[Dịch]Cực Võ
Chương 496 : Quyển 3 - Chương 34
Ngày đăng: 03:34 21/08/19
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Vì truyện free nên mọi người nếu có thể thì đọc trên internet giúp mình nhé (mình đang cần test check view ạ).
_ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _
Trải qua sự việc Huyết Đao Môn công kích, đoàn xe ngựa liền cẩn thận hơn rất nhiều bất quá ngay cả đám cận vệ Thủy gia cũng không quá mức lo lắng dù sao bọn họ trong đội ngũ xuất hiện hai nữ nhân cực kỳ lợi hai.
Điều duy nhất phải chú ý chỉ có tốc độ đoàn xe, bọn họ không thể tăng tốc bởi Uông Khiếu Phong còn trọng thương nằm trong xe, tốc độ quá nhanh sẽ ảnh hưởng xấu tới thương thế của hắn, cũng may đoạn đường này cách Giang Lăng thành không tính là xa.
Ngoại trừ xe hàng hóa ra, lúc này có hai xe ngựa để không.
Một xe ngựa thì để Uông Khiếu Phong nằm đồng thời có hai tỳ nữ Thủy gia chăm sóc hắn.
Thật ra Thủy Sanh rất muốn tự mình chăm sóc tình lang nhưng mà rốt cuộc vẫn bị Hoàng Dung ngăn lại.
Đùa gì thế?, thương thế của Uông Khiếu Phong mới cố định lại, nay để Thủy Sanh chăm sóc chỉ sợ từ đây đến Giang Lăng thành Uông Khiếu Phong liền toi mất, Hoàng Dung cũng không muốn vô cớ có người chết.
Trong hai chiếc xe ngựa thì một đã bị Uông Khiếu Phong chiếm, chiếc còn lại liền để cho ba nữ.
Nói thật khi mà Thủy Sanh, Hoàng Dung cùng Viên Tử Y ngồi chung một chỗ, cả không gian xe ngựa như sáng bừng lên, ba nàng mỗi người đều có thể dùng từ đại mỹ nhân để hình dung nếu không phải thế giới này vốn do nhiều thế giới gộp lại thì ba người mỗi người đều là đệ nhất thiên hạ mỹ nhân một thời.
Trong xe ngựa ba nữ ngồi với nhau, Hoàng Dung cùng Thủy Sanh trò chuyện rất vui vẻ, hơn nữa học thức của Hoàng Dung thật sự làm Thủy Sanh mở rộng tầm mắt, hai người ở trong xe một đoạn đường mới gặp như đã thân thiết từ lâu chỉ có Viên Tử Y một mặt nhắm mắt dựa vào thành xe có vẻ như đang ngủ say, không quan tâm gì cả.
Hoàng Dung tài giao tiếp cực tốt bất quá nàng cũng nhìn thấy Viên Tử Y tựa hồ không thích nói chuyện nàng vì vậy cũng không làm phiền Tử Y, về phần Thủy Sanh nàng tương đối sợ vị tỷ tỷ áo tím này càng không dám chủ động tiếp chuyện.
Hoàng Dung cũng không biết Tử Y cho dù nhắm mắt nhưng vẫn đang chậm rãi quan sát nàng, trong lòng càng ngày càng kinh ngạc, càng ngày càng khó hiểu.
Tử Y lần này đến Giang Lăng dĩ nhiên không phải chuyên đi cứu Thủy Sanh mà là nàng nhận nhiệm vụ của sư tỷ, thay sư tỷ đến Hành Dương một chuyến tham gia yến tiệc tại Lưu Phủ, đến xem Lưu Chính Phong chậu vàng rửa tay.
Thật ra việc này còn chưa đến phiên nàng phải động thân mà đi, sự kiện cỡ này vốn chỉ để đệ tử Diệt Tuyệt sư tỷ là Đinh Mẫn Quân bất quá viên Tử Y chủ động xin đi, Diệt Tuyệt đương nhiên là đồng ý.
Tử Y lần này đến nam phương cũng không quan tâm họ Lưu kia làm gì, Hành Sơn Phái chưa từng được Nga My Phái để vào mắt, nàng tới đây là vì Vô Song.
Tử Y lần đầu trở về Nga My liền nhận được tin Nga My lúc trước bị tấn công, địch nhân chính là Kim Diện Phật - Miêu Nhân Phụng cùng Phi Thiên Hồ Ly.
Càng đáng nói hơn Vô Song cơ hồ bị Phi Thiên Hồ Ly làm trọng thương, đến cả A Kha cũng bị bắt đi, nàng thực sự bàng hoàng, nội tâm sợ hãi đến mức run rẩy.
