[Dịch]Cực Võ
Chương 482 : Quyển 3 - Chương 20
Ngày đăng: 03:33 21/08/19
Vô Song hiện tại thực sự lại có chút tự đắc.
Hắn là người xuyên không, trên lý thuyết hắn biết rất nhiều về Đông Phương Bạch còn người này lại không hiểu gì về hắn, đây là một loại cảm giác rất thú vị.
Lại nhìn Đông Phương Bạch hiện tại, chỉ thấy hắn cũng đang nhìn chằm chằm mình, Vô Song bản thân lại có chút không quen.
Hắn có cảm giác phi thường thưởng thức thậm chí muốn kết giao với vị Đông Phương Giáo Chủ này nhưng mà đối phương là yêu nhân a, đối phương nhìn cứ như muốn ăn thịt Vô Song vậy.
Vô Song vốn có chú cảm giác ưu việt trước Đông Phương Bạch nhưng mà qua một cái nhìn chằm chằm của đối phương, cảm giác ưu việt này liền biến mất không còn lại gì.
Cái nhìn của vị Đông Phương Bất Bại này thực sự mang tính sát thương tương đối cao.
Đông Phương Bạch lúc này cũng thấy Vô Song hơi hơi rụt mắt lại, hắn liền bật cười, thản nhiên mà nói.
“Tiểu Song, không phải ngươi muốn hỏi tại sao ta lại rơi vào tình trạng này sao?, sao không tiếp tục hỏi nữa? “.
Vô Song nghe hai chữ ‘tiểu Song’ mà khóe miệng co giật, hai chữ ‘tiểu Song’ còn có sát thương hơn cả lần Vô Song được gọi là ‘Song nhi’, đặc biệt lại từ miệng Đông Phương Bạch nó như có thêm một cỗ tà dị vậy.
Cũng chẳng biết Đông Phương Bạch có phải thói quen là vậy không, hết tiểu Hoàng rồi lại tiểu Song, chẳng nhẽ Vô Song lại gọi đối phương là tiểu Bạch để đáp lễ?.
Dĩ nhiên đây cũng chỉ là nghĩ mà thôi, Vô Song cũng không biết nếu gọi thế thì vị Bạch đại ca này có nổi điên lên hay không nữa.
“Đúng rồi, ta quên mất, vậy Bạch đại ca vì sao rơi vào trạng thái này? “.
Đông Phương Bạch cười cười, bàn tay cong lại, từng ngón tay thon dài khẽ đưa ra, dùng đầu ngón tay nâng lên ly rượu, nâng ly rượu lên nhẹ nhấp môi, động tác phi thường mềm mại, phi thường mị hoặc.
Ánh mắt Đông Phương Bạch mị mị nhìn Vô Song, sau đó rốt cuộc ngửa cổ uống hết ly rượu.
Đến cả cái cổ của Đông Phương Bạch cũng là trắng ngần, cổ còn đẹp hơn đại đa số nữ tử trong thiên hạ.
Cái cảm giác đối mặt với một người luyện Quỳ Hoa Bảo Điển thực sự là lần đầu Vô Song trải nghiệm, thực sự... quá đặc sắc.
Cùng là Quỳ Hoa Bảo Điển, bản thân Ngụy Trung Hiền lại cho Vô Song một loại cảm giác kinh tởm, gần như tránh được bao nhiêu hay bấy nhiêu vậy.
Vô Song thích lấy màu sắc ra để nhận xét về một người, hắn sẽ đặt màu nâu cho Ngụy Trung Hiền.
Về phần Đông Phương Bất Bại?, lúc trước Vô Song không ít lần tưởng tượng hình dạng của đối phương nhưng mà hiện tại đã gặp rồi, hắn liền lấy màu tím đại diện cho người này.
Tím ma mị đến đáng sợ, Đông Phương Bạch là một nam nhân ma mị đến đáng sợ.
Đông Phương Bạch cũng không rõ Vô Song đang nghĩ gì, sau khi uống xong ly rượu của mình, chậm rãi đặt ly nhỏ xuống... sau đó không khí trong căn phòng đột nhiên căng ra.
