Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Chương 24 :

Ngày đăng: 09:37 18/04/20


“Cứu mạng? Em làm sao vậy?”



“Em đi xem mắt”



“Gặp phải lưu manh?”



“Không, không. Còn lợi hại hơn cả lưu manh” Trần Nhược Vũ nhìn xung quanh một chút, ngoại trừ vị phu nhân đang rửa tay cũng không có ai khác, cô ôm điện thoại, dùng âm thanh rất nhỏ nói: “Anh ta đem mẹ mình đến”



Bên kia điện thoại tĩnh lặng, tiếp đó truyền đến âm thanh ẫn nhẫn của Mạnh Cổ: “Người ta mang mẹ tới thì thế nào? Em còn gọi cứu mạng? Có thể khoa trương lên một chút nữa không. Người không thích hợp a”



“Là do bạn giới thiệu, không tới thì không có lễ phép”



“Bạn giới thiệu cũng không thể bao cả kết hôn sanh con”



“Không phải là bạn bình thường, hơn nữa người này còn là người hợp tác với cô ấy, nếu như làm cho mọi người khó coi, sợ ảnh hưởng đến bạn kia”



“Vậy em cũng không cần làm cho khó coi, cứ cùng họ tâm sự, sau đó quay đầu tan cuộc, nói với bạn em truyền lại cảm thấy hai người không thích hợp không được sao?” Cô cả ngày ghét bỏ lời nói ác độc của anh, chẳng lẽ cái này còn cần anh ta dạy sao?



“Không phải, không phải. Em có chứng sợ hãi người lớn, không có cách nào cùng tán gẫu. Mới vừa rồi vẫn cà lăm, sau đó mới ngồi mười phút, mẹ anh ta đã nói đến chuyện sinh con, không đầy năm phút đồng hồ, nói không chừng đã có cháu đi nhà trẻ rồi cũng nên. Em là cảm thấy thở không được, mặt tê dại, tay chân cũng rét run”



Điện thoại bên kia lại tĩnh lặng “Uống đồ ngọt vào.” Giọng nói anh dạy dỗ.



“Đã uống, uống một ly sô cô la nóng.”



“Em ở đâu?”



Trần Nhược Vũ đem địa chỉ nói ra, nghe ý kia, bác sĩ Mạnh Cổ nguyện ý tới cứu cô. Trần Nhược Vũ nhất thời chấn định rất nhiều “Anh chờ một chút a, em cần suy nghĩ nên nói thế nào. Ừ thì thật ra chính là cần có người tới tìm, em giả bộ bận rộn, sau đó nói một người bạn ngã bệnh, tình huống rất nguy hiểm, để em vội vàng cùng đi đến bệnh viện, không đi không được”
“Em muốn giúp thế nào?” Mạnh Cổ tức giận, nhưng cũng không cắt điện thoại, xem ra vẫn còn hy vọng, Trần Nhược Vũ cảm động khôn cùng



“Sẽ không quá phiền toái, bác sĩ Mạnh, bây giờ anh gọi điện tới, phối hợp diễn cùng em là được, nói có việc gấp cần em rời đi hay nói có người chết cũng được,”



Mạnh Cổ than thở “Trần Nhược Vũ, điện thoại thông báo em có việc gấp, chính em có thể tự diễn”



“Không được, không được, tự em giả bộ không được, để em bộ dạng chột dạ nghie điện thoại giả liền giả bộ không giống. thế nào cũng phải cảm nhận được tiếng chuông reo chân thật. Hơn nữa, anh không biết, mẹ anh ta rất lợi hại, có thể tự nói mãi không ngừng, cũng không quản người khác nói gì, có muốn nghe hay không. Bà ấy hiện tại đã nói đến nhà trẻ rồi, tiếp theo rất nhanh sẽ lên đến đại học sau đó cháu cố mất thôi. Em hoàn toàn không có biện pháp, bà ấy vừa nói óc em vừa nở, không cách nào suy tư, nếu không ai phối hợp cùng diễn, em khẳng định không được, sau đó liền lúng túng”



“Trần Nhược Vũ, nói cho anh biết giúp em có gì tốt?”



“Muốn gì cũng được, nhưng mà bây giờ đừng nói trước, em hôm nay đã đủ thảm, bác sĩ Mạnh giữ lại về sau từ từ nói, trước giúp em chút đã”



Điện thoại đầu bên kia an tĩnh mấy giây: “Được rồi, em chờ anh.”



Trần Nhược Vũ thở phào nhẹ nhõm, cất điện thoại xong, dùng nước lạnh rửa mặt, thanh tỉnh một hồi, lại trấn tĩnh trong lòng, lúc này mới trở lại chỗ ngồi



Mẹ Đường lại một lần nữa ân cần hỏi thăm thân thể cô, lần này trực tiếp hỏi cô có phải thận không tốt không. Sau đó còn nói sự nghiệp Đường gia là do anh ta xây khổ cực xây dựng, mặc dù là công ty nhỏ, nhưng đưa vào hoạt động cũng rất ổn. Tiếp là nói chức vụ của Trần Nhược Vũ, sắp xếp xong xuôi, song bắt đầu cùng cô giới thiệu những công việc phải làm



Đường Kim Tài ở một bên cố gắng nói chen vào để kết thúc đề tài, cũng bị mẹ mình hung hăng gạt ra. Trần Nhược Vũ thấy tình cảnh này liền không dám nói thêm điều gì. Cô lén lấy điện thoại ra, lén nhìn, kết quả là Mạnh Cổ cũng không có điện tới



Mẹ Đường bắt đầu nói muốn gặp mặt cha mẹ Trần Nhược Vũ, Trần Nhược Vũ lắp bắp nói quá sớm, cùng Đường Kim Tài thật sự chỉ là mới quen, không có biện pháp an bài gặp mặt. Mẹ Đường bắt đầu mất hứng, sau đó liền chuyển đề tài. Nói Đường Kim Tài là con trai độc nhất, hi vọng sau khi bọn họ kết hôn liền ở chung nhà, cho nên chắc chắn không mua nhà tân hôn. Tiền mừng tiệc cưới, nói thì bọn trẻ cũng không hiểu, muốn cùng cha mẹ Trần Nhược Vũ nói chuyện



Trần Nhược Vũ bắt đầu đổ mồ hôi, điện thoại di động còn không có vang, lòng cô rơi xuống đáy cốc, Mạnh Cổ đã hứa với cô nhưng lại không đến. Cô nói với mẹ Đường“ Dì à, ngại quá, cháu đột nhiên nhớ tới còn có chuyện, phải đi gấp. Để lần sau cháu lại mời dì uống trà?”



“Có chuyện gì sao? Làm sao lại đột ngột có chuyện? Có phải là cảm thấy dì đáng ghét? Không phải dì nói chứ, người già chúng tôi đều thích càu nhàu một chút, nhưng đều là muốn tốt cho bọn trẻ mấy đứa. Nếu như hôm nay dì không đến, hai đứa cũng có thể nói ra cái gì? Gặp mặt rồi từ từ quen? Vậy phải chờ đến lúc nào mới tính đến hôn sự? Dì là dì nói thẳng, có điều kiện gì cứ bày ra, như vậy trong lòng mới không có đắn đo, không phải vô cùng tốt sao” (Vâng, tốt lắm ạ!!! >’’