Ngay lập tức Tử Y đi tìm Tiên Âm, dù sao Tiên Âm cũng là người mang Vô Song rời khỏi Nga My Sơn, đến Tử Ngọc Sơn mà cầu Thẩm Thần Y ra tay.
Tiên Âm thấy Tử Y xuất hiện hơn nữa một mực quan tâm tới Vô Song, nàng liền nói Vô Song vốn đã bình an, rời khỏi Tử Ngọc Sơn mà thăm thú thiên hạ, cũng như nàng trải nghiệm nhân sinh cầu đột phá vậy.
Viên Tử Y nghe được Vô Song không làm sao liền thở ra một hơi bất quá nghĩ đến tiểu A Kha bị bắt đi nội tâm nàng liền thắt lại.
Nàng đời này không thể sinh con dù sao nàng vẫn chưa nghe chuyện hai nữ nhân có thể tạo ra bảo bảo, A Kha gần như là con của nàng và Vô Song vậy, nàng sao có thể không quan tâm A Kha, đáng tiếc Tiên Âm tuyệt không nhắc đến A Kha, nàng căn bản không biết A Kha đang ở trên Tử Ngọc Sơn.
Kể từ lần đó nàng lại càng thêm chán ghét nam nhân, đến cả kẻ gọi là Kim Diện Phật – Miêu Nhân Phụng vốn được thế gian coi là hiệp nghĩa cũng lòng muông dạ thú.
Tử Y cũng biết mình chưa thể là đối thủ của Miêu Nhân Phụng, nàng không thể trực tiếp tìm tung tích của A Kha từ Miêu Nhân Phụng được hơn nữa nàng cũng hiểu đối phương là đại cao thủ đương thời cũng chưa đến mức ra tay hạ sát một đứa bé.
Về phần kẻ gọi là Phi Thiên Hồ Ly kia, Tử Y cũng không nghĩ sẽ tìm được hắn, dù gì nhân vật này chính sư phụ của nàng cũng không dám chắc đấu lại, mạnh hơn Miêu Nhân Phụng một bậc.
Viên Tử Y sau đó liền liều mạng luyện công, không ngừng làm mình cường đại hơn nữa thường xuyên ra tay diệt sát thổ phỉ cùng đạo tặc tại phương Bắc, danh tiếng của nàng thực sự càng ngày càng thịnh có điều danh tiếng tăng cao nhưng sư muội Vô Song dĩ nhiên không hề tìm đến nàng?.
Viên Tử Y theo thời gian nàng càng ngày càng lo lắng, thế là nàng rốt cuộc hạ quyết tâm lên Tử Ngọc Sơn một chuyến.
Tử Ngọc Sơn là nơi nào?, Tử Y đương nhiên biết, nơi này không phải ai cũng dám lên, gần như là đất tư của một siêu cường giả.
Siêu cường giả vốn đã là thế ngoại cao nhân, loại người này ghét nhất là bị kẻ khác làm phiền nhưng vì Vô Song nàng vẫn ‘mạo hiểm’ hướng về Tử Ngọc Sơn mà đi.
Nàng nào ngờ người trên Tử Ngọc Sơn đối với nàng phi thường tốt đặc biệt khi biết nàng là sư tỷ của Vô Song, nàng thậm chí còn nhìn thấy nhân vật ‘siêu cường’ trong truyền thuyết kia.
Tại Tử Ngọc Sơn nàng biết Vô Song đi them kiếm thánh Mục Nhân Thanh đồng thời nàng cũng được Vạn lão tặng cho một thanh hảo kiếm.
Lại rời khỏi Tử Ngọc Sơn, Tử Y một đường đi tìm Kiếm Thánh – Mục Nhân Thanh.
Người này vốn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, Viên Tử Y một mực tìm kiếm gần 2 năm mới gặp được chân thân của Kiếm Thánh.
Năm đó khi nàng xuống núi, nàng 17 tuổi còn Vô Song mới 11.
Khi nàng gặp Kiếm Thánh, nàng đã 21 tuổi tức là sự kiện một năm về trước.
Tại đây nàng lại biết được Vô Song ở Thiên Ý Thành.
Nơi nào thì nàng không biết chứ nam phương Thiên Ý Thành vốn như sấm bên tai, nếu không phải nàng 17 tuổi mới rời khỏi Nga My thì nàng cũng không ngại tiến vào Thiên Ý Thành xem lợi hại ra sao.
Nàng hiểu Thiên Ý Thành cũng biết nơi này ngoại nhân không vào được, Viên Tử Y thực sự quá lo lắng cho sư muội, trong mắt nàng sư muội vốn là thiên chân vô tà, ngây thơ thuần phát, đến một nơi chuyên dành cho đám sát thủ giết người, sư muội nàng sao có thể không bị bắt nạt?.
