[Dịch]Cực Võ
Chương 472 : Quyển 3 - Chương 10
Ngày đăng: 03:33 21/08/19
Phát hiện ra Cao Xương Di Tích, đám người vui mừng quá đỗi, Tô Lỗ Khắc là người đầu tiên đi tới, dùng sức đẩy cánh của bất quá hai cánh cửa dĩ nhiên không hề di chuyển chút nào.
Xa Nhĩ Khố thấy Tô Lỗ Khắc không đẩy nổi cửa, cũng đi tới thêm chút sức nhưng mà cánh cửa cứ như có vật gì chặn bên trong vậy, căn bản mở không ra.
A Mạn xem kỹ chung quanh cánh cửa, thấy không có máy móc gì, nhưng cánh cửa dường như trời sinh gắn liền vào núi đá, chẳng có chút khe hở nào.
A Mạn cầm chiếc vòng cửa, xoay qua bên trái không thấy gì, nội tâm nàng bất giác có chút thất vọng mê cung này xây dựng đã mấy trăm năm qua, tuy trong sa mạc cực kỳ khô ráo thế mà cửa sắt cũng đã hoen rỉ, nếu như có cơ quan chuyển động thì cũng không còn dùng được.
Nàng đang suy nghĩ ngẩn ngơ nào ngờ khi nàng chuyển ngược lại phía bên phải, thì cái vòng lỏng ra, nàng tiếp tục lắc thêm mấy cái, Tô Lỗ Khắc và Xa Nhĩ Khố hai người đang hì hục đẩy cửa, đâu ngờ thiết môn bỗng mở vào bên trong nên đều bổ nhào về trước, cả hai kinh hãi nhưng lập tức định thần, cười ha hả rung cả toàn thân.
Phía sau cánh cửa là một cái hang đen ngòm, Tô Phổ vội đốt đuốc, một tay soi, một tay cầm đao, đi trước dẫn đường, đoàn người đi hết cái hang, đằng trước có một ngã ba, cả đội 6 người lập tức phân vân.
Tô Lỗ Khắc lúc này liền tiến lên một bước rồi lên tiếng.
“ Chúng ta có sáu người lại có ba đường, nếu chia ra tất nhiên dễ dàng nhưng lại sợ nguy hiểm, không bằng ba người đi bên trái, ba người đi bên phải, sau đó quay lại hội họp với nhau tại đây? “.
A Mạn nghe vậy lập tức lắc đầu.
“Cái đó không ổn đâu đại bá, nơi này... chỉ sợ là mê cung, đường đi ắt hẳn ngoằn nghèo, chúng ta vẫn là nên đi chung một chỗ, có gì còn có thể tiếp ứng lẫn nhau”.
Tô Lỗ Khắc thì lại không cho là đúng.
“Ở trong cái hang núi này biết bao nhiêu đường, nếu chúng ta đi theo đội biết năm nào tháng nào mới có thể dò đường thành công?”.
Tô Lỗ Khắc tuy là nói thế nhưng mà đoàn người vẫn quyết định bỏ phiếu, rốt cuộc số đông chiến thắng, đoàn người làm theo lời A Mạn, cả nhóm đi cùng một đường.
A Mạn xem xét một chút, nàng ít nhất cảm thấy đường bên phải có vẻ rộng rãi nhất, dựa theo suy nghĩ hết sức bình thường, nàng liền quyết định cả nhóm đi đường bên phải.
Đi được khoảng trăm mét, đoàn người một lần nữa phải dừng lại, lần này ngay cả Tô Lỗ Khắc cũng thầm than.
“A Mạn quả thực nói không sai, may mà chúng ta không có tách đoàn”.
Trước mặt đoàn người có nhánh chia ra, thực sự không biết di chuyển thế nào.
A Mạn nhìn một lúc, cũng thầm thở dài nhưng mà nàng trời sinh cẩn thận, cũng rất thông minh, linh quang lập tức hiện lên.
“Mê cung cho dù thế nào cũng phải có một đường chính xác, mê cung này dù gì cũng là người Cao Xương Quốc năm xưa xây dựng, chỉ có người Cao Xương Quốc mới biết đường đi chính xác”.
“Đoàn người chúng ta tốt nhất liền dừng lại tìm kiếm manh mối, xem giữa các nhánh đường có chỗ nào xuất hiện chi tiết lạ không, chỉ cầu mong người Cao Xương Quốc có để lại chút thông tin gì đó, chút ký hiệu để nhận ra đường”.
Nàng nói đương nhiên không sai, đã gọi là Cao Xương Di Tích lập ra chẳng nhẽ cho vui?, mấy cái nơi này vốn để cho hậu nhân Cao Xương Quốc đến tìm tòi, đến nhận lại kho báu của tổ tiên, nếu đến cả hậu nhân Cao Xương Quốc còn tìm không ra thì lập nên cái nơi này làm khỉ gì?.
