[Dịch]Cực Võ
Chương 81 : Thoáng qua
Ngày đăng: 03:29 21/08/19
Viên Tĩnh tốc độ lúc này cực kỳ nhanh, nàng cũng không có nghĩ được mang Vô Song đến chỗ Phong Lăng Sư Thái kiểm tra một chút, trong đầu nàng rối bời, sau đó liền mang theo Vô Song chạy về Tiên Âm Động.
Trong khi Viên Tĩnh mang theo Vô Song rời đi, vị đạo cô kia cũng chậm rãi mang đứa bé tiếp tục đi về phía bắc.
Không bao lâu sau, đạo cô liền xuất hiện trước mặt Phong Lăng Sư Thái.
Phong Lăng Sư Thái hôm nay cũng không có ngồi thiền, nàng đang ngồi nơi thạch viện, trên bàn còn một ấm trà nghi ngút khói.
Đạo cô kia nhìn thấy Phong Lăng Sư Thái liền nhè nhẹ cúi đầu.
“A Cửu xin thỉnh an sư phụ”.
Vị đạo cô này đúng như Vô Song suy nghĩ, nàng chính là A Cửu, Trường Bình Công Chúa – Cửu Nạn Sư Thái. Minh Triều Cửu Công Chúa.
Tổ sư của Nga Mi Phái là Vân Hòa Công Chúa, bản thân Nga Mi Phái cho dù chưa hẳn đã đứng về phía Minh Triều nhưng cũng có lớn lao quan hệ, vì vậy thân phận của Cửu Nạn Sư Thái phi thường đặc biệt, cho dù đại trưởng lão trong Nga Mi Phái cũng không dám lên mặt với nàng.
Thấy Cửu Nạn tiến đến, Phong Lăng Sư Thái chỉ mỉm cười.
“Trường Bình... ngươi đột nhiên quay lại Nga Mi, khiến vi sư thật sự bất ngờ có điều cũng vui vẻ hơn không ít, ngươi đột phá Đại Tông Sư cảnh giới lâu chưa?”.
Cửu Nạn Sư Thái ngồi xuống, có chút cung kính đáp.
“Cửu Nạn may mắn được sư phụ tặng cho truyền thừa của Vân Hòa bà bà, cuối năm ngoái cũng thành công đột phá Đại Tông Sư cảnh giới”.
Phong Lăng Sư Thái nghe vậy cũng nhè nhẹ mỉm cười, chậm rãi pha một tách trà cho Cửu Nạn.
“Ngươi chỉ sợ so với sư tỷ của ngươi đi được càng xa”.
Nhận lấy tách trà còn đang nghi ngút khói, Cửu Nận chậm rãi thưởng thức, ánh mắt nàng khẽ khẽ chuyển động.
“Tỷ tỷ còn có người mình yêu, còn được yêu thương. Đồ nhi lúc này sống khác gì cái xác không hồn, sống cũng chỉ vì chút hy vọng nhỏ nhoi, đời này đồ nhi cũng không có ước mơ gì cao xa, cũng không vượt được đại sư tỷ”.
Thấy Cửu Nạn nói thể, Phong Lăng Sư Thái khe khẽ thở dài.
Đối với người ngoài, Phong Lăng Sư Thái đôi khi rất tuyệt tình cũng rất cố chấp, tuy không bằng Diệt Tuyệt nhưng Phong Lăng Sư Thái cũng thuộc dạng nữ cường nhân, tuyệt đối không dễ dàng bị lời nói của người khác làm xúc động, tuy nhiên đối với đệ tử Phong Lăng Sư Thái lại làm rất tốt.
Năm đó sự việc của Diệt Tuyệt khiến Phong Lăng Sư Thái nộ hỏa công tâm, vì Diệt Tuyệt bản thân Phong Lăng Sư Thái dám lên Quang Minh Đỉnh lấy mạng Dương Tiêu, nếu không phải cuối cùng có người rat ay cứu Dương Tiêu một mạng chỉ sợ giờ này Quang Minh Tả Sứ đã sớm chết.
Cũng như Diệt Tuyệt, cả Cửu Nạn cùng Viên Tĩnh đều rất được Phong Lăng Sư Thái quan tâm, đặc biệt là Cửu Nạn.
Phong Lăng Sư Thái đến cả truyền thừa vủa Vân Hòa Tổ Sư còn mang tặng cho Cửu Nạn, đủ để nói lên bà coi trọng người đệ tử này thế nào.
Lúc này nghe Cửu Nạn nói vậy, Phong Lăng Sư Thái ánh mắt nhè nhẹ nhắm lại.
“Người có chí riêng, sư phụ cũng là không thể ép được ngươi... lần này ngươi trở về Nga Mi là có việc gì?”.
