[Dịch]Cực Võ
Chương 534 : Nhỡ như từng gặp (4)
Ngày đăng: 03:34 21/08/19
Ba người cùng nhau bước lên lầu 2.
Trong ba người ngoại trừ Ngô Ứng Hùng đã đi qua vài lần còn lại đều chưa ai đặt chân qua, lầu 2 căn bản không phải đại sảnh hào nhoáng như lầu 1 mà là khuê phòng nữ nhân, chân chính một cái khuê phòng.
Phòng này cấu trúc ra sao thì Vô Song cũng không rõ bởi bọn hắn bị ngăn ở một tấm đại bình phong, một tấm bình phong chia đôi căn phòng này, nhìn qua cũng chỉ thấy mờ mờ ảo ảo.
Không thể ngay lập tức nhìn thấy vị Yêu Cơ kia làm Vô Song trong lòng có chút tiếc hận nhưng mà đây cũng là phải đạo dù sao từ trước đến nay cũng chưa ai thấy dung mạo của nàng.
Từ sau tấm bình phong Vô Song có thể nhìn thấy một thân ảnh mờ mờ ảo ảo, ngoại trừ sắc đỏ mà nàng mặc trên người ra thì không quan sát được bất cứ điểm nào cả.
Nữ nhân sau tấm bình phong tựa như đang nằm dài trên một tấm trường kỷ, ánh mắt nàng có lẽ cũng đang quan sát ba người xung quanh.
Tâm trạng của vị Yêu Cơ hiện tại ra sao?.
Yêu Cơ lúc này đúng là không muốn gặp ba người Vô Song dù sao nàng cảm thấy mấy người này không có cái gì tốt để nhìn.
Đầu tiên Ngô Ứng Hùng đã đến đây quá nhiều lần, trừ việc có quyền có thế ra thì nàng không nhìn ra cái gì đặc biệt của đối phương, căn bản không nhìn.
Thứ hai là Gia Minh, người này thực tài có lẽ không tệ dù sao cũng là cứu cánh của Ngô Ứng Hùng bất quá chung quy là hạ nhân của hắn, cũng không có gì để nhìn.
Cuối cùng là Vô Song, Vô Song muốn dung mạo có dung mạo, muốn tiền tài có lẽ cũng có tiền tài, chân tài thực học tạm thời không biết nhưng kỳ đạo chắc chắn vẫn qua môn tuy nhiên nàng nhìn Vô Song một hồi cảm thấy chán ghét, liền thu mắt lại.
Ở một bên cạnh nàng Ngọc Huyền vẫn đứng đó ung dung mỉm cười, căn bản như không biết tiểu thư nhà mình đang suy nghĩ gì.
Trên trường kỷ lớn, Yêu Cơ rốt cuộc đổi tư thế, một tay chống lấy đầu, hai mắt nhắm lại.
“Ngọc Huyền, bảo bọn họ tấu một khúc đàn đi “.
Nàng không mở miệng nhưng âm thanh vẫn vào được tai Ngọc Huyền, đây cũng là truyền âm nhập mật, cái này không phải chỉ có Vô Song biết.
Ngọc Huyền nghe vậy thụ ý cúi đầu, nàng từ trường kỷ đi vòng ra ngoài, đối mặt với ba vị khách nhân cung kính nhún chân, đầu hơi cúi xuống.
“Gia Minh công tử, Vô Song công tử, tiểu thư nhà chúng ta muốn hai người tấu một khúc nhạc không biết có được không? “.
Gia Minh cùng cả Vô Song căn bản không có bất cứ khó khăn gì đều gật đầu bất quá hai người cũng cảm nhận được lời nói của đối phương có lỗ thủng.
Nàng rõ ràng nói là ‘muốn’ chứ không phải là ‘thử thách’, một khúc nhạc này tấu dù hay thế nào cũng không liên quan tới thử thách mà nàng đặt ra ở cửa thứ hai, đương nhiên tấu nhạc tốt thật sự có tác dụng của chính nó.
Tại sao lại có tác dụng?, một bản nhạc hay có thể làm mỹ nhân cảm thấy vui vẻ, mỹ nhân cảm thấy vui vẻ cửa ải thứ hai liền dễ hơn nhiều, nói thẳng ra khúc nhạc ban đầu là để hống nàng vui.