Vô Song cảm nhận ngập trời sát khí khóa chặt lấy mình, sát khí của người này vượt xa Vô Song, vượt rất xa Vô Song.
Nếu sát khí được tích tụ từ việc sát nhân mà thành, sát khí của Đông Phương Bạch chí ít gấp 5 lần Vô Song.
Sát khí như bóp nghẹt cả không gian, như biến toàn bộ không giant rang nhã xung quanh thành bãi chiến trường, thành nơi tử thần đi ngang qua.
Ánh mắt của Đông Phương Bạch lạnh lẽo đến đáng sợ, ánh mắt như đóng băng linh hồn kẻ khác.
Vài giây trước, người thản nhiên nói cười kia là Đông Phương Bạch.
Vài giây sau, trước mặt Vô Song chính là Đông Phương Bất Bại.
“Nói, Quỳ Hoa Bảo Điển của ngươi đến từ đâu?”.
Vô Song cũng không bị sát khí của Đông Phương Bạch dọa sợ, nói thật trên đời đã không ai có thể bằng khí thế đòi ép nổi Vô Song nữa.
Ánh mắt Vô Song cực kỳ thanh tỉnh nhìn Đông Phương Bạch, sau đó áo của hắn không gió mà bay, tròng mắt cũng hiện lên từng tia mị hoặc đặc dị, Vô Song hiện tại lại trở về làm Vô Song.
“Không học từ ngươi là được “.
Một câu trả lời ngắn gọn, Đông Phương Bất Bại liền biến mất ngay trước mặt Vô Song.
Vô Song cũng lập tức biến mất.
Trong căn nhà trúc chỉ còn lại tàn ảnh va vào nhau cùng một loại khí tức cực kỳ đặc dị của riêng Quỳ Hoa Bảo Điển.
Hai người nhanh không thể tưởng tượng, gần như mở hết tốc lực mà chiến.
Vô Song đạt đến Quỳ Hoa Bảo Điển tầng 6 trong khi Đông Phương Bất Bại là tầng 6 đỉnh phong thậm chí nửa bước tầng 7 cũng không biết chừng.
Vô Song rời đi 4 năm, trình độ Đông Phương Bất Bại tăng lên bao nhiêu ai mà biết?, điều duy nhất Vô Song biết là kẻ này chưa đạp vào đế vị.
Dĩ nhiên Vô Song cũng chỉ dùng cảm giác mà phỏng đoán, thiên hạ này không có nhiều người quen thuộc đế vị như Vô Song, dù sao hắn không chỉ từng tiếp xúc với đế vị mà còn trực tiếp đăng lâm đế vị rồi, hắn hiểu cái đẳng cấp này khác với ngũ tuyệt ở chỗ nào.
Lại nói trận chiến của hai người, hai người không nói với nhau câu nào, chiêu chiêu đều là sát chiêu nhưng dĩ nhiên không làm tổn hại bất cứ vật phẩm nào trong nhà trúc, sau đó chỉ thấy thoáng một cái, hai tàn ảnh lướt ra khỏi cửa sổ sau đó lại lao vào nhau.
Nhiều năm trước Vô Song thấy Quách Tĩnh đại chiến Viên Thừa Chí.
Tại thời điểm này hắn có thể nói, tốc độ trận chiến này nhanh hơn trận chiến kia 10 lần.
Cảnh giới võ học của Đông Phương Bất Bại vướt quá Vô Song nhưng Vô Song lại có Tiên Thiên Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể gia tăng chiến lực, hai người lại phi thường hiểu rõ Quỳ Hoa Bảo Điển, thực sự khó phân cao thấp.
_ _ _ __ _ _ _ __
Hai thân ảnh lướt qua rừng trúc, một đường hướng ra ngoài.
Trận pháp trong rừng trúc này là Đông Phương Bất Bại tạo ra, hắn đương nhiên dễ dàng rời đi.
Về phần Vô Song đã thấy Lam Phượng Hoàng phá trận, trận pháp này hắn cũng không quá xa lạ, đương nhiên rời đi không khó.
Hai người rời khỏi rừng trúc, tiến vào cánh rừng hoang vu bên ngoài, chỉ nghe tiếng gió vù vù, không gian như bị cắt ra.
