đến một mức độ nào đó khinh công liền như ‘xé gió mà đi’ nhưng khi nằm trong ngực Vô Song, nàng mới là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác này.
Cái cảm giác này với Niệm Từ có thể nói là cực kỳ mới lạ.
Vùi đầu trong ngực Vô Song, Niệm Từ lên tiếng.
“Bạch, người kia là?”.
Niệm Từ hỏi dĩ nhiên là Cưu Ma Trí, nàng lúc trước ở bên Vô Song rõ ràng không thấy người này.
“Thuộc hạ của ta, nàng tạm thời có thể tin tưởng hắn, lần này ta muốn đưa nàng đi gặp một người, có người này ở bên ta có thể yên tâm phần nào”.
Mục Niệm Từ tạm thời không hiểu ý của Vô Song, nàng liền hỏi.
“Là người nào?”.
Vô Song hướng về nàng, tặng cho nàng một nụ cười.
“Hồng Thất Công “.
“Lần trước trên võ đài, ta thấy muội dùng một chiêu Tiêu Dao Du, chắc hẳn cũng là võ công của Thất Công truyền thụ đúng chứ?”.
Mục Niệm Từ không ngờ Vô Song đến hiện nay còn nhớ, liền gật đầu sau đó lại nghĩ đến Hồng Thất Công, hai hàng lông mày lá liễu nhẹ cau lại.
Nàng đương nhiên nhớ Hồng Thất Công thậm chí ngày hôm qua nàng còn muốn đi tìm Thất Công.
Phụ thân đã chết, nàng đã không còn thân thích, không nhà để về, thiên hạ này chỉ còn Hồng Thất Công quen thuộc với nàng, chỉ còn Thất Công đối tốt với nàng.
Hiện nay thì lại khác, Đông Phương Bạch xuất hiện, ít nhất về một mặt nào đó Đông Phương Bạch cũng có thể coi là ‘của nàng’, nàng có người để mà hướng về.
Vô Song muốn đưa nàng cho Hồng Thất Công vậy có phải là nói Vô Song sẽ lại biến mất như lần trước hay không?.
“Bạch... ngươi có phải sẽ lại bỏ đi nữa không”.
Vô Song nghe thấy giọng nói có chút ai thán của Niệm Từ, hắn cũng hiểu nàng đang nghĩ gì.
Tốc độ Vô Song có chút chậm lại, trong ánh mắt có ôn nhu hơn nữa hai tay hắn như càng ôm chặt Niệm Từ hơn.
“Sẽ không, tin ta lần này ta sẽ không lại đi, được chứ?”.
“Chỉ là nơi này quá mức nguy hiểm, ta chỉ có thể đảm bảo an toàn cho chính ta chứ khó mà đảm bảo an toàn của nàng, ta nhất định không thể để cho nàng gặp nguy hiểm vì vậy mới đưa nàng cho Thất Công”.
Nằm trong ngực Vô Song, Niệm Từ hai tay có chút giữ chặt vạt áo của hắn, nàng nhẹ nhắm mắt lại mà im lặng.
Niệm Từ không nói, Vô Song cũng không nói, chặng đường trở nên yên tĩnh vô cùng.
Mãi đến khi cả Vô Song cùng Cưu Ma Trí đều dừng lại, sự yên tĩnh này mới bị phá hủy.
Trước mặt hai người, rốt cuộc cũng xuất hiện Thi, hơn nữa chủ yếu là Cương Thi.
Cưu Ma Trí dừng lại, quay đầu về phía Vô Song.
“Công tử, trước mặt tổng cộng có 20 đầu cương thi, chúng ta né qua hay trực tiếp cường công?”.
Đứng trên gò đất cao, Vô Song quan sát đám cương thi này một chút sau đó trong ánh mắt hiện lên một tia hưng phấn.
Với người khác là cương thi nhưng với hắn toàn là mỹ vị.
Vô Song từng buồn khổ Bắc Minh Thần Công chẳng thể hút nội công được nữa nhưng mà hiện tại cũng chẳng khác gì hắn có Bắc Minh Thần Công trong tay cả, hắn có cả ‘biển’ ma khí để mà hấp thu.
.......
Ở trong ngực Vô Song, Mục Niệm Từ lúc này cũng mở mắt ra, đập vào mắt nàng chính là hình ảnh cương thi, thứ hình ảnh mà cả đời nàng chưa từng nhìn thấy.
Cương Thi hình dáng thế nào?, toàn thân cương thi đúng là bị ma khí bao phủ thậm chí còn chẳng nhìn ra nổi mặt mũi bất quá trên người Cương Thi có rất nhiều khối da thịt bị lở loét, trên người bọn chúng không thiếu... dòi bọ.
Trên người Cương Thi không có máu, không có kinh mạch nhưng thịt thì vẫn còn, từ phần thịt thối trong người bắt đầu dẫn dòi bọ đến, nhìn buồn nôn vô cùng, thậm chí rất nhiều cương thi còn mất tay, mất chân, mù mắt, có con mất nguyên cả phần hàm dưới, đối với một nữ tử như Mục Niệm Từ thì đây chính là địa ngục nhân gian.
Thân thể Niệm Từ toàn bộ đều run lên, nàng thực sự sợ cái thứ này.
Cũng may Vô Song vẫn đang ôm lấy nàng, ánh mắt đầy tự tin.
“Niệm Từ, yên tâm mấy thứ này rất nhanh sẽ qua, nhắm mắt lại một chút”.
Niệm Từ nghe lời Vô Song, đôi mắt lại nhẹ nhắm vào.
Vô Song sau đó ra hiệu cho Cưu Ma Trí, hắn chậm rãi đặt Niệm Từ xuống.
Cưu Ma Trí biết ý cũng là đi đến trước mặt Niệm Từ bảo vệ nàng, hắn cũng biết Vô Song muốn cường công đám cương thi này.
Vô Song đứng trên gò đất cao, thân hình cực tốc lao về phía trước đồng thời trong đầu chậm rãi suy tính.
Dùng thực lực khoảng ngũ tinh của Vô Song muốn giết chết 20 con cương thi cũng tương đương 20 luyện thể cao thủ là cực kỳ dễ dàng đặc biệt đám cương thi trí não còn cực thấp kém, tất nhiên cho dù Vô Song có thể giải quyết đám cương thi này cũng không thể đảm bảo gây ra động tĩnh không lớn.
Hắn muốn làm việc này để cho thần không biết quỷ không hay liền phải vận dụng ma lực, nâng sức mạnh của mình từ ngũ tinh vượt quá thập nhị tinh, trực tiếp đạt đến đế vị.
Càng quan trọng hơn, Vô Song muốn nghiên cứu lại vết bớt của chính mình.
Vết bớt của hắn quả thực cực kỳ không tầm thường, chỉ dựa theo ý nguyện của Vô Song, từ lúc hắn lao từ gò đất xuống chỗ đám cương thi, cả người hắn cũng biến thành ma hóa.
Toàn bộ ma khí bao phủ cơ thể, có chẳng Tam Long sau lưng sẽ không hiện ra nữa.
Sau khi hoàn toàn tiến vào trạng thái ma hóa, Vô Song lại phát hiện ra đám cương thi vậy mà bất động.
Lúc Vô Song lao xuống, toàn bộ cương thi đều lao về phía hắn nhưng khi hắn ma hóa, đám cương thi lại coi hắn không tồn tại hay nói đúng hơn là coi hắn trở thành một phần đồng bọn vậy.
Nhìn thấy biểu hiện này của cương thi, Vô Song khẽ nhếch miệng, hắn chậm rãi đi đến trước mặt một đầu cương thi, quơ quơ tay trước mặt nó.
Cương thi vậy mà một chút chút phản ứng cũng không có.
Vô Song nghĩ nghĩ một chút, lại bắt đầu thử tung ra một quyền.
Một quyền trực tiếp đánh nổ đầu cương thi sau đó hắn lại biến quyền thành trảo, trong lòng bàn tay của hắn sinh ra hấp lực, hấp lực liền hút toàn bộ ma khí trong người cương thi ra.
Lần trước khi giết chết ác tăng kia, ma khí chảy xuống đất rồi biến mất trong đại địa, lúc này ma khí hoàn toàn không xuất hiện tình trạng như trước, đều bị Vô Song hấp thụ.
Thân hình cương thi gục xuống, hóa thành bụi phấn, về phần ma khí chạy ngược vào trong cơ thể Vô Song tuy nhiên có một lượng rất lớn ma khí trực tiếp bốc hơi, từ cơ thể hắn bay ra ngoài.
Lượng ma khí này quá tạp, cơ thể Vô Song vậy mà chỉ lấy phần tinh hoa nhất còn lại đều đào thải ra ngoài.
Về phàn lũ cương thi, sau khi thấy đồng đội của mình gục xuống, đều quay mặt ra nhìn Vô Song nhưng vẫn là không có một chút chút cử động nào.
Vô Song cứ như đang đi chợ vậy, hành tẩu trong đám cương thi, từng quyền đánh ra, mỗi quyền trực tiếp làm một đầu cương thi về với cát bụi đồng thời mỗi quyền lại làm ma khí trong người hắn ra tăng lên một chút.
......
Hôm nay sinh nhật mình, chương này hơi ngắn nhưng mọi người thứ lỗi nhé.
Hôm nay không còn chương nào đâu.