Gia Minh là người đầu tiên hướng về Ngọc Huyền mà lên tiếng.
“Phiền Ngọc Huyền cô nương cho ta mượn một cây đàn huyền cầm”.
Ngọc Huyền đúng là không nói, trở lại sau tấm bình phong rồi rất nhanh liền mang ra một cây đàn huyền cầm dài đặt lên bàn, nàng làm xong mới khẽ lùi lại ngỏ ý Gia Minh có thể.
Gia Minh ngồi xuống, nhẹ gấp ống tay áo lên lộ ra đôi tay thon dài, hơn nữa làn da của hắn cũng rất trắng, Gia Minh cho dù dịch dung nhưng chân thân của hắn có lẽ là một vị ‘tiểu bạch kiểm’, về khoản này liền tương đối giống Vô Song.
Gia Minh khẽ đặt tay lên cây huyền cầm, nhè nhẹ rung lên từng giây đàn.
Âm thanh lúc trầm lúc bổng, khi xa khi gần, bất quá cũng không phải là một khúc nhạc nào cả, hắn đang thử âm.
Chỉ từ thử âm chứ không cần chân chính đánh ra từ khúc, Gia Minh đã lộ ra hắn tuyệt đối là đại tông sư cầm đạo.
Một mặt nghiêm túc thử âm, rốt cuộc Gia Minh mới mỉm cười khẽ hô.
“Đàn tốt”.
Nhạc khí ở nơi này thực sự không thể không tốt bởi đây đều là nhạc khí của Khẩn Na La, Khẩn Na La cho dù là phản đồ Tiên Âm Động nhưng vẫn cứ xuất thân từ Tiên Âm Động, đệ tử Tiên Âm Động coi trọng nhạc khí còn viễn siêu binh khí thông thường.
Gia Minh đặt mười ngón tay đè lại dây đàn, ánh mắt rốt cuộc nhắm lại một lần nữa điều khiển tinh – khí – thần, tiếp theo hít vào một hơi thật sâu, ngón tay hắn cùng dây đàn đều run lên nhè nhẹ.
Một khúc nhạc này vừa ra, trong phòng tất cả mọi người như bị hút vào, một khúc nhạc này chỉ sợ ở đây trừ Ngô Tam Quế ra không ai không nhận thấy.
Khúc này gọi là Phượng Cầu Hoàng.
Một khúc này đương nhiên là kinh điển hơn nữa cực kỳ thích hợp.
Năm xưa Tư Mã Tương Như đoạt trái tim của Trác Vân Quân cũng không phải chỉ là một khúc này sao?, nay lại mang ra đánh trước mặt Yêu Cơ ngụ ý không nói cũng biết đáng tiếc lại có chút không ổn dù sao Gia Minh cũng là thay người làm việc, khúc nhạc này cho dù hoàn mỹ như thế nào đi chăng nữa cũng là hắn đánh chứ không phải Ngô Ứng Hùng đánh.
Điều này Gia Minh đương nhiên cũng nghĩ đến nhưng mà hắn lại không biết làm sao cho tốt, đây là giới hạn thân phận.
Đương nhiên bất kể thế nào cầm kỹ của Gia Minh phải gọi là kinh người, cầm kỹ của hắn cao siêu đến mức ảnh hưởng được cả không gian xung quanh, cho người ta một loại mộng cảnh như thật như ảo.
“Phượng hề, phượng hề quy cố hương,
Ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng,
Thời vị ngộ hề vô sở tương,
Hà ngộ kim tịch đăng tư đường.
Hữu diệm thục nữ tại khuê phường,
Thất nhĩ nhân hà sầu ngã trường.
Hà duyên giao cảnh vi uyên ương
Tương hiệt cương hề cộng cao tường.”
Chim phượng, chim phượng về cố hương,
Ngao du bốn bể tìm chim hoàng
Thời chưa gặp chừ, luống lỡ làng.
Hôm nay bước đến chốn thênh thang.
Có cô gái đẹp ở đài trang,
Nhà gần người xa não tâm tràng.
Ước gì giao kết đôi uyên ương,
Bay liệng cùng nhau thỏa mọi đường.
.............