Càng đáng sợ hơn ở chỗ vì tốc độ hai người quá nhanh, viễn siêu ánh mắt nhân loại bình thường dẫn đến trong cánh rừng này xuất hiện bốn quỷ ảnh màu đen, cứ như ma quỷ từ địa ngục lên tới dương gian vậy.
Quỷ ảnh màu đen này đều là do Vô Song cùng Đông Phương Bất Bại triệu hồi ra, tất cả đều là Mị Ảnh Thân Pháp.
Hai người đều là tầng 6 Quỳ Hoa Bảo Điển, mỗi người có thể tạo nên hai Mị Ảnh.
Mị Ảnh tốc độ không theo được chủ nhân, khi chủ nhân lướt đi thì bị nán lại, thành ra từ ngoài nhìn vào như bốn đầu ma hồn giao chiến với nhau.
Quỳ hoa khí tung hoành, từng đóa quỳ hoa xuất hiện trên không trung phân chia không gian thành hai loại màu sắc khác nhau.
Quỳ hoa của Vô Song là Hắc Ám Quỳ Hoa, Quỳ Hoa của Đông Phương Bất Bại là Huyết Sát Quỳ Hoa.
Một đóa Quỳ Hoa đen nhánh cùng một đóa Quỳ Hoa đỏ thẫm nhẹ xoay tròn với nhau.
_ _ _ _ _ __ _ _ _
“Quỳ Hoa Bảo Điển – Chước Chước Quỳ Hoa – Địa Ngục Mị Ảnh”.
Hai thân ảnh lướt về phía nhau, tốc độ nhanh đến nỗi như hồn ma xuyên qua nhau sau đó bốn đầu ma hồn liền lao tới, ma hồn của Mị Ảnh cũng lao vào nhau, bốn cái bóng hắc ám như muốn xé nát nhau ra, hai màu Quỳ Hoa trực tiếp va chạm trong thiên địa.
“Quỳ Hoa Bảo Điển – Chước Chước Quỳ Hoa – Quỳ Hoa Vĩnh Kiếp”.
Lần này không phải là bóng ảnh va chạm mà là hai đóa quỳ hoa trên trời cùng xoay chuyển sau đó nổ tung ra, quỳ hoa nở rộ tạo thành đầy trời ám khí, từng tia từng tia Quỳ Hoa lực lượng ngưng tụ thành thực chất, bắn thẳng xuống đại địa.
Quỳ Hoa của Vô Song vốn màu đen nhưng khi nó nở rộ lại là màu trắng tinh khiết của hàn băng, là cái lạnh lẽo của hàn băng.
Quỳ Hoa của Đông Phương Bất Bại thì thuần một màu đỏ, khi nó nở rộ như kiếm ra khỏi vỏ không thể thu lại, sát khí ngưng tụ thành thực chất, nhuộm đỏ hồng trần.
Vô Song cùng Đông Phương Bất Bại hiện tại cứ như rơi vào một loại cảm giác vô ngã vậy, đặc biệt là Vô Song.
Cái cảm giác này phi thường kỳ quái nhưng chính Vô Song lại không nguyện thoát ra, chính hắn cũng không biết phải nói gì với cái cảm giác này.
Đã bao lâu rồi, bao lâu rồi Vô Song quên đi Quỳ Hoa?.
Ròng rã 4 năm ở thế giới kia, Quỳ Hoa bị Vô Song quên đi.
Không phải là Quỳ Hoa yếu đi nhưng nó đã không còn là bản sắc của Vô Song, không còn chiếm một vị trí bất di bất dịch trong kho tàng võ học của Vô Song.
Chỉ đến thời điểm này, Vô Song lại trở lại với cảm giác khi xưa, say trong Quỳ Hoa, mê trong Quỳ Hoa.
Cái cảm giác say máu đầy ma mị nhưng đêm trăng hôm đó tại Vương Bản Sơn.
Cảm giác từng tia huyết mạch kéo căng ra trong không gian ngập tràn mùi máu nồng nặc.
Cái cảm giác đẹp đẽ khôn cùng của sự hủy diệt, của sự sát phạt.
Ròng rã 4 năm, Vô Song quên đi cảm giác này.