Phong Lăng Sư Thái hỏi xong, ánh mắt khẽ đảo qua đứa bé đang ngủ ngon lành say sửa trên bàn đá.
Cửu Nạn nghe vậy, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đứa bé trên bàn, có điều trong ánh mắt lại mang theo kinh thiên thù hận.
“Đứa bé này, năm nay vừa tròn 1 tuổi, nàng là.... dã chủng của Ngô Tam Quế cẩu tặc cùng Trần Viên Viên dâm phụ. Nếu không phải vì đôi cẩu nam nữ này, Đại Thanh liền không thể tiến vào Trung Nguyên, thiên hạ vẫn là của người Hán chúng ta”.
Càng nói, Cửu Nạn lại càng kích động.
Có điều lúc này Phong Lăng Sư Thái lập tức ngồi dậy, ánh mắt xuất hiện hai luồng nộ hỏa.
“Ngươi bị thương?”.
Cửu Nạn Sư Thái đúng là bị thương, hơn nữa bị thương còn không nhẹ.
Cửu Nạn nhìn sư phụ, sau đó khe khẽ cúi đầu.
“Sư phụ, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, so với đứa bé này, vết thương kia đáng là gì”.
Phong Lăng Sư Thái nghe vậy, chỉ là khẽ thở dài.
Nàng biết tính Cửu Nạn, chỉ cần Cửu Nạn không muốn nói, liền không ai có thể hỏi.
Cửu Nạn thấy sư phụ ngồi xuống liền mỉm cười, vẫn cứ nhè nhẹ vuốt ve đứa bé này.
“Sư phụ, thân phận của đứa bé này rất đặc biệt, hy vọng người có thể giúp đồ nhi giữ bí mật”.
Phong Lăng Sư Thái khẽ gật đầu với Cửu Nạn sau đó lại nhìn đứa bé mới 1 tuổi này.
“Đứa bé này.... có tên không?”.
Cửu Nạn Sư Thái khẽ gật đầu, thản nhiên đáp.
“Có tên, tên của nó là A Kha. Có điều đứa bé này trời sinh ốm yếu, lại lớn lên không có sữa mẹ, đồ nhi căn bản không biết chăm sóc trẻ nhỏ, vì vậy mới phải quay về Nga Mi Sơn”.
“Ta hy vọng, trả thù đôi cẩu nam nữ đó một cách tàn nhẫn nhất, đồ nhi hy vọng sư phụ người có thể giúp ta một tay”.
Cửu Nạn không nói ra toàn bộ, nhưng Phong Lăng Sư Thái hiểu.
Không thể không nói đệ tử của Phong Lăng Sư Thái ai cũng có chút tàn nhẫn, lấy trẻ nhỏ làm vũ khí, mang trẻ nhỏ vô tội rời khỏi cha mẹ của nó là cỡ nào tàn nhẫn?.
Đáng tiếc cho dù là Cửu Nạn hay Phong Lăng đều thấy việc này hết sức bình thường, đơn giản thì.... tội lỗi của Ngô Tam Quế quá lớn, hắn liền phải chịu trừng phạt đích đáng.
Hai người này đầu tiên không có nhìn vào tiểu A Kha mà là nhìn vào phụ thân của nó.
Cả hai không có nghĩ là A Kha không đáng chịu tội mà đều nhìn vào tội trạng của Ngô Tam Quế.
Cửu Nạn Sư Thái muốn dùng A kha làm lưỡi dao nhắm đến Ngô Tam Quế, nàng muốn con gái giết phụ thân, nếu A kHa không giết nổi Ngô Tam Quế thì liền biến thành phụ thân giết con gái, về mặt nào Cửu Nạn cũng không có bị thiệt.
Cửu Nạn tính rất tốt, thực sự rất tốt. A kha không chết nàng liền có thể báo thù, A Kha chết nàng cũng có thể báo thù.
Sự việc này chỉ có duy nhất một người bị hại, chỉ có duy nhất A Kha liền không thể tự tìm kiếm hạnh phúc, số phận của nàng không do nàng nắm giữ.
A kha có thể nói là nữ nhân xinh đẹp nhất trong Lộc Đỉnh ký, nhưng nàng cũng là nữ nhân số khổ nhất trong Lộc Đỉnh Ký.
Cửu Nạn Sư Thái đối với nàng không có tình yêu, không có tình thương, chỉ có hận thù.
Nàng cũng sẽ giống như Linh Tố trước đây, sống trong sự ghẻ lạnh cùng nghiêm khác của sư phụ.
A Kha lớn lên, không cha không mẹ, không có sự yêu thương che chở.
A Kha trưởng thành liền vác một mối thù, một mối thù vốn không phải của nàng.