Tiếng đàn của Gia Minh tạo ra một loại mộng cảnh của riêng hắn, trời đất cao vời vợi, thiên địa bốn phương rộng lớn, thế gian gần như vô bờ.
Nhật nguyệt quay vòng, thiên không như xa mà lại gần, bốn phương gió nhẹ thổi, nơi thiên không là Phượng cùng Hoàng.
Khổng tước đài gió vi vu thổi, Hoàng bay lượn cửu thiên.
Cây Ngô Đồng trên đất, Phượng uy nghiêm mà đứng, ánh mắt như si như mê nhìn Hoàng vũ cửu thiên.
Phượng tung cánh, hỏa vũ che lấy cả bầu trời, một đôi hỏa vũ che phủ cửu thiên như muốn ôm chọn Hoàng vào lòng, đôi Phượng – Hoàng cứ như vậy quấn lấy nhau xoay vòng, bay khắp cửu thiên thập địa, bay khắp nhân gian phù hoa, đi đến chân trời góc biển.
Cầm kỳ kẻ này cao đến đáng sợ.
Cầm kỹ kẻ này cho dù là Yêu Cơ ẩn ở kia cũng không khỏi động dung, nàng không khỏi ngồi thẳng lưng lên.
Nàng không thể bị cảm động bởi một khúc Phượng Cầu Hoàng này bởi Gia Minh cũng chỉ là thay chủ đứng ra nhưng nàng thật sự bị cầm kỹ của kẻ này làm chấn động.
Ngô Ứng Hùng ở ngoài, hắn không thấy sắc mặt Yêu Cơ nhưng lại thấy nàng ngồi dậy, trong tâm liền kích động, hắn biết hôm nay có Gia Minh đứng ra việc thật sự có thể thành hoặc ít nhất cũng thấy dung mạo của nàng.
Khúc Phượng Cầu Hoàng rốt cuộc cũng kết thúc, Gia Minh mỉm cười thu tay lại, nho nhã mà lễ độ đứng lên chậm rãi bước lùi một bước, hắn thậm chí còn ra dấu ‘mời’, là ‘mời’ Vô Song đến tấu một khúc tiếp theo.
_ _ _ _ __ _ _
Vô Song đối với nụ cười của Gia Minh hắn khẽ gật đầu, hắn không nho nhã được như đối phương cũng không đi thử đàn, hắn lại có chút thản nhiên ngồi xuống, tay nhẹ đặt lên cây huyền cầm bất quá Vô Song cũng không động, đôi tay chỉ để nguyên như vậy.
Hắn ngồi thừ ra cả phút đồng hồ không có ý niệm động, thậm chí làm cho Ngô Ứng Hùng ở một bên khì mũi.
“Thế nào?, ngươi có biết đánh đàn không đây?, định ngồi đó đến bao giờ, tính làm mất nhã hứng cô nương sao? “.
‘Cô nương’ chính là xưng hô của Ngô Ứng Hùng với Yêu Cơ, hắn hiện tại còn không biết Yêu Cơ gọi là gì hơn nữa hắn cũng không thể dùng hai chữ Yêu Cơ thật sự gọi nàng, đây chẳng phải đánh đồng nàng với yêu quái?.
Yêu Cơ ở bên trong hơi nhếch miệng, nàng cũng không vội thúc Vô Song bất quá nàng trong lòng cũng có dự định, nàng không thích kẻ này, cho dù kẻ này đánh ra một khúc đàn thiên cổ, cho dù kẻ này cầm kỹ đệ nhất thiên hạ, siêu tuyệt phàm trần thì nàng cũng loại.
Yêu Cơ cứ thế im lặng bất quá Vô Song thẫn thờ càng ngày càng lâu, hắn đã lặng im 5 phút đồng hồ, đến mức không chỉ Ngô Ứng Hùng mà Ngọc Huyền ở bên cạnh cũng cảm thấy không tốt, nàng hơi mở miệng dò hỏi.
“Công tử? “.
Vô Song nghe lời Ngọc Huyền mới mở mắt ra, ánh mắt nhìn vào bên trong tấm màn che kia như muốn dùng hết sức quan sát Yêu Cơ, như muốn nhìn thấy khuôn mặt của nàng ẩn sau tấm bình phong.
“Chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa? “.