Suy nghĩ của Viên Tử Y thực sự được chứng thực, dù sao thiên tài của Thiên Ý Thành ở nam phương tên tuổi cũng hơi hơi lộ ra.
Có kẻ họ Đường, có kẻ họ Mộ Dung, có kẻ họ Cổ... nàng nghe được tương đối nhiều cái tên nhưng tuyệt nhiên không có Vô Song.
Trong lòng nàng liền chắc chắn... sư muội trong Thiên Ý Thành ăn không ít khổ, khi đó nàng liền quyết định... đừng để nàng biết kẻ nào bắt nạt sư muội nếu không nàng chắc chắn sẽ cho kẻ đó sống không bằng chết.
Cùng khoảng thời gian này nàng gặp một kẻ tên Phong Nhất Trận.
Phong Nhất Trận của Đại Đao Môn, kẻ này vẫn mang theo cái bản tính xưa, là một hoa hoa công tử, thấy Tử Y xinh đẹp liền lại gần tán tỉnh nào ngờ bị nàng đánh cho thừa sống thiếu chết, nếu không nể mặt mũi Đại Đao Môn bằng vào tính cách của nàng chỉ sợ nàng đã sớm giết đối phương.
Nàng cũng thực sự không ngờ nàng lại biết được tung tích của Vô Song từ miệng Phong Nhất Trận.
Phong Nhất Trận khi đó mồm miệng toàn máu, đến cả đứng lên cũng không nổi, hắn đối với Viên Tử Y đầy bội phục mà nói một câu.
“Ngoại trừ Vô Song ra, ngươi chính là nữ nhân thứ hai làm bản công tử bội phục “.
Phong Nhất Trận bị đánh không ra hình dạng nhưng không khác gì khi xưa, miệng vẫn là rất mạnh bất quá hắn lại nói đúng lòng Tử Y.
Tử Y liền hỏi hắn tung tích của Vô Song sau đó ánh mắt nhíu chặt lại.
Theo lời Phong Nhất Trận, Vô Song trình độ... có chút quá dọa người, nếu không phải đối phương miêu tả Vô Song kia giống hệt sư muội mà nàng biết thì nàng còn tưởng nhầm người.
Chiến lực cùng thiên phú của Vô Song bày ra đó nhưng mà tại sao ở Thiên Ý Thành không hề có phong thanh?.
Viên Tử Y quá mức lo lắng, nàng thậm chí muốn xin sư phụ xuất trận, giúp nàng tiến vào Thiên Ý Thành nhưng mà rốt cuộc nàng vẫn nhịn xuống.
Nàng biết một khóa của Thiên Ý Thành chỉ kéo dài 5 năm, sư muội đã ở trong đó hơn 4 năm cũng sắp đến thời gian đi ra.
Nàng rốt cuộc lại nhịn thêm nửa năm, nếu không tìm thấy sư muội... nàng thậm chí muốn giết vào Thiên Ý Thành.
Lần này nàng chờ đợi lại trùng luôn với dịp Lưu Chính Phong chậu vàng rửa tay, nàng liền thay Đinh Mẫn Quân tiến về Hành Dương Thành, có thể coi là một công đôi việc.
Sau khi tham dự xong sự kiện này nàng liền sẽ đến phụ cận Vương Bản Sơn mà chờ sư muội.
_ _ _ _ __ _ _
Trên đường trở về Giang Lăng thành, nghĩ đến việc sắp gặp được sư muội, trong lòng Tử Y rốt cuộc có chút ấm áp, không hiểu ra sao nàng lại hướng về Hoàng Dung, thản nhiên hỏi một câu.
“Dung muội muội quả thực học thức năm xe, dung mạo lại như thiên tiên, võ công cũng hơn người, không biết nam nhân may mắn nào có thể có được trái tim Dung muội đây? “.
Hoàng Dung quả thực bị bất ngờ, nàng cùng Thủy Sanh đang nói chuyện nào ngờ Viên Tử Y lại lên tiếng?.
Sau đó Thủy Sanh cũng cực hào hứng mà hỏi.
“Đúng rồi Dung tỷ tỷ, muội cũng muốn biết Dung tỷ tỷ đã có nam nhân trong lòng chưa?, nếu chưa có tỷ tỷ đến Giang Lăng muội muội nhất định làm mai cho tỷ, nam nhân trẻ tuổi ở Giang Lăng, tỷ thích ai muội liền lập tức mang hắn đến cho tỷ, thế nào? “.
Thủy Sanh đương nhiên là nói đùa, về phần Viên Tử Y đơn giản chỉ là tò mò mà thôi.
