Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Chương 35 :

Ngày đăng: 09:37 18/04/20


Đầu Trần Nhược Vũ nóng cả lên



Âm thanh “Muốn” kia nên vang lên có lực mới đúng. Cô phải đi, muốn mắng anh một trận cho đen mặt. Phải đem hộp chân giò của cô đoạt lại



Không cho anh ăn , ngửi mùi cũng không muốn anh ngửi được.



Có vài người là tuyệt đối không thể đối tốt. Phách Vương Long tiên sinh chính là ví dụ điển hình.



Anh chẳng những đùa giỡn cô, còn đùa giỡn cô…



Được rồi, tóm lại chính là anh thừa dịp cô đối tốt với anh, khi dễ cô! Cô không thông minh, nhưng anh cảm thấy cô ngu đến thế sao?



Trần Nhược Vũ ngồi trên xe bus, thẳng tiến về hướng nhà của Mạnh Cổ. Xe sáng ngời, rất sáng ngời, lòng cô cũng chợt sáng ngời, giống như đả thông hai mạch Nhâm Đốc, thần trí sáng tỏ



Cô thật ngây thơ, dĩ nhiên, ngây thơ đến chết. Chỉ là cô cảm thấy anh thật không phải ngây thơ, anh cố ý, cố ý đối xử ác tâm với cô. Mà cô do tâm tình khẩn trương liền ngây ngốc, không đem mọi chuyện nghĩ đến tận cùng. Thật ra thì mọi chuyện đều là lỗi của anh, anh bị thương là đáng đời!



Trần Nhược Vũ càng nghĩ càng tức giận. Cô định đem đồ ăn đoạt lại, sau đó liền một tháng không để ý tới anh, chờ anh ý thức được sai lầm của mình rồi đến nói xin lỗi cô, bảo đảm không trêu trọc cô nữa, cô mới cùng anh hòa hảo như ban đầu



Cô muốn xuất ra khí thế, lấy nguyên tắc, không thể mềm yếu nữa



Trần Nhược Vũ chạy như bay tới chỗ ở Mạnh Cổ. Đó là một khu nhà trọ hạng sang anh mới thuê sau khi nhậm chức ở bệnh viện, sạch sẽ, xinh đẹp lại trang nhã



Trần Nhược Vũ không có tâm tình thưởng thức cảnh sắc của khu nhà trọ, cô tìm được lầu nhà Mạnh Cổ, đi thang máy lên



Mới ra thang máy, liền nghe đến thanh âm của Mạnh Cổ. Lần này cả cửa phòng cũng không cần tìm, cứ trực tiếp theo âm thanh tìm tới là được



Trần Nhược Vũ mới vừa cất bước tới, liền nghe Mạnh Cổ nói: “Cô đi đi”




Mạnh Cổ há miệng, còn chưa lên tiếng đã bị Trần Nhược Vũ liếc một cái: “Bác sĩ Mạnh, anh nên nói lời xin lỗi”



Miệng Mạnh Cổ mở rộng, không nói ra lời. Trần Nhược Vũ còn nói: “Giờ em cũng tịch thu đồ ăn lại rồi, dù sao anh cũng không có thành ý ăn nó, về sau em sẽ không làm thêm gì cho anh ăn nữa. Bác sĩ Mạnh nếu thật không tỉnh ra nói lời xin lỗi, chúng ta rất khó làm bạn lâu dài, bằng không cứ hở một chút là xảy ra mâu thuẫn cũng không vui, quả thật không thể chung đụng, bác sĩ Mạnh, anh thấy đúng không?”



Cô hỏi anh “Đúng không” lại không cho anh cơ hội trả lời, cô vừa nói xong đã nghiêng người rời đi



Mở cửa, đến cửa thang máy, ấn phím. Mấy động tác này làm liền một mạch, trong tâm Trần Nhược Vũ cũng cảm thấy sảng khoái, cô ôm chân giò heo, giống như ôm vũ khí. Chỉ là cảm thấy sau khi nói hết ra, toàn thân thật thoải mái



“Trần Nhược Vũ” Mạnh Cổ thế nhưng lại đuổi theo



Cửa thang máy mở ra, Trần Nhược Vũ vừa bước vào vừa quay đầu lại nhìn anh “Anh muốn cự tuyệt cô gái khác, cũng đâu cần phải lấy em làm bia đỡ đạn. Anh muốn trêu chọc cô gái để tìm vui, cũng đâu cần tìm em làm mục tiêu” Anh nghĩ nghĩ, dường như thấy mình lỡ lời, vội vàng nói: “Anh không phải loại trêu chọc phụ nữ làm thú vui… Em”



Trần Nhược Vũ bĩu môi; “Đây miễn cưỡng coi như là giải thích, không tính là xin lỗi”



“Này” Mạnh Cổ lại cau mày



Trần Nhược Vũ hướng anh giả dạng cá mặt quỷ, cửa thang máy cũng đóng



Thang máy đi xuống, Trần Nhược Vũ nhớ tới vẻ mặt của Mạnh Cổ, bất giác cười



Ha ha, anh cũng biết cuống cuồng! Anh rõ ràng cũng biết cuống cuồng rồi!



Trần Nhược Vũ ôm hộp cơm, cảm thấy trong lòng có chút ngọt ngào



Cô nghĩ, đây cũng là cảm giác vui vẻ khi thắng lợi