Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Chương 44 :

Ngày đăng: 09:37 18/04/20


Trần Nhược Vũ bất động.



Cô dùng sức trừng anh, còn anh cậy mạnh càng chiếm đoạt nhiều hơn.



Cô dùng hết toàn lực, nhưng vẫn bị Mạnh Cổ ép gắt gao. Trần Nhược Vũ sống trên đời 26 năm. Vẫn là lần đầu tiên chân chính, nghiêm chỉnh thể nghiệm sự chênh lệch giữa nam và nữ. Nếu chẳng may gặp phải lưu manh… Không đúng, người đàn ông trước mặt này chính là lưu manh!



Cô nghĩ, chờ anh buông cô ra, việc đầu tiên phải là là trừng mắt nhìn anh, đá anh, bẻ tay anh.



Cũng không biết có phải oán niệm của cô quá mạnh mẽ nên bị Mạnh Cổ cảm ứng được, anh trừng cô.



Anh cắn môi cô.



Cô thật sự tức giận, muốn cắn lại, nhưng vừa phục thù liền bị anh dùng sức mút cắn.



Hô hấp của cô trở nên nặng nề, tình thế của cô vô cùng bất lợi, thức thời mới là tuấn kiệt (anh hùng), cô tạm không liều mạng với anh. Nhưng anh lại được một tấc lại muốn tiến một thước, hết cắn môi lại cùng lưỡi cô dây dưa.



Trần Nhược Vũ không chịu được nữa, giãy dụa.



Cô vật vã như vậy, nhưng anh lại trở nên dịu dàng. Mặc dù thân thể và tay chân vẫn dùng sức ấn cô, nhưng phương thức dây dưa của môi lưỡi lại giống như dụ dỗ, êm ái lạ thường.



Trần Nhược Vũ có chút sững sờ, anh như vậy ngược lại khiến cô không biết làm sao. Cô thoáng mềm mại, đổi lấy sự dịu dàng của anh, lá gan cô lại lớn, rốt cuộc cũng cắn lại anh một hớp.



Sức lực cô dùng cắn anh không lớn, Mạnh Cổ “Ừ” một tiếng, cắn lại.



Trần Nhược Vũ cau mày, lại cắn lại anh.



Mạnh Cổ nhíu chân mày, dùng sức hôn cô, cuối cùng cũng tha cho miệng cô.



Trần Nhược Vũ nhất thời được giải phóng, há mồm thở dốc, vừa thở gấp vừa không quên trừng mắt nhìn anh.



Mạnh Cổ đè ép cô không thả, đối với việc cô trừng mắt nhìn rất không hài lòng, anh nhíu chặt chân mày, hung tợn nói: “Về sau gặp em một lần, liền hôn em một lần.”



Cái… cái gì? Trần Nhược Vũ trợn mắt há mồm, lời như thế này sao lại có thể nói ra miệng được!



Đồ lưu manh!



Trần Nhược Vũ gọi lớn: “Anh khốn kiếp, buông tôi ra!”



“Không buông.” Một lời vô cùng khí khái và vô lại.
Lại là hai chén, không để hành cắt nhỏ.



Trần Nhược Vũ không để ý tới anh, cầm đũa tự mình ăn.



Mạnh Cổ biết, bất đắc dĩ cầm đũa, ngồi xuống, liếc nhìn sắc mặt cô.



Trần Nhược Vũ thấy thế không nhịn được nói anh: “Nhìn gì vậy? Em tự làm, không thể ăn sao?” Cô hôm nay vì chờ anh, cơm tối chỉ gặm một cái bánh bao, còn gặp phải chuyện như vậy, tức cũng đói bụng (Mình tưởng no vì tức chứ???)



“Trần Nhược Vũ, anh muốn làm bạn trai em” (Edit: Yeah… yeah…. Thổ lộ rồi!!! Ai vỗ tay cái coi!! Beta: Blap..Blap) Anh không đáp lời cô, đột nhiên nói lời này.



Tên lưu manh này sàm sỡ cô, cô càng giận.



“Ai để ý anh!” Cô rống xong, nhìn chằm chằm cái chén trước mặt anh, chợt đoạt lấy, đem thịt của bữa trưa cùng toàn bộ trứng gắp vào chén mình.



Loại xú nam nhân này, không nên nấu mì cho anh ăn.



“Oày.” Mạnh Cổ cau mày, mặt mất hứng.



“Anh có ăn không?” Cô lại càng không cao hứng.



Anh há miệng, cuối cùng cũng không lên tiếng, cúi đầu ăn mì.



Trần Nhược Vũ trong đầu buồn bực, nhìn cũng không nhìn anh, ăn xong rồi, cầm chén bỏ vào bồn rửa.



“Tự anh rửa chén.” Sao đó rửa miệng, lau tay, cầm túi chuẩn bị đi.



“Trần Nhược Vũ.”



Mới vừa tới cửa, liền nghe ngữ khí Mạnh Cổ không tốt gọi cô.



“Làm gì!” Cô mãnh liệt quay đầu lại, hung hăng. Nghĩ mới phát hiện khi cô vào cửa không cởi giày, nam nhân khiến người chán ghét đó cũng không cởi, cho nên hai người bọn họ nhất định là đem sàn gỗ đạp bẩn rồi, anh mới vừa rồi ngồi trên salon, không biết có phải cũng khiến chiếc ghế salon bằng da đạp bẩn rồi không.



Cô rất tức giận, cô phát hiện đầu óc mình vĩnh viễn đều nghĩ đến những chuyện không đáng kể này. Giày này, sàn nhà, đều không phải trọng điểm, nhưng rốt cuộc cái gì mới là trọng điểm đây?



“Anh muốn làm bạn trai em!”



Tác giả có lời muốn nói: đùa giỡn tình cảm thật viết không tốt a a a a!!!!!!!!!!!