Nhân của Ngô Tam Quế cùng Trần Viên Viên cuối cùng là do A Kha đến trả.
Với một thiếu nữ như A Kha mà nói, nàng phải đối mặt với một tương lai quá tàn nhẫn.
.........
Lại nói đến Vô Song cùng Viên Tĩnh.
Viên Tĩnh lúc này nhẹ nhàng đặt thân thể Vô Song lên giường, ánh mắt đầy lo lắng, nàng căn bản không biết hiện nay làm cái gì mới tốt.
Nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của Viên Tĩnh, Vô Song có chút buồn cười, cũng có chút cảm thấy nàng quá mức dễ thương.
“Tử Y tỷ tỷ... ta rất đau”.
Viên Tĩnh lập tức hoảng lên, nàng vừa quan tâm vừa sợ hãi gấp gáp lên tiếng.
“Tiểu Vô Song, ngươi.... ngươi đau ở đâu, ta liền đi gọi sư phụ. Đúng có sư phụ ở đây là được, để ta đi gọi sư phụ”.
Tất nhiên Vô Song sẽ không để Viên Tĩnh đi gọi sư phụ, để nàng gọi Phong Lăng Sư Thái chỉ sợ Vô Song thương giả liền hóa thật, hắn còn chưa có bị điên.
“Khụ khụ, sư tỷ đừng đi... ta sợ”.
Viên Tĩnh vừa tính quay đầu, nghe Vô Song nói lại ngồi xuống, ánh mắt hoảng loạn.
“Song nhi, được được sư tỷ không đi, bất quá ngươi bị thương thì làm sao bây giờ?”.
Viên Tĩnh dù sao năm nay mới gần 15 tuổi, cho dù trưởng thành hơn người nhưng vẫn cực kỳ ngây thơ, nàng liền rốt cuộc không biết phải làm sao mới đúng thậm chí Viên Tĩnh lúc này còn có cảm giác, chân tay của mình bị thừa ra vậy.
Vô Song thấy vậy, nhè nhẹ mỉm cười, có điều hắn vẫn đóng vai diễn của mình phi thường đạt.
“Sư tỷ, ngực ta đau quá, người xoa xoa cho ta là được”.
Vô Song nói ra mới thấy có gì đó không ổn, đương nhiên cho dù Viên Tĩnh xoa ngực hắn cũng sẽ không thấy gì, bé trai hay bé gái năm 7 tuổi đều sẽ không có ngực.
Viên Tĩnh nghe vậy, cũng không nghĩ gì, nàng quả nhiên chậm rãi vì Vô Song xoa ngực.
Hưởng thụ mỹ nhân chăm sóc, Vô Song khuôn mặt dần dần trở nên thoải mái, lại bắt đầu có khí huyết. Dù sao hắn cũng sẽ không giả vờ trọng thương, trọng thương sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức, ít nhất hiện nay Vô Song khuôn muốn gặp mặt bất cứ ai trong hai vị Phong Lăng cùng Diệt Tuyệt.
Cũng chẳng hiểu sao, Vô Song đột nhiên buồn ngủ. Dưới động tác nhẹ nhàng của Viên Tĩnh cùng với cái không khí mát mẻ trong Tiên Âm Động, đôi mắt Vô Song nhè nhẹ muốn nhắm lại, mắt của hắn dần dần nặng trĩu.
“Tử Y tỷ tỷ, để ta ngủ một chút, ta ngủ dậy liền đảm bảo khỏe lại, hơn nữa ngươi đừng đi được không,?, mấy hôm nay ngươi không đến Tiên Âm Động, ta rất cô đơn a”.
Nửa vế trước tất nhiên là đúng, nửa vế sau là thật hay giả có trời mới biết.
Vô Song quả thực ngủ say trên chiếc giường êm ái tại Tiên Âm Động.
Nhìn Vô Song say ngủ, sắc mặt Viên Tĩnh liền đỏ lên.
Nàng vẫn chậm rãi nhẹ xoa phần ngực hắn, đến khi hô hấp của Vô Song bắt đầu trở nên đều đều.
Viên Tĩnh cứ như vậy, lặng nhìn Vô Song say ngủ.
Sau đó.... nàng nhẹ vén tóc mai của mình, lộ ra cái cổ trắng ngần.
Nàng đột nhiên cảm thấy, trong lòng có một loại ý nghĩ táo bạo... cực kỳ táo bạo.
Viên Tĩnh nhè nhẹ cúi đầu xuống, chạm môi vào môi Vô Song.
Suy nghĩ của Viên Tĩnh đơn giản chỉ là.... nàng cảm thấy Vô Song rất đẹp vì vậy... nàng muốn thử hôn tiểu sư muội một cái.
