[Dịch]Cực Võ

Chương 394 : Quyển 2 - Chương 286

Ngày đăng: 03:33 21/08/19

Vô Song từng nghĩ những tấm hắc lệnh này nhất định phải có bí mật kinh khủng nào đó nhưng hắn hiện tại liền biết mình nhầm rồi. Thật ra lần đó Ma Sơn cử ma vật tìm đối thủ ít nhất cũng là cấp bậc ngũ tuyệt đỉnh phong, người nắm giữ hắc lệnh dĩ nhiên cũng phải là ngũ tuyệt đỉnh phong. Hắc lệnh quả thật chính là dụng cụ phiên dịch nhưng nếu nghĩ theo cách nó có thể khiến cao tầng quỷ tộc giao tiếp cùng cao tầng nhân tộc thì đây cũng có thể coi là một bí mật kinh khủng. Vô Song sau khi phát hiện ra công dụng của hắc lệnh, hắn thở ra một hơi đồng thời kiếm vực xung quanh bản thân hắn cũng đã biến mất. Vô Song đang ở trong tâm thái của kẻ thua trận, căn bản chẳng vui vẻ gì nhưng mà sự tò mò của Vô Song vượt xa cái gọi là cảm xúc khi thua trận. Vô Song nhìn nữ quỷ, không nhịn được mà hỏi. “Ngươi có thể sử dụng võ công?”. Nữ quỷ nghĩ nghĩ một chút rồi thản nhiên gật đầu. “Biết, có gì không? “. Vô Song lại hỏi. “Ngươi làm sao có thể sử dụng võ công?, quỷ tộc sử dụng ma lực mà ma lực căn bản không thể chuyển hóa thành nội lực, cũng không thể được dùng cho võ công mới đúng”. Nữ quỷ nghe Vô Song nói, nàng khẽ mỉm cười. Ngón tay thần bí mà chỉ xuống đất. Vô Song căn bản không hiểu được nàng ám chỉ cái gì, chỉ nghe nữ quỷ lại nói. “Ngươi hiểu thế nào về quỷ tộc?, cho dù quỷ tộc còn không hiểu về chính bọn chúng thì người ngoài như ngươi có tư cách gì hiểu?”. “Ngươi hiểu thế nào về ma khí?, ma khí sinh ra như thế nào?, ma khí tồn tại thế nào?, nếu ngươi không biết sao có thể nhận định về ma khí? “. Nói xong ngón tay nàng nhẹ ấn vào trán Vô Song. “Theo ta đi, ngươi không giống nhân loại cũng không giống quỷ tộc, ngươi rất đặc biệt “. “Vì ngươi rất đặc biệt, ta liền không muốn vì một cái phế vật mà đối địch với ngươi vì vậy ta tự mình xuất thủ, mang phế vật kia đến cho ngươi giết”. “Ta cũng chưa từng muốn giao thủ với ngươi, chỉ là không cách nào khơi thông ngôn ngữ mà thôi, ngươi cũng có thể thấy ta với ngươi không mang địch ý”. “Theo ta về Thần Điện đi “. Nhìn thẳng vào mắt Vô Song, nàng chậm rãi lên tiếng, ngữ khí cực kỳ kiện định. Vô Song thực sự bị nàng đả động tuy nhiên hắn cũng cảm thấy không an toàn. Lúc này Vô Song cứ như đứng trước một cái ngã rẽ vậy. Hắn càng ngày càng có nhiều việc muốn biết nhưng mà chính hắn cũng hiểu ở trong Thần Điện tồn tại cái gì, tồn tại một thứ mà Thiên Đạo còn sợ hãi. Hắn cùng thứ kia chưa từng gặp nhau nhưng bản năng Vô Song liền không muốn gặp nó. Cái cảm giác bị khống chế, bị tính toán là thứ cảm giác Vô Song ghét nhất, lần đó khi đối mặt với Thiên Đạo, Vô Song hắn thoạt nhìn chiếm lợi rất lớn nhưng thật ra thì sao?. Hắn mất rất nhiều thứ. Hắn mất một tri kỷ là A Thanh. Hắn mất một minh hữu hiện tại là Hoàn Nhan Hồng Liệt, là vương tộc Kim Quốc. Hắn để nữ nhân hắn yêu nhất trong thế giới này rơi vào tình cảnh không hề an toàn thậm chí hắn rất sợ, rất rất sợ Thiên Đạo sẽ không chế nàng. Vô Song từ khi đến Ma