Vô Song đột ngột hỏi ra một câu làm không ai tưởng tượng được.
Cái câu hỏi này tuyệt đối cực kỳ ngu xuẩn, câu hỏi này đã được không biết bao nhiêu nam nhân sử dụng hơn nữa còn dùng không biết bao nhiêu lần, từ mấy trăm năm trước, cái thủ đoạn này còn có người mang ra dùng lại?.
Ngọc Huyền không quá rõ tâm tình tiểu thư nhà mình, nàng vốn cảm thấy Vô Song công tử thật ra tốt hơn Long công tử nhiều dù sao vẫn là chân tài thực học mà đến, nào ngờ Vô Song lại hỏi ra một câu như vậy?.
Ở bên trong, nụ cười của Yêu Cơ càng ngày càng nhạt, ánh mắt rốt cuộc không còn hứng thú thu lại, nàng lại trở về tư thế nằm nhoài của mình, đến cả ý mở miệng cũng không có.
Vô Song không thấy nàng đáp lại âm thầm thở dài.
Hắn hỏi câu vừa rồi không phải là vu vơ, không hiểu sao hắn cảm thấy nàng rất quen, phi thường quen, nhất định đã gặp ở đâu đó nhưng mà hắn không thể nhớ ra.
Cái cảm giác này thực sự rất khác lạ, khác lạ vô cùng.
Tưởng như gặp mà không gặp, tưởng như thấy mà không thấy, tưởng như chạm tay nhưng rốt cuộc chỉ là ảo ảnh, tựa như ánh trăng in bóng nước.
Vô Song biết mình cũng không thể kéo dài, hắn rốt cuộc động, hắn cũng bắt đầu đánh ra đàn khúc của mình.
Gia Minh có thể thay đổi thiên địa tạo thành ảo tưởng, hắn cũng có thể.
Vô Song không biết chọn bản nhạc gì dù sao chỉ cần hắn thật tâm chọn chắc chắn ý cảnh không dưới Phượng Cầu Hoàng.
Phượng Cầu Hoàng ý cảnh cực tốt nhưng sai người đánh, Vô Song thậm chí tin tưởng nếu hắn đánh một khúc Việt Quốc – Giai Nhân Ca, ý cảnh cho dù hơi dưới Phượng Cầu Hoàng nhưng lại đúng người đánh hắn vẫn thắng Gia Minh một bậc.
Nghĩ đến đây Vô Song bắt đầu đụng âm, từng âm từng âm vang lên.
Khúc nhạc này vừa ra, Gia Minh ánh mắt cũng nhíu lại, hắn cũng biết đây là Giai Nhân Ca.
Giai Nhân Ca không phải tả tình yêu nam nữ, ý cảnh ràng không bằng Phượng Cầu Hoàng nhưng lại mạnh ở ca ngợi vẻ đẹp mỹ nữ hơn nữa Vô Song lần đầu đến đây căn bản nào có tình cảm gì?, một khúc Giai Nhân Ca trái lại hợp lý.
Nhìn từ mặt này Phượng Cầu Hoàng của Gia Minh còn có chút sai, hắn cũng là lần đầu tiên đến đây, lấy cái tư cách gì đàn một khúc Phượng Cầu Hoàng, lấy tư cách gì muốn cùng Hoàng đi đến thiên trường địa cửu, cửu thiên thập địa?.
Đành rằng năm xưa Tư Mã Tương Như gặp Trác Văn Quân lần đầu tiên là đánh ra một khúc này nhưng mà Tư Mã Tương Như năm đó chỉ có ý trêu đùa, cảm khái mỹ mạo của Trác Văn Quân nhưng không ngờ lấy đi con tim của nàng.
Gia Minh chẳng nhẽ cũng muốn bằng khúc nhạc này đoạt con tim Yêu Cơ?, hắn biết mình làm không được mà nếu hắn thật sự làm được chỉ sợ Ngô Ứng Hùng có tâm giết hắn.
Một khúc Giai Nhân Ca vang lên, Gia Minh liền biết cầm kỹ của Vô Song tuyệt không dưới mình, nghĩ đến đây hắn liền hơi cảm thấy mình rơi xuống hạ phong dù gì thân phận của hắn cũng khác Vô Song bất quá... chính Gia Minh cũng không ngờ khúc Giai Nhân Ca của Vô Song càng nghe càng không đúng.