Theo Tử Y thấy Hoàng Dung quá giống Quách phu nhân.
Trên đường đi đến cả Tử Y cũng âm thầm bội phục sở học của Hoàng Dung, cơ hồ không gì không biết, chuyện gì nàng cũng có kién giải, tài trí của Hoàng Dung không thể nào không làm Viên Tử Y nghĩ đến Quách phu nhân.
Nàng hỏi nam nhân của Hoàng Dung liền muốn xem Hoàng Dung còn giống Quách phu nhân đến mức nào.
Nàng nghe nói trước đây Quách đại hiệp rất khờ, hơn nữa Quách đại hiệp cũng không phải loại người trắng trẻo đẹp trai, nàng là đang muốn biết nam nhân Hoàng Dung chọn... liệu có như Quách đại hiệp năm xưa?.
Hoàng Dung bị hỏi, nàng hơi hơi đỏ mặt nhưng cũng không nghĩ đến việc che giấu, nàng liền cười nói.
“Ta đương nhiên có người thương rồi”.
“Học thức của ta còn không bằng người này nữa, đừng nói học thức mà ngay cả võ công cũng thua rất xa, đến cả dung mạo nha, ta cũng không tự tin”.
Hoàng Dung càng nói càng làm Thủy Sanh hứng thú, mấy cái trên nàng không quan tâm nhưng mà người có thể làm cho đại mỹ nư như Hoàng Dung tỷ còn không tự tin... rốt cuộc là người nào?.
“Dung tỷ tỷ, người thương của ngươi nhất định cực kỳ nổi tiếng, có phải là Mộ Dung công tử hay không? “.
Đây thật ra là nhân vật hợp lý nhất mà Thủy Sanh nghĩ ra, dù sao Mộ Dung Phục học thức cả nam phương đều biết, võ công thì tuyệt đối cực kỳ cường đại, dung mạo càng khỏi phải nói.
Về phần Viên Tử Y ánh mắt cũng chớp động, nàng không lên tiếng nhưng cũng âm thầm gật đầu với Thủy Sanh.
Nam nhân của Hoàng Dung đương nhiên không thể quá già, không thể hơn nàng quá nhiều tuổi.
Nam nhân tuổi tác khoảng dưới 30, tại nam phương này trừ Mộ Dung Phục ra căn bản Viên Tử Y không nghĩ được ra ai hợp với miêu tả của Hoàng Dung.
Hoàng Dung cười cười với hai nàng, bản thân nàng nào biết Mộ Dung Phục tròn méo ra sao?, tên thì nàng cũng có nghe qua tất nhiên là tại cái thế giới của nàng mà tại nơi đó trước mặt Vô Song... Mộ Dung Phục tính là cái gì.
Che miệng nhẹ cười, Hoàng Dung ánh mắt đầy tự hào mà lên tiếng.
“Không phải Mộ Dung Phục nha, người trong trái tim ta căn bản siêu việt Mộ Dung Phục”.
“Người trong tim ta gọi là Vô Song”.
Hoàng Dung vừa cười vừa nói ra tên Vô Song, ở bên cạnh Thủy Sanh căn bản chưa từng nghe qua cái tên này, nàng liền bĩu môi nghĩ thầm.
“Quả nhiên như cha nói, khi yêu vào thì nam nhân của mình tuyệt đối là số một, như trong mắt ta Uông đại ca chính là số một vậy “.
Về phần Viên Tử Y thì sao?.
Lúc này cánh tay Tử Y khẽ run, đến cả bội kiếm cũng làm rơi xuống, một mặt ngỡ ngàng nhìn Hoàng Dung.
Học thức?, sư muội của nàng học thứ thế nào sao nàng không biết?, năm đó Vô Song lấy đi trái tim Tử Y chính là nhờ tiếng đàn, nàng ở bên cạnh sư muội bao nhiêu năm chẳng nhẽ không hiểu tài năng sư muội hơn nữa toàn bộ sách trong Tiên Âm Động bản thân Vô Song đều đã xem hết, học thức kinh người.
Võ công?, nàng thật ra không rõ võ công sư muội cao đến đâu nhưng qua lời kể của Phong Nhất Trận, nàng tin tưởng sư muội võ công cũng rất tốt, cao hơn Hoàng Dung không phải là không thể dù sao cũng đã 5 năm đi qua.
Dung mạo?, dung mạo của sư muội.... quả thực có tư cách vượt qua Hoàng Dung, năm đó sư muội mới 11 tuổi, hiện nay cũng đã 16, dung mạo còn đẹp đến mức nào... Tử Y cũng không dám nhận định.
Chẳng lẽ?.
Trong lòng Tử Y lần này triệt để run lên