Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ
Chương 31 :
Ngày đăng: 09:37 18/04/20
Trần Nhược Vũ cảm thấy mặt có chút nóng. Cô đi nhanh hơn, muốn tiến lên phía trước, lại phát hiện thấy tay mình còn nắm tay của Mạnh Cổ. cô mượn cơ hội buông tay ra, quay đầu lén liếc nhìn Mạnh Cổ. Có lẽ là do uống say, anh cười lười biếng, có chút thích ý, cũng có chút buông lỏng
Trần Nhược Vũ thẹn quá hóa giận “Anh không cách nào nói được rồi. Nếu là em, thấy mình hại bạn lo lắng, thì sẽ gấp gáp đến đau lòng muốn chết rồi, làm sao còn có bộ dạng giống anh, còn đắc ý! Có cái gì mà đắc ý?”
Cô hung hăng, Mạnh Cổ không để ý, chỉ “Hừ hừ” hai tiếng, nói tiếp: “Ý em nói, giống như em lần trước, bỏ điện thoại, trốn trong bệnh viện khiến ai cũng không tìm được? Làm bạn bè lo lắng, em liền đau lòng chết?”
Trần Nhược Vũ nghẹn lời, con người này lôi chuyện cũ ra còn lật rất lưu loát
“Em đã nói với anh, em gọi những cuộc điện thoại kia tìm anh là có chuyện đứng đắn”
“Ừ” Anh gật đầu, lười biếng đi bên cạnh cô
“Anh quên đưa số khám bệnh chỗ chủ nhiệm Lưu cho em rồi”
Mạnh Cổ hình như có chút sững sờ, nhưng cũng gật đầu rất nhanh: “A, là vậy sao?”
“Đúng, chính là như vậy” Trần Nhược Vũ cuối cùng cũng tìm được đề tài tốt. “Anh mau đưa số khám bệnh cho em, tránh lát nữa lại quên. Em cũng đã nói với Đường Kim Tài tiên sinh, nếu không đưa số khám bệnh, thì thật ngại”
Mạnh Cổ chợt bước nhanh hơn, Trần Nhược Vũ chân ngắn, không thể làm gì khác là tăng nhanh bước chân theo anh “Bác sĩ Mạnh, bây giờ anh đưa em liền đi”
“Để ở trên xe rồi, một hồi cầm về”
Trần Nhược Vũ bĩu môi, Mạnh Cổ nhìn vẻ mặt cô, ra vẻ muốn trở về “Được rồi, được rồi, không ăn nữa, giờ liền trở về lấy cho em”
“Ai…” Trần Nhược Vũ nhìn, đã đi xa như vậy rồi, không ăn cơm làm sao được, vội vàng kéo anh lại: “Được roofi+, anh làm gì hẹp hòi như vậy, ăn xong rồi về lấy”
“Vậy em nhớ lấy” Mạnh Cổ bày ra bộ dạng em quên cũng không nên trách anh, chọc cho Trần Nhược Vũ muốn đánh anh
Đến đầu đường, quán ăn kia lại không mở cửa
Trần Nhược Vũ há hốc mồm. Mạnh Cổ nhìn cô không nói lời nào, chỉ cắn cắn môi: “Em không biết hôm nay họ không mở cửa a, bình thường ngày nào cũng mở”
“Vận số anh thật tốt” Mạnh Cổ chau chau mày, sờ sờ dạ dày
“Này, đầu phố có một cửa tiệm MacDonald, hình như cũng là mở cửa 24/24, chúng ta lại đi ra đó một chút”
“Bao tử đau, muốn ăn mì nóng”
“Bao tử đau lại còn uống rượu”Trần Nhược Vũ rất muốn mắng anh đáng đời, cô nghĩ thì thế, nhưng vẫn là đem lời nói nuốt về
Mạnh Cổ không biết tỉnh, lại còn nhìn cô, khiến Trần Nhược Vũ nhớ tới lo lắng đêm nay, giận nhưng không thể làm gì, đã vậy còn nghiêm túc giúp anh nghĩ nơi nào có bán mì, nhưng nghĩ nửa ngày cũng không ra
“Đã trễ như vậy, em không biết gần đây còn chỗ nào bán mì nóng không. Nếu không về nhà em nấu anh ăn. Em nói trước với Tư Tư, như vậy được không?”