Không chỉ có Gia Minh mà Ngọc Huyền cũng nhíu chặt lông mày.
Vài nốt nhạc đầu vang lên đã nói rõ cầm kỹ Vô Song kinh người nhưng mà càng về sau tiếng đàn càng trúc trắc, một khúc Giai Nhân Ca không ngờ lại càng ngày càng kém?, đây rốt cuộc là cái gì xảy ra?.
Gia Minh cảm nhận được, Ngọc Huyền cũng cảm nhận được đương nhiên Vô Song không thể không cảm nhận được.
Vô Song rốt cuộc dùng mười đầu ngón tay ngăn chặn dây đàn, hắn khẽ mỉm cười với Ngọc Huyền rồi lại nhìn về tấm bình phong kia.
“Đàn tốt”.
Một câu này suýt nữa làm Ngọc Huyền bật cười, sắc mặt Gia Minh liền giật giật.
Đàn sao có thể không tốt?, Gia Minh là người đầu tiên thử đàn thì thôi ai ngờ Vô Song cũng muốn thử?, ai biết chút cầm kỹ chẳng nhận ra bằng vài nốt đàn khi Gia Minh ngồi xuống cây đàn này chỉ sợ giá trị thiên kim? thậm chí thiên kim khó cầu, còn cần thử lần 2 sao?.
Quan trọng hơn bằng một câu ‘đàn tốt’, một phần khúc Giai Nhân Ca hỏng bét kia liền biến thành dĩ vãng, thử đàn không được sao?, đánh đùa một chút không được sao?, ai nói được gì?.
_ _ _ __ _ _ _ _
Người bên ngoài nghĩ gì Vô Song không biết nhưng hiện tại hắn liền âm thầm thở dài, hắn vốn không phải thử đàn mà là hắn thật sự đánh lỗi.
Một khúc Giai Nhân Ca hắn càng đánh càng không thích hợp, như có thứ gì mạnh mẽ ức chế cảm xúc của hắn vậy.
Vô Song dùng mười ngón tay đè lấy dây đàn như đè tâm tình của mình lại, rốt cuộc là có gì xảy ra?.
Vô Song cũng không dám lập tức đàn một khúc khác, hắn có cảm giác... hắn đàn không nổi.
Vô Song không biết tại sao, hắn rốt cuộc đổi khúc nhạc.
Hắn cũng chẳng biết tại sao, một khúc này hắn cảm thấy thích hợp nhất.
Một khúc này gọi là Phong Hoa Tuyết Nguyệt, quan trọng hơn, khúc Phong Hoa Tuyết Nguyệt không thuộc về thế giới này.
Một khúc Phong Hoa Tuyết Nguyệt này là của hậu thế.
Thế giới này đúng là có một khúc tên gọi tương tự thậm chí Vô Song đã nhìn qua nhưng không biết vì cái gì hắn lại chọn khúc đàn của hậu thế, cũng như năm xưa hắn vì Tử Y tấu một khúc Giai Nhân Lệ vậy.
Khúc nhạc này... thiên hạ chỉ sợ không có người thứ hai đánh được.
Vô Song kiếp trước không quá am hiểu nhạc khúc nhưng mà hắn đúng là có nghe qua đôi lần bởi Phong Hoa Tuyết Nguyệt kiếp trước cực kỳ nổi tiếng tất nhiên khi đó hắn chỉ nhớ mơ mơ màng màng nhưng mà kiếp này trí nhớ của hắn siêu khủng khiếp lại thâm cầm đạo đã tới cảnh giới cực cao, hắn đúng là đủ sức dựa vào chút ký ức kia tái hiện lại một khúc Phong Hoa Tuyết Nguyệt.