Vô Song như một con thú quên cách săn mồi nay được thả về chốn rừng hoang vậy.
Quỳ Hoa là vậy, nó đẹp đến mê hồn, vẻ đẹp của sự hủy diệt, vẻ đẹp của cái chết.
Dưới ánh mặt trời nhẹ chiếu, từng tia nắng buổi ban mai chiếu lên mái tóc bạc của Vô Song, chiếu lên khuôn mặt tinh xảo của nó, cái hình ảnh này bao lâu Vô Song không thấy?.
Quỳ Hoa Bảo Điển trong người Vô Song ngủ say bốn năm lúc này lại như tìm về bản sắc của chính nó, áo nghĩa của chính nó.
Vô Song biết Cửu Dương Thần Công, biết Cửu Âm Chân Kinh, biết Bắc Minh Thần Công, biết cả Hàng Long Thập Bát Chưởng, Đả Cẩu Bổng Pháp, Thiên Sơn Lục Dược Chưởng, Hõa Diễm Đao....
Sơ học của hắn phi thường phi thường nhiều thậm chí sở học của hắn đã vượt xa cả đế vị thông thường, trên đời làm gì có ai tập trung nhiều sở học một thân như Vô Song bất quá lúc này Vô Song đột nhiên nhận ra, Quỳ Hoa Bảo Điển vẫn là một thứ gì đó gắn với huyết mạch của hắn.
Khi Quỳ Hoa Vũ, Vô Song lại như trong cơn say, võng ngã với tất cả.
Nói hắn cùng Đông Phương Bất Bại quyết đấu không bằng nói hai người đang múa, điệu múa thuộc về Quỳ Hoa Bảo Điển.
_ _ _ __ _ _ _ _
Quỳ Hoa Điệp Vũ.
Quỳ Hoa Ti Triền.
Quỳ Hoa Quỷ Tập.
Quỳ Hoa Phi Bộc.
Quỳ Hoa Lưu Tinh.
Quỳ Hoa Mị Ảnh.
_ _ _ _ __ _
Địa Ngục Mị Ảnh
Quỳ Hoa Vĩnh Kiếp
Quỳ Hoa Vĩnh Sinh.
Quỳ Hoa Khấp Hồn
Quỳ Hoa Tỏa Mộng
Quỷ Hoa Xảo Tiệp.
Cực Lạc Hoàng Tuyến.
Chí Thượng Bất Bại.
_ _ _ __ _ _
Vô Song không rõ bao nhiêu năm rồi hắn mới lại nhìn thấy huyết ảnh kia.
Huyết ảnh như đang chỉ dẫn hắn, đi nốt con đường của Quỳ Hoa Bảo Điển, chỉ dẫn cho hắn biết... thế nào là Quỳ Hoa Bảo Điển tầng 6, là Tiên Thiên Quỳ Hoa Bảo Điển.
Ánh mắt Vô Song dần dần trở thành màu huyết hồng, hắn thực sự không thể tưởng tượng trải qua bao nhiêu năm hắn lại một lần nữa không khống chế nổi tâm trí, bị Quỳ Hoa hoàn toàn mê dẫn.
Quỳ Hoa Bảo Điển là đế cấp võ học nhưng Cửu Âm Chân Kinh cũng là, Cửu Dương Chân Kinh cũng thế, Long Tượng Bàn Nhược Công cũng vậy... đời này đâu thiếu đế cấp võ học?.
Quỳ Hoa Bảo Điển có thể mê huyễn Vô Song, nó có thể trở nên khác biệt bởi Quỳ Hoa đã ăn vào máu của Vô Song, nó đã thành một phần linh hồn Vô Song, từ lúc Vô Song yếu nhất đến tận thời điểm này, từng chiêu từng thức, từng hình ảnh thậm chí hơi thở của Vô Song cũng đã gắn với đóa Quỳ Hoa kia.
Vô Song như say trong Quỳ Hoa nhưng mà... say một mình thì buồn lắm, cũng thật may mắn cho Vô Song, hiện nay có một người say cùng hắn, người này là đỉnh đỉnh đại danh Đông Phương Bất Bại.
Không biến chiêu, không hoa chiêu cũng chẳng xảo kình, chỉ là thuần tốc độ.
