Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ
Chương 75 :
Ngày đăng: 09:38 18/04/20
Mấy ngày trước khi về nhà, Trần Nhược Vũ đều là ở nhà Mạnh Cổ. Cô cuối cùng cũng đã hiểu Mạnh Cổ nói anh không chơi tình một đêm có ý gì ---- người này cần chính là “Tình hằng đêm” (Vâng!!! Cuối cùng em cũng hiểu… Thế mà xưa nay em nghĩ anh rất quân tử >_<)
Anh đưa chì khóa lại cho cô, nhưng cô đánh cuộc một hơi cũng vẫn là không có nhận
Đừng nhét vào cho cô đảm nhiệm chức vụ hay không đảm nhiện nữa , nào có ai trêu người khác như vậy. Cô yêu cầu anh nói xin lỗi kiêm hối cải, nhưng anh cũng không, cự tuyệt nhận lỗi cũng không bảy tỏ hối cải
Anh không làm cũng không sao, dù sao thì anh không xin lỗi cô cũng không cầm chìa khóa nhà anh
Sau đó anh cũng không đưa cô chìa khóa, nhưng mỗi ngày đều đón cô về nhà
“Tan việc, đừng ngồi xe bus, anh tới đón em”
“Dạ dày thật là đau, bữa tối cũng không có thời gian ăn. Cơm hộp bệnh viện để ở phòng sớm lạnh rồi, không muốn ăn. Em còn ăn no ở nhà xem tivi sao? Vậy anh thì thế nào? Anh không muốn ra ngoài ăn cơm tiệm, em tới giúp anh làm tô mì đi được không? Cái gì? Em không muốn tới nhà anh sao, trước nhà anh có quán tương đối hợp khẩu vị. Nếu không ai nấu cơm cho, xem ra chỉ có thể chết đói thôi”
“Một người ở nhà xem Tiểu Vũ rất buồn, tới nhà anh đi, Tiểu Vũ lớn, lại có chỗ xem film gia đình, giường ngủ nhà anh cũng rất tốt. Trọng điểm là, anh ở dưới lầu nhà em, em không phải là sẽ không xuống chứ”
Trần Nhược Vũ mới vài ngày đã bị người đàn ông này chọc đến phiền. Ban đầu cô làm sao lại cảm thấy Phách Vương Long tiên sinh lãnh khốc đẹp trai nói lời độc ác khiến người khác chán ghét chứ? Anh rõ ràng là cằn nhằn còn khiến người khác chán hơn.
Người đàn ông thông minh thật là không đáng tin
Trần Nhược Vũ vừa khi dễ anh vừa nhiều lần trúng chiêu, biết rõ anh cố ý còn nhân nhượng
Vì vậy, cô nấu cơm anh ở bên cạnh quấy rối, cô rửa chén anh chỉ huy, cô giặt quần áo anh cởi đồ ném loạn, cô dọn dẹp phòng anh lại nói thầm bên cạnh tết dẫn anh về nhà cô
Cô dĩ nhiên không đồng ý, vì vậy anh liền tự thể nghiêm sinh hoạt vợ chồng
Trần Nhược Vũ không thể không thừa nhận, mấy ngày ngắn ngủi này bọn họ cùng ăn cùng ngủ, thật giống một nhà rồi. Bọn họ điều chỉnh sinh hoạt không đồng nhất, thích ứng yêu thích cùng đòi hỏi của đối phương
Ừ, lời nói trên giường, cô cảm thấy cũng không tệ lắm. Được rồi, mặc dù không đối lập nhưng cũng rất tốt
Trừ lần đầu tiên cô đau đến không có cảm giác gì, cộng thêm anh càu nhàu mấy chuyện phá hư không khí, mấy lần sau có thể nói là hoàn mỹ
Lần thứ hai thân mật cô có cảm giác cực hạn, ở trong lòng anh căng thẳng co rúc lại, mất khống chế kêu thành tiếng, anh dương dương đắc ý, chiến đấu không ngừng nghỉ, dũng mảnh đem cô lần thứ hai lên đỉnh. Trần Nhược Vũ đầy mồ hôi, thở hổn hển, run rẩy, mặt đỏ lên vì xấu hổ
Em trai cô vẻ mặt tội nghiệp, vừa tức lại không dám nói: “Cái gì ai mà chẳng có tiền ở khách sạn, chính là keo kiệt mà. Chú cả cũng rất keo kiệt”
“Chị giúp em trả, đến khách sạn ở đi” Trần Nhược Vũ thấy mình không sao, ngược lại đau lòng cho em trai
Em Trần sắc mặt vui vẻ, rồi sau đó lại như đưa đám, cha mẹ không cho, có tiền cũng chẳng dám ra ngoài ở
“Sợ sao” Trần Nhược Vũ lúc này tỏ ra khinh bỉ
“Chị cũng sợ” em Trần Nhược Vũ cũng tỏ vẻ khi dễ cô, “Chị là không dám mang theo em chống cự cường quyền, làm cho em tự lên, em mới không muốn làm vật hy sinh bị mẹ mắng chết”
Trần Nhược Vũ rủ lông mày xuống, cô thật sự không dám. Em Trần Nhược Vũ còn nói: “Chúng ta cũng không cần tự ti, cha cũng không phải là sợ sao? Chúng ta đều là di truyền, không trách mình được”
Hôm dó Trần Nhược Vũ lén gọi cho Mạnh Cổ, anh than thở: “Nhà em đúng là một ổ mang tới sợ hãi mà, quá vô dụng”
Trần Nhược Vũ không phục, thầm nghĩ anh có bản lãnh thì tới , tới mới biết được
Nhưng cô không biết, Mạnh Cổ thật đúng là không mời mà tới
Hôm đó bạn học cấp ba hội họp. Trần Nhược Vũ cùng Cao Ngữ Lam với Doãn Tắc cũng đi. Chủ đề lần này là “Zina lấn áp vs Cao Ngữ Lam phản lấn áp” Trần Nhược Vũ không có áp lực gì, cô cũng không phải lo lắng cho Cao Ngữ Lam, người ta có một hộ hoa sứ giả ở bên cạnh, căn bản không cần người khác ra tay
Vì vậy mới an tâm dùng bữa, xem náo nhiệt một chút. Khi cuộc hội họp này tiến hành được một nữa, lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra
Ở ngoài cửa có một người, trông vô cùng quen mắt
Trần Nhược Vũ ngây người như phỗng, bị dọa giật mình, Phách Vương Long tiên sinh nhà cô sao lại ở chỗ này chứ?
“Đây là người nhà ai đây?” Hội họp bạn cũ nha, không phải bạn học thì là người thân, không anh lại tự nhiên tới đây cả
Mạnh Cổ nhìn Trần Nhược Vũ chằm chằm, nếu cô dám không nhận thức liền tập tức chém. Trần Nhược Vũ yếu ớt giơ tay: “Là mình, người nhà của mình”
Tác giả có lời muốn nói: thật ra thì kịch tính ở phía sau: Mạnh Cổ đối phó với mẹ Trần, Trần Nhược Vũ đối phó với cha Mạnh