Nếu hậu nhân Cao Xương Quốc muốn tìm ra chỉ sợ người Cao Xương Quốc liền phải để lại ký hiệu hay đại khái cái gì đó tương tự.
Đoàn người dừng lại, dùng lửa chiếu sáng xung quanh, cố gắng hết sức quan sát mỗi nhánh đường đi, đột nhiên Tô Phổ không khỏi sợ hãi kêu lên.
“Trời ạ, nhánh đường này có dấu chân mờ mờ”.
Tô Phổ vừa nói, đoàn người liền rợn tóc gáy, Cao Xương Di Tích đã trải qua vài trăm năm, đào đâu ra dấu chân?.
Dấu chân này chẳng nhẽ là của ma quỷ?.
Tô Lỗ Khắc cùng Xa Nhĩ Khố có chút sợ hãi nhìn nhau nhưng mà hai ngời trời sinh đã không ai chịu ai, lập tức nói.
“Hừ sợ gì chứ, nếu có dấu chân thì liền đi theo dấu chân thôi, gặp phải ma quỷ liền một đao chém chết là được”.
Thế là đoàn người lại đi theo dấu chân mờ mờ kia mà tiến lên, khi đoàn người rời đi, từ trong bóng tối Lý Thu Thủy mang Lý Văn Tú một lần nữa hiện ra.
Sắc mặt Lý Thu Thủy không khỏi hiện lên một tia nghi hoặc.
“Ma?, quỷ?, ma quỷ mà còn để lại dấu chân “.
Lý Thu Thủy hơi hơi nhếch miệng, vụ Cao Xương Di Tích này có vẻ còn thú vị hơn cả nàng tưởng tượng, bằng lịch duyệt của nàng không thể không nhìn ra dấu chân này đặc biệt ở đâu, nàng sau đó liền nắm tay Văn Tú, thản nhiên nói.
“Lại đi theo bọn họ, lần này Cao Xương Di Tích nhất định có trò vui”.
Lý Văn Tú không hiểu lắm nhưng nào dám cãi lời tiền bối, vẫn là đi cùng nàng tiến về phía trước.
Đoàn người xem kỹ dấu chân, theo một đường mà đi. Có khi đường nhánh hai bên đều có dấu chân, họ chỉ có nước chọn đại một đường, đi một hồi lâu, trong hang núi không biết đã bao nhiêu nhánh đường. Mỗi khi đến chỗ nhánh chia, A Mạn lại dùng dao khắc lên tường làm dấu, để khi quay về khỏi bị lạc lối. Đột nhiên trước mắt mở rộng thành một vùng trống không, phía bên kia lại có hai cánh cửa sắt, nằm sâu trong triền núi.
Đoàn người đi ra khoảng đất trống đi về phía cửa bên kia, Tô Lỗ Khắc lại đến vặn chiếc vòng, nào ngờ cánh cửa này chỉ khép hờ, chỉ đẩy nhẹ một cái, đã “kẹt” một tiếng mở ra ngay.
Đoàn người đi vào, thấy bên trong là một điện đường, bốn bề toàn là tượng Phật đắp bằng đất hay tạc bằng gỗ, đi qua khỏi điện đường, liên miên bất tuyệt không biết bao nhiêu phòng ốc, phòng nào cũng toàn là tượng Phật, thỉnh thoảng trên tường có những hàng chữ Hán viết nào là Cao Xương Quốc Quốc Vương, Văn Thái, Đại Đường Trinh Quan Thập Tam Niên... Có một tòa điện đường lại đầy những tượng đất người Hán, đứng giữa là một ông già, trên biển đề chữ “Đại Thành Chí Thánh Tiên Sư Khổng Tử Vị”, trái phải thêm mấy chục người khác, đề các tên Nhan Hồi, Tử Lộ, Tử Cống, Tử Hạ, Tử Trương.... Tô Lỗ Khắc thấy nhiều tượng người Hán liền nhăn mặt đi ra nơi khác.
A Mạn không giống Tô Lỗ Khắc, đầu óc nàng thông minh lập tức nhìn ra điểm khác lạ mà nghĩ thầm: “Ở nơi này mọi người đều theo đạo Hồi, sao trong mê cung lại nhiều tượng Phật, lại có cả người Hán? Trên tường lại viết chữ Hán, thật là lạ lùng”.