Không thay đổi chiêu thức, cả hai người cứ như vậy sử dụng một loại lộ tuyến chiêu số nhất định, cùng di chuyển theo huyết nhân mà Vô Song tưởng tượng ra, theo từng động tác của huyết nhân, từng chiêu từng chiêu trong Tiên Thiên Quỳ Hoa lập đi lập lại.
Không biết giao thủ bao nhiêu chiêu, 300 chiêu?, 500 chiêu?, 1000 chiêu?, 3000 ngàn chiêu?.
Vô Song cũng không biết hơn nữa hắn cũng không đếm được nữa, mãi cho đến khi huyết nhân kia dừng lại, Tiên Thiên Quỳ Hoa Bảo Điển chính thức tự thành lộ tuyến, ánh mắt Vô Song mới có một tia thanh minh.
Ngay lúc này, Đông Phương Bất Bại vậy mà thu tay lại, hắn thậm chí không phòng ngự, bàn tay của Vô Song gần như xuyên phá yết hầu hắn.
Trong một sát na lấy lại được tâm trí, cơ thể Vô Song rùng mình, ngón tay của Vô Song vừa vặn chạm đến cổ Đông Phương Bất Bại, hắn mới dừng lại, cả người Vô Song đã nhễ nhại mồ hôi từ bao giờ.
Về phần Đông Phương Bất Bại?, lúc này một tay che miệng, hắn ho, ho rất dữ dội, trong ánh mắt không khỏi lộ ra một tia mỏi mệt nhưng mà sau đó khi hắn ngẩng đầu lên, vẫn là nụ cười đầy ma mị kia.
“Quỳ Hoa chính tông của lão già kia có khác, đã lâu lắm rồi không được thấy, thấy nó liền lại nghĩ vẩn vơ, tâm trạng có chút không yên”.
Đông Phương Bất Bại... phải nói là Đông Phương Bạch mới đúng, lúc này hắn nhẹ đi qua người Vô Song, vỗ nhẹ lên vai Vô Song cũng không nói gì cả, trở về nhà trúc để Vô Song lặng im đứng đó, lặng im trải nghiệm, hấp thu Thiên Thiên Quỳ Hoa.
Một lúc sau, trong ngôi nhà trúc, tiếng đàn huyền cầm nhẹ cất lên.
Hương bỉ ngạn say lòng lãng khách
Sắc bỉ ngạn nhuộm thắm tà linh.
Lá kia đợi mãi hoa đâu thấy,
Lá buồn ủ rũ sắc hoa khoe.
Nại hà kiều chân bước lòng vươn vấn,
Canh mạnh bà gột rửa nỗi đơn côi.
Người ra đi đầu không ngoảnh lại,
Kiếp trần ai gửi lại cùng hoa,
Bao khổ ải qua nại hà tan biến.
Để một mai hóa kiếp luân hồi.
Tình nồng đã dứt Hồi ức tàn phai
Tư niệm cũng đoạn Bỉ Ngạn hoa,
Hoàng Tuyền lộ Sông Vong Xuyên,
đá Tam Sinh Nguyện chờ
Bỉ Ngạn Hoa mang màu tươi của máu
Nhuộm hoàng tuyền một sắc đỏ đau thương
Khi đã yêu bất chấp đạo lý luân thường
Cũng không quản ngàn năm chưa gặp gỡ.
Bờ vong xuyên một lần ta hẹn ước
Rồi cả đời vĩnh viễn chẳng thấy nhau
Tình không màng nhân quả trước hay sau
Duyên cũng định một đời là sinh tử.
Tôi yêu hoa cũng vì sắc hoa đỏ
Lặng lẽ một mình ôm trọn lấy nỗi đau
Cứ vì ai âm thầm mà chờ đợi
Rồi chuyển hồi nhân thế bước qua nhau.
Em cũng đừng trách sao tôi hay nghĩ
Cơn gió nhẹ cũng lưu vết cắt sâu
Chắc bởi vì tôi nhìn hoài Bỉ Ngạn
Sợ tình mình chớm nở chóng tàn phai.
_ _ _ _ _ _ _ _
Khúc nhạc này, Vô Song biết, nó gọi là Bỉ Ngạn.