“Không được. Hơn nửa đêm, anh lại chạy tới nhà em là có ý gì?. Cô ấy lại mặt áo ngủ trong suốt lượn qua lượn lại trước mặt, anh sẽ là ăn không được còn phun ra nữa. Không đi”
Người này nói mấy lời thật khó nghe. Trần Nhược Vũ bất đắc dĩ, mặc dù Tư Tư thích mặc áo ngủ trong suốt, nhưng cũng sẽ không quá đáng đến như vậy, hơn nữa…
“Năm đó cô ấy có nói, đợi tới lúc có thể cùng anh sóng vai, lúc đó mới là thời điểm chân chính ở bên nhau” Mạnh Cổ ngắm nhìn cảnh bên ngoài, hình như đang chìm trong ký ức. “Anh rất cố gắng vãn hồi, anh nghxi mãi cũng không ra chuyện đó có vấn đề gì, cô ấy chỉ là đem kiêu ngạo của mình đặt trên tình cảm hai người, đem tâm ý của anh đạp dưới đất. Sau đó lại nói uất ức cùng bất đắc dĩ. Sau khi tốt nghiệp ,về quê làm bác sĩ, mà anh ở lại đây, cả hai liền chia tay”
Mạnh Cổ lại uống thêm một ly rượu, một hớp sạch sẽ
“Trần Nhược Vũ, khi đó anh lĩnh hội ra được một chuyện”
“Là chuyện gì?”
“Người không rơi lệ mới là đáng thương nhất.”
Mạnh Cổ lại uống thêm một ly, Trần Nhược Vũ đem ly mình đưa tới, uống cùng anh
“Hôm nay, anh muốn lái xe tới chỗ Doãn Tắc. Lúc em gọi cho anh, đang ở khúc ngoặt nên không có nhận. Chờ qua đầu đường, dừng xe bên kia, đang muốn trả lời điện thoại của em, liền thấy cô ấy đứng ở ven đường, sau đó cô ấy cũng thấy anh, đi tới, gõ cửa sổ xe anh” Mạnh Cổ dừng một chút “Cô ấy cũng không thay đổi gì, vẫn xinh đẹp như vậy”
“Sau đó hai người đi uống rượu?”
“Đúng” Mạnh Cổ gật đầu “Cô ấy lên xe, đến quán bar Liễu gia, nói lâu ngày gặp lại, nên uống một chút”
“Vậy là anh đi sao?” Giọng Trần Nhược Vũ khi dễ anh không có chí khí
Mạnh Cổ cười cười: “Tại sao không đi? Anh muốn nghe thử cô ấy muốn nói gì”
“Cô ấy nói gì vậy?”
“Cô ấy nói cha cô ấy qua đời, trong nhà thiếu tiền thuốc, cô học xong thạc sĩ liền đến thành phố A công tác, chăm sóc mẹ. Cô ấy nói mình đã thay đổi, có tư cách sánh vai cùng anh”
Đây rõ ràng là ám hiệu, Trần Nhược Vũ rất không thoải mái “Vậy anh nói sao?”
“Anh nói với cô ấy, cô ấy thay đổi không lẽ anh không thay đổi? Đợi đến lúc cô ấy tìm tới, anh đã đi xa rồi”
“Cô ấy lại nói thế nào?”
“Cô ấy không nói gì, chỉ là chứa chan nước mắt, điềm đạm đáng yêu”
“Đàn ông các anh thật là kém cỏi, thấy nữ nhân xinh đẹp chảy nước mắt đã cho là điềm đạm đáng yêu” Trần Nhược Vũ bĩu môi
Mạnh Cổ muốn nói gì đó. Trần Nhược Vũ chợt lớn tiếng nói: “Chờ một chút, chờ một chút”
“Cái gì?”
“Cô ấy thấy anh lái xe, muốn cùng anh hợp lại, lại dẫn anh đi uống rượu lại còn lái xe. Đây không phải là muốn anh đụng chết người thì cũng là muốn anh ngồi tù!” Trần Nhược Vũ rất tức giận
Mạnh Cổ sững sờ, sững sờ đến nửa ngày cuối cùng vỗ trán cười: “Trần Nhược Vũ, em rốt cuộc có biết trọng điểm ở đâu không hả?”
“Chuyện này rất nặng! Là trọng điểm đó!”
Edit nói: bản chất mê gái của Mạnh Cổ bị phát giác!!!!