Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Chương 57 :

Ngày đăng: 09:38 18/04/20


Trần Nhược Vũ đến công ty, tìm được cái chìa khóa, cô đem chìa khóa nhà Mạnh Cổ móc chung vào đó, nhìn đến chìa khóa nhà anh nằm chung trong đó, trong lòng cô có loại cao hứng không nói ra được.



Đây là lần đầu tiên, cô có chìa khóa nhà của một người đàn ông độc thân.



Loáng cái đã đến buổi trưa, thân là bạn gái mới, cô suy nghĩ xem nên làm gì. Đúng rồi, nên quan tâm đến vấn đề ăn cơm của anh!



Cô giử tin nhắn, hỏi anh ăn điểm tâm gì? Cơm trưa anh muốn ăn gì?



Kết quả, Mạnh Cổ không trả lời.



Trần Nhược Vũ không gấp, cô cứ theo lẽ thường làm chuyện của mình, buổi trưa cùng đồng nghiệp ra ngoài ăn trưa, sau đó về nhà thu dọn một chút, thay quần áo khác rồi buổi chiều lại đi làm. Một hồi lâu thì nhận được điện thoại của Lương Tư Tư, nói chiều nay cô ấy bay về, hẹn Trần Nhược Vũ cùng ăn cơm tối, cô ấy mời khách, chọn tiệm ngon nhất, còn trịnh trọng nói có chuyện cần tuyên bố.



Trần Nhược Vũ biết có chuyện, vội vàng đồng ý.



Cô cúp điện thoại không bao lâu thì Phách Vương Long tiên sinh nhà cô hiện thân. Anh gọi điện thoại tới, nói hôm nay anh phải giải phẩu liên tục, bây giờ mới được nghỉ. Anh hỏi cô: “Điểm tâm thì có phòng ăn ngoài bệnh viện bán, cơm trưa cũng ăn ở đó, còn cơm tối em nói nên ăn cái gì?”



Người này a, rõ ràng là muốn hẹn cô ăn cơm, cố tình khiến cô hẹn anh ăn cơm mới được. Nhưng hôm nay cô thật không được.



Trần Nhược Vũ đem chuyện Lương Tư Tư nói ra, nói cô muốn cùng Lương Tư Tư ăn tối. Mạnh Cổ có chút không vui.



“Em với cô ấy ở cùng một chỗ, đầy thời gian ở trong nhà từ từ mà tán gẫu, tại sao còn cố ý hẹn với em chứ?”



“Cho nên nhất định là Tư Tư gặp phải vấn đề lớn rồi, em phải nói chuyện với cô ấy”



“Trần Nhược Vũ, nữ nhân khác đều là trọng sắc khinh bạn, đến em sao lại thành trọng bạn nhẹ sắc vậy hả?!”



“Hiểu biết của anh về nữ nhân quá nông cạn rồi” Trần Nhược Vũ khẳng khái “Nữ nhân rõ ràng là vừa trọng sắc vừa trọng bạn, khác với chiếm hữu toàn bộ”



“….”



Đầu bên kia trầm mặc khiến Trần Nhược Vũ cảm thấy áp lực, cô ho hai tiếng, nghĩ thầm cô một chút cũng không có hư tâm a!



“Trần Nhược Vũ, khí phách em ngày cáng lớn nha” Anh rốt cuộc cũng nói chuyện.



“Phải, cần như vậy” Đây nhất định là gần mực thì đen.



“Anh bây giờ muốn đi ăn” Anh tuyên bố, bộ dạng không ai nuôi cơm.



“Uy”



“Em cứ đi hẹn đi, không cần để ý đến anh”



Trần Nhược Vũ hết ý kiến, Đây là người đàn ông 30 tuổi sao?




“Thích không có nghĩa là yêu. Hắn cũng không phải loại mình yêu, mình cũng không phải hình mẫu anh ấy yêu, cho nên, hai người bọn mình ở cạnh nhau rất an toàn”



“An toàn?” Trần Nhược Vũ vỗ trán, thật là muốn nổ lên: “Cậu là ra trận giết địch sao?”



“Không kém bao nhiêu đâu. Có chút kích thích đúng không?” Lương Tư Tư cười rực rỡ.



Là quá kích thích rồi! Kích thích, cô ghét nó!



“Tư Tư,cậu nhất định phải nghĩ kỹ rồi mới làm, chuyện này tuyệt đối không thể kích động, cho mình nhiều thời gian một chút được không?” Trần Nhược Vũ tận tình khuyên bảo, lại hỏi: “Hắn đồng ý kết hôn với cậu sao?”



“Đồng ý. Mình ở phi trường đã gọi cho anh ấy rồi”



Hai kẻ điên?



“Tư Tư, không thể đi. Ai biết gã kia có bệnh hay không. Cậu tuyệt đối phải tỉnh táo. Suy nghĩ thử đi, có người đàn ông bình thường lại kết hôn như thế? Cậu không phải nói hắn không ưa cậu sao? Nếu không ưa sao lại cùng cậu lên giường, bây giờ lại cùng cậu kết hôn, hai người không có tình cảm…”



“Không phải ai ai cũng đều cần tình yêu. Có một số người tình yêu vốn dĩ đã chết rồi” Lương Tư Tư nói: “Mình lợi hại hơn cô bạn gái ngang ngược càn rỡ của hắn. Còn giúp hắn tiết kiệm phiền phức, hắn cần một người vợ, mình xuất hiện,cứ thế mà thôi”



“Là bởi vì cậu hơn người bạn gái ngang ngược càn rỡ kia mới đồng ý kết hôn sao? Nói đúng là, hắn bỏ đi một người càn rỡ ngang ngược, sau đó chọn một người ương ngạnh hơn sao? Hắn bình thường sao?” Trần Nhược Vũ rối loạn, điên rồi, điên rồi, thế giới này sao lại thế?



“Nhược Vũ, cậu vẫn chưa nắm được trọng điểm?”



“Trọng điểm, trọng điểm chính là cậu điên rồi mới muốn đi thành phố H gả cho một người đàn ông có bệnh”



“Không, đó là trọng điểm của mình, không phải của cậu”



“Trọng điểm của mình là mình không đồng ý, thật là làm cho người ta lo lắng mà”



“Không, trọng điểm của cậu phải là, mình phải đi, ai cùng cậu gánh tiền thuê nhà? Thu nhập của cậu chắc chắn không được rồi, về sau cậu phải ở đâu?”



Trần Nhược Vũ há to mồm, đúng nga, cô lại không nghĩ đến!



“Vì tiền mướn phòng, cậu càng không thể đi! Người đàn ông kia không đáng tin được, mau quên hắn đi!”



“Mình nhất định đi, mình quyết định rồi”



“Vậy mình làm sao đây?”



“Ừ” Lương Tư Tư thở dài, gật gật đầu “Xem ra chỉ có thể giống mình thôi, nên mau chóng gả đi”



Edit nói: Xong chap này ta hồi hộp chờ mong cách giải quyết của nàng Tư Tư cũng như phản ứng của Mạnh Cổ.