“Thùy phong xuy đích thị khói sương xuyên giang hà
Họa nên hoa nhuốm bùn vẫn trong tựa mây nước
Nguyệt quang phiêu tán làm tuyết tan hiên viên thượng
Vạn niên trăng soi người khứ lai thiên nhai còn vương
Du sơn ngoạn thế quế hoa bác lạc
Ung dung vạn lý cố nhân xuống ngựa
Miên miên dạ trú bất phân chính tà
Dao khan bộc bố lúc xa lúc gần
Đông lưu thủy khứ lúc vơi lúc đầy
Bi thương vị liễu đã say khoái lạc
Hưng suy tùy ý tháng năm vãn hồi
Phiêu du trần cấu đừng quên
Vải thanh quan phất nhẹ ống tay nơi phong đoạn
Vọng hoa khai sắc ngọc khẽ lay vạt tay áo
Nhuộm bi ai nét ngài tóc phai vương sương tràn
Nguyệt là đêm cô tịnh vắng sao mây che dạ đăng
Tựa phong thanh khúc phạn xướng âm vang cao đài
Người thương hoa chiết nhành liễu trang hoàng văn án
Hào quang che trướng thượng tuyết phiêu nơi cung cầm
Nguyệt tịnh minh nan cầu sắc hương sao phai tàn mau
Khai thiên lập địa kết giá y
Sánh vai vạn kiếp ngâm đường thi
Diên niên ẩn hiện nắm cốt khô
Đống tro cát hóa phấn mặc tán
Thiên nhai nhật xuất lưỡng phân ái hận
Cao sang mặc khách luyến lưu sóng thuyền
Ta cô độc bước dẫm lên nấm mồ
Chôn phong vùi tuyết ngàn thu
Bộ xương khô nhuốm cạn huyết như hoa trên cành
Người tô thêm máu nhuộm xác phong là khiên chắn
Ngựa phơi thây tuyết tràn vấy xung quanh quan tài
Nguỵệt là tâm tư vị sứ quan đôi môi lặng câm
Vì ai ta xướng họa áng phong thi e lệ
Trần gian say giấc nồng tháng tư tựa hoa biếc
Màu rêu xanh nhiễm bụi tuyết chia đôi viên mệnh
Nguyệt tàn hoa khai vị liễu trăng miên miên vần xoay
Khai thiên lập địa kết giá y
Sánh vai vạn kiếp ngâm đường thi
Diên niên ẩn hiện nắm cốt khô
Đống tro cát hóa phấn mặc tán”.
_ _ _ _ _ _ __ _
Vô Song như bước vào một loại cảnh giới vong ngã, hắn không còn biết gì cả, một khúc nhạc này của hắn đến cả chút dị tượng như Gia Minh cũng không đánh ra.
Vô Song không biết bên ngoài xảy ra cái gì, hắn chỉ biết tiến vào thế giới của hắn, âm nhạc của hắn.
Chẳng biết bao lâu, Vô Song dừng tay lại, trong lòng liền trĩu nặng.
Hắn cũng mặc kệ Ngô Ứng Hùng, mặc kệ Gia Minh, thậm chí là cả Ngọc Huyền.
Vô Song đứng lên, hướng về Yêu Cơ trong kia thản nhiên nói.
“Ta cảm thấy trong người không thoải mái, hẹn cô nương khi khác gặp mặt”.
Hắn nói xong vậy mà quay đầu đi, tuyệt không có ý định nhìn lại, có thể nói tâm tình của Vô Song hiện tại tuyệt đối có vấn đề.
Trong đầu hắn hiện tại bắt đầu xen lẫn những mảng màu đen trắng, những hình ảnh mơ mơ hồ hồ như có như không, lúc ẩn lúc hiện, những hình ảnh chính hắn cũng không nắm bắt được.
Vô Song xoay người, hắn không có ý quay đầu lại thậm chí từ tận sâu trong chân tâm Vô Song không hiểu sao lại bắt đầu thấy sợ Yêu Cơ, càng không có ý muốn thấy mặt nàng, hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cái chỗ này nhưng mà Vô Song rốt cuộc không đi được.
Từ sâu tấm bình phong, một tiếng gió vang lên, từng sợi chỉ đỏ phóng ra, từng sợi chỉ đó như có một bàn tay vô hình điều khiển, từng sợi chỉ đỏ bám lên cây huyền cầm.
Từng nốt đàn lại vang lên, từng tâm từng nốt rung động.
Khúc nhạc này cũng tên là Phong Hoa Tuyết Nguyệt.
............
Mấy hôm nay trạng thái không tốt, sức khỏe cũng có chút vấn đề, thực sự xin lỗi mọi người.