Sơn, mọi việc đều cực thuận lợi nhưng có ai biết Vô Song chưa từng ngủ?. Vô Song thời gian chỉ nhắm mắt ngưng thần tiến vào trạng thái luyện công. Hắn thực sự không dám ngủ bởi khi ngủ hắn rất có thể sẽ mơ, mơ đến Hoàng Dung. Có người nói giấc mộng đôi khi là điểm báo trong tương lai, đối với một người gặp rất nhiều quái mộng như Vô Song, hắn không muốn nhìn thấy bất cứ cảnh nào liên quan đến Hoàng Dung. Hắn rất sợ sẽ mất nàng, sẽ mất Dung nhi như cái cách hắn mất A Thanh. Hắn có thể tự hào hắn là người đặc biệt nhất thế giới này bởi hắn không có mệnh cách nhưng đây cũng là bi ai của hắn. Không có mệnh cách liền đứng ngoài thiên đạo, đứng ngoài thế giới này tuy nhiên thực lực không đủ ai cho phép ngươi đứng ngoài?, hắn nhất định phải chọn. Thiên Đạo từng dùng A Thanh uy hiếp hắn, từng dùng Tây Thi uy hiếp hắn, tương lai càng có thể là Hoàng Dung. Hiện nay hắn đến gặp ma vật trong Ma Sơn, thứ này có thể sẽ học theo Thiên Đạo hay không?. Có khi nào nó sẽ mang Niệm Từ ra uy hiếp hắn?, mang Lý Thu Thủy ra uy hiếp hắn?, ngay cả Tây Thi khi tiến vào Ma Sơn cũng bặt vô âm tính, có khi nào nàng cũng bị ma vật lôi ra uy hiếp hắn?. Sau này hắn phải làm cái gì trong trận chiến này?, nếu ma vật cùng Thiên Đạo đều lấy nữ nhân quan hệ gần gũi ra uy hiếp hắn?, hắn chọn ai?, hắn bỏ ai?. Hắn dám chọn sao?, hắn có thể bỏ ai sao?. Vô Song thực sự không dám chọn, lại càng không thể bỏ ai. Chính vì vậy, hắn không dám tiến vào nơi xa nhất Ma Sơn, không dám tiến vào Thần Điện, tuyệt đối không dám. Thở ra một hơi, trong lòng Vô Song nặng trĩu, hắn đối với nữ quỷ chỉ có thể lắc đầu. “Xin lỗi, ta tạm thời không muốn tiến đến cái gọi là Thần Điện “. Nử quỷ căn bản không ngờ Vô Song sẽ trả lời như vậy, nàng nhíu mày thật sâu nhưng mà bản thân nàng cũng không muốn ép Vô Song. Như đã nói, nàng cảm nhận được Vô Song đặc biệt, vì hắn đặc biệt nên nàng không muốn đối địch với hắn. Khác với quỷ tộc khác, nàng là một dạng quỷ tộc đặc biệt. Trong mắt nàng tất cả quỷ tộc đều là phế vật... là một loại thất bại. Nàng không biết Vô Song là dạng tồn tại nào nhưng chỉ riêng việc hắn có thể chuyển hóa giữa nhân tộc cùng quỷ tộc đã đủ nói ra hắn đặc biệt, ít nhất trong mắt nàng hắn không phải loại thất bại. Vì hắn không phải loại thất bại, nếu không vạn bất đắc dĩ, nàng thực sự không muốn ra tay với hắn. Nữ quỷ thản nhiên thu huyết nhận lại, khẽ gật đầu. “Sau này nếu ngươi đổi ý cứ tiến thẳng về trung tâm Ma Sơn, với sức mạnh của ngươi đi vào nơi đó chẳng có gì là khó, nếu ngươi đến ta sẽ cảm giác được, ta đón ngươi đến quỷ tộc”. Vô Song cũng cho nàng một cái gật đầu hữu hảo nào ngờ khi nữ quỷ vừa định rời đi, nàng liền sững lại, ánh mắt nhìn về phương xa. Vô Song cũng bị động tác của nữ quỷ làm hấp dẫn, cũng hướng ánh mắt về phương xa. Nơi phương xa có một đoàn bạch khí lượn lờ, một nữ nhân tựa như đạp mây mà đến. Tất nhiên cái bạch khí kia Vô Song không lại gì, đây là thiên đạo lực lượng, tất nhiên nó cũng có thể đến từ Bạch Thủ Thái Huyển Kinh. Nữ tử này cả Vô Song cùng nữ quỷ căn bản không lạ gì. Tây Thi rốt cuộc về rồi. Nàng đạp không mà đến như đi trên thải vân, hơn nữa bộ quần áo mà nàng đang mặc càng khiến nàng có thêm vài phần uyển chuyển. Nếu thật tâm mà nói, Tây Thi là một diễn viên siêu đẳng. Ở trong hình ảnh Bao Tích Nhược nang đoan trang, thành thục, xinh đẹp mà hiền lành. Nàng cũng có khi biến mình thành Võ Chiếu, cao quý cùng đầy quyền uy, nàng khi đó cao ngạo tựa trời. Nàng khi trở về với Tây Thi... mà chính Vô Song cũng không biết đây có phải tính cách của Tây Thi chân chính hắn không, khi đó nàng yêu mị tận xương, yêu diễm chấn kinh thiên hạ. Còn hiện tại nàng lại cho người khác cảm giác uyển chuyển mà tự tại, linh lung mà nhẹ nhàng. Nàng hiện thân thậm chí cho Vô Song cảm giác đầu tiên chính là... nàng lại đổi vai diễn rồi. Quả nhiên nữ quỷ thấy nàng, kinh ngạc mà nói. “Ngu Cơ?, sao ngươi lại tới đây”. Nàng lúc này không phải Tây Thi, nàng là Ngu Cơ. ....... Ngu Cơ chân hạ xuống đất, khẽ nhìn Vô Song, ném cho hắn một cái ánh mắt rồi lại nhìn nữ quỷ, ôn nhu mà cười, nụ cười thực sự đầy hiền lành cùng chân thật. “Lãnh, là hắn bảo ta đến xem một chút, xem rốt cuộc vì sao Vô Diện chết hơn nữa cũng muốn hỏi có gì xảy ra với ngươi”. Ngữ khí bình thản cũng mang theo vài phần ôn nhu, nàng lại nhìn Vô Song rồi nói tiếp. “Khi đến đây ta cũng tò mò, rốt cuộc là nhân vật nào có thể giết được người đi cùng với ngươi bất quá hiện tại ta cũng tương đối hiểu được chuyện gì xảy ra”. “Ngươi lui ra trước để ta nói với kẻ này vài điều được không?, yên tâm ta có thể thuyết phục hắn tới Thần Điện”. Lãnh nghe Ngu Cơ nói, ánh mắt sáng lên, nàng đương nhiên biết miệng lưỡi của nàng không so được với Ngu Cơ. Lãnh đương nhiên là gật đầu. “Vậy phải để ngươi tự thân xuất trận rồi, ta đi ra trước”. Lãnh đương nhiên cũng không sợ Vô Song hại Ngu Cơ, nàng không tin Vô Song có thể làm thương tổn tới Ngu Cơ, thực lực Ngu Cơ còn cao hơn cả nàng, Vô Song thắng nàng còn không được, tư cách gì đụng đến Ngu Cơ?. ......... Nhìn Lãnh rời đi, Ngu Cơ mới thở ra một hơi sau đó nàng đưa tay ra đấm vào ngực Vô Song một cái. “Vô Song, đến Thần Điện đi”. Mấy chữ này với mấy chữ Lãnh nói khi trước không khác gì nhau nhưng nếu từ miệng Tây Thi thì có trọng lượng gấp trăm lần. Vô Song cũng không đáp nàng ngay, nhìn y phục của nàng sau đó hỏi. “Ngu Cơ?, đây là thân phận của ngươi hiện tại?”. Ngu Cơ cười cười rồi gật đầu. “Ừ, từ nay về sau gọi ta là Ngu Cơ đi, ít nhất ở nơi này là vậy”. Vô Song cũng gật đầu, hắn tìm một chỗ ngồi xuống, Ngu Cơ cũng rất nhanh tìm một chỗ ngồi bên cạnh hắn tuy nhiên Vô Song cũng nhìn ra, vị trí ngồi của nàng có chút khoảng cách với Vô Song. Vô Song lông mày nhíu thật sâu nhưng cũng không nói gì. Nếu giữa hắn cùng A Thanh có thể coi là tri kỷ thì giữa hắn cùng Tây Thi có thể coi là bạn tình. Bạn tình hai chữ này tương đối vi diệu nhưng mà bất kể Vô Song hay Tây Thi đều khó có tình cảm chân thật với đối phương, đây là chắc chắn. Có chăng Tây Thi cần năng