Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Chương 37 :

Ngày đăng: 09:37 18/04/20


Mạnh Cổ bên kia lại yên lặng, bỗng nhiên thở dài: “Không biết là em đã xác định chưa”



Đây là ý gì? Khẩu lệnh bị nhiễu sao?



“Muốn em xác định cái gì?” Cô hỏi



“Xác định…” Anh dừng lại một chút. “Xác định sự can đảm của em”



“Anh đừng làm em sợ nha, em là người rất nhát gan” Trần Nhược Vũ không do dự chút nào, lập tức thừa nhận mình là người rất vô dụng



Mạnh Cổ ở đầu bên kia lại không nói gì rồi



“Này, bác sĩ Mạnh. Chuyện gì mà cần cam đảm?”



“Em xuống anh sẽ nói với em”



“Bác sĩ Mạnh, anh lại trêu em sao?”



Mạnh Cổ lại than thở: “Rốt cuộc em có muốn cùng anh gặp mặt không?”



“Anh còn chưa nói xin lỗi”



“Uy”



“Anh xem, thái độ vẫn còn rất hung hăng”



“Trần Nhược Vũ”



“Cái gì?”



“Em xuống, chúng ta cần gặp mặt”



“Không cần, em muốn nghe lời xin lỗi trước”



Điện thoại đầu bên kia lại yên lặng. Trái tim của Trần Nhược Vũ nhảy dồn dập, cô cũng không biết mình làm sao lại vậy, giống như quỷ ám mà tùy hứng cố chấp



Đợi một hồi, cô cuối cùng cũng nghe được Mạnh Cổ nói: “Được rồi, được rồi, lần này để em thắng. Nam tử hán đại trượng phu co được, dãn được. Thật xin lỗi, Trần Nhược Vũ tiểu thư, trước đây có đối xử với em không lễ phép, anh biết sai rồi. Như vậy được chưa?”



“Về sau đều phải đối xử với em khách khí”



“Được”



“Phải có lễ phép”
Mạnh Cổ đưa cô đến xe, vỗ vỗ đầu cô: “Đến nhà liền gọi cho anh, trễ cũng không sao”



“Được”



“Đừng có gấp, ngã bệnh cũng không sợ, có bác sĩ đấy thôi”



“Được”



“Nếu trên đường cảm thấy khổ sở, khẩn trương thì gọi cho anh”



“Được”



“Mỗi nhà đều có chuyện khó của nó, có chuyện gì thì từ từ khai thông, dù sao cũng là cha mẹ mình, không có gì nói không được, từ từ đi, cho họ chút kiên nhẫn, bọn họ sẽ hiểu em”



Cô gật đầu một cái, cảm thấy có cái gì nghẹn nơi cổ họng, nói không ra lời



“Đi đi. Đi đường cẩn thận. Ở trên xe đừng ngủ gật, chú ý an toàn”



Cô lại gật đầu một cái, sau đó bước lên xe bus. Trong lòng chợt vô cùng khẩn trương. Nếu về nhà, mẹ có còn sức để ý tới cô nữa không? Có thể hay không còn ngờ cô? Nếu quả thật bệnh rất nghiêm trọng thì nên làm gì?



Cô suy nghĩ lung tung, bước chân cũng rất nặng



“Trần Nhược Vũ” Mạnh Cổ chợt kêu cô



Cô quay đầu lại. thấy Mạnh Cổ giang hai tay ra, anh nói



“Đến đây.”



Trần Nhược Vũ nháy nháy mắt, hốc mắt có chút nóng. Cô chạy tới, nhào vào trong ngực anh



Đây là cái ôm an ủi cùng khích lệ, Trần Nhược Vũ có chút cảm động (Ta mà tin chỉ trong sáng như vậy ta chết =.=)



“Đừng suy nghĩ nhiều quá” Anh dùng lực ôm cô, lại vỗ vỗ đầu cô “Anh sẽ chờ em từ từ xác định”



Xác định cái gì? Cô chưa kịp hỏi, tài xế đã bắt đầu thúc giục. Trần Nhược Vũ quay đầu lại, liếc mắt nhìn, vội vàng chạy tới. Chạy tới cửa xe, cô quay đầu lại hướng anh phất tay “Cảm ơn anh, bác sĩ Mạnh”



Cô nhìn thấy Mạnh Cổ bỗng nhiên bày ra sắc mặt khó coi, cũng không biết sao lại thay đổi nhanh như vậy



Cô lên xe, ngồi ở vị trí đầu, xe rất nhanh liền chạy đi. Cô quay đầu, lại nhìn không tới phương hướng của Mạnh Cổ, thở phào một cái, về nhà thôi



Edit nói: Đọc xong chương này, ta chắc chắn 100% là anh Mạnh Cổ đổ chị Trần Nhược Vũ rồi!!!!