Dĩ nhiên nàng chỉ nghi hoặc, nàng cũng không thể phán đoán ra cái gì, đoàn người qua hết phòng này đến phòng khác, thấy quá nửa cung thất đã bị hủy hoại, có phòng thì đầy cát vàng, đến cửa ngõ cũng bị lấp kín, đường trong mê cung vốn dĩ thật là phức tạp, rắc rối, lại thêm tường đổ cát lấp, càng khiến cho họ thêm nhức đầu, thỉnh thoảng thông lộ lại có vài bộ xương trắng, các dụng cụ trong Cao Xương Di Tích nằm lăn lốc khắp nơi, căn bản cũng không giống như những gì người Hồi Cương đang dùng, gần giống như đồ của người Hán vậy.
Dĩ nhiên với người Cáp Tát Khắc thì những đồ vật này quả thực cực kỳ lạ mắt, ai đấy đều tấm tắc khen lạ lùng bất quá cái gọi là kim ngân tài bảo, vàng bạc châu báu thì lại không thấy đâu.
Đoàn người cứ theo con đường hầm tối đen mà đi tới, đột nhiên phía trước có một tiếng người hầm hừ nói:
“Ta ở nơi đây an tĩnh đã một nghìn năm qua, kẻ nào đến làm rộn ta đó. Đứa nào lớn mật tới đây lập tức chết ngay.”
Người đó nói tiếng Cáp Tát Khắc, giọng thật là nhuần nhuyễn, thanh âm tuy không lớn nhưng nghe vẫn rõ ràng.
A Mạn là người đầu tiên bị dọa sợ, nàng kinh hoảng kêu lên
“Ác quỉ đó! Y... y nói ở đây đã một nghìn năm.”
Nàng cầm tay Tô Phổ, lùi về sau mấy bước. Lạc Đà ở phía sau vội kêu lên.
“Đó là người chứ không phải quỉ đâu.”
Y giơ cao cây đuốc tiến lên, Tang Tư Nhi không dám tỏ ra kém thế, cũng xông lên mấy bước, đi ngang với y.
Hai người đi đến một khúc quẹo, bỗng dưng cùng kêu lên, thân hình ngã ngửa về sau. Mọi người kinh hãi, Tô Lỗ Khắc và Xa Nhĩ Khố vứt đuốc trên tay, chạy lên đỡ họ dậy, chỉ thấy phía trước vọng ra một tiếng cười quái dị, và tiếng người nói:
“Ta ở đây đã một nghìn năm, ta ở đây đã một nghìn năm. Kẻ nào vào đây là chết.”
Xa Nhĩ Khố không dám nghĩ thêm, vội ôm Lạc Đà chạy ngược lại. Tô Lỗ Khắc cũng ôm Tang Tư Nhi, cùng tất cả mọi người cùng chạy, đằng sau tiếng cười quái dị vẫn tiếp tục đuổi theo. Đến khoảng sân có chút ánh sáng, nhìn lại Lạc Đà và Tang Tư Nhi hai người khóe miệng ứa máu, đã chết cả rồi.
Bốn người nhìn nhau, trong lòng vừa đau đớn vừa kinh hoàng. A Mạn run run nói:
“Con ác quỉ không muốn ai tới... tới làm rộn nó, thôi mình đi ra đi.”
A Mạn thông minh thì có thông minh nhưng mà... nàng quá mức thiện lương cũng quá mức ngây thơ đồng thời lại có chút nhát gan, đương nhiên lúc này cũng không nghĩ ra cái gì.
Đến nước này, Tô Lỗ Khắc và Xa Nhĩ Khố không ai còn dám hung hăng sấn tới nữa, tính mạng dù sao vẫn là quan trọng nhất, bọn họ liền theo dấu đã ghi, ôm hai cái xác người đi ra khỏi mê cung.
Xa Nhĩ Khố chết mất hai đệ tử thương yêu, trong bụng thật là đau đớn, không ngừng chùi nước mắt. Tô Lỗ Khắc cũng không còn dám trêu chọc y, chỉ có thể im lặng mà thở dài.
A Mạn ở bên cạnh thì lại nói:
“Thôi mình cứ theo đường cũ mà về, từ nay... vĩnh viễn không bao giờ quay lại đây nữa.”
Xa Nhĩ Khố cũng nén đau thương mà gật đầu đáp:
“Đại đội nhân mã của bộ tộc mình sắp kéo đến đây rồi, phải cho họ biết, đừng để anh em nào tiến vào, ai vào là chết tươi đấy.”
Tô Lỗ Khắc nói:
“Đúng lắm. Chỉ nên ở bên ngoài mê cung, thì... thì sẽ không sao cả.”
Có sao hay không thật cũng chẳng ai biết. Thế nhưng bốn người đi ra đến sáu bảy dặm, đến một khu đất trống rồi lúc ấy mới dừng bước. Tô Lỗ Khắc nói:
“Ác quỉ sợ ánh mặt trời, nó muốn đuổi theo mình đến chỗ đồng trống này thể nào cũng bị nắng cháy.”
