Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ
Chương 18 :
Ngày đăng: 09:37 18/04/20
Trần Nhược Vũ rốt cuộc cũng không cần nằm viện.
Cảm ơn máy đo điện tâm đồ kiểm định tráii tim cô vận chuyển bình thường, cảm ơn vị bác sĩ nhỏ thao tác chính xác, cảm ơn trái tim của cô trừ đập hơi nhanh thì cũng không tìm được bệnh gì khác, cảm ơn lương tâm của bác sĩ Mạnh Cổ thức tỉnh không xuống tay ác độc với cô
Tóm lại, đợi được đến hơn 10 phút sau, rốt cuộc cũng có một bác sĩ nam khá lạ bước vào. Hắn cũng giống như Mạnh Cổ, hỏi Trần Nhược Vũ một đống vấn đề. Ví dụ như trừ tim đập mạnh và loạn nhịp ra, còn cảm thấy có nơi nào không thoải mái không. Xác định cô không có gì khó chịu, bác sĩ kia nói với cô, cô có thể đi về, nếu như trong đêm nay tim còn đập nhanh, tình trạng không chuyển biến tốt, ngày mai nên đi khoa tim mạch khám lại một chút, cũng đề nghị cô mau chóng sắp xếp thời gian đi khám toàn thân một lần.
Trần Nhược Vũ tế nhị gật đầu đáp ứng.
Cô ở bệnh viện hai lần, mỗi lần nằm viện đều phải kiểm tra toàn thân, cô nghĩ phương viên trăm dặm này có lẽ cũng không tìm được người nào khi nằm viện phải kiểm tra nhiều như cô.
Lương Tư Tư chờ bác sĩ kia đi, lấy quần áo sạch của Trần Nhược Vũ đem ra.
"Sao cậu lại nhớ mang quần áo cho tớ thế?."
"À, bác sĩ Mạnh Cổ khi nghe điện thoại nói, quần áo của cậu dính máu hết rồi, bảo tớ mang quần áo sạch sẽ cho cậu." Lương Tư Tư nháy mắt, "Anh ấy cũng rất chu đáo phải không?"
Trần Nhược Vũ đau đầu, chuyện này thật đúng là ngoài dự liệu của cô. Cô nhận quần áo để chuẩn bị thay. Lương Tư Tư lại nói: "Trước khi đi tớ phải đi cưa cẩm một chút, trò chuyện phiếm vài câu cũng là tốt, cậu cứ thay đi, một hồi rồi tớ sẽ quay lại."
Trần Nhược Vũ lại gật đầu, nhìn Lương Tư Tư nhẹ nhàng như bướm bay ra khỏi phòng.
Thay xong quần áo đợi một hồi lâu, Lương Tư Tư vẫn chưa về. Trần Nhược Vũ cầm điện thoại di động nhìn một chút, lâu, khó trách cô buồn ngủ.
Cô ngáp một cái, lại đánh một cái. Giương miệng thật to, nước mắt ép ra ngoài.
Đúng lúc này Mạnh Cổ tiến vào!
Trần Nhược Vũ thiếu chút nữa do ngáp mà nghẹn chết.
Miệng há đến nơi lớn nhất, thu trở lại không được, tay cũng không kịp che, nước mắt cũng đòng loạt tuôn trào không kịp che giấu, Trần Nhược Vũ dứt khoát thả lỏng, vui vẻ đánh một cái siêu cấp lớn ngáp.
"Đây không phải là không có hàng, phải chuẩn bị sẵn, an toàn là tốt nhất, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì biết đâu được, cậu nói có đúng hay không?"
Có đúng hay không?
Đúng! Xem ra vẫn không thể đem cái kết luận trách nhầm hắn dẹp sớm như vậy.
Chờ một chút, cái gì gọi là có đúng hay không? Cô lại không dùng qua, cô nào biết? Cô là có khí tiết có trinh tiết, muốn sống như một cô gái nghiêm chỉnh a. Theo đuổi tinh thần cùng ** đồng thời yêu không phải phong cách của cô!
"Nhược Vũ à, tớ muốn hẹn bác sĩ Mạnh gặp mặt, cậu giúp tớ hẹn anh ấy ra ngoài có được không?"
À? Tại sao là cô hẹn?
"Tớ không muốn tấn công rõ ràng, vừa bắt đầu quá ân cần sẽ bị đàn ông coi thường ."
Là như thế sao? Khó trách. Lúc ấy mình đúng là quá ân cần rồi, chẳng những bị hắn coi thường còn bị hắn đạp lên.
"Cậu tìm một cơ hội, làm lý do hẹn anh ấy ra ngoài, sau đó chúng ta lần nữa vô tình gặp mặt, cũng giống như gặp mặt ở bệnh viện lần trước đó, rất tình cờ rất tự nhiên, như thế mới hiệu quả”.
Lần đó là thật khéo tình cờ, có thể làm cho cô sắp xếp cũng không mất tự nhiên.
Trần NhượcVũ rầu rĩ, dù bận rộn không giúp cũng phải tìm lý do, giúp cũng phải tìm lý do, một lý do là nói với Lương Tư Tư, một lý do là nói với Mạnh Cổ.
Không đợi cô nghĩ đến lý do, bác sĩ Mông Cổ đã gọi điện thoại.
"Trần Nhược Vũ, cô nói bạn Lương Tư Tư của cô, đừng để cô ấy quấy rầy y tá của tôi. Họ cả ngày vòng vèo giúp cô ấy hỏi thăm chuyện của tôi, rất phiền!"
Trần Nhược Vũ kinh ngạc mồm há hốc, thì ra là đường cong dùng cũng không phải là quá tốt a.