lực của Vô Song, Vô Song cần năng lực của Tây Thi, là trần trụi trao đổi, không hơn không kém. Nhìn Tây Thi... phải nói là nhìn Ngu Cơ bây giờ, Vô Song liền nghĩ đến khá nhiều thứ. Hắn tuy không giỏi sử Trung Quốc cho lắm nhưng đại khái vẫn sẽ biết Hạng Vũ – Ngu Cơ. Nếu Tây Thi ở trong thân phận Ngu Cơ, hắn có tin tưởng rất lớn... Hạng Vũ cũng ở trong Ma Sơn hơn nữa rất có khả năng Hạng Vũ chính là tồn tại cuối cùng ở Ma Sơn. Nếu nghĩ đến điểm này, trái lại Vô Song cảm thấy khoảng cách giữa hắn cùng Ngu Cơ chính là dĩ nhiên. Tây Thi là siêu cấp diễn viên là diễn viên nhất định phải tuân thủ vai diễn của chính mình. Hắn cũng không hỏi những ngày qua nàng như thế nào, dù sao không cần hỏi. Nhìn nàng, Vô Song chậm rãi đáp. “Cho ta lý do tại sao ta phải đi cái gọi là Thần Điện kia? “. Ngu Cơ nhìn Vô Song sau đó hỏi ngược hắn. “Thiên Đạo sáng tạo ra cái thế giới này, cũng sáng tạo ra nhân tộc nhưng ngươi biết nhân tộc phải trải qua bao nhiêu năm tháng mới thành hình như hiện tại không?”. “Thiên Đạo hiện tại đã suy yếu rất nhiều nhưng không thể phủ nhận nó cường đại vượt xa tất cả mọi người, vượt xa cả Ma Sơn này, nếu đã như vậy vì cái gì việc Thiên Đạo mất rất nhiều năm thai nghén cùng phát triển mới ra được nhân loại thì Ma Sơn chỉ mát vài năm đã sáng tạo ra Quỷ Tộc?”. “Ngắn ngủi 7 năm, quỷ tộc thành hình. Có suy nghĩ, có thất tình lục dục thậm chí có khả năng sinh sản giống loài, căn bản không khác gì nhân tộc hơn nữa còn cao cấp hơn nhân tộc, việc này cho dù Thiên Đạo cũng làm không nổi”. “Quỷ Tộc là đến từ nơi đó, ma khí tại Ma Sơn cũng đến từ nơi đó”. Nơi đó mà Ngu Cơ chỉ chính là dưới mặt đất. Vô Song nhìn ngón tay nàng hướng xuống, trầm ngâm một chút mà nói. “Sinh vật dưới lòng đất?”. Ngu Cơ thản nhiên lắc đầu. “Quỷ tộc là một thí nghiệm, là sự lai tạo của hai giống loài, nhân loại cùng một dạng sinh vật gọi là ma “. “Nhân loại đến từ chính người dân tại Phật Sơn này, còn ma là sinh vật đến từ địa ngục, xuyên qua La Sinh Môn mà nhập nhân giới “. “Những thứ này bản thân ta lúc trước không biết nhưng trong thời gian ở Ma Sơn, chính ta cũng đã được chứng kiến một số thứ, được nhìn thấy La Sinh Môn”. “Thần Điện có thể rất nhanh làm quỷ tộc lột xác cũng bởi La Sinh Môn, đám Thất Quỷ Vương cũng đều từ La Sinh Môn đi ra, đáng tiếc trong Thất Quỷ Vương chỉ có Lãnh thành công hơn nữa nàng thành công theo cách cực kỳ đặc biệt, cũng không tính là La Sinh Môn”. “Có rất nhiều việc chính ta cũng mơ hồ không rõ bởi ta chưa đi qua La Sinh Môn, chưa tự mắt nhìn thấy thế giới bên kia thế nào nhưng tại Thần Điện, có kẻ đã đi qua”. “Đến Thần Điện, gặp người này đi”. “A Thanh đã không còn, người duy nhất có thể dẫn đạo cho ngươi chỉ có hắn”. Vô Song thở hắt ra một hơi, trong lòng hắn xuất hiện rất nhiều cảm xúc không tên thậm chí khi hắn nghe đến La Sinh Môn, hắn còn mơ hồ có cảm giác thân quen. Cố gắng đè xuống những cảm xúc này, Vô Song đáp, “Là người nào? “. Ngu Cơ nhìn Vô Song mỉm cười nói ra bốn chữ. “Độc Cô Cầu Bại”.