A Mạn có chút sợ hãi hỏi lại:
“Thế tối thì sao?”
Tô Lỗ Khắc gãi gãi đầu, không sao trả lời được, tỏ ra luống cuống chỉ có thể không ngừng tỏ ra trấn định mà thôi.
Cũng may làm sao đến tối thì đội nhân mã đầu tiên đã đến nơi, cái này phải quy công rất lớn nhờ ám hiệu đoàn người Tô Lỗ Khắc để lại trên đường cùng với dấu chân trên tuyết, nếu không có những thứ này đoàn người đi sau căn bản rất khó qua được đại mê cung kia.
Thấy tiếp viện đến, nhóm bốn người bình tâm không ít, Tô Lỗ Khắc vội kể chuyện tìm ra mê cung, trong cung có ác quỉ hại người như thế nào kể cho mọi người nghe, bọn họ tuy đông người mật lớn nhưng chẳng ai dám đề nghị đi vào thám hiểm.
Chẳng bao lâu sau, đội thứ hai, đội thứ ba lần lượt kéo đến, mấy trăm người ở đất bằng nghỉ ngơi, cứ mỗi nhóm mười người lại đốt một đống lửa, lửa rực sáng cả một phương trời, theo bọn họ mà nói lửa sáng như vậy, ác quỷ nào dám lại gần, đoàn đội liền yên tâm không ít.
Đoàn người chạy khỏi mê cung đương nhiên ngoại trừ Lý Thu Thủy.
Nàng thực sự cảm thấy buồn cười, từ xưa đến nay chỉ có nàng dọa ma người khác, nào có người khác dọa ma nàng bất quá Lý Thu Thủy cũng không có ý định hiện thân, nàng mặc kệ con quỷ trong mê cung, cũng mặc kệ đám người Tô Phổ chạy ra ngoài, nàng cùng Lý Văn Tú căn bản vẫn ở lại.
Lý Văn Tú cũng thực sợ quỷ nhưng mà có Lý Thu Thủy ở đây, nàng liền an tâm không ít.
Cùng Lý Thu Thủy ẩn thân trong một căn phòng kín bên trong di tích, Lý Văn Tú dựa lưng vào tường, đầu óc nghĩ ngợi lung tung.
“Cha mẹ ta hàng vạn dặm từ Trung Nguyên xa xôi đến đất Hồi Cương, cũng chỉ vì muốn tìm đến Cao Xương mê cung. Hai người chưa tìm được đến nơi thì đã táng mạng. Thực ra nếu có kiếm được chăng nữa, phần lớn cũng bị ác quỉ trong cung giết chết, trừ khi nghe tiếng quỉ liền lùi ra ngay. Thế nhưng cha ta, mẹ ta một thân võ công, không đời nào lại nghe lời ác quỉ. Ôi, người võ công có cao bao nhiêu, nhưng làm sao đánh lại được quỉ quái?”.
Lý Thu Thủy đương nhiên không biết Lý Văn Tú đang nghĩ gì, nàng cơ bản chỉ muốn đóng vai người xem kịch vui, nàng ra tay chẳng nhẽ còn có kịch xem?.
Về phần cái gọi là ác quỷ, chỉ tay một cái liền có người chết gì gì đó, nàng triệt để khinh thường, ác quỷ này rõ ràng là do người đóng giả, điểm cộng duy nhất là trình độ phóng ám khí cũng không tệ.
Lý Thu Thủy cùng Lý Văn Tú căn bản chưa từng rời khỏi mật thất, cũng không biết những việc xảy ra bên ngoài dù sao Lý Thu Thủy không phải thần tiên.
Nàng cùng Lý Văn Tú ở lại mê cung đến rạng sáng, đột nhiên ánh mắt Lý Thu Thủy liền mở ra.
Lúc này Lý Văn Tú vẫn đang say ngủ không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có Lý Thu Thủy biết được dị động bên ngoài.
‘Ác quỷ’ kia trong đêm rời khỏi mê cung, cái này nàng biết.
‘Ác quỷ’ rời khỏi mê cung sau đó quay lại, nghỉ ngơi vài tiếng đồng hồ rồi lại ra ngoài.
Nó ra ngoài không bao lâu, vậy mà bắt thêm một người về, người này chính là A Mạn.
Lý Thu Thủy trong mắt lóe lên sát khí, nàng đương nhiên sẽ không để A Mạn chết, nếu A Mạn chết thì Lý Văn Tú sao có thể chết tâm mà rời khỏi Tô Phổ?.
Cho dù nội tâm đã muốn trừ đi con quỷ này nhưng nàng vẫn là yên lặng xem kì biến, nếu nó thật sự dám đụng A Mạn, nàng cũng sẽ không còn đóng vai người xem nữa, trực tiếp tiễn đầu ác quỷ này về với cõi âm.