Ở đây trên là trời mà dưới là đất, toàn bộ Tiên Âm Động chỉ có nàng cùng Vô Song, căn bản... căn bản không sợ ai nhìn thấy.
Chạm vào đôi môi mềm của Vô Song, Viên Tĩnh lập tức giật bắn mình, trái tim nàng đập liên tục, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, đôi mắt ngơ ngác mở lớn nhìn bố phương tám hướng.
Vẫn.... vẫn là không có ai.
“Hay... hay thêm một lần nữa.... dù sao cũng không ai biết”.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Viên Tĩnh lại không có cách nào ngăn cản được bản thân mình, nàng lại khẽ cúi đầu xuống, hai đôi môi mềm lại chạm vào nhau.
Viên Tĩnh lại rất nhanh ngửa đầu lên, ánh mắt lại nhìn xung quanh.
Nàng đột nhiên cảm thấy, việc này thật thú vị.
Cứ như vậy, trong Tiên Âm Động xuất hiện một hình ảnh phi thường kỳ lạ.
Một tuyệt thế mỹ nữ cứ thỉnh thoảng lại nhẹ cúi đầu xuống, sau đó rất nhanh ngửa đầu lên nhìn xung quanh một chút... tiếp theo nàng liền cười hì hì, rồi lại bắt đầu một vòng tuần hoàn mới.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Viên Tĩnh có một suy nghĩ lớn mặt.
Đời này nàng ghét nhất nam nhân cũng là hân nhất nam nhân, nam nhân trong mắt nàng đều là kẻ xấu, đều là kẻ đáng chết.
Nếu cả đời này nàng không thể đến với nam nhân thì nữ nhân có được không?.
“thử... thử một chút cũng không sao... hơn nữa cũng không ai biết”.
Viên Tĩnh khẽ liếm đôi môi của mình, nàng một lần nữa cúi xuống, nàng muốn hôn trộm Vô Song lần thứ ‘n’.
Với nàng mà nói, tiểu sư muội quá xinh đẹp, đôi môi lại mềm mại, khi đôi môi nàng chạm vào môi Vô Song, có thể cảm nhận được một loại cảm giác thanh mát nhẹ dịu.
Nàng chưa từng hôn ai bao giờ, trong suy nghĩ của nàng môi chạm môi liền là hôn.
Nàng không biết người khác có thích hôn hay không, bất quá nàng thật sự thích cảm giác này.
Đúng lúc này, cửa Tiên Âm Động chậm rãi mở ra.
Tiếng cửa Tiên Âm Động mở ra rất lớn điều này vô tình đánh thức Vô Song, dù sao hắn cũng thật sự sẽ không ngủ quá sâu.
Khi Vô Song mở mắt ra, hắn thấy.... hắn thấy khuôn mặt của Viên Tĩnh gần như sát vào mặt hắn.
Viên Tĩnh cũng không hổ là nhất lưu cao thủ, không hổ là thế hệ này đệ nhất thiên tài nàng phản ứng cực nhanh.
Như chim sợ cành cong, Viên Tĩnh lập tức lùi lại, về phần Vô Song, hắn căn bản không hiểu việc gì xảy ra, hắn chậm rãi ngồi dậy, khó hiểu nhìn Viên Tĩnh.
“Tử Y tỷ tỷ... vừa rồi có chuyện gì vậy?”.
Viên Tĩnh nào dám nói ra vừa rồi có chuyện gì, vẻ mặt nàng hốt hoảng vô cùng, khuôn mặt đỏ lên.
“không có gì, không có gì. Để sư tỷ ra ngoài xem ai tiến vào”.
Rất nhanh hình bóng Viên Tĩnh đi xa dần xa dần trong mắt Vô Song, để lại một Vô Song nghi hoặc không thôi.
Tiếp theo hắn cũng ngồi dậy, chậm rãi đi ra ngoài theo Viên TĨnh.
Người có thể tiến vào Tiên Âm Động này ngoài Vô Song cùng Viên Tĩnh thì có Phong Lăng Sư Thái.
Nếu không có việc quan trọng, Phong Lăng Sư Thái cũng sẽ không đến đây, dù sao theo Vô Song biết vị sư thái này rất thích ngồi thiền, rất thích tĩnh tâm tu luyện.
Cũng chẳng mất bao lâu, Vô Song đã xuất hiện ở đại sảnh của Tiên Âm Động, hắn cũng nhìn thấy Viên Tĩnh cùng Phong Lăng Sư Thái.
Điều đáng nói là, trong tay Phong Lăng Sư Thái chính là đứa bé mà Cửu Nạn Sư Thái lúc trước còn đang bế.
Nhìn vào đứa bé trên tay Phong Lăng Sư Thái, Vô Song ánh mắt hiện lên một tia kỳ quái.
........
........